Cô gái trước mắt, mặt mũi tràn đầy vô tội, dường như chỉ đơn thuần là hiếu kỳ. Nhưng lời cô nói, lại làm cho anh nhất thời nhớ lại đêm hôm đó, khoảnh khắc kia bản thân căng thẳng và hoảng loạn.
Dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, anh gần như có chút chật vật.
Giản Duy nhìn sắc mặt Giang Ngật, sau khi cẩn thận suy xét mới tỉnh táo lại, có phải bản thân quá nhanh miệng không? Nhìn nam thần, hình như rất lúng túng…
Ảo não mắng mình một tiếng “Ngu ngốc”, cô cưỡng chế chuyển đề tài, “Cái đó, gần đây em không đến trường quay, là vì có chuyện khác, gấp rút hơn…”
Đột nhiên Giản Duy khựng lại, trong mắt tỏa ra hào quang, nhỏ giọng hỏi: “Em không đến trường quay, anh chú ý sao?”
Ế, mình đã có cảm giác tồn tại như thế à? Không lẽ anh ấy còn tìm mình nữa?
Giang Ngật nhìn cô, biết rõ đối phương đang mong đợi điều gì, trầm mặc vài giây, lại nói: “Ừ, mỗi ngày mọi người đều tìm mèo của em.”
Giản Duy bĩu môi. Cái gì chứ, kết quả là vì Tròn Ung Ủng, mình ghen tị quá!
Dáng vẻ giận dỗi của cô quả thực có chút trẻ con, trong mắt anh lướt qua ý cười, bổ sung: “Đương nhiên, bọn tôi cũng tìm em.”
Lúc này Giản Duy mởi nhoẻn miệng cười, “Ngại quá, không nghĩ tới tất cả lại không rời xa được em như thế. Aizz, lần sau các anh phải nói trước, dù sao, thì em cũng bề bộn nhiều việc.”
“Có việc gì gấp?”
PR phim mới giúp anh đó…
Giản Duy nghiêm túc nói: “Bí mật, không nói cho anh đâu.”
Cô định ngồi xuống bên cạnh Giang Ngật, anh nhận ra, duỗi tay kéo một cái. Giản Duy nghi hoặc, Giang Ngật quay đầu lại tìm tìm, cầm lấy một cái khăn lông sạch sẽ, sau khi trải lên mặt đất xong, mới nói: “Ngồi đi.”
Nhìn váy ngắn trên người, cô không nhịn được cong khóe môi, “Cảm ơn ạ.”
Hai người ngồi kề nhau trên bậc thang sân tennis, Giản Duy cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, giống như ở sân vận động trong trường, mỗi ngày đều có những cặp đôi chẳng kiêng nể gì khoe ân ái kiểu này…
Liên tưởng này làm cho cô có phần thẹn thùng, vội vàng vứt bỏ tạp niệm, học theo thần tượng ngắm nhìn phương xa. Một hồi lâu, đột nhiên cười haha, “Như lòng đỏ trứng ý.”
Giang Ngật không hiểu, Giản Duy khoa tay múa chân, “Anh xem trời chiều, có phải rất giống lòng đỏ trứng không. Em đói rồi, anh ăn tối chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn cơm đi, lần này để em mời anh.”
Giang Ngật: “Em đến tìm tôi, chính là vì mời tôi ăn cơm?”
Vẻ mặt cô lóe lên, anh cảm thấy không đúng, hơi suy nghĩ một chút, hiểu ra, “Em đã thấy bài phỏng vấn đó?”
Giản Duy thấy không thể gạt được, đành phải gật đầu. Giang Ngật kéo dài giọng, “A, cho nên có người sợ tôi tức giận đến ăn không ngon, liền tới đây sưởi ấm?”
Cô dừng một chút, mới đáp: “Không phải đâu, em sợ là anh muốn đi đánh Lâm Trạch Quần một trận, chạy tới hỗ trợ anh.”
Giang Ngật chống đầu, cười khẽ một tiếng. Trong trời chiều màu vàng kim, mặt nghiêng của anh tuấn lãng, sau khi vận động ra mồ hôi, vài lọn tóc ướt áp vào thái dương. Anh như vậy, nhìn qua chẳng khác gì những cậu thiếu niên còn đi học.
Nhưng anh ấy vừa mới bị đồng nghiệp xiên hai đao sau lưng.
Giản Duy không nhịn được hỏi: “Anh không giận sao?”
“Em cảm thấy tôi nên tức giận?”
Cô nhìn anh chằm chằm không nói lời nào, Giang Ngật khẽ thở dài, “Được rồi, nói không giận là giả. Có một chút đi.”
“Chỉ có một chút?”
“Sinh tồn trong giới giải trí, không thể thiếu loại ám chiêu này. Nếu như không thể học được thích ứng, không thể học được điều tiết bản thân, gặp phải sẽ rất khó chịu.”
Anh nói một cách rộng lượng, tin tức lộ ra lại làm cho trái tim Giản Duy bị đâm một nhát. Đương nhiên, Giang Ngật đi tới được đây, cô nghe nói đã trải qua không ít sóng gió, khỏi phải nói có khi còn nhiều hơn, mà những chuyện đó fan vốn không hề hay biết.
Giang Ngật nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: “Trên mạng em không cãi nhau với người ta đấy chứ?”
Giản Duy mím môi. Trên thực tế, trước khi ra khỏi phòng, cô nhất thời tức giận, xác thực đã ầm ĩ vài câu…
Nhất thời anh không nói được gì.
Fan war trên mạng, Giang Ngật cũng có xem qua hai lần. Nói trắng ra, fan có thể cãi thắng hay không, có mức độ quyết định rất lớn đến chuyện thần tượng của họ có đủ hot không. Chính chủ danh tiếng như mặt trời ban trưa, có được rất nhiều fan hâm mộ trung thành, có lúc chuyện vô lý bọn họ cũng có thể nói thành có lý.
Mà chuyện giữa anh với Lâm Trạch Quần, cho dù bản thân là phía có lý, cuối cùng ai thua ai thắng cũng rất khó nói.
Giang Ngật khẽ thở dài, ngửa người về phía sau, quay đầu cười với cô, “Thích người nghệ sĩ như tôi, chắc đã khiến em cảm thấy rất không đỡ lo đi?”
Giản Duy ngẩn ra.
Sau đó anh lại nói: “Trời ơi, nếu như người em thích là Lữ An Kiệt, giờ theo người ta gây chiến, có thể nghênh ngang rồi.”
Lữ An Kiệt là quán quân cuộc thi hát mà anh tham gia, Giang Ngật là á quân, không giống anh đã đổi nghề làm diễn viên, Lữ An Kiệt vẫn chuyên tâm ca hát, giờ trong giới âm nhạc cũng coi như có chút địa vị.
Thực ra Giang Ngật vốn cũng có thể tiếp tục ca hát, nhưng năm thứ hai sau khi kết thúc cuộc thi, anh đột nhiên giải trừ hợp đồng với công ty, không nói đến chuyện sự nghiệp chịu ảnh hưởng lớn, còn phải bồi thường một số tiền lớn. Vài năm sau, anh tách rời khỏi showbiz, một lòng hoàn thành việc học ở trường, chờ đến khi trở lại, ký với công ty hiện tại, bắt đầu diễn xuất.
Mà vì sao anh lại hủy hợp đồng, có rất nhiều lời đồn, nhưng đến nay cũng chưa có kết luận.
Đương nhiên Giản Duy hiểu được ý của Giang Ngật, không hiểu sao, nhìn anh tự giễu như không có việc gì, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng khổ sở, “Hắn ta chửi bới anh, sỉ nhục danh dự của anh như vậy, lẽ nào không có cách gì sao?”
Giang Ngật nhìn Giản Duy, trong mắt cô thật sự là không cam lòng và phẫn nộ. Mặc dù quen biết không lâu, anh biết cô gái này tính tình tươi sáng, đa số thời điểm đều là vui vẻ, chỉ vẻn vẹn có mấy lần tức giận khổ sở, đều là bởi vì anh.
Xa xa truyền đến tiếng động, là Lâm Hạo đã trở lại.
Cậu ta nhìn Giản Duy một cái, vẻ mặt hơi phức tạp, Giang Ngật khó hiểu, Lâm Hạo ho nhẹ một tiếng, “Anh Ngật, tới đây một chút, có chuyện cần thương lượng.”
Giang Ngật cũng nhìn Giản Duy, cô lập tức ra dấu “Xin cứ tự nhiên”. Anh đi theo Lâm Hạo qua một bên, trợ lý đưa điện thoại tới, thấp giọng nói: “Xem cái này một chút đi.”
Là trang chủ weibo, Giang Ngật cau mày trong nháy mắt, bởi vì nhìn thấy cái tên quen thuộc.
@Nhật ký của Tròn Ung Ủng: Tôi cho rằng, làm tốt chuyện của mình, sự tôn trọng đối với đối tượng hợp tác, là đạo lý mà người trưởng thành đều hiểu được. Nhưng giờ xem ra, cũng không phải thế. Giẫm đạp lên vai người khác còn có thể nhẫn, nhưng nếu giẫm lên đầu bạn, chuyện này có chút quá đáng rồi.
Bài viết này được đăng lên không đầu không đuôi, rất nhiều người ở dưới khung bình luận hỏi có chuyện gì, rất nhanh đã có người giải thích, “Không phải cô chủ là fan của Giang Ngật sao, hôm nay nhà Giang Ngật và nhà Lâm Trạch Quần gây ra mâu thuẫn, chi tiết thì tự mình tìm hiểu đi.”
Những người hiểu rõ tình huống trở về, ào ào bày tỏ, “Uầy, bài báo hôm đó thật là lúng túng, tôi nhớ không nhầm thì Lâm Trạch Quần mới 21 nhỉ, xác định xây dựng hình ảnh lão cán bộ cho cậu ta sớm như vậy? Cậu ta chống đỡ nổi không?”
“Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật. Còn đang đóng chung một bộ phim, đã đâm sau lưng, phỏng chừng những ngày tiếp theo sẽ đặc sắc…”
“Là fan của nữ chính, tôi chỉ hy vọng hai người họ cấu xé thì cấu xé nhau, đừng có ngộ thương Bội Bội của tôi là được… ”
Anh quay đầu lại, nhìn Giản Duy đứng tại chỗ, cúi đầu, chắp tay sau lưng, dường như đang nghiêm túc nghiên cứu sân bãi plastic dưới lòng bàn chân.
Giang Ngật đi tới, đưa điện thoại cho cô, “Em nói cãi nhau với người ta, là chỉ cái này?” Anh vốn cho rằng, cô chỉ nặc danh cùng người ta tranh chấp vài câu trên mạng.
Giản Duy liếc về phía màn hình, theo bản năng đỡ lấy. Nhờ chuyện phỏng vấn mà cả group đều nổ, mọi người đã thảo luận, nhất trí cho rằng lần này Lâm Trạch Quần đã quá phận, sỉ nhục đến lĩnh vực chuyên môn, nói cái gì cũng không thể nhẫn.
Tương Bí Đỏ cùng vài em gái nhiều follower đều biểu lộ thái độ rõ ràng, cũng có ý thức dẫn dắt fan phía dưới, chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng war, đương nhiên mục đích cuối cùng là khiến cho tòa soạn phải xin lỗi.
Cô đã suy tính, cũng đăng một bài như thế, nhưng hàm súc hơn so với bọn Tương Bí Đỏ, đây vẫn là do nghĩ đến người theo dõi mình đích xác quá nhiều, cho nên thu liễm.
Kéo xuống bình luận phía dưới, trong lòng Giản Duy vô cùng vui vẻ.
Mặc dù Lâm Trạch Quần làm việc khó coi như vậy, ngoài fan hâm mộ trung thành của anh ta, người bình thường cũng sẽ không nói giúp. Nhưng đôi khi năng lực khống chế cục diện của fan chính là cường hãn như vậy, cô cũng không hy vọng cuối cùng dư luận lại bị bẻ cong thành “Quả thực Giang Ngật diễn xuất tệ, không chuyên nghiệp, Lâm Trạch Quần công khai phê bình đúng là không được, nhưng cũng chỉ do anh ấy quá mức ngay thẳng” …
Bây giờ nhìn lại, sự dẫn dắt của mình vẫn có tác dụng. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, mình chiếm trước tiên cơ, sau này fan của Lâm Trạch Quần có muốn tẩy não cũng không dễ dàng.
Giản Duy cảm thấy rất vui, giống như rất nhiều lần trước đây, Giang Ngật gặp phải nguy cơ, bản thân và đồng bọn cũng ra tay. Bọn họ quét sạch tiền tuyến, đoàn đội của anh lại ra mặt, tất cả cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cô đang nhìn đến cao hứng, đột nhiên phát hiện Giang Ngật ở đối diện vẫn không lên tiếng. Chần chờ ngẩng đầu lên, lại phát hiện người nào đó vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời nhìn mình.
Giản Duy: “… Sao thế ạ?”
Giang Ngật nhìn cô, cảm thấy huyệt thái thương đang giật lên thình thịch.
Weibo, cô ấy lại còn đăng lên weibo? Có phải Giản Duy đã quên, cả đoàn phim đều biết rõ đây là tài khoản của cô ấy không?
Ngay cả Lâm Hạo cũng chú ý tới, chứng tỏ bài viết này đã đăng được lâu rồi! Một chiêu này có lẽ thật sự có thể gây áp lực cho đoàn đội của Lâm Trạch Quần, nhưng Giản Duy còn đang ở trong đoàn, lẽ nào không hề suy tính đến sau khi Lâm Trạch Quần nhìn thấy, sẽ làm thế nào với cô ấy?!
Giản Duy còn đang nhìn anh, đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi. Tối qua chỉ ngủ 3 tiếng, ban ngày trừ quay phim, còn phải cùng Chu Tĩnh thảo luận nên xử lý bài phỏng vấn kia thế nào. Thực sự thì đầu anh vẫn đau lâm râm.
Hít sâu một cái, Giang Ngật nói: “Tôi rất cảm kích em đã nghĩ cho tôi, nhưng Giản Duy, sự kiện này em không cần phải bận tâm. Phiền toái của tôi, hãy để tôi tự giải quyết.”
“Nhưng mà…”
Anh cắt ngang lời cô, “Thực ra tôi đã sớm muốn nói, tôi vẫn cảm thấy mình chẳng có chỗ nào đặc biệt tốt, đáng để em thích. Thảm đỏ lần đó em giúp tôi, nhưng sau đó lại có chuyện tương tự, em vẫn nên nghĩ cho bản thân trước đi.”
Nghĩ đến những ngày qua, cô ấy vì mình trải qua đủ loại trắc trở, rốt cuộc Giang Ngật cũng nói: “Tôi hy vọng, thích tôi là chuyện khiến cho em cảm thấy vui vẻ. Nếu như có một ngày, tôi mang đến cho em quá nhiều phiền toái và khó chịu, vậy thì … Em không cần thích tôi nữa.”
Ánh tà dương chiếu lên người, để lại hai cái bóng thật dài.
Giản Duy kinh ngạc, gần như có phần mờ mịt không biết phải làm thế nào.
Giang Ngật thở dài một tiếng, xoay người rời đi, vừa đi hai bước, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói, “Ở trong lòng anh…”
Anh quay đầu lại, cô gái nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ: “Ở trong lòng anh, tình cảm mà em đối với anh, nông cạn như thế sao?”
Giống như Chu Bội Bội, trong khách sạn 23 tầng Giang Ngật có một gian phòng VIP, chỉ là phòng của Chu Bội Bội ở hành lang bên trái, còn anh ở phòng cuối cùng bên phải.
Giờ phút này, trong gian phòng rộng rãi vô cùng yên tĩnh, Giang Ngật nằm trên sofa trong khách sảnh, đầu gối lên một bên tay vịn, chân vắt lên bên còn lại. Trong phòng khách chỉ mở một chiếc đèn, ánh sáng màu quất có hơi mờ tối, tay trái anh gác lên trán, chợp mắt.
Bên cạnh khay trà để đài k, biểu hiện đang tham gia trò chuyện video, đầu bên kia không có ai. Qua mấy giây, Chu Tĩnh xuất hiện trong màn hình, hình như chị ấy vừa mới nói chuyện xong với ai, “Ừ” với bên ngoài hai tiếng, lúc này mới nhìn vào ống kính, “Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
Giang Ngật mở mắt ra, hai giây sau xoay người ngồi dậy, cười nhạt với màn hình một tiếng: “Chị nói đi.”
Chu Tĩnh: “Hỏi xong rồi, tạp chí đã xuống xưởng in ấn, rất nhanh sẽ lên kệ, muốn cản lại là chuyện không thể.”
Anh gật đầu. Trong dự liệu, tính toán thời gian cũng biết là không kịp.
“Vậy làm sao đây, lẽ nào chúng ta cứ vậy quên đi?” Lâm Hạo đứng đằng sau sofa, chau mày.
“Đương nhiên không thể quên đi như vậy.” Chu Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Bọn họ nói cái khác thì có lẽ còn có thể thương lượng, nhưng động đến lĩnh vực chuyên nghiệp của A Ngật, tính chất đã hoàn toàn khác. Không lên tiếng, thì họ sẽ thật sự coi nghệ sĩ của Chu Tĩnh tôi, ai cũng có thể bắt nạt!”
Giang Ngật trầm mặc, Lâm Hạo nói: “Em cũng nghĩ thế. Không cản được tạp chí, ít nhất cũng phải khiến bọn họ xin lỗi, nếu không chẳng phải những gì viết trên đó là thật?”
“Đã liên lạc với bên tạp chí, đợi lát nữa chị sẽ tự mình đàm phán với họ.” Chu Tĩnh nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Đúng rồi, hình như fan của cậu cũng rất tức giận, buổi chiều vài người có tiếng tăm đã lên thanh minh.”
Chị ấy không hề chú ý, vừa dứt câu, hai người đàn ông ở bên này màn hình vẻ mặt đều biến đổi. Lâm Hạo quan sát Giang Ngật một cái, cướp lời: “Em cũng thấy, em còn định ngăn cản các cô ấy…”
“Không cần. Chị thấy, bọn họ gây khó dễ rất có chừng mực. Cậu đừng ngăn cản, mà phải dẫn dắt. Liên lạc với người phụ trách weibo chính thức của fan hâm mộ, hội fan, chiếu theo đường đi hiện tại, tag tài khoản của tòa soạn, có lý có chứng cứ để phản bác, đề ra yêu cầu, không cần ăn nói thô tục, không cần mắng chửi người.”
Chu Tĩnh dựa vào thành ghế, nhún vai, “Trước các bạn ấy đã gây áp lực cho phía tạp chí, cùng lúc tôi lại đi thương lượng, hòa giải. Mặt đỏ mặt trắng cũng phải có người hát mà.”
Lâm Hạo thở phào nhẹ nhõm. Sự tình có phương hướng giải quyết là tốt rồi, không cần trong lòng không yên như ban ngày, bóng cũng không đánh được.
Nghĩ đến phiền toái vì ai mà thành, cậu ta không nhịn được cảm khái: “Đám Lâm Trạch Quần cũng thật ngoan độc, mọi người còn ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, ra chiêu này, cũng không để ý đến tình hình?”
“Phải có mặt mũi mới chú ý tình hình, người đại diện của cậu ta, chính là không biết xấu hổ. Nhưng nói cho cùng, bọn họ bắt nạt A Ngật cũng vì không có danh tiếng, chưa đứng vững gót chân, cậu xem nếu đổi là Chu Bội Bội, bọn họ dám giẫm sao? Tòa soạn cũng sẽ không đăng bài phỏng vấn như vậy, cô ấy còn đang hợp tác với họ. Cho nên, nếu cậu không chịu thua kém, thì nhanh nổi tiếng cho chị, cậu đứng được đủ cao, thì kẻ khác tự nhiên sẽ không có cách nào giẫm đạp lên địa vị của cậu.”
Câu sau cùng là nhìn Giang Ngật mà nói. Dưới tầm mắt của chị, anh lặng yên trong chốc lát, mới nói ra câu thứ hai trong đêm nay, “Tôi sẽ cố hết sức.”
Hội nghị video kết thúc.
Mặc dù vì tính cách của Chu Tĩnh, hội nghị thường xuyên là do chị kiền cương độc đoán, nhưng đêm nay Giang Ngật trầm mặc vẫn là bất bình thường. Lâm Hạo thử dò hỏi, “Anh Ngật, anh không sao chứ?”
Giang Ngật liếc cậu ta. Lâm Hạo hơi do dự, tới gần chút, “Lời của chị Tĩnh, anh cũng nghe rồi. Ngay cả chị ấy cũng khen fan của anh làm rất tốt, cho nên, thái độ của anh buổi chiều, có phải hơi quá không? Cô Giản cũng không làm gì sai, con gái nhà người ta một lòng với anh, anh không thể dịu dàng một chút sao…”
Giang Ngật dừng động tác.
Cho tới nay, Lâm Hạo đều không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì. Không muốn để cô Giản hỗ trợ thì nói cho cẩn thận, sao đột nhiên lại nói câu như “Không cần tiếp tục thích anh ấy“. Vẻ mặt lúc đó của cô Giản, ngay cả mình là người đứng xem cũng thấy đau lòng, đối đãi với người đẹp sao có thể thô bạo như vậy!
Lâm Hạo đang bận thương hương tiếc ngọc, Giang Ngật lại đi qua cậu ta, trực tiếp ra khỏi phòng.
Cậu ta tỉnh táo lại, hỏi: “Ôi anh đi đâu vậy!“
Đầu anh cũng không ngoảnh lại, “Ra ngoài, tản bộ.“
Giang Ngật đứng trong thang máy, cánh cửa kim loại bóng lóang, hắt ngược ra hình dáng anh. Anh lại thông qua nó, nhìn thấy cảnh tượng lúc chạng vạng ở sân tennis.
Sau khi Giản Duy nói xong câu đó, anh đứng sững tại chỗ, mà cô ấy cũng tỉnh táo lại, cúi đầu nói “Xin lỗi“, bước qua anh chạy nhanh ra ngoài.
Hào quang đầy trời, sáng lạn mỹ lệ, cô ấy rời đi vội vàng như vậy, bóng lưng cũng lẻ loi, càng ngày càng nhỏ ở trong tầm mắt anh, cuối cùng biến mất trong không trung.
Lâm Hạo không biết anh thế nào, thực ra chính Giang Ngật cũng có chút khó hiểu. Đối với fan, anh luôn ôn hòa dễ gần. Không cần họ vì anh làm gì, nhưng hành vi ủng hộ mình của họ, anh cũng khích lệ và tán thưởng. Nhưng anh lại đối với Giản Duy như vậy.
Cứ cho là lo lắng cho cô ấy, cũng có thể dùng cách thức ôn hòa, nhưng khi thấy cô ấy liều lĩnh như vậy, hoàn toàn không để ý tới sự an toàn của bản thân, thì tâm trạng liền khó khống chế.
Có lẽ, mình nói hơi nặng lời.
Nhưng tính tình của cô ấy cũng quá trẻ con, rốt cuộc gọi là vấn đề gì…
Đâu với đâu chứ.
Anh thuận theo vườn hoa khách sạn đi tới, gió hè nóng bức, rất nhanh liền đổ mồ hôi. Tâm tình càng bực bội, Giang Ngật hầu như đều tìm chỗ để bơi, dứt khoát quay lại khách sạn.
Đây là hành lang tầng một, hai bên đều có bậc thang thông đến vườn hoa, cuối cùng chính là thang máy. Dọc đường đều rất yên tĩnh, chỉ ở trước thang máy có vài người đang đứng.
Giang Ngật rẽ qua một khúc ngoặt khác, bước chân hơi chậm lại, vì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Giản Duy còn mặc quần áo lúc xế chiều, nhưng đã đeo thêm khẩu trang, Lâm Trạch Quần thì đứng trước mặt cô ấy, bên cạnh hắn là hai phụ tá, hình như là bọn họ chạm mặt lúc chờ thang máy.
Quả nhiên, một giây sau Giản Duy nói: “Thầy Lâm, tôi chợt nghĩ ra còn chưa mua vài thứ, thầy lên trước đi.”
Cô ấy xoay người muốn đi, lại bị trợ lý cản trở không dấu vết, Giản Duy lặng mấy giây, xoay người. Lâm Trạch Quần cười nói: “Vẫn chưa hỏi, cô suốt ngày đeo khẩu trang làm cái gì? Không thể gặp ai sao?”
Giản Duy: “Mặt tôi bị dị ứng, không muốn lộ ra.”
Lâm Trạch Quần ồ một tiếng.
Hắn ta đưa tay, dường như muốn kéo khẩu trang của cô, Giản Duy rụt người theo bản năng. Tay Lâm Trạch Quần khựng lại giữa không trung, dưới sự đổ dồn của hàng trăm cặp mắt, trên mặt hắn chợt hiện lên chút tàn ác, tay đi trước, tát thẳng vào mặt cô.
Tiếng vang thanh thúy, khiến tất cả sửng sốt.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Lâm Trạch Quần đi vào, mặt hướng về phía cô gái còn chưa tỉnh táo, cười nói: “Cảm ơn cô đã dạy tôi làm người. Cái bạt tai kia, là tôi dạy cho cô.”
Giống như máu nóng xông lên đầu, Giang Ngật cảm thấy bên tai một mảnh huyên náo, dường như có hàng vạn con chim xông vào màng nhĩ. Nắm chặt tay, anh không hề nghĩ ngợi xông ra, lại bị người từ phía sau ôm lấy.
“Anh Ngật, anh bình tĩnh một chút! Anh đừng đi mà!” Lâm Hạo không nghĩ tới bản thân vừa tới đây lại gặp phải một màn như vậy, gấp lắm rồi, còn phải hạ thấp giọng, “Anh muốn làm gì? Nếu như anh đánh Lâm Trạch Quần, chuyện này sẽ ồn ào! Báo chí sẽ viết anh thế nào biết không? Anh định mặc kệ sự nghiệp! Hơn nữa, hơn nữa cô Giản là con gái, giờ chắc chắn rất lúng túng, anh ra ngoài sẽ chỉ khiến cô ấy mất mặt! Anh Ngật anh đừng xúc động!”
“Bỏ tay ra!” Anh cắn răng nói.
Lâm Hạo cũng đổ mồ hôi, trời mới biết mình có khỏe đến mấy, cũng không ôm nổi Giang Ngật. Thang máy đã đưa Lâm Trạch Quần lên, một người khác đã từ bên trái vườn hoa xông tới, vài bước chạy đến trước mặt Giản Duy, “Cô không sao chứ? Trời ạ, tôi ở xa chứng kiến, không kịp tới. Thầy Lâm anh ta lại… Có đau không? Sao anh ta có thể ra tay chứ!”
Là Lý Mộng – cô nàng bên bộ phận thiết kế.
Giản Duy che mặt, chậm rãi đáp: “Tôi không sao.”
Sau đó cô nghĩ đến điều gì, lẩm bẩm: “Cũng may, anh ấy không nhìn thấy.”
Động tác của Giang Ngật mãnh liệt dừng lại.
Lý Mộng cũng sững sờ, “Ý cô là, thầy Giang sao? Chuyện này… là vì thầy ấy? Buổi chiều cô đăng weibo tôi đã nhìn thấy, thực ra cũng không có chỉ tên điểm họ, hơn nữa cô cũng xóa rồi, thầy Lâm còn như vậy…”
Cô ấy càng nói, càng cảm thấy tam quan bị thay đổi. Dù sao ở trong lòng Lý Mộng, Lâm Trạch Quần là người dễ tính nhất đoàn phim, ai ngờ lại có một mặt này. Phát bài báo bôi nhọ đồng nghiệp thì coi như thôi, còn đánh phụ nữ? Chu Bội Bội cũng không đánh người!
Lý Mộng định kiểm tra mặt Giản Duy, Giản Duy lại cúi đầu né tránh, cô ấy không dám miễn cưỡng, đành nói: “Không sao, trở về lấy đá chườm, rất nhanh sẽ khỏi. Sẽ không để lại dấu vết.”
Thực ra Lâm Trạch Quần cũng không dùng sức quá nhiều, cách khẩu trang, cũng không quá đau. Nhưng ý tứ hàm xúc sỉ nhục trong động tác kia, là thứ mà cô chưa từng biết đến.
Giản Duy nhìn sàn nhà, đột nhiên nghĩ đến lúc chạng vạng ở sân tennis.
Hơi tỉnh táo lại, cô cũng hiểu vì sao Giang Ngật phải như vậy, có lẽ vẫn là vì bảo vệ mình. Anh ấy lúc nào cũng bảo vệ fan như vậy, trước không cho Chu Bội Bội bắt nạt mình, lần này cũng không muốn mình đắc tội với Lâm Trạch Quần.
Mà sự thật cũng chứng minh anh ấy đã đúng.
Cô nói: “Là tôi quá ngốc. Tôi không nên đăng bài viết đó.“
“Điều này cũng không thể trách hết lên cô được. Nói thế nào thì, anh ta đánh người là anh ta không đúng, tóm lại, ai…”
Lý Mộng nhìn mặt cô, đột nhiên nhận ra. Với sự thông minh của Giản Duy, làm sao lại không nghĩ đến đăng bài viết đó có thể sẽ đắc tội với Lâm Trạch Quần chứ? Chỉ có một nguyên nhân, quan tâm sẽ bị loạn. Quan tâm quá mức đến người ấy, mới có thể ném hết phán đoán cơ bản ra sau đầu.
Cô ấy khẽ hỏi: “Cho nên, cô thật sự rất thích thầy Giang?”
Lại là sự trầm mặc dài lâu, Giản Duy đột nhiên thở dài một hơi, cười nói: “Đúng vậy, tôi thật sự rất thích anh ấy.”
Dường như cô đột nhiên muốn thổ lộ hết khao khát, ngồi xuống bậc thềm, Lý Mộng cũng ngồi theo. Trong gió đêm, thanh âm của Giản Duy thật nhẹ, “Tôi còn chưa nói với cô nhỉ, mặc dù bà ngoại tôi là giáo sư của đại học A, nhưng thực ra tôi không phải người Bắc Kinh, tôi lớn lên ở Thành Đô.”
“Cô và thầy Giang…”
“Đúng, giống như Giang Ngật, chúng tôi là đồng hương. Mẹ tôi tiếp nhận sự nghiệp của bà ngoại, bắt đầu làm giảng viên đại học ở Bắc Kinh, về sau được nhà nước cử đến Tứ Xuyên, quen biết bố làm cùng trường. Bọn họ nhất kiến chung tình, sau khi kết hôn, mẹ tôi liền ở lại Thành Đô. Bởi vì mẹ gả quá xa, ngoài miệng bà ngoại không nói gì, nhưng vẫn hy vọng tôi có thể sống với bà, cho nên từ khi còn nhỏ, tôi đã được xác định sau này phải thi vào đại học A.”
Mặc dù Lý Mộng không hiểu sao Giản Duy lại hàn huyên đến chuyện này, cũng theo bản năng nghe đến nhập thần, nghĩ đến tình tiết trong phim, cô ấy hỏi: “Cô không thích đại học A?”
“Lúc đó tôi vốn không có khái niệm, không phải không thích, cũng không phải yêu mến. Tôi chỉ có chút không vui, mỗi sự kiện đều được trưởng bối sắp xếp chu toàn, giống như thời tiểu học, bọn họ bắt tôi nhảy hai lớp, đợi đến khi tốt nghiệp, tôi chụp ảnh mãi mà không tìm được người bạn nào…”
Quả nhiên.
Lý Mộng không nhịn được hỏi: “Về sau thì sao?”
“Sau này tôi với họ mâu thuẫn. Tôi nói tôi không muốn học Toán, tôi muốn học Triết, hơn nữa tôi không đến đại học A, tôi muốn đi Thượng Hải, hoặc là Hồng Kông, dù sao cũng không đi Bắc Kinh. Lúc đó, gia đình bị tôi chọc giận.”
Cô nàng thiết kế ghĩ đến một cô bé 12, 13 tuổi, rõ ràng tính cách mềm yếu lại ngây ngốc, lại phản nghịch giở trò, như bất kỳ thiếu nữ phản nghịch thời thanh xuân nào.
“Nhưng cuối cùng cô vẫn đến đại học A mà.” Lý Mộng nói.
“Đúng vậy, cô biết tại sao không?”
Đôi mắt Giản Duy trong vắt, đối mặt với cô ấy. Lý Mộng hỏi theo bản năng: “Vì sao?”
“Vì Giang Ngật.”
Lý Mộng sửng sốt.
Rốt cuộc trong giọng nói của Giản Duy cũng lộ ra chút lên xuống khác thường, “Năm tôi 13 tuổi thích anh ấy, lúc đó là thời điểm tôi cãi nhau với người nhà nghiêm trọng nhất, thậm chí tôi còn trốn học. Có chiều không đi học, chạy tới quán nét đi sưu tầm mọi thứ về anh ấy, xem các bài phỏng vấn của anh ấy…”
Lúc đó, Giang Ngật đang tham gia cuộc thi âm nhạc nổi tiếng khắp cả nước, đã tiến vào top 10. Ở trên màn hình lớn ngoài sân vận động Giản Duy yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, sau đó liền coi anh là trụ cột tinh thần, đặc biệt mua một cái máy mp3, mỗi ngày đều chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát của Giang Ngật.
Cho nên khi cô biết, anh cũng trốn người thân đi tham gia cuộc thi, quả thực giống như tìm được đồng minh tốt nhất, thậm chí cô còn bắt đầu chọn trường ở nước ngoài cho bản thân.
Sau đó chính là xế chiều hôm ấy, cô trốn học đến quán net.
Giản Duy còn nhớ rõ cuộc phỏng vấn kia, anh mặc trang phục màu trắng, quần jean trắng xước, nhìn qua vô cùng sáng sủa, đẹp trai. Nữ MC trò chuyện cùng anh mang chút khẩu âm Đài Loan bắt đầu với vài câu đùa vui, cuối cùng hỏi anh, trốn người thân đến tham gia, cho nên bản thân cũng là kiểu phản nghịch sao?
Thời kỳ ấy, còn hâm mộ kiểu cá tính, các thí sinh tham gia đều thể hiện sự bất kham của bản thân ở mức độ khác nhau, mà Giang Ngật vẫn tỏ ra rất bình thường. Trên người anh chỉ có một điểm thuận theo trào lưu này, chính là sự kiện giấu người nhà tham gia cuộc thi.
Giản Duy mong đợi mở to hai mắt. Trên màn hình, Giang Ngật trầm mặc hai giây, không thuận theo lời nói của MC, ngược lại khẽ cười một tiếng, đáp: “Tôi vẫn cảm thấy, cha mẹ hoặc bất kỳ ai muốn để tôi làm gì, đều không phải quan trọng nhất. Tôi đến tham gia cuộc thi, là vì tôi muốn làm như vậy, tôi thích hát, tôi cho rằng đây là con đường tôi muốn đi. Đây là lựa chọn theo con tim, chứ không phải phản kháng vì ai.”
“Tôi hy vọng mọi người cũng không cần mù quáng mà học theo tôi. Trước khi làm việc gì, hãy lắng nghe tiếng lòng của bản thân nhiều vào. Nên biết, phản kháng người khác cũng không khó, khó hơn chính là, bạn phải trung thành với chính mình.”
Ánh mặt trời nóng bỏng, Giản Duy ngồi trong quán net, bên cạnh là chiếc túi cỡ lớn. Cô nhớ tới sự điên cuồng trong khoảng thời gian này, đột nhiên không hiểu bản thân đang làm gì.
Cô rất thích toán học, cô cũng am hiểu nó, mà khoa Toán ở đại học A là tốt nhất. Gia đình giúp cô lựa chọn, nhưng nếu để chính bản thân lựa chọn, chọn theo lý trí, thì kết quả cuối cùng sẽ thế nào.
Mình không nên vì giận dỗi, mà muốn chạy trốn.
Thực ra cũng là đạo lý rất dễ hiểu, rất nhiều người sau khi lớn lên, một cách tự nhiên liền hiểu. Nhưng đối với Giản Duy 13 tuổi mà nói, những chuyện này là Giang Ngật dạy cho cô.
Anh làm cho cô hiểu ra, trung thành với chính mình, mới là quan trọng nhất.
“Anh ấy hỏi tôi vì sao thích anh ấy, tôi đương nhiên phải thích anh ấy rồi, toàn bộ quỹ đạo cuộc sống của tôi, đều bị anh ấy thay đổi…”
Rốt cuộc Giản Duy cũng không nhịn được, vành mắt hơi đỏ lên. Vẻ mặt Lý Mộng phức tạp, giống như hiểu, lại như không hiểu. Cuối cùng cô ấy đưa tay ôm lấy cô, Giản Duy dựa vào vai Lý Mộng, ánh mắt dừng trên sàn nhà, trông thấy cái bóng mơ hồ của bản thân.
Cô không biết, có phải mỗi cô gái theo đuổi thần tượng, đều trải qua một đoạn như vậy, được thần tượng của chính mình dẫn dắt cuộc sống. Nhưng đối với Giản Duy mà nói, Giang Ngật không phải chỉ tồn tại để giải trí, anh là chỉ dẫn của cô, anh ấy đối với cô rất quan trọng.
Nhưng người quan trọng như Giang Ngật, lại nói với mình, nếu như cảm thấy khó chịu, thì không cần thích anh ấy nữa.
Cô biết bản thân rất ngây thơ, chất vấn của mình cũng rất ngây thơ, Giang Ngật không nợ mình cái gì, ngược lại, chính anh ấy là người cho mình sức mạnh và ủng hộ.
Nhưng Giản Duy muốn cho anh hiểu được, cho dù hiện tại bị một bạt tai, cô vẫn muốn anh hiểu. Sự yêu mến mà mình dành cho anh ấy, còn sâu sắc hơn so với anh ấy tưởng tượng, còn chân thành tha thiết hơn nhiều…
Chỉ có điều bây giờ, cô có thể vui mừng, Giang Ngật không thấy cảnh tượng này. Chính xác là cô không muốn mang lại cho anh bất cứ phiền phức gì.
Khúc quanh, Lâm Hạo kinh ngạc nhìn Giang Ngật. Lời nói của Giản Duy khiến cậu ta rất xúc động, mình chưa từng nghĩ tới, hóa ra boss nhà mình cũng có ngày trở thành thầy dạy cuộc đời cho người ta, còn là loại thiếu nữ thiên tài này.
Quá mức khiếp sợ, cậu ta gần như không phản ứng kịp.
Giang Ngật khẽ nhếch môi, dưới ánh đèn sáng rọi, vẻ mặt không nhìn ra manh mối. Lâm Hạo định phán đoán tâm trạng anh, không ngờ đột nhiên anh xoay người, sải bước quay lại.
Cậu ta vội vàng đuổi theo, “Anh Ngật, anh đi đâu vậy?” Hay là đi tìm Lâm Trạch Quần đánh lại!
Anh không ngừng đi đến cuối hành lang, mới rút điện thoại ra, bấm xong chờ mấy giây, bên kia truyền đến âm thanh. Giang Ngật nhìn qua bóng đêm đen kịt, giọng nói cũng trầm thấp, “Alo, chị Tĩnh sao? Có chuyện muốn bàn bạc với chị.”
Sự kiện trên tạp chí rất nhanh khuếch đại trên mạng.
“Bí Đỏ-chan muốn làm Giang phu nhân” – fan của Giang Ngật đăng lên weibo, tag tạp chí đã viết bài bẻ cong sự thật, đã hủy hoại đến danh dự của Giang Ngật tiên sinh. Trong bài viết còn kèm thêm đánh giá của đa số đạo diễn và diễn viên hợp tác với anh, để phản bác chỉ trích tố chất chuyên nghiệp của Giang Ngật trong bài báo, trên thực tế, mặc dù anh xuất thân là ca sĩ, sau khi đổi nghề đóng phim, đều dụng tâm hơn so với rất nhiều diễn viên xuất thân chính quy. Không chỉ học một năm tại Học viện hí kịch Trung ương, bên cạnh đó còn có thầy dạy dài kỳ, để rèn luyện võ thuật. Lúc trước mấy bộ phim truyền hình của anh, trong lúc quay không đến trễ cũng không về sớm, lúc lên sóng hiệu quả không tồi, ở thời đại đến 80% diễn viên đều dùng lồng tiếng, anh thậm chí còn có hai bộ phim là dùng chính giọng thật của mình.
Như thế xem ra, bài viết phản bác có thể nói là có lý có chứng cớ, khiến người ta tin phục.
Có lẽ khí thế của họ quá hung hăng, phía tạp chí cuối cùng cũng đáp lại, ở weibo chính thức phát tuyên bố, lần phỏng vấn này xác thực là hai bên câu thông không tốt, người thẩm định bản thảo cũng không chú ý, nên mới tạo thành hiểu lầm. Bọn họ gửi lời xin lỗi chân thành tới Giang Ngật tiên sinh, sau này sẽ càng thêm nghiêm khắc đối với công việc của chính mình.
Đến bước này, cũng không có gì hay để tranh, fan cũng biết chuyển biến tốt thì thu tay, dù sao Giang Ngật còn phải lăn lộn trong giới giải trí, ồn ào quá cũng không được.
Nhưng mà, sự tình cũng không kết thúc từ đây, bởi vì… fan của Lâm Trạch Quần nổi giận.
Giang Ngật và Lâm Trạch Quần đều ở trong một đoàn phim, fan nam chính và fan nam phụ vốn đã là quan hệ tế nhị, nhất là trong hình huống nam phụ đang ăn khách hơn nam chính. Trước hai bên đã có mấy lần va chạm, nhưng đều là trò trẻ con, lần này mới hoàn toàn túm chặt.
“Xin đừng ràng buộc! Cách xa anh tôi, muốn tạp chí bán không được hay sao?”
“Cười chết mị rồi, ca sĩ hết thời tuyến 18, chúng tôi cần ràng buộc anh? Diễn xuất kém còn không cho người ta nói, tim thủy tinh thì đừng lăn lộn showbiz nữa!”
Tranh đấu bắt đầu từ sự kiện tạp chí, rất nhanh liền phát triển thành PK phim mới của hai bên.
Cũng thật trùng hợp, trước khi “Đêm lạnh” lên sóng được 3 ngày, một bộ phim truyền hình khác tên là “Nhất phẩm phu nhân” cũng sắp phát sóng. Đụng giờ vốn đã dễ dẫn tới tranh chấp, trước hai nhà còn cố gắng duy trì hữu hảo, giờ rốt cuộc trở mặt, không vì cái gì khác, nam phụ của “Nhất phẩm phu nhân” cũng là Lâm Trạch Quần.
Sau khi chính chủ nổi tiếng, fan của Lâm Trạch Quần – cả đám lòng cao tận mây xanh, bởi vì liên quan đến việc chỉ đóng nam phụ, vốn cũng không đặc biệt coi trọng bộ phim này, nhưng mà tranh cãi với fan Giang Ngật kích thích tính khí của họ, bắt đầu gióng trống khua chiêng tuyên truyền, tuyên bố muốn dựa vào tác phẩm này khiến mọi người hiểu được, ai mới thật sự có thực lực!
Đối với điều này, fan Giang Ngật bắt đầu châm biếm không nể tình, “Đóng nam phụ cũng đừng dùng sức thổi phồng có được không? Nổi nhất vũ trụ nào đó của nhà các người, kết quả đến bây giờ vẫn còn đóng phụ cho Ngật nhà tôi, chờ đến khi nào thật sự đóng nam chính lại đến vênh váo, OK?”
“Nhưng mà, cho dù “Nhất phẩm” thật sự nổi tiếng, cũng không liên quan đến mấy người. Rating là công lao của nam nữ chính, nam phụ còn đoạt công không sợ mất mặt à.”
Lâm Trạch Quần không đóng nam chính vẫn là tử huyệt của fan, lần này những câu của fan Giang Ngật chọc trúng chỗ yếu, khiến họ tức giận đến mức quên cả ngụy trang, chửi ầm lên ở mạng lẫn diễn đàn. Những ngôn luận này lập tức bị fan Giang Ngật cap lại đăng lên, trở thành chứng cớ fan Lâm Trạch Quần tố chất thấp kém, hay cho một chiêu mai phục này!
Trên mạng cấu xé đến khí thế ngút trời, rõ ràng là hai diễn viên cũng không coi là có địa vị đặc biệt lớn, cứ thế giằng co đến lên đầu đề, hai bộ phim liên quan cũng theo đó được nhiều người biết đến.
Mà trong không khí hừng hực như thế, ngày đầu tiên “Đêm lạnh” lên sóng, cuối cùng cũng đến gần.