• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng chiếu rọi bầu trời, nhà ga T2 đèn đuốc sáng trưng, sừng sững đứng lặng trên đường, giống như quái thú khổng lồ.

Trên đường xe cửa số 3, Giản Duy nhìn những người xung quanh, bọn họ vẫn bao vây xe chuyên dụng, ánh mắt lại không hề thay đổi, toàn bộ nhìn về phía mình.

Cô cảm thấy da đầu cũng tê dại.

Cô gái kia kêu lên một tiếng, không chỉ kinh động đến nhóm người hâm mộ xung quanh, ngay cả người đi đường cách đó không xa xem náo nhiệt cũng nghe thấy. Chu Bội Bội đang như mặt trời ban trưa, hầu như ở đây không ai là không biết cô ta, rõ ràng là đường xe chạy người đến người đi, nhất thời lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng ho khan rất nhỏ cũng có thể nghe được.

Một giây sau, tiếng bàn tán vang lên ong ong, càng ngày càng rõ ràng.

Giản Duy hơi liếc về phía chiếc xe chuyên dụng màu đen, nó im lặng đứng trong bóng đêm, chẳng biết sẽ đi lúc nào. Nhịn đau nhắm mắt lại, cô cảm thấy không nên ở lại đây quá lâu.

Thuận tay đeo khẩu trang vào, Giản Duy cúi đầu nói một câu “Ngại quá” rồi xoay người định rời đi. Ai ngờ vừa đi hai bước, sau lưng lại bộc phát tiếng hét chói tai đến kinh thiên động địa, còn khoa trương hơn so với lúc ở trong sân bay!

Có lầm không? Trong dòng người hâm mộ này cũng có fan chân ái của Chu Bội Bội sao!

Giản Duy bỏ chạy thục mạng, lại bị bao vây. Ngoài người hâm mộ đón chuyến bay, những hành khách nghe tiếng chạy tới còn nhiều hơn.

Một lần nữa cô bị đẩy tới đẩy lui, nhưng lần này sau một hồi lại trở thành trung tâm trong đám đông. Cố gắng giải thích, nhưng mà xung quanh nháo nhào, Giản Duy dùng sức hô to nhưng ngay cả âm thanh của mình cũng nghe không rõ. Chân bị người khác giẫm lên, toàn thân đau nhức, cô không đứng vững được ngã ngửa, lại được người phía sau đỡ lấy.

Dường như Giản Duy đã biến thành miếng thịt béo được tranh giành, ngay lập tức sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.

Bảo vệ, bảo vệ của sân bay đâu rồi?

Cứu tôi với!

Ngay lúc cô cho là mình sẽ bị giẫm chết ở chỗ này, xe chuyên dụng đột nhiên lùi về phía sau vài mét, cửa xe mở ra, hai người đàn ông áo đen nhảy xuống.

Giản Duy mở to hai mắt, còn chưa nhìn rõ bọn họ làm thế nào chen vào trong đám đông, thì hai người này đã một trái một phải xuất hiện bên cạnh mình, trực tiếp che chở dẫn cô tiến về phía trước.

“Làm ơn nhường đường một chút! Đừng chen lấn! Nào nào, cũng xin nhường một chút!!”

Giản Duy còn chưa phản ứng kịp, đã đến trước cửa xe chuyên dụng, người đàn ông trầm giọng nói một câu: “Cô mau lên đi!”

Mặc dù gấp, anh ta cũng không dám ra tay đẩy cô, dường như rất sợ mạo phạm Giản Duy.

Cô vừa lên xe, hai người kia cũng nhanh chóng vào cùng, dồn sức nhấn ga, xe tiến về phía trước, fan hai bên đành phải như thủy triều thối lui, rất nhanh trở thành bóng dáng xa xôi sau lưng.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ thở phào nhẹ nhõm: “Ôi mẹ ơi, cảnh này, trước tôi chỉ xem qua trong tin tức, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày gặp phải.”

Giản Duy nghe lời người vừa nói, có chút sững sờ.

Cô nhận ra người này. Trợ lý – Lâm Hạo, làm việc bên cạnh người nào đó cũng được năm năm rồi, chỉ cần là fan lâu năm đều biết đến cậu ta.

Lâm Hạo quay đầu lại, phát hiện Giản Duy đang nhìn mình, vẻ mặt lập tức thay đổi trở nên nhiệt tình cười nói: “Vừa nãy cô Chu bị hoảng sợ rồi. Tại bọn em xuống trễ, nếu sớm biết cô cũng ở sân bay, đã mang theo mấy vệ sĩ.”

Chỗ ngồi phía sau không bật đèn, trong không gian âm u, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài không ngừng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Giản Duy cúi đầu xuống, không dám mở miệng, đầu ngón tay lại phát run khó khống chế.

Hình như, đang xảy ra hiểu lầm gì đó …

“Ha.”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, vừa trầm thấp, lại mang chút lười biếng.

Trong lòng Giản Duy run lên. Cô sớm đã phát giác có người ngồi ở kia, nhưng vẫn không dám quay đầu lại nhìn.

“Không mang theo trợ lý không mang theo vệ sĩ, lẻ loi một mình chà trộn trong dòng người hâm mộ, cô Chu đang đóng phim hành động à? Hy vọng chúng tôi không quấy rầy đến cô.”

Âm thanh này giống như ma chú, dẫn dắt ánh mắt Giản Duy, khiến cô cảm thấy bản thân như đang mơ.

Vị trí gần cửa sổ, có một người đàn ông tay dài chân dài đang ngồi, vẫn là cách ăn mặc vừa nãy nhìn thấy ở sân bay, khẩu trang đã tháo xuống, lại phủ chiếc mũ lưỡi trai lên mặt, dường như anh đang chợp mắt.

Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cô nhìn thấy dưới cằm anh, là yết hầu đẹp mắt, như đồi núi nhấp nhô chập chùng.

Giang Ngật.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai chữ này, Giản Duy đã nghĩ, có sông có núi thật đúng là một cái tên hay.

Trong xe mở điều hòa, ghế ngồi bằng da rất nhẵn nhụi. Tay cô để lên trên, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, cảm giác tê dại lan tràn như thủy triều, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Chiếc xe chuyên dụng này, mấy năm nay Giản Duy đã nhìn thấy rất nhiều lần trong các clip. Mỗi lần anh đều quay lại tạm biệt fan, sau đó đi vào trong. Mọi người trong fandom vẫn hay đùa, nếu như có thể ước nguyện với thần đèn Aladin, xin cho tôi vào trong đó dạo chơi, không mong được lên giường của nam thần, chỉ cầu một lần được lên xe của anh ấy!

Hiện tại, cô đang ngồi ở đây.

Mà anh, tay có thể chạm đến.

Giản Duy dùng sức véo bắp đùi, sợ mình đang nằm mơ.

“Nguy rồi, bị theo dõi.” Lâm Hạo nhíu mày, nhìn qua kính chiếu hậu quan sát phía sau xe.

Lái xe nói: “Là paparazi sao? Ra sân bay đã bị theo dõi, chúng ta nổi tiếng đến thế cơ à?”

Giang Ngật từ ca sĩ chuyển thành diễn viên chưa được mấy năm, trước còn đóng nam hai, nam ba, năm ngoái mới được công ty nâng đỡ, đóng chính nhiều phim. Nhưng mà hiện giờ còn chưa tung ra, cho dù trong nghề cũng có lời tiên đoán năm nay anh sẽ đại bạo, dù sao còn chưa bạo, không đáng để paparazi ân cần theo dõi.

Ngay cả mắt Giang Ngật cũng lười mở: “Tôi chưa đủ, ở đây không phải còn có cô Chu sao.”

Từ trước đến nay ở mỗi sân bay lớn đều có cánh săn ảnh ngồi chờ, vừa rồi bọn họ ầm ĩ như vậy, cộng thêm độ nổi tiếng đáng sợ của Chu Bội Bội, bị để mắt tới là chuyện rất bình thường.

Lâm Hạo có chút sốt ruột: “Hỏng rồi, ngày mai nhất định sẽ lên báo, chị Tĩnh nhìn thấy lại nổi giận …”

Cậu ta ý thức được điều gì, liếc mắt nhìn Giản Duy một cái, không nói thêm gì nữa.

Giản Duy biết rõ, chị Tĩnh trong miệng Lâm Hạo, là Chu Tĩnh – người đại diện của Giang Ngật, nổi tiếng nóng tính. Cô có chút lo lắng, không biết có phải mình đã mang đến phiền toái cho anh.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Giang Ngật bỏ mũ lưỡi trai ra, nhìn thẳng về phía cô. Trong tia sáng mờ mịt, đôi mắt anh sáng ngời, mang vài phần thờ ơ.

“Cô làm sao thế, câm à?”

Giản Duy biết rõ mình không thể tiếp tục im lặng. Có thể không bàn đến bề ngoài dễ dàng nhận lầm, giọng nói của cô và Chu Bội Bội hoàn toàn khác nhau, vừa rồi quá loạn khó phân biệt, dưới tình huống yên tĩnh này, bọn họ lại đều quen thuộc với Chu Bội Bội, chắc chắn chỉ cần nói vài câu là lộ tẩy.

Không đúng không đúng, cô cắt đứt suy nghĩ của mình, cũng không phải cô định giả mạo, sợ cái gì …

“Tôi không…”

Lời còn chưa ra khỏi miệng, lái xe dồn sức đánh tay lái, xe chuyên dụng đột nhiên quẹo một cái, cô không thắt dây an toàn, ngã về bên trái.

Lâm Hạo mắng to: “Tôi nói này, anh đi chậm một chút!”

Lái xe: “Cậu nhìn đằng sau mà xem, ba chiếc xe, ông đây không xuất chiêu thì làm sao cắt đuôi bọn chúng được?!”

Thân thể va phải một người khác, vừa cứng vừa mềm. Giản Duy đầu váng mắt hoa, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện dưới nách có hai cánh tay xuyên qua. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, bàn tay để ở sau lưng cô, vừa rồi chính nó đã đỡ Giản Duy, mới tránh cho số phận đụng vào vách tường xe của cô.

Giản Duy ngẩng đầu lên, chóp mũi cọ sát vào dưới cằm của người đàn ông.

Cái cằm đã được cô dùng ánh mắt vuốt ve qua vô số lần.

Hệ thống ngôn ngữ sụp đổ, đầu óc trống rỗng, Giản Duy triệt để cứng đờ tại chỗ.

Cho dù là nằm mơ, cô cũng không hề nghĩ tới, một ngày kia, bản thân lại có thể cách anh gần đến thế.

“Dậy đi?”

Lồng ngực Giang Ngật bị va phải khó chịu đau nhức, người trong lòng không biết trúng tà gì, lại ngây ngốc tại chỗ. Từ trước đến nay anh rất ghét chuyện liên lụy người khác này, cho dù có người đẹp yêu thương nhung nhớ cũng không lên tinh thần được, vội đẩy Giản Duy ra: “Chu Bội Bội, cô còn dựa nữa tôi sẽ thu tiền …”

Câu nói của Giang Ngật mắc kẹt trong cổ họng. Vừa rồi ánh sáng mờ mờ ảo ảo, anh còn chưa nhìn rõ, bây giờ cách nhau quá gần, sự bất thường trên gương mặt đó mới như bí mật dưới ánh mặt trời, lộ rõ mồn một.

Anh ngừng một lát, mới nói: “Cô là ai?”

Giản Duy không trả lời. Giang Ngật đột nhiên nói với phía trước: “Này, hai cậu tìm được ai lên đây!”

Hai người kia không rõ chuyện gì, còn nghĩ anh đang ghét bỏ Chu Bội Bội thu hút paparazzi tới, vội hoà giải: “Anh Ngật đừng như vậy, dù sao anh và cô Chu cũng từng là bạn học một thời, nhẫn tâm bỏ cô ấy lại biển lửa sao? Em có đồng ý, fan CP của hai người cũng không đồng ý!”

“Cậu tự xem đi, đây có phải cô Chu không.”

Lâm Hạo sửng sốt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm Giản Duy một hồi lâu, con mắt càng mở càng lớn: “Này này … Chuyện gì xảy ra vậy, cô Chu cô đi thẩm mỹ à?”

“…”

Cuối cùng Giản Duy cũng tìm về giọng nói của chính mình: “Đúng vậy, rất xin lỗi, tôi không phải là Chu Bội Bội. Vừa rồi là họ nhận lầm, các anh… Các anh cũng nhận lầm …”

Lâm Hạo trợn mắt há hốc mồm, lái xe ngừng lại nhìn về phía sau, vẻ mặt cũng không thể tưởng tượng nổi. Giang Ngật là người bình tĩnh lại trước, chân dài nhấc lên khoát lên hàng ghế trước, duỗi lưng một cái.

Giản Duy có ảo giác, anh giống như chú mèo ngủ đông tỉnh giấc vì đụng phải đồ chơi tốt!

“Cạch” một tiếng, đèn xe được bật lên, ánh sáng ấm áp chiếu rọi.

Đôi mắt Giang Ngật như dòng nước mát, dừng trên mặt Giản Duy.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, hai mắt sáng ngời, bởi vì mắt to nên lúc nhìn ai tự nhiên cũng toát ra một sự ngây thơ như nai con. Đôi môi bởi vì căng thẳng mà mím lại, lúm đồng tiền nhợt nhạt, có thể tưởng tượng khi cười rộ lên nhất định đặc biệt sáng lạn.

Cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa còn trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ ngoài hai mươi.

Nhưng mà, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Khiến cho người khác không thể xem nhẹ là, khuôn mặt trông có phần hơi non nớt này, so với nữ minh tinh nổi tiếng một góc trời kia, lại có tám phần tương tự!

Giang Ngật nhìn chằm chằm nốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt trái của Giản Duy, đây hẳn là sự khác biệt duy nhất trên mặt hai người: “Cô có quan hệ gì với Chu Bội Bội?”

Giản Duy sớm đã bị ánh mắt của anh làm cho tay chân luống cuống, lúng túng trả lời: “Không có quan hệ…”

Anh hơi sững sờ: “Không liên quan?”

Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện ở trên máy bay.

Triệu Phi Yến và Nguyệt Cơ không hề có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, lại có được khuôn mặt vô cùng giống nhau, trên đời thật sự có chuyện như vậy sao?

Khi Chu Bội Bội một lần là nổi tiếng, ùn ùn kéo tới xuất hiện trong thế giới của Giản Duy, cô cũng cho rằng, đụng mặt chỉ là chuyện vô căn cứ được thêu dệt trong phim truyền hình.

Giang Ngật bấm tay chống cằm, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng bật cười. Ngay cả khi cười trông anh cũng lười biếng, khóe miệng hơi cong, đôi mắt còn nhìn cô chằm chằm.

Hai má Giản Duy nóng bừng, hoài nghi mặt mình đã đỏ ửng, nhịn không được nói: “Đừng cười, anh đừng cười …”

Âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, không giống oán hận, lại có chút giống như làm nũng.

Cô cho rằng Giang Ngật sẽ dùng tiếng cười hành hạ mình thật lâu, không nghĩ tới rất nhanh, anh liền trở lại bình thường: “Cô gái, xin lỗi đã nhận lầm đưa cô lên. Đâm lao thì phải theo lao, lát nữa nói với lái xe cô muốn đi đâu, chúng tôi cắt đuôi paparazzi xong, sẽ chọn một nơi gần đó thả cô xuống.”

Nói xong câu dài nhất từ lúc lên xe tới giờ, anh lần nữa dùng mũ phủ lên mặt, hình như định ngủ tiếp. Giản Duy vốn còn có chút ảo tưởng, chờ xe đi về phía trước một đoạn mới hiểu.

Giang Ngật phát hiện một điều thú vị, cười xong, cũng hết hào hứng với nó. Anh nhắm mắt lại, ngay cả một chút chú ý cũng lười cho cô.

Lâm Hạo vẫn nhìn Giản Duy chằm chằm, cái cổ cũng vặn đến đau xót: “Này… Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Cô xem chuyện ồn ào thế này, tôi cũng không biết, cô cũng đừng tố cáo tôi ép buộc con gái nhà lành …”

“Bảo bối, điện thoại tới, mau nghe điện thoại đi…”

Giọng nói ôn nhu mang tiếng cười của người đàn ông vang lên, cắt đứt lời nói hài hước của Lâm Hạo. Là chuông điện thoại di động của Giản Duy, toàn thân cô chấn động, gấp rút mở túi ra tìm điện thoại. Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Lại Hiểu Sương, đoán chừng là gọi tới hỏi Giản Duy đang ở chỗ nào tại sân bay.

Cô còn chưa kịp nhận, đã nghe thấy âm thanh có chút chần chờ của Lâm Hạo: “Anh Ngật, cái này là giọng của anh nhỉ?”

Giản Duy quay đầu lại.

Giang Ngật cầm chiếc mũ bỏ xuống bên cạnh, ánh mắt không sóng không gió, một lần nữa dừng trên mặt Giản Duy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK