Lục Minh Ngọc lặng lẽ chà xát tay, lúc đi dạo phố khi nãy thì không sao, không cảm thấy lạnh, hiện tại đứng một lúc lâu, lại gần bờ sông không khí vừa lạnh, rốt cuộc cũng cảm giác được gió lạnh đêm đông. Tiêu Hoán tự xưng tài bắn cung không tồi, phía trước không có biểu hiện, lúc này đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu nhị bờ bên đang cầm một hoa đăng mới đem ra, một lòng ngóng trông muốn thay biểu muội thắng đèn, bởi vậy không có phát hiện Lục Minh Ngọc lạnh, Sở Hành lại chú ý tới, trầm mặc một lát, quay đầu lại.
Ngụy Đằng cùng các hộ vệ Lục gia đứng cùng nơi, nhìn thấy chủ tử tìm hắn, Ngụy Đằng lập tức đã đitới.
Sở Hành nghiêng người, mắt phượng nhìn hai muội muội cách vài bước, phân phó Ngụy Đằng: “Nơi này hơi lạnh, hai vị cô nương tuổi nhỏ, ngươi đến đèn lâu hỏi một chút có nước trà hay không, lấy hai chén……” nói tới đây, hắn giống như mới nhớ tới tiểu cô nương bên người, cúi đầu hỏi Lục Minh Ngọc, “Tứ tiểu thư có cần nước trà ấm không?”
Dù mắt Lục Minh Ngọc đang nhìn bên kia sông, nhưng đã sớm chú ý đến chủ tớ hai người Sở Hành. Tuy rằng bản thân nàng chỉ là lúc Sở Hành chiếu cố muội muội nhân tiện nhớ tới, nhưng nghe giọng nóitrầm thấp nam nhân dò hỏi,trong đáy lòng Lục Minh Ngọc vẫn là dâng lên một tia ấm áp, quay đầu qua, hướng Sở Hành Doanh Doanh cười, “Cần a, cám ơn biểu cữu cữu.”
Cười đến ngoan ngoãn, đôi mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vạt áo nam nhân.
Sở Hành gật gật đầu, lệnh Ngụy Đằng thêm Lục Minh Ngọc cùng các cô nương khác mỗi người mộtchén, Ngụy Đằng đi rồi, Sở Hành tiếp tục nhìn về mặt hồ, người khác đều sẽ cùng bạn đồng hành nóichuyện phiếm hai câu, nhưng hắn, từ đầu đến cuối không cùng Lục Minh Ngọc nói qua nói mấy câu. Nhưng tự đáy lòng Lục Minh Ngọc rất khâm phục Sở Hành, một nam nhân quân tử khó được đứng bên cạnh, Lục Minh Ngọc cắn cắn môi, rũ mắt xuống, lặng lẽ đánh giá Sở Hành.
Quan sát là đai lưng dưới của Sở Hành.
Thân hình Sở Hành cao to, so phụ thân còn cao hơn một chút, áo đen theo gió mà lay động, ngẫu nhiên lộ ra trung quần màu trắng bên trong, hai chân thon dài, Lục Minh Ngọc không tự giác mà nhìn đến chân mình, không so còn tốt, một khi so trong lòng liền chua lòm, Sở Hành như hạc trong bầy gà, nàng lại thuộc về nhóm tuổi cô nương vóc dáng lùn.
Xem xong chân, lại nhịn không được xem giày của Sở Hành, lại cùng chính mình đối lập một phen, Lục Minh Ngọc ngoài ý muốn phát hiện chân Sở Hành so nàng rất lớn. Cái này thì Lục Minh Ngọc không hâm mộ, chân cô nương gia vẫn nhỏ chút sẽ đẹp hơn, nếu thực sự to giống như Sở Hành, thì làm sao mang giày thêu a.
Trong đầu hiện lên bộ dáng Sở Hành mang giày thêu, Lục Minh Ngọc cười trộm ra tiếng, cười xong mới nghe được thanh âm chính mình, vội vàng che miệng mình lại.
Sở Hành liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lục Minh Ngọc ngẩng đầu, thấy nam nhân không có việc gì nhìn bờ sông.
Tiểu nhị ở đèn lâu bưng một khay trà lại, nước trà Ngụy Đằng cũng mang tới rồi. Lục Minh Ngọc bưng bát trà, nhấp một ngụm, thấy thân mình ấm áp không ít, vì đang còn xem náo nhiệt, Lục Minh Ngọc uống liên tục ba ngụm rồi đem bát trà trả về, vừa quay đầu lại, vừa lúc đối diện bàn tay tiểu nhị vung lên, lộ ra khay đồ vật thượng hạng.
“Chư vị thỉnh xem, đây là đôi chân nến bằng ngọc, được chạm khắc từ ngọc Hòa Điền. Đèn lâu Tống thị mỗi năm đều sẽ làm mười hai bộ giá nến của mười hai con giáp, năm nay là năm con ngựa, chúng ta lại mới tới kinh thành, chưởng quầy làm một tuyệt tác, nên đem giá nến con ngựa này dùng làm tiền thưởng còn nếu là để bán, thì giá sẽ là một trăm lượng.”
Tiểu nhị cao giọng giới thiệu nói, tiếng nói vừa dứt, chung quanh liền vang lên tiếng hút khí của các bá tánh.
Lục Minh Ngọc không nghe được, nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm giá cắm nến con ngựa làm bằng ngọc ở đối diện, ánh mắt con sáng hơn cả ánh sao.
Thân là cháu ngoại gái của đương kim hoàng thượng, từ nhỏ Lục Minh Ngọc gặp qua thứ tốt nhiều đến đếm không xuể, nhưng thiên địa to lớn, luôn có những việc mới lạ nàng chưa thấy qua. Trước mắt giá cắm nến này, theo thứ tự là một con ngựa ngọc lôi kéo một thùng rỗng dùng ngọc chạm khắc thành xe ngựa trên nóc xe ngựa linh hoạt nhô lên, đỉnh chóp tạo thành một bệ ánh nến.
Từ ngọc mã, trang trí bên ngoài, xa phu đến bánh xe, thành xe, nắp xe linh hoạt,cả một khối Hòa Điền ngọc hoàn chỉnh trọn vẹn, nhìn không ra nửa điểm tạp sắc.
Chất ngọc trong sáng, dựa theo ánh đèn hắc lên nhu hòa tuyệt vời khéo léo như vậy, trừ bỏ mỹ, Lục Minh Ngọc tìm không thấy từ khác để hình dung.
“Gía cắm nến con ngựa ngọc này là chúng ta dùng làm món quà cuối của trận đấu hôm nay, lương ngọc hiếm thấy, chưởng quầy của chúng ta sợ đem ra ngoài sẽ làm hư thứ tốt, cho nên không đem giá cắm nến mang lên,nếu muốn lấy giá cắm nến này thì đại gia trực tiếp nhắm chuẩn cái vòng cỡ cái nhẫn bắn là được. Nhưng lần này người muốn bắn tên phải giao hai lượng bạc, khụ khụ, không phải chúng ta tham tiền, nếu thật là tham tiền thì cần gì lấy giá cắm nến này ra? thật sự là sợ tất cả mọi người đều cướp tới, thì đêm nay chúng ta đều không cần ngủ có phải hay không?”
Các bá tánh lại cười ha hả.
“A Noãn?” Tiêu Hoán cúi đầu, lại lần nữa hỏi.
Lục Minh Ngọc muốn giá cắm nến này, nhưng nàng không quá tin tài bắn cung của Tiêu Hoán, nhỏgiọng hỏi: “Ngươi làm được không?”
Tiêu Hoán nhìn cái vòng đối diện chỉ bằng cỡ chiếc nhẫn, sờ sờ cái mũi, thông minh mà chừa cho chính mình một đường lui, “Thử thời vận vậy.” hắn tự tin tài bắn cung của mình,nhưng cũng không dám bốc phét chính mình trước trận chiến được.
“Vậy biểu ca từ từ xem để chuẩn bị.” Lục Minh Ngọc thấp giọng cổ vũ nói. hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào Tiêu Hoán, Nhị ca trong nhà là văn nhân, đại ca đã bắn. Quá một lần hoa đăng, ở đây thân nhân, chỉ còn Tiêu Hoán còn có chút hy vọng.
“Vạn nhất ta thành công, muội sẽ tặng ta cái gì?” Có người xông lên đi thử mũi tên, Tiêu Hoán khôngchút để ý nhìn thoáng qua, chắc chắn đối phương không có bản lĩnh đó, chuyên tâm trêu biểu muội, mắt đen tràn ngập chờ mong mà nhìn Lục Minh Ngọc.
“Mau đi đi.” Lục Minh Ngọc cưỡi giễu cợt, nhẹ nhàng đẩy hắn. Tiêu Hoán nhếch miệng cười, ngẩng đầu ưỡn ngực đi xếp hàng. hắn đi từ hướng đông, Sở Doanh bên kia thăm dò nhìn sang, nhìn thấy huynh trưởng, tiểu cô nương hưng phấn mà chạy tới, hướng Lục Minh Ngọc gật gật đầu, sau đó ngừng ở bên cạnh Lục Minh Ngọc, ngửa đầu cầu huynh trưởng, “Đại ca, muội……”
nói đến một nửa, tiểu cô nương ngắm giá cắm nến ngọc mã bên kia bờ, cúi đầu, lại không nói, ngượng ngùng xoắn xít.
trong lòng Lục Minh Ngọc động một cái, hay là Sở Doanh cũng thích giá cắm nến kia? Kia……
Lục Minh Ngọc khẩn trương nhìn về phía Sở Hành, Sở Hành có thể chinh thiện chiến, tài bắn cung khẳng định cũng không giống bình thường đi? Nếu Sở Hành cũng lên sân khấu……
Phát hiện ánh mắt của nàng, Sở Hành nghiêng đầu xem nàng.
Đúng lúc Lục Minh Ngọc tránh đi, xoay người xem nước sông, có chút bất an, nhưng thực mau lại thoải mái. Biểu ca xếp hạng phía trước Sở Hành, nếu biểu ca bắn không trúng, vậy nàng cũng không có cơ hội thắng giá cắm nến,cho nên Sở Hành bắn trúng thì cùng nàng cũng không liên quan đi? Dù sao mặc kệ thế nào, chỉ cần biểu ca thua, thì giá cắm nến kia không phải là của nàng.
“Doanh Doanh muốn giá cắm nến?” Nhìn muội muội, Sở Hành thấp giọng hỏi.
Sở Doanh gật gật đầu, đầu lại chuyển hướng về phía một sườn đèn lâu khác, “Đại ca, ta muốn một đôi giá cắm nến con khỉ nữa, có thể chứ?”
Nàng thuộc hầu, đương nhiên muốn một đôi con giáp của mình, mới vừa rồi thấy muội muội đòi Nhị ca giá nến con giáp của nàng ấy, Sở Doanh mới chạy tới.
Sở Hành mạc danh nhẹ nhàng thở ra, lập tức phân phó Ngụy Đằng, “Ngươi lập tức cho người đi làm bốn bộ giá cắm nến, Vương phi, nhị cô nương, tam cô nương, thái phu nhân mỗi người một bộ.”
Ngụy Đằng lĩnh mệnh, vội vàng chạy về phía đèn lâu.
Đôi phu thê bình thường bên cạnh nghe được Sở Hành nói, trong lòng không khỏi tính toán một phen, một đôi nhi ngọc mã giá cắm nến là một trăm lượng, một bộ gồm mười hai giá, chẳng phải trên năm ngàn lượng? Thê tử khiếp sợ mà há to miệng, lại nhìn Sở Hành, quả thực như nhìn thấy thần tài giống nhau. Người kia là ai a, quá có tiền!
Lục Minh Ngọc cũng kinh ngạc không thôi, nhưng không phải bởi vì bạc, mà là sự sủng ái Sở Hành đối ba muội muội của hắn, ra tay chính là mỗi người một bộ……
Lục Minh Ngọc nhịn không được nhìn về hai đường ca bên kia, lại thấy hai người đều đang xem náo nhiệt, Nhị tỷ tỷ không biết khi nào đứng ở bên cạnh Hạ Dụ, trong tay còn cầm hoa đăng hoa mẫu đơn, tựa hồ đối giá cắm nến không có gì hứng thú. Lục Minh Ngọc ảo tưởng muốn đường ca tặng nàng giá cắm nên, ý niệm mới vừa toát ra tới, nàng liền cười.
không giống nhau, Sở Hành sớm đã có bổng lộc, hiện giờ là quốc công gia, có thể tự hành chi phối ngân lượng của Quốc công phủ, trong nhà hai đường ca đều chưa có đi làm, một tháng chỉ có hai mươi lượng tiền tiêu vặt hàng tháng, dù cho tích góp nhiều năm nữa, cũng không đủ tiêu một lần một ngàn lượng được.
Huống chi đó là đường ca, Lục Minh Ngọc ngượng ngùng đi xin.
Nếu là chính mình cũng có một thân ca ca thì thật tốt?
Ngửa đầu ngắm trăng, Lục Minh Ngọc khe khẽ thở dài, nàng là trưởng tỷ,chỉ có thể đệ đệ muốn xin nàng tặng lễ vật.
Sở Hành vừa nhìn theo muội muội hài lòng trở về chỗ cũ, quay người lại, liền nghe được tiếng thở dài của Lục Minh Ngọc.
Liên tưởng muội muội làm nũng, Sở Hành đoán được Lục Minh Ngọc cũng thích đôi giá cắm nến xinh đẹp này, nhưng hắn không lý do đưa nàng lễ vật giá trị ngàn lượng, muốn làm như không nghe thấy, lại thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ cô đơn của Lục Minh Ngọc, Sở Hành bỗng nhiên lại có chút…… Xem không được nàng vì mội đôi giá cắm nến nhỏ bé mà than ngắn thở dài.
“Tứ cô nương thích đôi giá cắm nến kia?” Sở Hành dùng giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ mà hắn nói với muội muội khi nãy hỏi nàng.
Lục Minh Ngọc ngoài ý muốn nhìn hắn, đối diện với đôi mặt phượng hẹp dài thâm thúy không rõ ý đồ của Sở Hành, nàng mờ mịt mà ừ một tiếng, “Khá xinh đẹp.”
Mi mắt Sở Hành nhẹ động, rũ mắt nói: “Nếu thế tôn không thành, ta có thể thử xem.”
hắn, hắn muốn giúp nàng thắng ngọc mã?
Lục Minh Ngọc thụ sủng nhược kinh, quá khiếp sợ, nàng khó tin mà che miệng nhỏ, mắt đào hoa ngơ ngẩn mà nhìn nam nhân.
Sở Hành không thói quen nhìn chăm chú như vậy, ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Ta……”
hắn muốn nói hắn cũng không nắm chắc phần thắng cho nàng, Sở Tùy bên kia đột nhiên đi tới, dư quang Sở Hành nhìn thấy, đúng lúc chặn lại lời nói tiếp.
“A Noãn, có phải muốn phần thưởng đó không?” Sở Tùy ngừng ở vị trí của Tiêu Hoán, cười hỏi Lục Minh Ngọc.
Hai người đã làm phu thê, Lục Minh Ngọc tự nhiên rõ ràng bản lĩnh của Sở Tùy, lạnh lùng châm chọc nói: “Chỉ bằng ngươi?”
Sở Tùy là quan văn, ngẫu nhiên cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung săn thú giải sầu, còn tính có chút thiên phú. Nhưng Sở Tùy có thể tự hiểu lấy mình, cố ý duỗi tay qua đầu Lục Minh Ngọc, vỗ vỗ bả vai huynh trưởng, tự tin nói: “Ta không được, nhưng tài bắn cung của đại ca ta xuất thần nhập hóa, có thể gọi là thiện xạ, chỉ cần ngươi muốn, ta liền mời đại ca ta ra tay giúp ngươi.”
Hảo một kế mượn hoa hiến phật, Lục Minh Ngọc âm thầm cắn môi, nhẫn cười xem Sở Hành.
Vẻ mặt Sở Hành lạnh lùng xa cách như cũ, thấy Lục Minh Ngọc nhìn hắn, Sở Hành nhàn nhạt hỏi: “Tứ cô nương thật sự muốn, ta có thể thử xem.”
Dựa theo lời đường đệ,ngược lại có lý do quang minh chính đại để hắn giúp nàng.
Mắt phượng nhìn Lục Minh Ngọc, Sở Hành hy vọng tiểu cô nương có thể hiểu mà phối hợp cùng hắn.
Lục Minh Ngọc thật không nghĩ tới Sở Hành cũng sẽ diễn kịch, còn diễn đến chân thật như vậy.khôngmột kẻ hở, nàng nhanh chóng phản ứng lại, “Hưng phấn” nói cảm ơn: “Vậy ta cám ơn biểu cữu cữu trước!”
Sở Hành gật đầu, đi qua bên kia xếp hàng, để Lục Minh Ngọc ở lại với đường đệ.
“Đại ca cho ta mặt mũi mới giúp ngươi, có phải A Noãn cũng nên cám ơn ta không?” Sở Tùy tùy tiền mà chắn ở trước mặt Lục Minh Ngọc, thấp giọng trêu ghẹo nói.
Tự cho là đúng, Lục Minh Ngọc lười lãng phí nước bọt cùng hắn, hung hăng dẫm vào chân hắn một cái, ngay sau đó đi đến bên người Sở Doanh, Hạ Lan Phương.
Sở Tùy nhìn bóng dáng của nàng, nghiền ngẫm cười. Mỹ nhân kiều tiếu linh động, dù trên chân đau, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.
Thực mau liền đến phiên Tiêu Hoán.
Thiếu niên lang một thân hồng y, khí độ đẹp đẽ quý giá, đứng ở chỗ đó, kéo cung cài tên, tức khắc hấp dẫn không ít tầm mắt của tiểu cô nương, tân tức phụ. Lục Minh Ngọc nhìn biểu ca xuất sắc như vậy, thành tâm mà hy vọng hắn có thể bắn trúng vòng ở phía đối diện, đáng tiếc không như mong muốn, trúc mũi tên bắn không trúng bia, bay xẹt qua trên chiếc vòng.
Tâm Lục Minh Ngọc căng thẳng, lo lắng Tiêu Hoán sẽ tức giận, vội vàng qua đi an ủi, “Biểu ca……”
Tiêu Hoán biết nàng muốn nói gì, đem cung tiễn đưa cho tiểu nhị, Tiêu Hoán không sao cả mà cười, chỉ vào đèn hàng hiên: “không có việc gì, đi, chúng ta đi mua nguyên bộ.” Còn không phải là một ngàn lượng bạc sao, hắn có thể mở.
hắn chí khí hào hùng, huynh đệ Lục Gia Bình, huynh đệ Sở gia đều nghe được.
Tiêu Hoán không để bụng bọn họ, Lục Minh Ngọc có chút xấu hổ, lập tức lấy danh nghĩa biểu muội oán trách Tiêu Hoán, “Ngươi thuộc người có tiền đúng không, nhưng ta chỉ thích thắng được giá cắm nến kia thôi, mua tới không thú vị.”
Tiêu Hoán nóng nảy, “Nhưng ta……”
“Biểu cữu cữu đáp ứng giúp ta sẽ thử xem.” Lục Minh Ngọc đem hắn kéo đến một bên, chỉ vào Sở Hành nói, “Biểu ca, trước để biểu cữu cữu thử xem, nếu hắn cũng bắn không được, ngươi lại cho ta mua mộtđôi nhi ngọc mã.”
Tiêu Hoán sau khi nghe được câu sau mới vừa lòng. Sắc trời tối như vậy, mà cái vòng nhỏ cỡ chiếc nhẫn, hắn chắc chắn Sở Hành cũng sẽ thất thủ.
Lại luân phiên bốn năm công tử nhà giàu,nhưng không có người bắn trúng.
Sở Hành một thân trường bào màu đen, mặt vô biểu tình mà đi tới vị trí bắn tên mà đèn lâu quy định. Khí thế của hắn hơn người, các bá tánh vây xem không tự giác mà im lặng, nín thở ngưng thần mà nhìn hắn. Lục Minh Ngọc khẩn trương mà lòng bàn tay ra mồ hôi, nàng hy vọng Sở Hành một kích bắn trúng, bởi vì nàng không nghĩ muốn Tiêu Hoán mua cho nàng, cũng bởi vì, nếu giá cắm nến ngọc mã là Sở Hành bắn tên thắng đưa cho nàng, ý nghĩa liền không giống nhau……
Trong chốc lát nàng nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Hành, trong chốc lát lại nhìn chằm chằm cánh tay vững vàng bất động của hắn, tim Lục Minh Ngọc đập càng lúc càng nhanh.
Trong lúc nàng hồi hộp đến quên cả hô hấp thì đột nhiên Sở Hành buông tay.
Lục Minh Ngọc cho rằng mũi tên của Sở Hành bay thật nhanh thật nhanh, so Hạ Dụ còn nhanh hơn, nhưng mà một mũi tên này của Sở Hành thong thả cực kỳ, chậm chạp phảng phất như là bất kì lúc nào cũng có khả năng từ giữa không trung rớt xuống, nhưng mà nó không có, ở dưới vô số đôi mắt nhìn chăm chú, mũi tên trúc kia tựa như chiếc đũa thần thong thả đi giữa trời đêm, vững vàng mà xuyên qua chiếc vòng cỡ chiếc nhẫn kia, xuyên qua một nửa, ngừng.
thật sự ngừng, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, liền không nhúc nhích.
Giờ khắc này, mọi âm thanh đều tắt, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm mũi tên trúc kia, vẫn còn ở trong mơ.
Lục Minh Ngọc là người thứ nhất hoàn hồn, nàng hơi hơi giương miệng, nhìn về phía người bắn tên.
Sở Hành đã buông cung tiễn, đứng thẳng, dư quang nhìn thấy tiểu cô nương nhìn lại đây, cho rằng Lục Minh Ngọc vì có thể lấy được giá nến mà cao hứng, cao hứng nên muốn cảm tạ hắn, Sở Hành nghiêng thân qua, khóe miệng khó được giơ lên. hắn cũng cao hứng, vì có thể giúp được một tiểu cô nương đơn thuần thực hiện được mong ước.
Mà khi hắn quay người qua, lại phát hiện trên mặt Lục Minh Ngọc cũng không có tươi cười, ngược lại có chút ngốc.
Theo bản năng Sở Hành thu hồi tươi cười.
Lục Minh Ngọc lại vào lúc này cười, mắt đào hoa như chứa mưa móc, sáng lấp lánh mà cái nhìn kia ở trong lòng nàng, đã sớm xem Sở Hành trở thành một thiên thần.