Anh đột nhiên cười một tiếng, “Có lẽ, là cô ấy muốn tôi trông hộ đi.”
Giản Duy đang đi từ bên kia đến, nghe vậy động tác hơi chậm lại, tiếp theo tăng nhanh bước chân, buồn bực bước tới, “Thầy Giang, cái đó, đưa nó cho tôi đi…”
Lâm Trạch Quần hỏi: “Mèo của cô à? Trước hết đừng động, để tôi ôm một cái đã.”
Hắn ta giơ tay định lấy, Giang Ngật lại không đưa ngay. Lâm Trạch Quần thấy thế, cười nói: “Làm gì vậy, em không thể ôm sao? Hai ngày nữa em cũng sẽ quay phim với nó như vậy mà.”
Lý Mộng trêu ghẹo, “Thầy Lâm, nhưng người ta là mèo minh tinh đó, mấy em gái chỗ chúng tôi cũng là fan, thầy khách khí một chút đi.”
Lâm Trạch Quần ồ lên một tiếng, “Tôi có nghe rồi, nổi tiếng trên mạng đúng không? Được được được, cô mèo nổi tiếng trên mạng, ta có thể ôm em một cái không?”
Cách hắn ta nói dí dỏm, cười tủm tỉm, nhưng vốn không hề trưng cầu ý kiến của Giản Duy – chủ nhân của con mèo. Cô nhíu mày, cố gắng vượt qua sự không thoải mái trong lòng, Giang Ngật lại quay đầu hỏi cô: “Có thể chứ?”
Lâm Trạch Quần sững sờ, rốt cuộc cũng nhìn thẳng Giản Duy. Cô gái đeo khẩu trang cỡ lớn, ngẩng đầu nhìn Giang Ngật chăm chú, cũng không phát giác chính hắn ta đang nhìn mình, một lát sau gật gật đầu, “Có thể.”
Lúc này Giang Ngật mới đưa mèo qua, Lâm Trạch Quần đột nhiên cảm thấy thần thái của anh khiến mình rất không thoải mái, trên mặt lại không biểu hiện gì, duỗi tay nhận lấy.
Ai ngờ, Tròn Ung Ủng vừa vào trong lòng hắn ta, liền bắt đầu giãy giụa, thân thể xoay tới xoay lui. Lâm Trạch Quần không kìm được, dùng sức hơi lớn, bắt lấy đuôi nó, Tròn Ung Ủng kêu lên một tiếng, nhảy mạnh xuống đất.
“Tròn Ung Ủng!”
Giản Duy muốn bắt nó, con mèo nhỏ bay nhanh thoát được, trên sàn nhà bóng loáng, nó linh hoạt xoay hai vòng, rồi lăn một cái chui vào trong ngăn tủ, chúi cái đầu nhỏ xuống không gặp ai nữa!
Cả quá trình lưu loát liền mạch, tất cả mọi người nhìn đến ngốc rồi. Một lúc lâu sau, Giản Duy chạy tới, cố gắng bình tĩnh, “Ngại quá, chắc nó có chút chứng vọng tưởng bị hại…”
Lâm Trạch Quần xoa xoa tay vào quần, sắc mặt như thường, “Xem ra nó không thích tôi.”
Người bên cạnh không hề phát hiện tâm trạng của hắn ta có gì khác lạ, chỉ cảm thấy một màn vừa rồi quá buồn cười, Tròn Ung Ủng chạy đến vô cùng vui vẻ.
Thư ký trường quay cười nói: “Không cho thầy Lâm ôm, nhưng thầy Giang ôm nó thì được, xem ra nó rất thích thầy Giang.”
“Ấy, tôi nhớ ra rồi. Cô chủ cô là fan của thầy Giang nhỉ? Ở weibo cô đã từng nói, bản thân hâm mộ anh ấy rất nhiều năm, khi đó còn có người nói cô nhận tiền làm quảng cáo nữa! Không sai chứ?”
Giản Duy không ngờ đề tài đột nhiên chuyển đến chỗ này, cứng họng. Lý Mộng mong đợi nhìn mình, nghĩ đến Giang Ngật còn ở bên cạnh nghe, cô thật sự không có cách nào nói lời phủ nhận ra khỏi miệng, “Tôi… Đúng rồi.”
Cô nàng vỗ tay cười một tiếng, “Nói vậy là hiểu ha, thành thật khai báo đi, có phải ngày nào cô cũng cho Tròn Ung Ủng xem ảnh chụp của thầy Giang không?”
Tất cả mọi người nhìn sang, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ. Cuộc sống ở đoàn phim nhàm chán, một chút chuyện nhỏ cũng có thể làm họ bàn tán một phen, huống chi bát quái này còn liên quan tới diễn viên chính chứ.
“Hóa ra cô chủ là fan của thầy Giang! Đợi đã, không lẽ bởi vì muốn gặp thầy ấy, cô mới đồng ý để Tròn Ung Ủng đến quay phim?”
“Nhất định là thế rồi. Tôi còn nghe nói, trước đây có nhiều đoàn phim muốn mượn nó, cô đều không đồng ý, dựa vào đâu chúng tôi lại đặc biệt?”
Cũng có người dùng giọng điệu hơi tế nhị, “Theo idol cũng đuổi theo đến tận đây, đúng là cuồng nhiệt. Người may mắn kiểu này không nhiều, không thì trật tự của đoàn phim sẽ loạn lên mất.”
Lý Mộng đập người nọ một cái, “Đừng nghiêm túc như vậy. Rõ ràng cô cũng hâm mộ thần tượng, cũng muốn có cơ hội cùng anh ta sớm chiều chung đụng, tôi không tin cô bỏ được không đi!”
Mặc dù ở trên mạng háo sắc đủ thứ, nhưng trên thực tế, da mặt của Giản Duy vẫn rất mỏng. Những tiếng xì xào lọt vào tai, cô chống đỡ không được, gò má dưới khẩu trang nóng hổi, ngay cả lỗ tai lộ ra cũng đã đỏ ửng, càng hiện ra sự quẫn bách của bản thân.
“Ha.” Tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên, khiến mọi người im lặng.
Chu Bội Bội khép lại kịch bản, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, cô ta không nhìn họ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không, giống như âm thanh vừa rồi không phải nhằm vào họ.
Chu Bội Bội đi khỏi phòng, Giang Ngật tay đút túi, nhìn mặt đất cười như không cười, mấy giây sau khẽ nói, “Được rồi, đạo diễn tới ngay bây giờ, chuẩn bị làm việc đi.”
Anh cũng không nhìn họ, đi tới cầm lấy kịch bản, lần nữa ngồi xuống đọc lại.
Tất cả đều có chút lúng túng. Cẩn thận ngẫm lại, là nam chính, lấy thầy ấy ra để cùng nhân viên vui đùa, là có hơi khác người. Dù sao thì thầy Giang tuy rằng bình dị gần gũi, nhưng không phải là người như thầy Lâm, dễ tính nguyện ý cùng nhân viên nói năng quá trớn.
Cả đám lại trở nên lu bu công việc, Lý Mộng nhỏ giọng an ủi Giản Duy, “Cô đừng nghĩ nhiều, chắc chắn không phải thầy Giang không thích cô. Chỉ là khi làm việc thầy ấy nghiêm túc hơn, không muốn mọi người quá phân tâm, là tôi sai, không nên nhắc đến cái đó lúc này…”
Giản Duy chỉ cười, không nói gì nữa.
Buổi chiều Tròn Ung Ủng quay thuận lợi ngoài dự đoán.
Mặc dù bị Lâm Trạch Quần hù dọa đến chạy thục mạng khắp phòng, nhưng lúc chính thức đối mặt với ống kính, lại biểu hiện rất thong dong tự nhiên, Giản Duy hoài nghi nguyên nhân là do nó đã quen bị mình chụp ảnh. Trong phòng làm việc trải thảm trắng, con mèo nhỏ vốn giấu mặt dưới mặt thảm, gần như là thành một khối với nó. Một hồi lâu sau, Chu Bội Bội đi đến bên cạnh, dừng lại bất động. Nó nghe được động tĩnh, do do dự dự thò cái đầu nhỏ ra, như lính trinh sát điều tra, thính tai mũi nhọn dựng thẳng, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Sắc mặt nó đại biến, cùng cô ta đối mặt rất lâu, mọi người cho rằng nó sẽ trốn, kết quả nó lại nghiêng đầu, nịnh nọt kêu lên: “Meo meo ~”
“Cut!” Đạo diễn hô to, “Good! Lần này rất tuyệt!”
Giản Duy ở bên cạnh xem, cũng trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi Lý Mộng đã nói với mình, cảnh động vật diễn thường khó quay nhất. Đoàn phim hay phải vì một con gà con vịt mà làm việc đến đêm, lần này tất cả đã chuẩn bị rất nhiều lần, không nghĩ tới biểu hiện của Tròn Ung Ủng lại tốt như thế! Cảnh này vốn chỉ muốn hiệu quả là đoạn phía trước, con mèo nhỏ cùng nữ chính chơi trốn tìm, nhưng tiếng “Meo meo” cuối cùng của Tròn Ung Ủng lại là một ẩn số thần kì khác, nó lại có thể tự thêm cảnh cho mình!
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Giản Duy lại phát hiện, trạng thái vừa rồi của Tròn Ung Ủng và Chu Bội Bội, thật đúng là có điểm thiên về ngày thường mình và nó chơi đùa. Xem ra tính mê hoặc của dung mạo, có ảnh hưởng rất lớn đến nó…
Nhờ phúc của Tròn Ung Ủng, buổi chiều quay rất nhanh, sau khi kết thúc, Lý Mộng cùng Giản Duy trốn sang một góc nói chuyện phiếm, “Tôi thật sự cảm thấy Tròn Ung Ủng rất có thiên phú, Diệp đạo cũng khen nó là diễn viên tài năng! Nếu đã quay bộ phim này, có cân nhắc đến chuyện bồi dưỡng nó thành mèo minh tinh không? Về sau cô có thể chuyên trách làm mẹ của minh tinh rồi!”
Trong đầu Giản Duy tự bổ sung cho mình hình ảnh tốt đẹp mỗi ngày không làm gì cả, nô dịch Tròn Ung Ủng làm công kiếm tiền khắp nơi, còn bản thân chỉ ngồi đếm tiền, lộ ra vẻ mặt tham vọng. Một lúc lâu sau, mới khẽ thở dài, vô cùng tiếc hận, “Hay là thôi đi, tôi sợ nó quá mệt mỏi. Hơn nữa bình thường tôi cũng rất bận, lần này nếu không phải là đúng dịp nghỉ hè, chỉ sợ cũng không đến được.”
Lý Mộng rất quen thuộc với weibo cô chủ, biết rõ Giản Duy còn đang học đại học, mà là một sinh viên sống tại ký túc xá. Sở dĩ có thể công khai nuôi mèo, là vì bà ngoại của cô ấy chính là giáo sư về hưu của trường, có ký túc xá cho công nhân viên chức. Thực ra mèo được nuôi ở chỗ bà ngoại, mỗi ngày cô ấy đều qua ăn cơm, nói chuyện với bà, tiện thể chơi với mèo.
“Kỳ thật tôi vẫn luôn hiếu kỳ, trường đại học của cô ấy? Là Bắc Kinh đúng không?”
Giản Duy dừng một chút, không trả lời ngay.
Cô nàng thiết kế lập tức nói: “Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi chỉ hỏi một chút, không có ý gì đâu.”
Cũng không phải Giản Duy kiêng dè cái gì. Chỉ là xuất phát từ thói quen bảo vệ bản thân, cho nên cô không lộ ra quá nhiều thông tin thật, nhưng cô gái này đối với mình rất tốt, từ nhỏ đến lớn cô luôn có lòng tin với con mắt kết giao bạn bè của mình.
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng lên mạng nói là được.”
Lý Mộng gật đầu như gà mổ thóc.
Giản Duy: “Tôi học ở đại học A, khoa toán học.”
Đại học A.
Cô ấy sửng sốt nhiều giây, mới “Òa” lên một tiếng, “Khoa Toán học, trùng hợp vậy!”
“Cô cũng là người của khoa bọn tôi?”
“Không, không phải! Tôi làm sao thi đỗ được! Chỉ là hồi cấp ba, có quen biết một vị đàn anh đặc biệt đặc biệt lợi hại, cuối cùng anh ấy cũng tiến vào khoa Toán học!”
Nghe giọng điệu này, hơn phân nửa là đã từng thầm mến đàn anh đó đi. Giản Duy nghĩ tới, cảm thấy mình thật là quá thông minh.
Cô nàng tiếp tục nói: “Tính ra thì, anh ấy cũng sắp lên năm tư rồi, còn cô? Nói không chừng hai người còn quen biết ấy!”
“Nghiên cứu năm nhất, khai giảng này là năm hai.”
“Nghiên cứu năm nhất?!” Lần này cô ấy thật sự kinh hãi rồi, “Nhưng, nhưng mà tôi nhớ, rõ ràng cô mới mười chín tuổi mà!”
“Mười chín tuổi cộng thêm mười một tháng, tháng sau là tròn hai mươi rồi.”
“Vậy thì vẫn rất nhỏ mà!”
Giản Duy chớp mắt mấy cái, “Học viện chúng tôi, ở cái tuổi này học nghiên cứu, vẫn là có chút…”
… Quả nhiên là nơi tụ hội của học bá* sao?
*học bá (từ ngữ mạng): người học giỏi toàn diện, am hiểu về nhiều mặt.
Không, không phải là học bá!
Chưa đến hai mươi tuổi đã học nghiên cứu, còn là khoa Toán, đây vốn là học thần* mà!
*học thần (từ ngữ mạng): chỉ người có tư chất thông minh, học tập hiệu suất cao, tuổi trẻ tài cao, vẻ ngoài lại xinh đẹp.
Lý Mộng cũng giống Lại Hiểu Sương, đều chưa từng học đại học, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, như đa số mọi người đều biết rõ, nhân viên trong đoàn phim đến 90%, bằng cấp đều khá thấp, ở đây cũng không cần đến văn bằng tốt như vậy. Cho nên đột nhiên xuất hiện một sinh viên tài cao của một trường đại học danh tiếng, lại còn là cô chủ mà mình làm fan ba năm nay, phản ứng của cô ấy gần như có chút thái quá!