• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khắp quảng trường im ắng, lời nói này tuy có vẻ không quan tâm lại còn mang rất nhiều khiêu khích, nhưng rõ ràng chỉ có Yêu hoàng cách đó không xa với vẻ mặt kinh ngạc trịnh trọng mới có thể nghe được câu xưng hô đặc biệt nổi bật này. Yêu quân trong trường chỉ âm thầm giật mình tiểu oa không biết từ nơi nào xuất hiện này lại dám trách cứ chủ nhân một giới, cho dù có Thanh Mục thượng quân che chở, cũng quá là không biết sống chết rồi.



Những kẻ trong yêu tộc vốn định lên trước giáo huấn Hậu Trì cũng bởi vì tiên lực cường đại của Thanh Mục cùng với sắc mặt không giận tự uy của Hậu Trì mà dừng lại.



Ngay cả Yêu hoàng bệ hạ cũng trầm mặc, vì vậy bọn hắn thực sự không thích hợp để làm chim đầu đàn.



Hậu Trì đang ngồi trong lòng Thanh Mục nghe được tiếng xưng hô này, cũng sững sờ, nàng quay đầu liếc thanh niên phía sau, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, trong mắt chảy qua ý cười ấm áp, không nhịn được hừ khẽ, quát nhỏ: "Không biết lớn nhỏ, ta tốt xấu cũng nhiều hơn ngươi mấy vạn tuổi.."



Thanh âm này cực thấp, lại mang theo vẻ làm nũng mềm mại chỉ tiểu hài tử mới có, khiến cho người ta có loại cảm giác ngứa ngáy trong lòng, Thanh Mục chớp chớp mắt, khóe miệng giương lên.



Sát khí và rét lạnh ngưng tụ trên mặt Yêu hoàng dưới mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn tức thì cứng đờ lại, hắn ngẩn người nhìn nữ đồng cách đó không xa đang ngồi ngay ngắn trong lòng Thanh Mục, hai tay chắp phía sau siết chặt, cuối cùng lại từ từ thả lỏng, sắc mặt kinh ngạc cũng dần dần ấm lên.



Hắn là chủ nhân một giới, trong nháy mắt như vậy, đã đủ để hồi phục lại bình thường.



Trong sự kinh ngạc không dám tin của chúng yêu quân, Yêu hoàng bệ hạ vĩ đại của bọn hắn lại gật đầu về phía thanh niên mặc lục bào đứng giữa quảng trường, hảo thanh hảo khí (hòa nhã ôn tồn) trịnh trọng nói: "Quả nhiên danh bất hư truyền, tiên lực của Thanh Mục thượng quân Bổn hoàng đã được lĩnh giáo, khuyển tử vô trạng (con trai ngu dốt), ngày sau Bổn hoàng nhất định sẽ dạy dỗ, vẫn xin.." Vừa nói tới đây, Yêu hoàng do dự một lúc, cuối cùng mơ hồ hướng về phía Thanh Mục khom vai: "Các hạ chớ nên trách móc."



Cho dù tiểu thần quân ngủ đông tại Thanh Trì cung có vô dụng, nhưng uy lực của thượng thần đến hắn cũng không thể coi thường, chỉ cần nghĩ đến sau lưng Hậu Trì là vị Cổ Quân thượng thần kia, Yêu hoàng ngay lập tức hối hận về những lời nói ban nãy, những yêu quân bối phận thấp ấy có lẽ không biết, nhưng hắn đã trải qua loạn man hoang lúc tam giới sơ khai lại rõ ràng hơn ai hết, đáng sợ nhất trong thiên địa e rằng không phải là Thiên đế cao cao tại thượng trên Cửu trùng thiên, mà là vị Cổ Quân thượng thần ẩn thế không để lộ tung tích kia.



Tuy không rõ vì sao Hậu Trì sau khi rời Thanh Trì cung lại chạy thẳng tới đệ tam trọng thiên của hắn, nhưng cũng biết rằng tiểu thần quân khí thế hùng hồn kia chỉ sợ là đã hoàn toàn được truyền lại tính cách bao che khuyết điểm của Cổ Quân thượng thần, hắn mới vừa nãy nổi lên sát ý với Phượng Nhiễm rõ ràng đã phạm vào cấm kỵ của nàng, nếu không thì cũng sẽ chẳng khiến cho hắn không xuống được đài như vậy.



Cử động của Yêu hoàng vô cùng nhỏ, căn bản không ai phát hiện, chúng nhân chỉ nghĩ là hắn vì tiên lực cường đại của Thanh Mục mà xem trọng hơn một bậc, nên sẽ dễ dàng cho qua chuyện, nhưng Sâm Vũ đứng một bên lại vô cùng tức tối, vừa muốn lên trước quát giận, lại phát hiện khó bề cử động, kinh nghi nhìn Yêu hoàng phía trước, khuôn mặt tràn đầy giận dữ hồi phục lại một chút tỉnh táo. Yêu giới và tiên giới oán hận chất chứa đã sâu, sớm muộn cũng sẽ xảy ra một trận tranh đấu, với tiên lực của Thanh Mục, cho dù là Thiên đế cũng không thể trói buộc được hắn, nếu như hắn không nhúng tay vào, yêu giới nhất định sẽ ít đi một cường địch..



Nữ đồng Thanh Mục ôm trong lòng dường như thập phần thỏa mãn trước hành động của Yêu hoàng, khẽ giơ tay, nheo đôi mắt phượng rồi nói: "Bệ hạ nếu đã cầu tình, ta đương nhiên sẽ không so đo với tiểu bối, Sâm Vũ cấm túc một năm, về phần Thanh Li.."



Một viên tiên đan màu xám từ trong tay Hậu Trì ném ra, bay thẳng đến tay Sâm Vũ, dưới vẻ mặt kinh nghi của chúng nhân, nàng chớp chớp mắt, trên mặt mang theo ý cười: "Những lời ta vừa nói cũng hơi nặng một chút, Thanh Li đánh lén tuy rằng không đúng, nhưng lại tình thâm ý trọng, khiến cho bổn quân rất là cảm động, viên tiên đan này chính là gia phụ luyện được, mặc dù không thể bù lại yêu lực đã mất của Thanh Li, nhưng cũng đủ để hóa hình."



Khuôn mặt nhỏ tinh trí cười haha, thanh âm tràn đầy tán thưởng, nhưng yêu quân đứng trong trường lại bất giác rùng mình, vị tiểu tiên quân không biết từ đâu tới này quả nhiên là rất mang thù, toàn bộ yêu giới đều biết nhị điện hạ nhận ân nghĩa của Thanh Li, những năm này mới hay mang Thanh Li theo bên cạnh, chỉ sợ trong lòng vẫn còn nhớ nhung Thường Thấm yêu quân, nếu như Thanh Li có thể hóa thành hình người, khôi phục lại yêu lực, thì sự vướng mắc trong đó chỉ e sắp sinh biến mà thôi.



Thanh Mục nhìn Hậu Trì giương nanh múa vuốt phía trước, khóe miệng giật giật, đáy mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Sự công minh lại thêm mang thù này, cũng không biết là ai dạy ra được..



Phượng Nhiễm đứng một bên ném ánh mắt 'ngươi quả nhiên rất là thượng đạo (làm tốt) ' cho Hậu Trì đang dựa trong lòng Thanh Mục, nhướng mày động động hai cái, hiển nhiên thập phần thỏa mãn.



Ngay cả Yêu hoàng và Thường Thấm cũng bị giật mình trước hành động của Hậu Trì, kẻ sau còn tốt, chỉ là hơi nhíu nhíu mày, ngược lại Yêu hoàng, lại mơ hồ có cảm giác nhẹ nhõm.



Chuyện giữa Thanh Li và Thường Thấm này, vẫn luôn là nút thắt trong lòng Yêu hoàng, Thanh Li mất yêu đan, ngay cả hắn cũng không chữa được, nhưng lại không thể cưỡng ép đuổi nàng đi, nếu như có đan dược của Cổ Quân thượng thần, thì nhi tử cứng đầu này cũng sẽ không cố chấp như vậy, Thường Thấm có lẽ sẽ ở lại đệ tam trọng thiên, một lần nữa chấp chưởng đại quân yêu giới. Suy cho cùng đối với hắn mà nói, một đại tướng dũng mãnh thiện chiến của yêu giới so với một con tiểu hồ li yếu đuối lại không rõ lai lịch còn trọng yếu hơn nhiều.



Tuy rằng Hậu Trì không có ý giúp hắn, nhưng Yêu hoàng lại mơ hồ có mấy phần cảm kích.



Sâm Vũ thấy sắc mặt của Yêu hoàng, cũng biết lời nữ đồng mày nói là sự thật, trong khi tự hỏi rốt cuộc nàng là tiểu tiên quân nhà nào thì sắc mặt không khỏi có chút vui mừng, biểu cảm phức tạp hướng Hậu Trì chắp tay, bàn tay ôm tiểu hồ li cũng cảm giác được nhẹ hơn mấy phần, lập tức quay đầu nhìn Thường Thấm, nhưng sự hưng phấn trên gương mặt lại cứng đờ khi nhìn thấy đôi mắt dửng dưng của Thường Thấm.



Toàn bộ trong trường, chỉ có tiểu hồ li mà Sâm Vũ đang ôm trong lòng sau khi nhìn thấy vẻ vui sướng bộc lộ trong lời nói của Sâm Vũ thì khẽ run rẩy, trong đôi mắt trợn trừng xẹt qua một tia hoảng sợ cùng với phẫn hận khó có thể tin được, nàng trả giá nhiều như vậy, trù tính nhiều năm như vậy, gần như đã thành công rồi, sao lại có thể dễ dàng thất bại, yêu đan của nàng sớm đã bị Sâm Vũ luyện hóa, đến cả Yêu hoàng cũng không có biện pháp giúp nàng hóa thành hình người, tiểu tiên đồng làm bộ làm tịch này rốt cuộc là ai?



Bầu không khí trong trường có chút quỷ dị, bất luận như thế nào, tình huống ngưng trọng hết sức căng thẳng vừa rồi dưới sự tận lực hòa hoãn của Yêu hoàng có chút dịu lại, đám yêu quân cũng không phải là kẻ ngốc, thấy Hậu Trì có thể tùy tiện lấy ra tiên đan hiệu lực kinh người như vậy, không khỏi phỏng đoán lai lịch của nàng.. Chung quy tiền bối có bản lĩnh cao hơn một bậc so với Yêu hoàng, trong tam giới suy đi tính lại cũng chỉ có ba người mà thôi, chỉ là đều chưa từng nghe nói trong Cửu trùng thiên cung cùng với Thanh Trì cung có vị tiểu thần quân như vậy?



"Bệ hạ, về việc Phượng Nhiễm.." Hậu Trì dịch người một chút trong lòng Thanh Mục, ngáp một cái rồi uể oải mở miệng.



Sắc mặt Yêu hoàng biến đổi, nhìn về phía Phượng Nhiễm, sát ý nơi đáy mắt từ từ ngưng tụ, sau nửa giờ cuối cùng cũng thở dài: "Phượng Nhiễm thượng quân nếu như không tái phạm đến yêu giới ta, thì Bổn hoàng cũng sẽ không gây phiền phức cho nàng nữa."



Hậu Trì gật đầu, chẳng buồn so đo ý tứ mơ hồ trong miệng Yêu hoàng, vẫy vẫy tay, quay lại mệt mỏi dựa vào trong lòng Thanh Mục, lấy tiên lực của nàng, có thể kiên trì lâu như vậy dưới khí thế của Yêu hoàng đã rất không dễ dàng rồi, việc còn lại cứ giao cho Thanh Mục là được, chung quy đã lăn lộn lâu như vậy, mục đích hai người tới yêu giới vẫn chưa đạt được.



Yêu hoàng cũng nhìn ra Hậu Trì mất kiên nhẫn, thấy nàng vẫn không có ý định rời đi, bèn vẫy tay giải tán đám yêu quân, mời Thanh Mục và Hậu Trì vào trong, về phần Phượng Nhiễm, hắn chỉ coi như không thấy, không để ý tới, nhưng cũng không đuổi đi. Phượng Nhiễm sờ sờ cái mũi, nghênh ngang bước theo sau mấy người, Thường Thấm lại nhíu mày, dưới ánh mắt mong đợi của Sâm Vũ đi theo vào trong, sắc mặt Sâm Vũ vui mừng, đem tiên đan trong tay cất đi, vội vàng ôm tiểu hồ li chạy theo vào, một thời gian, sau khi trải qua trận đại chiến khói thuốc súng bao phủ, bên ngoài Trùng Tử cung yên tĩnh đến quỷ dị.



Trong đại điện Trùng Tử cung, tuy địa vị của Yêu hoàng cao hơn Thanh Mục, nhưng dù thế nào Hậu Trì vẫn cứ ở trong lòng Thanh Mục không chịu xuống, hắn cũng chỉ đành ngồi với Thanh Mục trên ghế trầm mộc mạ vàng tại chính giữa đại điện.



Ngoại trừ ba người này, trong đại điện không còn ai khác, vì vậy có một chút vắng vẻ, Yêu hoàng do dự trong chốc lát, hướng về phía Hậu Trì chắp tay: "Không biết tiểu thần quân lần này tới yêu giới, là Cổ Quân thượng thần có gì phân phó chăng?"



Hậu Trì liếc mắt: "Thế nào, chẳng lẽ phụ thần không phân phó, thì ta không thể tới yêu giới hay sao?"



Thanh Mục nhìn bộ dạng giả cáo mượn oai hùm của Hậu Trì, trong lòng buồn cười, điều này không phải quá rõ rồi sao, nếu như không có uy nhiếp của Cổ Quân thượng thần, Yêu hoàng chịu ngậm bồ hòn làm ngọt đến mức này mới là lạ!



Quả nhiên, nghe thấy lời của Hậu Trì, vẻ mặt của Yêu hoàng cứng nhắc, lại vội vàng vẫy tay nói: "Thượng thần nặng lời rồi, chỉ là tiểu thần quân ngài chưa từng ra khỏi Thanh Trì cung, lần này lại tới yêu giới ta, Bổn hoàng có chút nghi hoặc mà thôi."



Cổ Quân thượng thần trong trận chiến giữa hai giới tiên yêu vẫn luôn giữ thái độ trung lập, hắn không muốn có thêm kẻ thù, vì vậy đối với Hậu Trì vô cùng ôn hòa.



"Chúng ta lần này tới, là muốn xin Yêu hoàng giải đáp nghi hoặc." Kéo Hậu Trì ôm vào trong lòng, Thanh Mục lấy yêu phiến (quạt) mà Hậu Trì để hắn giữ ra đưa cho Yêu hoàng: "Gần đây ta và Hậu Trì đi tìm thăm một người bạn, tại nơi ở của hắn lại không thấy tung tích người đâu, chỉ phát hiện cây quạt này.."



Yêu hoàng nghe thấy lời này thì có chút nghi hoặc, nhìn cây quạt mà Thanh Mục lấy ra, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, Hậu Trì và Thanh Mục thấy vẻ mặt của hắn không đúng, có chút vui mừng nhìn nhau một cái, xem ra Yêu hoàng quả nhiên quen biết Bách Huyền, chỉ là không biết hai người là địch hay là bạn..



"Hậu Trì thượng thần, người mà các ngươi tìm kiếm có quan hệ gì với Cổ Quân thượng thần?" Trầm ngâm trong giây lát, Yêu hoàng mới chậm rãi mở miệng.



"Có thể nói như vậy.." Hậu Trì tạm dừng, tiếp một câu: "Hắn là người của Thanh Trì cung ta."



Ý tứ che chở trong câu nói vô cùng rõ ràng, khiến cho Yêu hoàng cùng Thanh Mục đều giật mình, sau khi nhìn Hậu Trì thì lập tức căng cứng người lại, mí mắt khẽ run run, xem ra Bách Huyền mà bọn họ muốn tìm này, đối với Hậu Trì mà nói.. quả thật không đơn giản.



"Thượng thần không cần khẩn trương, Bổn hoàng chỉ là hiếu kỳ, nên mới hỏi như vậy, những năm này dựa vào linh lực có thể áp chế được ta, Thanh Mục thượng quân ngươi không phải là người đầu tiên." Vẻ mặt Yêu hoàng có chút cảm khái, nói với Thanh Mục.



"Bệ hạ là nói.." Thanh Mục có một chút ý động, mơ hồ cảm thấy hiếu kỳ đối với Bách Huyền chưa từng gặp mặt này.



"Không sai, ta từng bại trong tay người này, lại còn không đủ sức đánh trả." Yêu hoàng thở dài, không để tâm đến sự thực chính mình đã từng chiến bại, tùy tiện mà nói.



"Đó là tự nhiên." Trên mặt Hậu Trì có chút hào hứng, gật gật đầu với Yêu hoàng, vẻ mặt mười phần thỏa mãn.



"Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?" Thanh Mục vỗ vỗ Hậu Trì, tiếp tục hỏi.



"Tám nghìn năm trước, lúc ta bế quan tu luyện trong Thiên Hỏa điện thì phát hiện có người xông vào cung, liền giao thủ với người tới." Thấy hai người có chút không hiểu, Yêu hoàng tiếp tục nói: "Kết giới tử hỏa (lửa tím) trong đệ tam trọng thiên yêu giới chính là do yêu hỏa trong Yêu Hỏa điện hóa thành, đối với yêu giới mà nói vô cùng trọng yếu, bình thường do trọng binh chấn giữ, có điều người các ngươi muốn tìm lại nghênh ngang xông vào, lấy yêu hỏa đi mất, ta chẳng thà giao thủ, nhưng mới chỉ có một chiêu, đã bại dưới tay hắn, trong cơn hoảng loạn đã để mất vũ khí.. Chính là cây quạt này."



Thấy sắc mặt hai người có chút cổ quái, Yêu hoàng ho một tiếng rồi vội nói: "Ta biết chỉ có bấy nhiêu đấy, tuy rằng hắn lấy đi yêu hỏa, nhưng lại không nhiều, cũng không quá phận, nên ta mới không truy đuổi."



Một chiêu đã bại, chỉ sợ là không có dũng khí thôi.. Hậu Trì và Thanh Mục nghe thấy Yêu hoàng kiếm cớ, trợn mắt không lên tiếng, nhân gia tốt xấu gì cũng là chủ nhân một giới, đã không có sĩ diện, bọn họ tới nhà làm khách, thì cũng nên giữ ý một chút mới tốt.



Chỉ vậy thôi sao? Nói và không nói chẳng có gì khác biệt như vậy.. thấy Yêu hoàng sau khi nói xong lời này liền dừng lại, hai người đều cảm thấy có chút hậm hực, bọn họ không do dự vạn lý xa xôi mà tiến vào đệ tam trọng thiên của yêu giới, thật không giờ lại chỉ nhận được một tin tức vô dụng này, nói như vậy, Bách Huyền cũng chỉ là lấy đi yêu hỏa của yêu giới tám nghìn năm trước, ngoài ra thì không còn tin tức gì nữa.



Thấy hai người trầm mặc không nói, Yêu hoàng bày ra điệu bộ ho khan một tiếng rồi mới nói: "Thượng Thần không cần chán nản, mặc dù ta chỉ giao thủ với hắn một chiêu, nhưng cũng có chút phát hiện, người này tiên lực dồi dào, tiên quang huyễn hóa có màu hỏa hồng (đỏ lửa), chính là Cửu chuyển luân bàn chi thế, theo như ta biết, trong tam giới có thể lấy đó làm vũ khí chỉ có kỳ lân thần thú trong truyền thuyết, có điều từ sau thời thượng cổ, những thần thú này đã diệt tuyệt (tuyệt chủng) rồi, cho nên suy đoán của ta đến cùng có chính xác hay không, cũng không thể biết được."



Cả Thanh Mục và Hậu Trì đều sững sờ, nghĩ tới trong Liễu Vọng sơn từng có lời đồn về thần thú ẩn hiện, đáy lòng khẽ động, chẳng lẽ Bách Huyền những năm này vẫn luôn ẩn mình trong Liễu Vọng sơn hay sao? Đều có chút vui mừng nhìn nhau, cuối cùng cũng có tin tức của Bách Huyền rồi..



Thanh Mục hướng Yêu hoàng chắp tay, trên khuôn mặt túc lãnh (lạnh lẽo nghiêm trang) cũng nhiều thêm một chút tươi cười: "Đa tạ bệ hạ cho biết, ta và Hậu Trì vẫn còn có chuyện phải làm, xin cáo từ trước."



Nói xong đứng dậy liền đi, có chút vội vàng, trời mới biết lúc bọn hắn rời khỏi Liễu Vọng sơn thì thần thú chỉ nghe kỳ danh mà không thấy hình dạng này có còn ở đó nữa hay không?



"Thượng thần, chờ một chút." Thanh Mục vẫn chưa ra khỏi đại điện, sau lưng liền truyền tới thanh âm có chút lưỡng lự của Yêu hoàng.



Hậu Trì từ trong lòng Thanh Mục quay đầu lại, đôi mắt trong sáng, khiến cho khuôn mặt già của Yêu hoàng suýt chút nữa thì không thể chịu nổi, rất sợ những manh mối mà mình cung cấp không hợp ý của vị tiểu thần quân này.



"Thượng thần, yêu hỏa của yêu giới xưa nay chỉ tồn tại trong đệ tam trọng thiên, đối với người tiên giới thì vô dụng, ngoại trừ tạo ra kết giới, đối với yêu quân tu luyện yêu lực mà nói lại là thứ vô cùng tốt, nếu như ngài có lòng muốn tìm người đó, không ngại bắt đầu từ nơi này." Người có yêu lực tăng mạnh trong tám nghìn năm qua, e rằng có thể có tin tức của người đó.



Hậu Trì hiểu ý của Yêu hoàng, trịnh trọng gật đầu với Yêu hoàng, vỗ vỗ vào tay Thanh Mục ra hiệu cho hắn rời đi.



Trong Trùng Tử điện, Yêu hoàng nhìn một lớn một nhỏ đã đi xa, khẽ nheo mắt, vẻ mặt khó thể lý giải.



Một nam tử mặc tử bào từ phía sau đại điện bước ra, thấy ánh mắt Yêu hoàng khẽ ngưng lại, hỏi: "Phụ hoàng, đây chính là Hậu Trì thượng thần mà người nói?"



Yêu hoàng khẽ gật đầu, trên mặt mơ hồ có chút cảm khái: "Quả nhiên xứng đáng là tiểu thần quân mà Cổ Quân thượng thần đã mong chờ suốt hàng vạn năm, mấy kẻ trên Cửu trùng thiên có lẽ cũng chỉ có Cảnh Giản là sánh được thôi."



"Sao có thể, con vừa mới thấy, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, tâm tính còn chưa trưởng thành, bọn họ tới yêu giới làm gì cơ chứ?" Thanh niên mặc tử bào thần sắc lãnh đạm, ánh mắt bình thản.



Yêu hoàng quay lại, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của đại nhi tử, thở dài nói: "Chỉ là muốn tìm một người mà thôi, không có quan hệ gì lớn với chúng ta, chỉ có điều ta cảm thấy người này e rằng không đơn giản.." Yêu hoàng hơi ngừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Đã gặp Thường Thấm chưa?"



Đôi mắt bình thản của Sâm Hồng khẽ động, cuối cùng nhiễm lên một chút ấm áp, thất vọng nói: "Vừa rồi nàng có tới gặp con để cáo biệt, con nghĩ nàng ấy sẽ sớm rời khỏi đệ tam trọng thiên."



Yêu hoàng nghe thấy lời này thì có chút đáng tiếc, hắn vốn muốn Thường Thấm có thể ở lại đệ tam trọng thiên, xem ra có lẽ là không được rồi.



"Có điều nhị đệ đã đuổi theo rồi." Sâm Hồng ngước mắt nhìn ra bên ngoài Trùng Tử điện, đôi con ngươi đỏ sẫm vô cùng phẳng lặng: "Con muốn biết, lần này nàng ấy sẽ lựa chọn như thế nào."



Nghìn năm trước nàng chọn ở lại đệ tam trọng thiên này, đã hi vọng nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, còn lần này, Thường Thấm, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?



Thanh Mục ôm Hậu Trì một đường ra khỏi Trùng Tử điện, sau khi hội hợp với Phượng Nhiễm liền đi về phía Sinh Tử môn, trên mặt ba người đều mang theo phấn khởi, chỉ có điều.. bước chân nhanh nhẹn khi nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc trước Sinh Tử môn, từ từ chậm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK