• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần như ngay tại lúc cô định đổi ý, muốn chạy trốn lên lầu, một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp bỗng nhiên duỗi tới trước mặt.

Chàng trai với vẻ ngoài sáng láng xuất hiện, nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt còn sáng hơn cả những vì sao, “Merry Christmas! My sweety heart~ ”

Giản Duy sửng sốt mấy giây, mới thốt lên: “Là anh…”

Lộ Vũ Minh nháy mắt mấy cái, “Đúng vậy, là tôi.”

Cô nhìn mũ, cùng chiếc khẩu trang màu đen còn đeo trên cổ của anh ta hỏi, “Lúc nãy, người nhờ bạn học nhắn cho tôi cũng là anh?”

Lộ Vũ Minh: “Nếu không cô nghĩ là ai?”

Giản Duy chậm rãi cúi đầu xuống, không biết trong lòng có tư vị gì. Đúng vậy, mình nghĩ là ai chứ? Khờ quá đi, sau khi chuyện đó xảy ra, mình vẫn còn ôm giấc mộng hão huyền này…

Anh ta đưa bó hoa đến gần hơn một chút, rồi nói, “Cái này, tặng cô.”

Cô nhìn nhưng không nhận lấy.

Hoa hồng rất tươi, là một bó cực lớn lại nhiều hoa, gió lạnh phất qua, đưa tới một làn hương thơm xen lẫn hơi thở thanh khiết. Giản Duy bỗng nhớ lại, Giang Ngật cũng từng tặng mình một bó hoa như thế. Cô còn cẩn thận để chúng vào bình hoa, chăm chỉ thay nước, tỉa cành lá, ngày nào cũng ngắm chúng rất nhiều lần. Cô hy vọng chúng có thể sống được lâu hơn một chút, nhưng vô dụng, cuối cùng chúng vẫn chết.

Cũng giống như cô và Giang Ngật, đã từng xuất hiện bên nhau, giờ thì mỗi người một nơi, có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Sắc mặt cô bỗng thay đổi, môi hơi trắng bệch, Lộ Vũ Minh sửng sôt hỏi, “Cô sao thế, không khỏe à?”

Giản Duy cúi đầu, che giấu: “Không có gì đâu… À, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thực ra cô rất muốn bỏ đi, nhưng Lộ Vũ Minh đã cố ý đến đây, gia giáo của Giản Duy không cho phép cô bỏ lại anh ta như vậy.

Lộ Vũ Minh nhìn cô chằm chằm, im lặng một lát bỗng nhiên nói: “Có. Gần đây tôi vẫn luôn tự hỏi về một chuyện, một chuyện rất quan trọng.”

Giọng nói của anh trầm thấp, vẻ mặt thì khá ngưng trọng khiến Giản Duy cũng bị ảnh hưởng, thấp giọng hỏi lại, “Chuyện gì?”

Anh ta tiếp tục im lặng, lâu đến mức tim của Giản Duy cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mới nói: “Cô có từng nghĩ tới, cô và Chu Bội Bội, quan hệ giữa hai người có lẽ không đơn giản như vậy…”

Giản Duy: “Hả?”

Lộ Vũ Minh vỗ vai cô, nói như thật: “Hai người sao lại vô duyên vô cớ giống nhau, cô nói đúng không? Có khi, hai cô là chị em thất lạc nhiều năm! Tôi rất xem trọng hai cô, hay là lấy máu nhận người thân đi!”

Dù thế nào Giản Duy cũng không ngờ, chuyện mà anh ta muốn nói là chuyện này, gần như không phản bác được. Cô kéo tay anh ta ra, một lúc lâu vẫn không nhịn được nói: “Lấy máu nhận người thân không có căn cứ khoa học, anh học ở Mỹ nhiều năm vậy, mà ngay cả điều này cũng không biết?”



Hình như Lộ Vũ Minh bị làm cho đờ đẫn không biết phải nói gì.

Dưới ánh trăng, chàng trai đút tay vào túi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Không phải chứ, nhạy cảm vậy? Bị lời mình làm tổn thương?

Giản Duy hơi bất an, mặc kệ vô tình hay cố ý, cô cũng không quen khiến người ta khó xử.

Lộ Vũ Minh bước đến gần, lại một lần nữa xòe bó hoa ra, lần này Giản Duy đã biết điều nhận lấy.

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô mấy giây, tay bỗng nhiên duỗi ra, hành động cực nhanh khiến Giản Duy không kịp phản ứng. Cô chỉ cảm thấy da đầu đau xót, đã thấy người nọ lùi về phía sau hai bước, trong tay còn giữ vài sợi tóc đen!

Dưới ánh trăng sáng, anh ta cười đến cực kỳ đáng ghét, “Nếu lấy máu nhận thân không được, vậy chúng ta đi xét nghiệm ADN đi!”

Thế Giản Duy mới biết bản thân bị đùa giỡn, đã vậy còn là hai lần liên tiếp, tức giận đến giậm chân một cái, bổ nhào qua định đoạt lại.

Lộ Vũ Minh vừa ngăn cản vừa nói: “Đừng vội, chờ đến ngày nào đó tôi lấy trộm được tóc của Chu Bội Bội, sẽ thông báo cho cô biết!”

“Này! Đủ rồi đấy!”

Giản Duy lườm anh ta, miệng thì phồng lên, như một con thỏ nóng nảy.

Lộ Vũ Minh nhìn cô, bỗng cười một tiếng, “Cô như vậy nhìn xinh hơn nhiều. Không giống lúc nãy, cúi đầu ủ rũ, không khí trầm lặng…”

Giản Duy sửng sốt, sau đó mới nhận ra, “Anh cố ý?” Bởi vì thất mình không vui, cho nên cố ý pha trò đùa mình…

Lộ Vũ Minh: “Tôi cũng không chịu nổi cô gái ở cùng tôi mà mặt mày ủ rũ, làm trò cười thì khó quá nhưng chọc giận người khác thì tôi rất am hiểu đấy.”

Cô hoàn toàn bị anh ta làm cho bó tay, cũng không muốn truy cứu “Mối hận giựt tóc” nữa, đành chấm dứt chiến tranh nói: “Cảm ơn hoa của anh, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về trước nhé.”

“Đừng đi.” Lộ Vũ Minh một phen bắt được cánh tay cô, “Nhận quà rồi bỏ chạy, không phúc hậu tí nào, quà đáp lễ đâu?”

Giản Duy lạnh lùng đáp, “Tôi không có tiền, không trả nổi.”

Lộ Vũ Minh: “Không có tiền à, vậy thì lấy thân gán nợ đi!”

Cô giật mình, kinh ngạc nhìn anh ta.

Người nọ giữ vai cô, “Nghe nói đại học A có hoa mai nở, đạp tuyết tìm mai là phong nhã nhất, từ lâu tiểu sinh đã hướng tới. Đi một chút nhé, tối nay cô phải dẫn đường cho tôi!”

Thực sự Giản Duy không hiểu, bản thân làm sao lại chọc vào Lộ Vũ Minh, buổi tối có bão tuyết mà cũng bị anh túm cổ lôi ra ngoài.

Năm phút sau, cô ngồi trong chiếc Lamborghini của Lộ Vũ Minh, chậm chạp lái về hướng rừng mai.

Trong xe mở máy sưởi vừa đủ, Giản Duy nâng cốc nước nóng, vừa uống vừa phát run. Cô mặc ít quần áo, đi từ ký túc xá đến xe đã mất một khoảng thời gian, lạnh đến mức đi đường nhảy tưng tưng.

Nghĩ vậy, cô không kiềm chế được oán hận liếc sang bên, kẻ đầu sỏ gây nên đang lái xe, chẳng tỏ vẻ xấu hổ gì cả, “Làm sao, tôi cũng muốn lấy quần áo cho cô mượng, nhưng tôi cũng lạnh mà!”

Giản Duy cắn răng nói, “Anh không gọi tôi ra, tôi cũng sẽ không cần chịu lạnh.”

“Đêm Giáng sinh hiếm có như vậy, cô muốn ru rú trong ký túc xa? Thảm quá đi à. Rõ ràng tôi là vị cứu tinh của cô mà.”

Cô tự thấy mình không phải kẻ cay nghiệt, nhưng cái tên Lộ Vũ Minh này quá vô duyên, không đánh trả anh ta thì cô lại thấy có lỗi với bản thân, “Tôi nghe bạn tôi nói, cô ấy nhìn thấy anh che chắn cực kín mít? Thật ra đâu cần làm vậy, anh không đội mũ với khẩu trang, cũng không có mấy ai biết anh.”

Lộ Vũ Minh: “Hự, cái đồ độc ác! Tuyến mười tám chúng tôi thì không có nhân quyền sao? Lẽ nào chỉ có mấy người như Giang Ngật mới có thể đội mũ bịt khẩu trang?”

Giản Duy hơi biến sắc.

Anh ta tiếp tục nói: “Đúng rồi, cô thích Giang Ngật đúng không? Lần trước còn nghe anh ấy hát… Tôi rất thân với anh ấy, sao, nếu cô nói vài lời dễ nghe, tôi có thể xin chữ ký giúp cô.”

Giản Duy có phần bất ngờ. Nghe ra thì Chu Bội Bội không nói chuyện của cô ở đoàn phim “Nếu không có tình yêu”? Nếu không thì anh ta phải biết cô và Giang Ngật cũng đã từng quen biết.



Cô không muốn tiếp tục đề tài này, qua kính chắn gió nhìn về phía trước, một lát sau thở dài một hơi nói, “Thực ra, tôi cảm thấy anh rất kỳ lạ, chúng ta thân quen lắm à? Rõ ràng ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp mấy lần, vậy mà vào ngày này anh lại chạy đến…”

“Sao cô không ngẫm lại đi? Vào ngày như thế này mà tôi lại chạy đến, có phải có ý tứ với cô không, có phải muốn theo đuổi cô không…”

Anh ta nhướn mày, nói toàn câu mờ ám, vẻ mặt lại không để tâm mấy, khiến người ta cảm thấy đâu chẳng qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi.

Nhưng Giản Duy đưa mắt nhìn anh ta mấy giây, khẽ nói: “Tôi có người trong lòng rồi.”

Lộ Vũ Minh không dễ bị lay chuyển, “Ngày quan trọng thế này, anh ta không ở bên cô, đã đủ để thấy không đủ tư cách. Đừng thích anh ta nữa, thích tôi đi.”

Giản Duy lắc đầu, “Tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích tôi. Có điều đây không phải lỗi của anh ấy.”

Rốt cuộc Lộ Vũ Minh cũng bị làm cho đờ đẫn.

Trước mắt hiện lên hình dáng mơ hồ trong bóng đêm, đã đến rừng mai.

Giản Duy nói: “Dừng xe.”

Chiếc Lamborghini dừng lại, Giản Duy mở cửa xe, một làn gió lạnh ập vào mặt, khiến cô theo bản năng nhắm mắt lại. Lúc mở ra lần nữa, chỉ thấy khắp nơi ngập trong tuyết rơi tán loạn, cả con đường im ắng, không nhìn thấy ai, mà hoa mai đúng là đã nở.

Cô thích hoa mai, trước đây mùa đông cũng thưởng hoa mai. Nhưng cô chưa thử qua ngắm mai lúc đêm khuya thế này.

Trời ạ sao lạnh thế, tuyết rơi nhiều như vậy, nhưng hoa mai vẫn nở rộ một cách ương bướng. Bóng trăng vắt ngang, hoa mai lơ lửng, tuyết trắng phủ lên thân cành, nhụy hoa chập chùng. Ngày xưa nhìn thấy chỉ là phong cảnh kiều diễm, mà tối nay, mới thực sự là nở rộ.

Giống như một chiến binh, vừa im lặng lại sôi nổi.

Giản Duy nhìn đến mê mẩn.

Chờ đến khi Lộ Vũ Minh đi đến trước mặt cô, cô mới quay đầu lại, đáp lại anh ta bằng một nụ cười rực rỡ, “Đạp tuyết tìm mai, hóa ra rất thú vị. Cảm ơn anh đã dẫn tôi đến.”

Lộ Vũ Minh ngưng mắt nhìn cô.

Anh ta biết Giản Duy đang chờ người khác. Không phải vì câu nói lúc nãy của cô, mà lúc chờ ở trước lầu, anh ta thấy Giản Duy lao ra, nhìn quanh khắp nơi. Vẻ mặt cô lúc đó vừa tha thiết lại sợ hãi, dường như vừa muốn gặp người đó, lại sợ hãi nếu người đó thật sự đến.

Tối nay, thật ra cô ấy không vui.

Nhưng vào khoảnh khắc này, trong khung cảnh tuyết bay đầy trời này, cô gái với nụ cười tươi như hoa, không còn vẻ đa cảm như vừa nãy.

Hóa ra cô ấy là người như vậy. Cho dù bản thân không được như ý, nhưng chẳng ngại dành lời khen cho những điều tốt đẹp ở thế giới ngoài kia.

Lộ Vũ Minh lắc đầu, cuối cùng cũng bật cười.

Anh ta cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Giản Duy. Cô hơi ngạc nhiên, trái ngược với sự nhăn nhở lúc nãy, giờ đây anh ta lại dịu dàng sửa lại cổ áo cho cô.

Ngón tay vuốt ve qua cổ áo, Lộ Vũ Minh nói: “Cô và Chu Bội Bội, thật sự không giống nhau mấy.”

Giản Duy hơi mất tự nhiên, “Tôi sẽ nghĩ là anh đang khen tôi đấy.”

Lộ Vũ Minh gật đầu, “Ừ, nếu tôi nói như thế với Chu Bội Bội, chắc chắn cô ta cũng nghĩ là tôi khen cô ta.”

Phải đơ ra mất mấy giây Giản Duy mới ngộ ra, bật cười “xì” một tiếng.

Bông tuyết rơi lên mui xe, rất nhanh phủ lên một lớp áo màu tắng, chiếc đèn xe trước chiếu rọi ra tuyết đọng thật dày. Giang Ngật ngồi ở ghế lái, tay nắm lấy tay lái, lẳng lặng nhìn hai người họ.

Ánh trăng mênh mông như nước, cô đứng trước rừng mai, trên người là chiếc áo khoác nam. Mà chàng trai kia vừa nói chuyện với cô, vừa xoay người bẻ một nhành mai. Dường như lúc anh chàng ra tay cô đang ngăn cản, chỉ tiếc là không kịp, nhành mai đã được đưa tới trước mặt.

Cô đành nhận lấy một cách bất đắc dĩ, mặt mũi chàng trai tràn đầy hớn hở, giống như đang chờ được khen ngợi, nhưng cô chỉ giơ lên nhìn, rồi bỗng giả vờ muốn đánh anh ta…

Anh không hề dự đoán được bản thân sẽ thấy một màn như vậy.



Mất hai tiếng đi xe, bất chấp gió tuyết lớn, cả giao thông ngày Giáng sinh ùn tắc tới cực điểm, anh chạy tới trường cô.

Dọc đường, thực ra chính anh cũng không hiểu, chính mình có phải muốn gặp cô không. Nếu như nhìn thấy thì nên nói điều gì. Chỉ là trong người có một cô xúc động, như một ngọn lửa, đốt cháy máu, khiến anh muốn đến gần cô. Một chút, lại một chút.

Anh mang theo gió tuyết, chạy tới bên cô. Nhưng lại bất ngờ chưa kịp đề phòng, đã đụng phải ngày tốt cảnh đẹp của cô với người khác.

Lồng ngực đau đớn rầu rĩ, đêm đó lúc anh từ chối cô, cảm thụ của cô cũng như vậy sao? Là anh quyết định buông tay, có lẽ, đây chính là sự trừng phạt đối với anh.

Cửa xe ở ngay bên, chỉ cần duỗi tay là có thể đẩy ra, có thể xuất hiện trước mặt cô. Nhưng bây giờ anh có tư cách gì chứ? Anh vẫn bị vây khốn như cũ, cô lại có cuộc sống tự do, lựa chọn tốt hơn.

Thật ra chả có gì thay đổi, anh có muốn đổi ý cũng không có lập trường.

Giang Ngật lái xe, đi xuyên qua người xe vội vã. Anh nhếch môi, mặt không biểu cảm, đôi mắt còn thăm thẳm hơn cả bóng đêm. Cả thành phố lên đèn, tất cả mọi thứ đều phồn hoa đến thế, nhưng rơi vào mắt anh, những tòa cao ốc đều dần dần biến mất, rốt cuộc thứ hiện ra lại là Giản Duy ở trước rừng mai cười tươi như hoa.

Anh nghĩ, anh còn chưa đưa ra lựa chọn. Nhưng có lẽ, nó đã không cần anh lựa chọn nữa.

Sáng ngày thứ hai, Giang Ngật bị một cuộc gọi đánh thức. Anh nằm trên ghế lái, tối qua lái xe đi không có mục đích, không biết lúc nào thì tùy ý ngừng lại ven đường, cứ như vậy ngủ trong xe.

Anh vốn đã bị cảm, giờ đầu càng đau nhức, toàn thân như rã rời. Quơ tay mãi mới tìm được điện thoại, quả nhiên là Lâm Hạo.

“Alo, anh Ngật anh ở đâu thế?”

“Ở ngoài.” Giang Ngật vừa mở miệng, phát hiện giọng mình cũng khàn, “Giờ tôi sẽ về, chắc không kịp. Cậu bảo chị Tĩnh nghĩ cách chu toàn nhé.”

“Đừng nghĩ đến thông cáo, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lâm Hạo vội la lên.

Giang Ngật, “Cái gì mà chuyện lớn?”

“Tạ Bân, đạo diễn Tạ Bân tối qua bị bắt ở khách sạn!”

Tạ Bân, tối qua Giang Ngật mới ăn cơm cùng ông ta.

Rốt cuộc sắc mặt Giang Ngật cũng thay đổi, ngồi thẳng người, “Tối qua, ông ta bị bắt?”

“Vâng, ngay sau lúc chúng ta đi. Giờ ở trên mạng đã đồn đại, nói cái gì cũng có… Chị Tĩnh bảo anh phải chuẩn bị sẵn sang, không biết mọi chuyện sẽ ồn ào thế nào, nói không chừng, chúng ta sẽ chọc phải phiền toái lớn!”

HẾT CHƯƠNG 50

Tác giả có lời muốn nói: Chuyển biến, chuyển biến đến rồi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK