Làm xong, anh cúi người bế cô lên.
“A, anh làm gì vậy?” Giản Duy sợ hãi kêu lên.
Anh bế cô, đi thẳng đến phòng khách, rồi đặt cô lên ghế sofa. Giản Duy ngồi cong chân, còn anh ngồi xổm quỳ bên cạnh ghế sofa, cứ nhìn cô như vậy. Người đàn ông với đôi mắt đen sẫm sâu thẳm khiến Giản Duy bỗng nhiên cảm thấy xung quanh hơi nóng. Cổ họng cô căng thẳng, chậm rãi ực một cái.
Đám Lâm Hạo không vào phòng, nên hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ. Cho nên, đêm nay, lại ngủ chung sao…
“Cái đó.” Cô mở miệng.
“Hử?”
“Hay là, em thuê thêm một phòng nhé.”
Giang Ngật nhướn mày hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì, đoàn phim có đủ loại người. Nếu như họ phát hiện ra chúng ta ở chung một phòng, thì không hay lắm…”
Anh trầm ngâm một lát rồi đáp: “Có lý.”
Đồng ý sảng khoái như thế, Giản Duy không hiểu sao lại có chút mất mát. Cô tự đáy lòng phỉ nhổ chính mình. Quá tà ác, thật sự là quá tà ác, hãy trả lại cô gái ngây thơ trong sáng kia cho tôi!
“Nhưng mà, khách sạn đã hết phòng, không còn phòng nào trống.” Giang Ngật nói.
Giản Duy chớp mắt mấy cái, hoài nghi có phải anh đang nói linh tinh không. Rõ ràng mới hôm qua cô còn thuê được một phòng!
“Thật sự không còn. Cho nên, em vẫn nên ở chung với anh đi.” Ánh mắt của Giang Ngật thể hiện sự chân thành, tuyệt đối không hề giống đang nói năng linh tinh.
Giản Duy đỏ mặt, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười trên môi, “Được rồi. Dù sao bọn họ cũng không biết em, có bị nhìn thấy thì người mang tiếng xấu cũng là anh.”
“Ừm, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh cô đơn khó kiềm chế, nên mới quy tắc ngầm… ra tay với diễn viên quần chúng…”
Anh ôm lấy khuôn mặt Giản Duy, hôn thật mạnh lên môi cô. Bởi vì bất ngờ không kịp chuẩn bị, môi cô hé mở nên dễ dàng bị anh xâm nhập. Anh hôn rồi cơ thể cũng đè lên. Trên ghế sofa nhỏ hẹp, hai người càng thêm gắn bó. Giang Ngật đưa tay vuốt ve từ thái dương đến gò má của cô, sự dịu dàng yêu thương như vậy làm cho cô nhớ đến anh lúc nãy. Dưới trời tuyết rơi, anh nhặt lên một lọn tóc của Phạm Tư Quân. Thực ra lúc đó, cô thấy hơi ghen tị…
Bỗng nhiên Giang Ngật kêu lên một tiếng, bởi vì Giản Duy đang lè lưỡi, run rẩy đáp lại anh…
Lý trí trong đầu nổ tung, hóa thành tro bụi. Cô gái nhỏ của anh với gò má đỏ ửng vì xấu hổ, đang ngoan ngoãn nằm dưới người anh. Rõ ràng cái gì cũng không biết, nhưng vẫn học cách lấy lòng anh, làm anh vui vẻ…
Chỉ là suy nghĩ này vừa chợt lóe, đã làm cho anh khó mà kiềm chế được.
Giản Duy cảm thấy Giang Ngật chỉ ngừng một chút, sau đó giống như mang giông bão cuốn sạch tất cả, dùng sức đáp lại nụ hôn của mình. Cô không thở nổi, chỉ có thể nhận lấy một cách bị động. Anh vừa hôn cô, bàn tay cũng theo đó tiến vào dưới vạt áo, vuốt ve làn da của Giản Duy. Đầu ngón tay của người đàn ông có vết chai thật mỏng, dưới tình huống như thế cảm nhận càng thêm rõ ràng, kích thích sự run rẩy của cô. Giang Ngật vuốt ve cô từ trên xuống dưới, cuối cùng tay cũng để lên nút áo trong của cô, khẽ nới một cái, chiếc áo tuột ra.
Thế giới của cô vô cùng hỗn loạn, muốn nói gì đó, lại bị anh đè nặng không nhúc nhích được…
“Leng keng.” Chuông cửa vang lên, đánh thức sự mê loạn trong căn phòng.
Giản Duy giật mình đẩy Giang Ngật ra. Môi cô sưng đỏ, đầu tóc rối tung, ngay cả cổ áo cũng bị kéo ra, “Có người đến, làm sao bây giờ? Em phải trốn đi đâu?”
Giang Ngật còn nằm trên ghế, nhìn lên trần nhà mấy giây mới nói với ra: “Ai vậy?”
Giọng của anh cũng không lớn, âm cuối kéo dài lộ ra sự lười biếng và mất kiên nhẫn. Nhưng người ở ngoài cửa dường như không nghe ra, trả lời: “Là em, mau mở cửa.”
Lộ Vũ Minh!
Giản Duy biến sắc, vội vàng nói: “Anh đi mở cửa, em vào toilet, tuyệt đối đừng để anh ta vào trong nhé!”
Cô xoay người định chạy, lại bị Giang Ngật kéo giật lại. Hình như anh muốn ngăn cản cô, nhưng nhìn cô hai giây lại nói: “Vào phòng ngủ đi.”
Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy gương mặt nhăn nhở của Lộ Vũ Minh, Giang Ngật hỏi: “Có việc sao?”
Lộ Vũ Minh vòng qua anh bước vào, lắc cái bình trong tay, “Tối muộn trời đổ tuyết, có nên uống một chén không?”
Giang Ngật đáp: “Ngại quá, trong lúc làm việc, tôi không uống rượu.”. Hã𝔂 tìm đọc tra𝘯g chí𝘯h ở # 𝑻rUm𝑻r u𝔂e𝘯.𝚅N #
“Vậy thì khổ cho anh rồi, đây là Hoa Điêu Thiệu Hưng, đã ủ được ba mươi năm.”
“Ba mươi năm? Vậy thì tôi càng không thể uống.”
Lộ Vũ Minh thở dài, nói: “Không có tinh thần gì cả, sao anh cũng thay đổi không có tinh thần gì vậy.”
Giang Ngật ngồi xuống ghế sofa, không lên tiếng.
Quan hệ giữa anh và Lộ Vũ Minh, nói xa thì không xa, nói gần thì không gần. Hai người cùng chung một công ty, trước đây cũng từng tiếp xúc, nhưng thật sự thân thiết vẫn là hơn một năm trước ở Hoành Điếm. Lúc đó anh đang quay “Đêm lạnh”, còn Lộ Vũ Minh cũng đang quay một bộ phim khác. Các diễn viên đóng phim tại Hoành Điếm luôn là như vậy, bạn bè trong vòng có rảnh sẽ tìm nhau chơi. Anh và Lộ Vũ Minh từng chơi hai trận bóng rổ, còn cùng nhau đi ăn. Đêm đó tất cả mọi người đều uống rất high, cả đám đàn ông đều say mèm. Cuối cùng chỉ còn lại Giang Ngật và Lộ Vũ Minh, dù đã say đến ngã siêu ngã vẹo, nhưng vẫn kiên trì đến phút chót.
Sau đó Lộ Vũ Minh đặc biệt nhắn tin qua wechat cho anh, hẹn lần sau lại uống với nhau.
Nghĩ vậy, Giang Ngật thở dài, lấy ra hai cái chén, “Thế thì uống ba chén, sáng sớm mai tôi có cảnh quay, không thể ngủ quên được.”
Rượu Thiệu Hưng đỏ vào trong chén trong suốt sáng ngời, mừi thơm thanh nhã thoang thoảng, đưa vào miệng lại đậm đà dịu êm. Giang Ngật nói là uống ba chén, nhưng lại cùng Lộ Vũ Minh tiêu diệt hơn nửa bình mới dừng lại. Anh khoát tay, nói: “Được rồi, cậu gần như gieo họa cho tôi rồi, có thể thu tay được chưa!”
“Cái anh này thật là, em có ý tốt mới mang rượu ngon tới chia sẻ với anh, anh còn trách em gieo họa cho anh.”
“Vậy cậu đi tìm Tả đạo diễn đi, ông ấy cũng thích rượu, để xem bây giờ ông ấy có uống với cậu không.”
Lộ Vũ Minh liếc anh bằng nửa con mắt, “Thực ra, em tìm anh không chỉ vì uống rượu. Ban ngày ở đoàn phim, có một diễn viên quần chúng – chính là cô gái đã cứu cậu bé bị ngã đấy. Anh có biết phòng cô ấy ở không? Người trong đoàn cũng không biết, em muốn tìm cô ấy chơi.”
Giang Ngật dừng một chút rồi hỏi: “Cậu quen cô ấy?”
“Aizz, không chỉ là quen biết, còn rất thân thiết.”
Giản Duy vẫn đứng ở sau cửa nghe lén, nghe vậy tức giận đến đập cửa, nào có thân! Lộ Vũ Minh anh không nói quá thì sẽ chết có phải không!
Lộ Vũ Minh nghe thấy tiếng động, nhìn về hướng phòng ngủ, “Còn có người khác sao?”
Giản Duy ảo não vỗ trán, Giang Ngật lại rất tự nhiên, “Ừ, Kim Ốc Tàng Kiều của tôi.”
Anh nói như đùa, Lộ Vũ Minh bật cười, trở lại đề tài ban nãy: “Rốt cuộc anh có biết hay không?”
Giang Ngật nới lỏng cổ áo ra một chút, mới hỏi lại: “Sao, muộn rồi còn muốn tìm người ta?”
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Lộ Vũ Minh cười đến mờ ám.
Giang Ngật trầm mặt chốc lát, “Không rõ lắm.”
Lộ Vũ Minh nhún vai, lát sau lại nói: “Kỳ thật, em có số điện thoại của cô ấy, hay là để em gọi điện vậy.”
Giản Duy vừa sờ vào túi mới phát hiện. Lúc nãy mình đi quá vội, điện thoại và túi sách đều để ở bên ngoài, hiện giờ căn bản là bó tay.
Nếu Lộ Vũ Minh thật sự gọi đi, nghe được tiếng chuông…
Lộ Vũ Minh mới vừa rút điện thoại ra, đã bị Giang Ngật chặn lại: “Muộn như vậy, chắc cô ấy đã ngủ, có chuyện gì để khi khác hẵng nói.”
Anh ta nhìn anh chằm chằm mấy giây, cười nói: “Cũng đúng.”
Anh ta đứng lên: “Thôi được, anh đã ra ám hiệu nhiều lần như thế, em cũng nên đi. Rượu này để lại cho anh, không cần khách sáo, lúc uống nhớ tới em là được.”
Giang Ngật phất phất tay, ý nói anh ta mau phắn đi.
Lộ Vũ Minh đi đến trước cửa, bất chợt quay đầu lại. Ớ một góc của ghế sofa có chiếc khăn quàng cổ bị bỏ lại, kiểu dáng rất quen thuộc. Ban ngày ở trường quay, cô gái ấy cũng dùng nó che hơn nửa gương mặt của mình, cho rằng như vậy sẽ không bị ai phát hiện.
Anh ta cười nói: “Vừa nãy đã định nói, miệng anh, ban ngày không chụp cảnh hôn nhỉ? Nhưng giờ có chút…”
Nghe thấy bên ngoài không còn âm thanh nữa, Giản Duy kéo cửa ra dò hỏi: “Lúc đi anh ta nói cái gì? Em nghe không rõ, anh ta có nói gì không?”
Giang Ngật dùng ngón cái lau miệng, bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”
Hôm sau Giản Duy tỉnh lại, Giang Ngật đã không còn ở trong phòng. Hôm nay anh có cảnh quay từ sớm, trời còn chưa sáng đã đi. Giản Duy muốn đi cùng anh, lại bị bắt ép ở lại tiếp tục nghỉ ngơi. Cô quấn trong chăn, nghĩ đến chuyện tối qua. Lộ Vũ Minh đi rồi, cô vốn đang do dự, có nên giải thích với Giang Ngật, hai người họ không có gì. Nhưng mới vừa mở lời, đã bị anh cắt ngang: “Muốn uống rượu không?”
“Thiệu Hưng Hoa Điêu?” Cô hỏi,
“Không, anh có thứ tốt hơn.”
Kết quả là rượu đỏ anh mang từ Bắc Kinh tới, Giản Duy uống một chén, nâng má nói: “Lần trước anh còn không cho em uống, chỉ cho em nước trái cây. Hiện tại không coi em là trẻ con nữa à?”
Anh nhìn một vòng từ trên xuống dưới, nói có ngụ ý khác, “Ừ, em trưởng thành rồi.”
Rượu đỏ có tác dụng an thần nên Giản Duy ngủ rất ngon. Giờ cô vẫn còn quấn trong chăn, toàn thân đều trở nên lười biếng, dứt khoát lên weibo một lúc. Trang chủ rất náo nhiệt, mọi người đều đang kể về chuyện năm mới. Trước vì Giang Ngật mà Giản Duy đã bỏ qua tiết mục châm chọc Xuân vãn mỗi năm một lần. Đang lúc cảm thấy đáng tiếc, thì thấy trạng thái Bí Đỏ – chan vài phút trước: “Giang Ngật có phải bị đoàn phim nuốt chửng rồi không? Bây giờ cũng năm ngày, ngay cả cọng lông cũng không thấy!”
Trong nháy mắt làm Giản Duy phì cười. Xác thực công tác giữ bí mật của đoàn phim “Kẻ nói dối” làm rất tốt, trừ áp phích ngày công bố, đến bây giờ ngay cả ảnh tạo hình cũng không có. Tài khoản chính thức của bộ phim cũng không tiết lộ tiến độ quay, làm cho các fan bị hành hạ đến đói khát.
Trái lại trong điện thoại của cô lại có một tấm hình, được cô chụp từ hôm qua lúc Giang Ngật hóa trang. Người nào đó ngồi trước gương, gương mặt tuấn tú trong ánh đèn đang nhắm mắt. Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi gửi ảnh riêng cho Bí Đỏ – chan. Bên kia lập tức gào khóc: “Lấy ở đâu lấy ở đâu?”
“Lấy ở đâu cậu cũng đừng quan tâm, tự nhìn một chút là được, đừng lộ ra ngoài!”
Thấy cô nói như thế, Bí Đỏ – chan tự động hiểu thành do bạn bè trong vòng gửi. Chuyện tạo phúc cho chị em – tìm tài nguyên nội bộ này, trước đây cô ấy cũng làm thành quen. Bí Đỏ – chan không nhịn được cảm khái, “Chậc chậc chậc, đúng là phong thủy luân chuyển, bây giờ so với tớ cậu còn có thể tìm được tư liệu.”
Giản Duy che má, không chỉ dừng lại ở đấy đâu. Bây giờ tớ còn ngủ trên giường Giang Ngật nữa!
Hôm nay quay phim ở trên sân bóng rổ. Thời tiết sáng sủa, mây trắng nối đuôi nhau. Ánh nắng chiếu lên nền xi măng, các nhân viên đều đang tụ tập ở bên trong, làm việc một cách nghiêm túc.
Lúc này đúng thời điểm nghỉ ngơi giữa trận, Giang Ngật và Phạm Tư Quân đang thử động tác. Cảnh này là Từ Nhiên muốn dạy Bạch Nguyệt ném rổ. Một người là thục nữ xinh đẹp, một người là thiếu niên tuấn tú, mà cậu thiếu niên này lại có sự ái mộ bí ẩn với người phụ nữa kia. Cậu ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng bắt lấy tay cô, hướng dẫn cô đưa bóng ném về hướng rổ.
Hai người đã thử rất nhiều lần, người trong giới ít nhiều đều hiểu biết. Người có tính cách thanh cao giữ mình như Phạm Tư Quân, nhưng lại năm lần liên tục không thảy được vào, chị cũng phải lắc đầu cười bất lực.
Lộ Vũ Minh đứng một bên, trêu chọc: “Chị Quân, chị thế này hoàn toàn là người không chuyên rồi, một chút cũng không biết à?”
Phạm Tư Quân nhún vai, trả lời: “Cái này phải trách đạo diễn. Trước đó tôi đã hỏi qua, trước khi quay tôi có cần học bóng rổ không. Ông ấy nói không cần, muốn để tôi không có chút cảm giác quen thuộc nào với nó.”
Lộ Vũ Minh chỉ trỏ, “Lão Tả lão Tả, sao ông có thể hãm hại ảnh hậu như thế? Nhìn chị Quân của chúng tôi bị ông hại kìa!:”
Mọi người cười ầm lên, Tả Gia Hạo buông tay ra vẻ vô tội. Giang Ngật nói: “Thật ra tôi cũng cảm thấy, không quen sẽ tốt hơn. Vậy đi, tôi hướng dẫn cô Phạm tập thêm vài lần, chị không cần quan tâm cái gì, cũng đừng quá dùng sức, cứ đưa tay cho tôi là được.”
Phạm Tư Quân gật đầu, Giang Ngật lại ôm lấy chị một lần nữa, bắt đầu một vòng ném thử mới.
Lộ Vũ Minh chợt liếc thấy một người trong đám đông, anh ta cười nhạt một tiếng, đi vòng qua dúi đầu người đó, hỏi: “Sao lại trốn ở đây?”
Giản Duy không kịp đề phòng, đành ôm đầu nói: “Tôi hóng hớt thôi.”
Sắc mặt của Lộ Vũ Minh rất tự nhiên, tối hôm qua còn nói muốn tìm mình chơi, xem ra chuyện chiều hôm qua cũng không khiến cho anh ta giận mình. Nhưng Giản Duy vẫn lo lắng, nếu Lộ Vũ Minh hỏi cô tối qua ở đâu thì nên trả lời thế nào, ai ngờ anh ta lại nói: “Cô cũng chỉ có thể đứng ngoài xem náo nhiệt. Nhìn nam thần của cô, ôm một người con gái khác.”
Xem thường tôi à!
Giản Duy hừ nhẹ, Lộ Vũ Minh ghé sát vào: “Không phục? À đúng rồi, cô là diễn viên quần chúng mà, lúc nào thì quay? Hay là để tôi nói với đạo diễn một tiếng, cho cô một cơ hội diễn chung với Giang Ngật.”
“Không cần, cảm ơn.” Giản Duy nói.
“Vô dục vô cầu thế? Hay nên nói, cô đã vụng trộm ôm được rồi?”
Bên kia, Giang Ngật dẫn dắt Phạm Tư Quân, cho bóng vào rổ thành công.
“Đẹp lắm!” Tả Gia Hạo lớn tiếng hô.
Hiện vường vang lên tiếng vỗ tay, quần chúng hoan hô, Giang Ngật và Phạm Tư Quân nhìn nhau, cũng bật cười.
Giản Duy vẫn tỉnh bơ, Lộ Vũ Minh lại cười nói: “Không đùa cô nữa, có người tìm cô đấy.”
Là cậu bé Tiểu Địch ngày hôm qua, mẹ Tiểu Địch dắt cậu đến, gửi lời cảm ơn chân thành đến Giản Duy: “Thật sự là nhờ có cô, nếu không ngã từ trên cầu thang xuống, nhất định sẽ bị thương. Thật sự cảm ơn cô.”
Giản Duy vội vàng nói: “Chị đừng khách khí, cậu bạn nhỏ không có việc gì là tốt rồi.”
Tiểu Địch đi qua, kéo tay Giản Duy. Bây giờ cậu bé không còn kênh kiệu, lạnh lùng nữa, dáng vẻ rất lễ phép, đưa một vật cho cô: “Chị ơi, cái này cho chị.”
Là một người tuyết đồ chơi, lớn cỡ bàn tay, thân hình mập mạp đội mũ đỏ. Giản Duy nhìn nó có chút thô ráp, hỏi: “Cái này là em tự làm sao?”
Tiểu Địch gật đầu, đôi mắt trong sáng ngây thơ, làn da trắng trẻo như bánh dày.
Giản Duy nâng người tuyết nhỏ, quả thực yêu thích không rời tay. Sau khi hai mẹ con họ cáo từ, Lộ Vũ Minh mới nói: “Bọn họ tìm cô, ai ngờ cô không có ở đây. Đúng lúc lại trông thấy tôi, vì vậy tôi liền nhận lấy việc này, chờ cô đến thì thuận tiện nhắn cho họ. Nói như vậy, tôi cũng tính là có công lớn rồi.”
Giản Duy dè chừng: “Anh muốn nói cái gì?”
“Quà đó, tôi giúp cô như thế, không thể chia cho tôi một phần sao?”
“Chỉ có một người tuyết, anh còn bắt tôi phải chia đôi? Không cho”
Lộ Vũ Minh duỗi tay muốn cướp, Giản Duy nhanh tay đem nó giấu ra đằng sau, Lộ Vũ Minh lườm cô hồi lâu, trợn mắt nói: “Đồ kiệt sỉ. Vô tình vô nghĩa.”
Kiệt sỉ thì kiệt sỉ, dù sao người tuyết cũng không thể cho anh!
Lúc Giang Ngật và Phạm Tư Quân kết thúc cảnh quay đã là hoàng hôn, phía chân trời có rặng mây tía, vẩy chút sắc vàng. Phạm ảnh hậu kết thúc công việc thì quay về khách sạn, Giang Ngật vẫn còn phải ở lại, quay một cảnh khác ở sân bóng.
Là trận đấu giữa Từ Nhiên cùng đội bóng rổ ở trấn trên.
Lộ Vũ Minh tới đóng vai khách mời, chính là một thành viên trong đội bóng đó. Vận động luôn là đề tài của cánh đàn ông. Mọi người thay sang trang phục thoải mái hơn, vừa đập bóng chuẩn bị, vừa vui vẻ trò chuyện với nhau.
Giản Duy đang định ngồi một chỗ xem náo nhiệt, Tả đạo diễn lại liếc thấy cô, gọi: “Này, chúng tôi cần một đội cổ động viên. Cô cũng tới đi.”
Giản Duy tuyệt đối không hề nghĩ tới, mình thật sự tới làm vai quần chúng!
Trên sân bóng, các chàng trai tỏa ra, chặn lại, giành bóng, ném rổ, chơi đến vô cùng hào hứng. Còn cô cùng bảy, tám cô gái đứng ở gần sân bóng, vẫy cờ reo hò.
Trước đó đạo diễn đã nói, máy quay sẽ không quay đến họ, cứ coi như lia tới thì cũng không đến mấy giây, chỉ là dàn cảnh khán giả theo dõi thôi. Nhưng Giản Duy vẫn cảm thấy căng thẳng, cô đứng ở trung tâm, ngay cả cười cũng gượng gạo.
Cô gái đứng bên hỏi: “Sao cô không kêu lên?”
Giản Duy: “Tôi…”
Trong màn ảnh cũng bắt lấy khách mời, bỗng nhiên có người nói: “Không đúng, trong cảnh này anh Lộ phải nhường Giang Ngật cướp được bóng, nhưng hình như anh ấy… không định nhường?”
Cảnh quay này, là Từ Nhiên từ trong thế vây công của mọi người giành được thắng lợi, nhân vật chính muốn xông ra cũng là anh. Vai của Lộ Vũ Minh là chủ lực trong đội đối phương, lúc Giang Ngật đoạt bóng, bọn họ phải vì anh mà thuận thế mà thua. Nhưng Lộ Vũ Minh lại né tránh sự công kích của Giang Ngật, đập bóng vòng qua bên kia.
Tả Gia Hạo cau mày, nhưng không lên tiếng, những người khác cũng không dám nói lời nào.
Lộ Vũ Minh vừa trốn, Giang Ngật lập tức chặn lại, hai người mặt đối mặt, quả bóng nhảy ra khỏi tầm với. Anh thấp giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Lộ Vũ Minh chỉ cười không trả lời anh, mơ hồ còn khiêu khích. Giống như cảm nhận được, Giang Ngật nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân, nhìn thẳng vào mắt Giản Duy.
Dưới mái tóc đen hỗn độn, gương mặt của anh đẹp như vẽ. Con tim của cô đập thình thịch, bỗng thấy mình giống như một cô học sinh cấp ba, đứng ngoài sân, cổ vũ cho cậu bạn mình thích.
Rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được, hô to: “Cố — lên –“
Gần như là cùng lúc, Giang Ngật lách người, đoạt lấy bóng từ tay Lộ Vũ Minh, giơ tay đưa vào rổ.
“Bịch.” Một cú ném ba điểm hoàn hảo.
“Cắt!” Tả Gia Hạo hô to.
Mọi ngươi dừng lại, Tả đạo diễn nói: “Vũ Minh thêm động tác rất tốt. Dừng lại, chúng ta quay ở góc độ khác.”
Nghe đạo diễn nói thế, lúc này mọi người mới như chợt ngộ ra. Ban nãy bọn họ suýt thì cho rằng hai người đang chơi thật. Quả bóng lăn vòng trên mặt đất, sắc mặt của Giang Ngật rất lạnh nhạt, Lộ Vũ Minh cười uể oải, nhưng trong đôi mắt đen kia lại giống như đang giấu giếm cảm xúc nào đó.