• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các cô chẳng qua chỉ đang đánh bậy đánh bạ, vốn không mong chờ gì, không ngờ Giản Duy lại không phủ nhận ngay lập tức mà vẻ mặt lại có chút khó xử.

Hai người im lặng một lúc rồi hét ầm lên: “Không thể nào, cậu có bạn trai thật à?!”

Giản Duy nói: “… Các cậu nhỏ giọng một chút! Đừng ầm ỹ nữa!”

Phương Lăng Mân hỏi: “Cậu có bạn trai? Có lúc nào vậy? Tại sao bọn tớ lại không biết?”

Long Tiểu Phàm thêm vào: “A! Có phải hay không là bạn nam học khoa vật lý kia, bạn kia……. Chung Dĩ An sư ca! Là anh ấy sao?!”

Giản Duy mặt đỏ lên, dậm chân nói: “Không phải Chung sư ca, các cậu nghĩ gì vậy chứ! Là, là người khác…”

Nói đoạn, cô lại nghĩ tới người đang ở cách đó không xa, hạ giọng xuống. Hai má ửng đỏ, môi hé một nụ cười, thoạt nhìn hơi thẹn thùng, đúng là một cô gái đang rơi vào lưới tình.

Cảm giác này rất có sức ảnh hưởng, khiến Phương Lăng Mân và Long Tiểu Phàm ngồi ở đối diện cũng cười theo.

Phương Lăng Mân nói: “Thôi rồi, thôi rồi, đến Giản Duy cũng có bạn trai, có phải lớp mình chỉ còn mỗi tớ còn độc thân không vậy? Cậu chẳng kiên định gì cả, lúc trước không phải cậu nói thế giới này ngoài Giang Ngật ra ai cũng không thích à? Lừa đảo!”

Bởi vì Giang Ngật chính là bạn trai của cô mà…

Phương Lăng Mân càng nói càng tức giận: “Hơn nữa chuyện lớn như vậy mà không nói cho chúng tớ biết, không thành thật gì cả!”

Giản Duy giải thích: “Bọn mình mới hẹn hò không lâu, lúc trước mọi việc cũng chưa ổn định…”

Cô bỗng nhiên nhận ra, hóa ra lúc trước chính bản thân mình cũng không kiên định, cho nên không muốn nói cho bạn bè. Mà hiện tại, vì cô đã cảm thấy an tâm nên mới tình nguyện nói cho các bạn?

Như lúc nãy cô rõ ràng có thể thề thốt phủ nhận, nhưng cô lại không làm vậy.

Phương Lăng Mân cũng không thật sự tức giận, chỉ oán giận tiếp vài câu: “Tí nữa quên mất chuyện này. Tuân theo quy củ giang hồ, có bạn trai là phải mời bạn cùng phòng chúng tớ ăn một bữa!”

Ăn cơm? Bạn trai cũ của Phương Lăng Mân và bạn trai hiện tại của Long Tiểu Phàm quả thật đều đã mời mình ăn cơm, nhưng bây giờ đến lượt Giang Ngật, chẳng lẽ muốn anh mời các cậu ấy đến căng tin ăn cá nướng?

Giản Duy đau đầu nói: “Tớ thì thoải mái thôi, nhưng công việc của anh ấy rất bận, có lẽ không đi được đâu.”

Phương Lăng Mân nhướng mày: “Không có thời gian? Vậy tớ không thể đứng về phe hắn đâu nhé. Tiểu Phàm, cậu vừa nhắc tới ai, Chung sư ca khoa Vật lý đúng không? Tớ cũng nghĩ anh ấy có ý đồ với Duy Duy nhà chúng ta, lúc trước còn nói muốn mời chúng ta đi ăn một bữa ngon lành còn gì. Hay là tớ đi mật báo cho anh ấy.”

“Ăn một bữa sao? Các em muốn ăn gì?” Giang Ngật bỗng xuất hiện từ góc tối, nhìn thẳng vào các cô hỏi.

Giản Duy: “….”

Sự việc phát sinh quá bất ngờ, Phương Lăng Mân trợn mắt há mồm, Long Tiểu Phàm bên cạnh cũng đơ ra. Người đàn ông tay đút túi đứng ở trước mắt, nương theo ánh sáng của đèn đường, các cô có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp ẩn dưới mũ lưỡi trai, sống mũi cao thẳng, còn có đường cong sắc gọn của cằm, rõ không sót một chút gì.

Phương Lăng Mân: “Anh anh anh… Anh là… Giang…”

Giản Duy che miệng cô nàng lại, kéo cô vào đường nhỏ. Hai người đứng cạnh nhau, Giản Duy nói: “Mân Mân, Mân Mân, cậu đừng kích động, đừng kêu ra tiếng, tớ sẽ buông cậu ra, cậu không cần hét lên! Đã hiểu chưa? Hiểu thì nháy mắt mấy cái.”

Hành động giống như kẻ bắt cóc của cô khiến Phương Lăng Mân sợ đến nuốt nước miếng, nháy nháy mắt. Giản Duy buông tay ra, cô lập tức thở dốc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Ngật. Sau một lúc lâu, cô chỉ vào Giang Ngật, nói: “Đây là bạn trai của cậu? Giang Ngật? Hai người…… Giản Duy, cậu giỏi thật đấy!”

Cuối cùng, Long Tiểu Phàm đã tìm lại được giọng nói của mình, buồn bã nói: “Duy Duy, tớ thật sự phải nhìn cậu bằng con mắt khác à. Cậu thật sự là… phi thường!”

Các cô thật sự rất kinh ngạc. Kỳ thật Phương Lăng Mân cùng Long Tiểu Phàm cũng không theo đuổi ngôi sao, cũng không có cảm xúc gì với người nổi tiếng, chỉ vì Giản Duy rất si mê Giang Ngật nên các cô mới biết nhiều về anh hơn. Vốn cảm thấy chỉ là cô bé mê trai, thế mà giờ Giang Ngật lại xuất hiện bất thình lình, muốn mời các cô ăn cơm!

Giản Duy thật sự đã tán được anh ấy luôn rồi!

Giản Duy tức giận trừng mắt nhìn Giang Ngật, tất cả đều là lỗi của anh, không trốn cho kĩ lại chạy đến đây dọa người!

Sự trách móc trong mắt cô rõ ràng như vậy mà Giang Ngật lại giống như không hề hay biết, vẫn mỉm cười nói: “Hai em là Lăng Mân, Tiểu Phàm phải không? Giản Duy đã từng nói với tôi về hai em rồi. Cô ấy nói hai người đều là bạn tốt của mình, vẫn luôn chăm sóc cô ấy. Tôi từ lâu đã muốn tìm một cơ hội để cảm ơn hai người.”

Anh lịch sự như vậy khiến hai cô gái rất sửng sốt. Người đàn ông ngũ quan tuấn dật vốn chỉ nhìn thấy trên màn ảnh, hóa ra ngoài đời thực lại càng đẹp trai hơn. Ánh mắt của anh trong suốt như hồ nước, khi nhìn xuống hai cô thì lộ ra vẻ tập trung, chăm chú.

Phương Lăng Mân chợt thấy hai má thật nóng, vậy mà cô lại thẹn thùng!

Long Tiểu Phàm nói: “Anh khách khí rồi, em thật ra cũng không giúp đỡ được gì cho Giản Duy… Khụ khụ, bọn em đều chăm sóc nhau, chăm sóc lẫn nhau nhau mà thôi.”

Giang Ngật bắt tay cô, thành khẩn nói: “Hiện tại tôi và Giản Duy chưa muốn công khai, cho nên mong hai người giúp giữ bí mật, có được không?”

Long Tiểu Phàm cũng đỏ mặt nói: “Anh yên tâm, bọn em sẽ không nói ra. Em thề!” Đùa à, dù các cô có nói ra cũng đâu có có ai tin!

“Cảm ơn.” Giang Ngật mỉm cười, chân thành nói.

Cứ nói mãi, nói mãi, hai cô gái đều trở nên không tự nhiên, chân tay luống cuống.

Giang Ngật nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Các em có muốn đi ăn luôn không? Bây giờ tôi đang rảnh.”

Phương Lăng Mân ngẩng phắt đầu dậy. Cùng đi ăn cơm, cùng Giang Ngật ngồi chung một bàn, ăn cùng một bữa cơm, không chừng anh còn gắp thức ăn cho cô…

Cô quyết định ngay tắp lự, nắm lấy tay Long Tiểu Phàm, vừa lui về sau vừa nói: “Không không không không cần! Em đang giảm béo, cô ấy thì đang tuyệt thực, hai người cứ từ từ ăn đi! Tạm biệt!”

Nhìn thấy hai người bạn cùng phòng chạy xa, Giản Duy quay đầu, mặt không chút thay đổi, nói: “Anh đang cố tình đúng không?”

Giang Ngật xoa tóc cô, thản nhiên nói: “Quan hệ bình đẳng thôi, em gặp bạn bè của anh rồi, còn không cho anh lộ mặt ở trước bạn bè của em sao? Em định đem anh giấu ở lãnh cung?”

Giản Duy vẫn nghiêm mặt: “Nếu ngày nào đó chuyện của chúng ta bại lộ, vậy nhất định là lỗi của anh! Anh phải chịu trách nhiệm toàn bộ!”

Khoe! Khoang! Quá! Đi! Mất!

Oán trách là oán trách vậy thôi, Giản Duy đã bị Giang Ngật ảnh hưởng đến mặc kệ chung quanh luôn rồi. Sau khi hai người rời khỏi trường học thì không lập tức về chỗ ở mà cùng nhau đi xem phim.

Giờ này, trong rạp chiếu phim rất ít người, đầu tiên Giang Ngật bao rạp suất chiếu tiếp theo, chờ tới khi phim bắt đầu hai người mới tách ra trước sau vào cửa. Lén lút đi vào là việc khó khăn nhất, nếu chỉ có một mình Giang Ngật cần che mặt thì còn được, thế nhưng Giản Duy cũng không thể lộ mặt, phiền toái liền nhân đôi.

Hai người đều đội mũ, đeo khẩu trang, đến khi Giản Duy đưa vé qua, nhân viên kiểm vé nhìn cô hoài nghi. Giản Duy tự nhiên nói: “Có vấn đề gì sao? Trong túi của tôi còn có hai mươi cái, cô cứ kiểm tra thoải mái.”

Nhân viên soát vé: “…”

Sau khi thuận lợi vào rạp, cô ngồi trên ghế cười không ngừng, khi Giang Ngật đến vẫn còn nghe được tiếng cười của cô, anh liền hỏi: “Chơi vui không?”

“Có, lén lén lút lút như ăn trộm vậy…”

Anh đưa cho cô một túi bỏng ngô lớn cùng với coca khiến Giản Duy vô cùng ngạc nhiên vô cùng. Cô hỏi: “Anh lấy đâu ra vây?” Anh còn dám đi mua đồ àà?

Thật ra là mua ở máy tự động, nhưng anh lại bình tĩnh nói: “Đương nhiên là trộm về rồi.”

Giản Duy cũng đoán được, ôm bỏng, diễn như thật, nói: “Em là trộm, anh cũng là trộm, hai chúng ta ở bên nhau chính là cặp đôi đạo tặc mà.”

Giang Ngật đáp lời: “Bonnie và Clyde chứ gì. Chỉ là bọn họ cướp ngân hàng, còn chúng ta là cướp bỏng. Hơi mất mặt một tí.”

Họ ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh đều trống không, chỉ có đúng hai người. Phía trước là màn hình lớn, ánh sáng đánh tan màn đêm như chiếc thuyền lớn đi trên biển, mà hai người bọn họ là hoa tiêu.

Họ xem một bộ phim tình cảm trong nước được chế tác khá ổn, gần đây cũng rất nổi. Tuần trước Giản Duy nói trên vòng bạn bè rằng mình rất muốn đi xem, nên sau khi nhìn thấy vé Giang Ngật cầm thì vô cùng vui vẻ. Ngoài ý muốn là, cô rõ ràng rất mong chờ được xem bộ phim điện ảnh này nhưng ngồi bên cạnh anh, cảm nhận được hơi thở của anh liền chẳng tài nào tập trung.

Lông mi của anh, ánh mắt của anh, bờ môi của anh. Ánh sáng lúc đậm lúc nhạt chiếu rọi vào khuôn mặt ấy, ngũ quan của anh giống như trong bức tranh thủy mặc hay trong những bộ phim câm sâu sắc.

Giang Ngật phát hiện ra hành động của cô, hỏi: “Phim không hay sao?”

Giản Duy nhỏ giọng nói: “Không phải, chỉ là cảm thấy thật mới mẻ. Đây là lần đầu tiên em xem phim vào buổi đêm, bình thường trừ khi em phải đọc sách hay viết luận văn thì đều không thức đêm. Sinh hoạt của em rất có quy luật.”

Anh cười đáp: “Em rất quy luật, anh lại rất hỗn loạn.”

Lời này của anh nhắc nhở cô, Giản Duy hỏi: “Anh buồn ngủ à?”

Giang Ngật đáp: “Anh không buồn ngủ.”

Cô vỗ vai mình mà nói: “Nếu anh mệt thì dựa vào vai em ngủ một lát đi.”

Cô như một người bạn gái đáng dựa dẫm khiến Giang Ngật cảm thấy rất thú vị. Rõ ràng Giản Duy chỉ là một con mèo nhỏ liều lĩnh nhưng lại vẫn luôn muốn chăm sóc cho anh.

Anh ghé sát vào tai cô, nói: “Đang ngồi cạnh em sao anh nỡ ngủ được?”

Lời ngon tiếng ngọt nói đến là đến.

Giản Duy mặt đỏ bừng, đẩy đầu anh ra xa: “Ngồi nghiêm túc xem phim đi. Không cho anh nói nữa.”

Anh cười, “Ừ” một tiếng. Trên màn hình lớn, nam nữ chính ngồi sóng vai với nhau ở núi Thiên Thai, nhìn về thành phố ở phía xa, cô cũng bám vào cánh tay anh, dựa đầu lên đôi vai.

Xem phim xong đã là hai giờ sáng. Đường cái trống trơn, rất im lặng, cả trong rạp chiếu phim cũng chỉ còn vài ánh đèn thưa thớt. Giang Ngật từ phía sau ôm lấy cô, Giản Duy quay đầu, anh nói: “Sợ em lạnh.”

Bàn tay cô hơi lạnh được anh nắm trong tay. Người anh ấm áp, tay cũng rất ấm, sự ấm áp bao trùm lên cô.

Giản Duy nhoẻn miệng cười, Giang Ngật thấy vậy hỏi: “Em vui chứ?”

Cô dùng sức gật đầu, nói: “Cực kì vui vẻ.”

Anh vuốt tóc cô, ấn trán, dịu dàng nói: “Vui là tốt rồi.”

Dịu dàng tựa gió xuân.

Giản Duy cũng từng tưởng tượng khi hẹn hò thì sẽ làm gì. Đương nhiên dắt tay dạo phố đi xem phim là điều xuất hiện đầu tiên. Nhưng cô cũng hiểu được, chuyện này rất dễ dàng với người bình thường, nhưng với ngôi sao mà nói thì nó lại khó hơn lên trời. Cho nên cô đã sớm bỏ qua suy nghĩ này, thậm chí còn không định nói ra, tránh làm anh khó xử.

Nhưng đêm này, anh đưa cô về trường, đưa cô đi xem phim, hai người đứng ôm nhau ở đường phố Bắc Kinh lúc rạng sáng.

Anh đã từng nói mình sẽ không thể thường xuyên ở bên cô những người bạn trai khác. Nhưng thực ra những gì người khác làm được, anh cũng cố gắng làm.

Cô bỗng nhiên mở miệng, “Anh cúi xuống một chút đi, em có quà cho anh.”

Giang Ngật ngạc nhiên: “Vậy sao?”

Giản Duy ôm lấy cổ anh, kiễng chân. Giang Ngật thấy cô ngày càng tiến sát lại gần, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên.

Cô hôn vào môi anh một cái. Đây là lần đầu tiên chủ động thân mật, cô gái mím môi hơi thẹn thùng nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Đây là phần quà của em.”

Anh nhìn cô thật lâu, cười nói: “Hơi khác những gì anh nghĩ, nhưng mà anh thật sự rất thích…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK