Hậu Trì sắc mặt mừng rỡ, không để ý tới vết thương, vội vàng lái tường vân bay về phía Uyên Lĩnh chiểu trạch. Với tính khí của lão đầu tử, lại thêm một Phượng Nhiễm không sợ trời không sợ đất, còn chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Đỉnh Thương Khung.
Thanh âm già nua mà trầm định vang vọng giữa quảng trường yên tĩnh, cuộn tròn thành gợn sóng, vang lên ù ù như thể bắt rễ vào trong tâm trí, khó bề tiêu tán.
Đã bao lâu rồi không nghe thấy người khác nhắc tới cái danh tự này, là một nghìn năm, một vạn năm, hay là lâu hơn nữa.. Mãi cho tới khi đoạn lịch sử đó bị chôn vùi, phong hóa, lãng quên.. Tựa như thượng cổ giới đã bị phủ đầy bụi bặm.
Thượng Cổ, có người hỏi ta, nếu như nàng ở đây, ta vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn này chứ.. Hắn căn bản không biết rằng, nếu như là nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không mở miệng?
Bạch Quyết chậm rãi ngoảnh đầu, sau đó nhìn thấy, trong ngân hải rợp trời, lão đầu toàn thân lom khom đang từ từ phá mở bình chướng kim quang do hắn tạo ra, đi về phía hắn, vẻ kiên trì khó nói trong mắt giống như năm đó trên Đại Trạch sơn khi phát hiện ra hắn.
Một tiếng vỡ phá không vang lên, Chích Dương thương đỏ rực từ trong đại điện bay ra, trào ra ngọn lửa như thiêu đốt, hóa thành dòng xoáy, ngăn tại trước mặt Cổ Quân.
"Cổ Quân, cho dù là Thượng Cổ ở đây, đáp án của ra cũng không thay đổi, nếu ngươi lại tiến thêm một bước, Chích Dương thương mà ra, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." Bạch Quyết từ từ nâng cao, nhìn xuống Cổ Quân, thanh âm băng lãnh thấu xương, mái tóc vàng tung bay giữa không trung, tựa như thần quỷ.
"Bạch Quyết chân thần, ta đã là cha của Hậu Trì, tự nhiên phải ra dáng một người phụ thân, nữ nhi chịu ủy khuất, ta làm sao có thể vờ như không thấy. Cho dù ngươi là chân thần thượng cổ, ta cũng phải nghịch thiên mà tới, ngăn không được thì như thế nào, ta chỉ cần không thẹn với chính mình là được!"
Cổ Quân bước đi không ngừng, vẫn hướng Bạch Quyết mà tới, tay vung lên, kim thạch cự luân lục sắc xuất hiện trên tay hắn, sau đó biến lớn mấy trượng, thẳng hướng Chích Dương thương mà tới.
Quang mang ngân sắc dường như cuộn lại thành biển mây khổng lồ, khí tức túc sát phun trào hướng về phía Bạch Quyết, che thiên lấp nhật, không chừa lại một khoảng trống.
Thần lực rộng lớn biến toàn bộ Thương Khung điện thành một vùng biển ngân sắc, so với kim quang Bạch Quyết tạo ra lúc trước còn hùng hồn và đáng sợ hơn rất nhiều.
Thiên đế và Thiên hậu ngơ ngác nhìn một màn này, đều mở to mắt tựa như không thể tin được.
Tịnh Uyên đột nhiên nheo mắt, bàn tay khẽ gõ trên đầu gối bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào Cổ Quân ánh mắt sáng rực trong biển mây.
Cổ Quân, hắn lại có thể ẩn giấu thần lực khổng lồ như vậy, hắn căn bản không chỉ đơn giản là kế thừa sức mạnh hỗn độn của Thượng Cổ! Nghĩ tới lần trước Cổ Quân bị hắn áp chế dễ như trở bàn tay, Tịnh Uyên liền biết hắn ta nhất định là cố ý giấu đi thần lực. Có thể đánh lừa được hắn và Bạch Quyết, chỉ có một loại khả năng.. Thần tình lười biếng của Tịnh Uyên lần đầu tiên trở nên ngưng trọng, tử quang lưu chuyển trên đầu ngón tay, vạch ra một độ cong tròn trĩnh.
Bạch Quyết bị ngân hải tập kích cũng cau mày, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, trong lúc do dự, lại bị ngân quang bao trùm bên trong quầng sáng, quầng sáng ngân sắc trong nháy mắt cách tuyệt với bầu trời phía trên quảng trường.
Chích Dương thương dưới sự áp chế của kim thạch cự luân, ngọn lửa như thiêu đốt từ từ dập tắt, chúng nhân nhìn cảnh tượng này, ngơ ngác nhìn nhau, cơ hồ không thể chấp nhận được kết quả như vậy.
Chân thần thượng cổ Bạch Quyết, vậy mà lại không phải là đối thủ của Cổ Quân thượng thần, nói ra thật nực cười.
Cảnh Chiêu sắc mặt trắng bệch, vội chạy về phía màn sương ngân sắc, nhưng lại bị Thiên đế giữ lại.
"Cảnh Chiêu, đây không phải chuyện con có thể nhúng tay vào." Thiên đế nhàn nhạt nói, trong mắt bất giác than thở.
Cảnh Chiêu mím môi, dừng lại, vai vẫn luôn dựng thẳng, đáy mắt nhìn vào ngân hải chứa đầy kiên quyết.
Người duy nhất còn có thể giữ được vẻ trấn định e rằng chỉ có mình Tịnh Uyên, hắn liếc nhìn Cổ Quân bên trong biển mây, lắc đầu, Cổ Quân không phải là Thượng Cổ, cho dù hắn được truyền thừa thần lực của Thượng Cổ, nhưng lại không thể phát huy hết uy lực chân chính của sức mạnh hỗn độn, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời khắc chế Bạch Quyết mà thôi, trừ phi hắn ra tay, bằng không Cổ Quân tất bại.
Đúng như dự đoán, một lúc sau, trong sự trầm mặc đến nghẹt thở, kim quang hồn hậu cắt ra từ bên trong quầng sáng ngân bạch, đánh lên trên người Cổ Quân, phát ra một tiếng 'răng rắc' giòn vang, ngân quang vỡ nát, Chích Dương thương dưới áp chế của kim thạch cự luân lần thứ hai phát ra tiếng kêu thanh thúy, ngọn lửa trên đầu bốc lên đột ngột, hung hăng bức mở kim thạch cự luân, bay thẳng về phía Bạch Quyết.
Cổ Quân bị đẩy lùi mấy bước, khó chịu hừ một tiếng, máu tươi trào ra nơi khóe miệng, hắn thở hổn hển, thần tình sáng tối bất định.
Bóng người màu đỏ rực từ trong ngân quang bước ra, Bạch Quyết sắc mặt dần nhiễm trắng, xem ra cường hành phá mở quang mang ngân sắc kia, cho dù là hắn cũng không thể dễ dàng làm được.
Bạch Quyết giữ lấy thân thương đỏ rực, nhìn Cổ Quân, thần tình băng lãnh.
"Cổ Quân, ta nói rồi, Chích Dương thương mà ra, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình nữa."
Thanh âm vừa dứt, Chích Dương thương trong tay hắn nâng lên không trung, lôi điện rền vang, từ trên trời giáng xuống, cùng với ngọn lửa đỏ rực trên Chích Dương thương hòa làm một, kèm theo uy thế hủy thiên diệt địa phóng thẳng về phía Cổ Quân.
Toàn thân Cổ Quân trong nháy mắt tỏa ra quang mang ngân sắc, bao trùm toàn bộ cơ thể hắn vào bên trong.
Cả bầu trời một mảnh tối đen, chỉ có thể nhìn thấy lôi điện hỏa diễm màu đỏ cuộn tròn thành hình cầu, rơi trùm trên lớp hộ thân ngân sắc kia.
Cổ Quân bị thương căn bản khó bề chống cự một kích kinh thiên của Bạch Quyết, các vết nứt nhỏ bé từ từ lan rộng, trong nháy mắt liền tan biến, hồng quang giáng hạ, sinh tử chỉ trong một nháy mắt.
Tiếng thở dài vang lên liên miên không dứt, tại ranh giới nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay kéo Cổ Quân ra khỏi chỗ, sau đó đỡ lấy quả cầu đỏ rực kia.
Khớp xương thanh mảnh, trường bào tím thẫm, trong đôi mắt phượng chứa đầy bạo nộ.
Tịnh Uyên nhìn Bạch Quyết đang lơ lửng cách đó không xa, lạnh giọng nói: "Bạch Quyết, ngươi điên rồi, nếu như Cổ Quân chết trong tay ngươi, Thượng Cổ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
"Vậy thì sao?" Bạch Quyết đạm mạc nói: "Nàng không phải đã chết từ lâu rồi sao? Thiên Khải, ta vì sao phải nương tay vì một người đã chết?"
Tịnh Uyên nhìn vẻ lạnh nhạt trong mắt Bạch Quyết, đáy mắt lần đầu tiên xẹt qua sự hoang đường khó bề tin tưởng: "Bạch Quyết, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi biết rõ Thượng Cổ nàng.."
"Nàng lấy thân tuẫn thế, cứu vớt tam giới, sớm đã chết rồi." Bạch Quyết lạnh lùng cắt ngang Tịnh Uyên, khóe miệng hiện lên vẻ chế giễu đạm mạc: "Thiên Khải, ngươi nên lo cho bản thân ngươi đi, ngay cả thần lực cũng chưa thức tỉnh, ngươi dựa vào cái gì mà muốn nhúng tay vào chuyện của ta?"
"Ngươi.." Ngọn lửa nóng đỏ lơ lửng trên đầu, giữa trán Tịnh Uyên thấm ra mồ hôi dày đặc, hắn liếc nhìn thần tình băng lãnh của Bạch Quyết, lại quét tới Cổ Quân đang ủ rũ phía sau, nghiến chặt răng.
Hắn không thể lùi, nếu không thì Cổ Quân chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, với tính cách của Thượng Cổ, nếu như có một ngày nàng trở về, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng hắn nếu như thức tỉnh, thì toàn bộ yêu giới sẽ..
Biển lửa thiêu đốt che khuất tầm mắt của Tịnh Uyên, hắn ngẩng đầu, trong lúc hoảng hốt, dường như nhìn thấy.. Dưới tán phong trên đỉnh Ẩn sơn, Hậu Trì nhướng mày khẽ mỉm cười với hắn.
"Tịnh Uyên, lão đầu tử nhà ta ấy, chính là miệng chua ngoa tâm đậu hũ.. Nếu như sau này có cơ hội, hai người có thể gặp mặt.." Hậu Trì thời điểm đó, chỉ khi nhắc tới Thanh Mục và Cổ Quân, ý cười nơi đáy mắt mới mới thực sự là ấm áp chân thuần nhất.
Hắn có thể uy hiếp Cổ Quân, nhưng mà Cổ Quân.. không thể chết.
Dường như đã hạ quyết định, Tịnh Uyên từ từ nhắm mắt lại.
Thanh âm đùng đoàng từ chân trời xa xăm truyền tới, một đợt lại mạnh hơn một đợt, trên người Tịnh Uyên, từng đốm tử quang bùng lên, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hắn.
Chúng nhân không khỏi nhìn về phía chân trời nơi tiếng vang truyền tới, nhìn nhau đầy sợ hãi.
Sau khi Tịnh Uyên xuất hiện Yêu hoàng vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh lại đột ngột đứng dậy, không dám tin nhìn yêu lực đang nhanh chóng biến mất giữa lòng bàn tay, không khỏi kinh hãi, dường như nghĩ thông điều gì, hô to về phía Tịnh Uyên: "Thiên Khải chân thần, không thể!"
Cơ hồ là cùng lúc, tất cả yêu quân trên quảng trường đều kinh hãi phát hiện yêu lực bên trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, mà tiếng rền vang nơi chân trời kia lại mỗi lúc một gần..
Trong nháy mắt, quang mang tím sẫm dường như cắt phá không trung, Tử nguyệt của yêu giới rộng lớn mà sâu thẳm cứ như vậy lăng không xuất hiện trên đỉnh Thương Khung.
Tất cả mọi người đều bị kinh hãi không biết phải làm như thế nào mới tốt trước sự biến đổi đột ngột ấy, ngay lúc này, trên quảng trường yên tĩnh chỉ có thanh âm của Bạch Quyết chân thần từ không trung trống trải truyền tới.
"Thiên Khải, ngươi lại có thể đem một nửa sức mạnh bản nguyên hóa thành Tử nguyệt, dùng toàn bộ linh khí của yêu giới để giúp ngươi thức tỉnh, chẳng trách ngươi tỉnh lại sớm hơn ta ba nghìn năm." Trong thanh âm của Bạch Quyết mơ hồ lộ vẻ xúc động, rút một nửa sức mạnh bản nguyên ra khỏi cơ thể, nuôi dưỡng toàn bộ yêu giới, sau đó thu nạp linh khí khắp yêu giới để chính mình sử dụng, trợ giúp bản thân thức tỉnh, cũng chỉ có tính cách của Tịnh Uyên mới có thể làm ra được, có điều.. Nếu như hắn thu hồi Tử nguyệt ngay lúc này, thì những yêu quân trong yêu giới dựa vào Tử nguyệt để tu luyện kia chắc hẳn sẽ tổn thất một nửa yêu lực, còn cả Yêu hoàng đã cùng với sức mạnh của Tử nguyệt hóa thành một thể..
Thiên Khải, ngươi quả nhiên không thay đổi, vẫn là bộ dạng giống với trước kia, chỉ cần là vì Thượng Cổ, khắp cả tam giới bát hoang, bất kể là ai ngươi cũng đều có thể hy sinh, bao gồm.. chính bản thân ngươi.
Bạch Quyết nhìn Tịnh Uyên đem sức mạnh của Tử nguyệt hấp thụ vào trong cơ thể, đôi con ngươi thâm trầm như biển, đáy mắt có chút than thở và phức tạp khó nhận thấy.
Hắn quét mắt nhìn đám yêu quân mặt lộ khủng hoảng trên quảng trường, phất tay một cái, kim quang rơi trên người bọn họ, yêu lực đã thôi biến mất, nhưng cũng chỉ có thể giữ lại một nửa mà thôi.
Không ít yêu quân đều rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, trên mặt đều lộ vẻ cảm kích hàng đại lễ với Bạch Quyết.
Chỉ có Yêu hoàng, trơ mắt nhìn yêu lực trên người mình hóa thành hư vô, ngã gục xuống ghế vương, trong nháy mắt dường như già đi chục tuổi, toàn thân lộ ra một loại cảm giác hoang liêu.
Thiên đế phức tạp liếc nhìn hắn, thở dài một tiếng, một đại vương giả, lại có thể rơi vào kết cục như vậy.
Yêu hoàng e rằng thà chết trong chận chiến tiên yêu, cũng không nguyện ý trở thành một yêu tộc bình thường..
Tử nguyệt dần dà biến nhỏ, từng tia thần lực dần dà xâm nhập vào trong cơ thể Tịnh Uyên, linh lực toàn thân hắn trở nên tinh thuần không gì sánh được, sôi sục mà to lớn.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang, không gian đột ngột bị xé rách, trong bóng tối hỗn độn, từng điểm u quang lởn vởn, chúng nhân chết lặng nhìn Kình Thiên trụ từ khi hậu cổ giới khai mở cho tới nay vẫn đứng sững tại nơi kết giới tiên yêu, bỗng xuất hiện trên bầu trời cảnh giới Thương Khung.
Trên Kình Thiên trụ, nơi khắc danh tự của Tịnh Uyên dần dần biến mất, mà ở đỉnh điểm, một trong bốn phần sương mù u ám dần dà tan biến, tử quang nhàn nhạt tỏa ra từ trong đó.
"Thiên Khải chân thần sắp thức tỉnh rồi.."
Không biết là ai khẽ hô lên một câu, vầng Tử nguyệt giữa không trung đã hoàn toàn tiêu tán, quang mang thuần tím tỏa ra từ trên người Tịnh Uyên, lan tràn khắp toàn bộ chân trời.
Trên Kình Thiên trụ, sương mù tăm tối đã hoàn toàn biến mất, hiện ra ấn khắc 'Thiên Khải' bằng tử quang tại đỉnh điểm, cùng với Bạch Quyết không phân cao thấp, vĩnh viễn thân thuộc.
Một tiếng 'đinh' nhỏ vang, tử quang toàn thân Tịnh Uyên đột ngột vỡ tan, bàn tay thanh mảnh mà trắng bóng duỗi ra, bắt lấy ngọn lửa đỏ rực đang che phủ trên đầu, ngọn lửa trong tay hắn tựa như một thứ đồ chơi nhỏ, bị tùy ý đùa nghịch, sau đó trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Bóng hình tím sẫm hiển hiện, nơi đáy mắt Tịnh Uyên dường như có ngọn lửa màu đỏ tía đang từ từ bốc lên, ấn ký tử nguyệt trên trán mị hoặc thâm trầm, hắn mỉm cười nhìn Bạch Quyết trên không, mắt phượng nheo lại, thanh âm băng lãnh trong trẻo.
"Như ngươi mong muốn, Bạch Quyết, trên đời này không còn Tịnh Uyên nữa rồi."