Tiếng bước chân trầm thấp từ ngoài điện vang lên, Thiên hậu mở mắt nhìn người tới, nhàn nhạt nói: "Ta đã để cho Cảnh Chiêu hồi cung rồi, chàng biết rõ là nó mất đi long đan, tại sao còn xử phạt nặng như vậy?"
"Vu Hoán, long đan đối với kim long nhất mạch có bao nhiêu trọng yếu, Cảnh Chiêu làm càn như vậy, vốn nên phạt nặng." Thiên đế giẫm lên ánh trăng từ ngoài điện bước vào, dưới ánh sáng bạc khắp phòng, hắn nhìn người ngồi trên vương tọa đã gần nghìn năm rồi mới gặp, trong đôi con ngươi màu đen xẹt qua nỗi nhớ nhung mờ nhạt, nhưng lại được che giấu rất kỹ.
"Chàng thật là công chính!" Thiên hậu nhếch miệng, thần sắc phức tạp nơi đáy mắt, nàng ngồi thẳng lưng, dựa vào ngự tọa phía sau: "Có điều chàng không cần phải lo lắng, tên đó chẳng qua chỉ là một phàm quân bình thường, còn không thể luyện hóa được long đan của Cảnh Chiêu, cho nên ta sẽ lấy lại nó."
Nghe thấy lời này, Thiên đế rõ ràng rất sửng sốt, buột miệng mà nói: "Nhưng hôm nay ở trong hậu điện, không phải nàng nói với Hậu Trì rằng sẽ để cho con bé lựa chọn đấy ư?"
"Chàng quả nhiên ở đó.." Thiên hậu ý vị thâm sâu liếc nhìn Thiên đế, bàn tay khẽ đặt bên rìa ghế ngự, hờ hững nói: "Lựa chọn tất nhiên là do nó, nhưng.. Bất luận nó chọn cái gì, ta đều sẽ không để cho Thanh Mục mang long đan của Cảnh Chiêu ra khỏi Thiên cung, chẳng qua một kẻ phàm quân mà thôi, mạng của hắn, há có thể đánh đồng với việc tu luyện của Cảnh Chiêu sau này!"
"Vu Hoán, Thanh Mục đã được truyền thừa lại Chích Dương thương của Bạch Quyết chân thần, ngày sau chống lại yêu giới tất là trợ thủ đắc lực, huống hồ hắn là vì Cảnh Giản mới bị thương bởi long tức của Tam thủ hỏa long, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà ta không lấy lại long đan cho Cảnh Chiêu, làm như vậy.. Thực sự là vì thiên hòa (hòa hợp) ! Huống hồ Hậu Trì cũng là nữ nhi của nàng, nàng sao có thể bắt nó phải đưa ra lựa chọn trong tình cảnh như vậy?"
Thanh âm của Thiên đế mang theo một chút tức giận, vầng trán dần dần trở nên buốt lạnh. Hắn suy cho cùng cũng là Thiên đế, cai quản tam giới, cho dù sau chuyện này Cảnh Chiêu phải chịu thiệt thòi, nhưng hắn cũng không thể làm chuyện bất chấp đúng sai.
Thiên hậu bất ngờ nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua vẻ châm biếm nhàn nhạt: "Mộ Quang, chuyện của Hậu Trì chàng đừng quản, đó là chuyện của ta. Có điều ta không ngờ rằng chàng thà để cho Cảnh Chiêu mất đi long đan vì tên tiên quân Thanh Mục kia, xem ra khi đó Thượng Cổ chân thần chọn chàng làm chủ tam giới là điều sáng suốt, kim long nhất mạch quả nhiên là quản mệnh cách khắp thiên hạ, công chính chặt chẽ."
"Vu Hoán, năm đó chân thần vì tam giới mà chết, ân trạch cửu châu, nàng suy cho cùng cũng là thần thú dưới trướng nàng ấy, sao lại nói ra những lời vô nghĩa như vậy!" Thiên đế dựng thẳng lông mày, trong thanh âm nhiều hơn mấy phần tức giận.
Hàng vạn năm nay, Thiên đế rất hiếm khi nói nặng lời, cho dù là hiện tại biết được nàng gây khó dễ với Hậu Trì, hắn cũng không để ý quá nhiều, nhưng chỉ cần liên quan tới Thượng Cổ chân thần, lại chưa từng có thái độ nhân nhượng với nàng.
Rõ ràng người đã chết hàng vạn năm rồi, vì sao vẫn giống như xương thừa ở cổ chân, có làm thế nào cũng không biến mất..
Bàn tay Thiên hậu đặt trên ghế ngự bỗng nhiên cứng nhắc, đôi mắt tối sầm lại, những sợi tóc ngũ sắc trên đầu cũng khẽ dựng lên, nàng nén xuống tức giận nơi đáy lòng, thanh âm mềm đi mấy phần, nói: "Ta sao lại không biết Thượng Cổ chân thần đối với chàng ân trọng như núi, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, chàng và ta phu thê đã sống với nhau mấy vạn năm, chẳng lẽ trong lòng chàng ta còn không sánh được với kính ý (lòng tôn kính) của chàng dành cho Thượng Cổ chân thần hay sao?"
Thanh âm này nói ra lại mang theo mấy phần hờn giận mềm yếu, trái ngược với vẻ lạnh lùng ngạo mạn mới vừa rồi của Thiên hậu, Thiên đế nhíu mày, khẽ thở dài, bước mấy bước vào trong điện, nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Chuyện năm đó của chúng ta quả thực hổ thẹn với Cổ Quân, Hậu Trì thân mang yếu nhược, chúng ta theo lý nên chiếu cố nhiều hơn một chút."
"Chuyện của Hậu Trì, chàng đừng nhúng tay vào." Lời vừa ra miệng, đáy mắt Thiên hậu rõ ràng nổi lên mấy phần cổ quái, nàng nghiêm mày, thấy vẻ mặt bất ngờ của Thiên đế, đứng thẳng người nhìn về phía hắn, chậm rãi nói: "Chúng ta đã nghìn năm không gặp rồi, chẳng lẽ chàng thực sự muốn vì mấy người ngoài mà tức giận với ta hay sao?"
Vẻ mặt Thiên đế khựng lại, thấy ánh mắt Thiên hậu sáng rực lên nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi thở ra một tiếng, vẫy vẫy tay: "Vu Hoán, đều nghe theo nàng, chỉ cần nàng không làm chuyện gì quá đáng là được."
"Yên tâm đi, ta há lại tính toán so đo với mấy tiểu bối, ta đi xem Cảnh Chiêu đây." Thiên hậu nhíu nhíu mày, có vẻ không quá hài lòng với sự hòa hoãn trong lời nói của Thiên đế, nhưng vẫn kết thúc cuộc đối thoại này, quay người đi ra ngoài điện.
Ngự Vũ điện trong nháy mắt trở nên yên tĩnh thanh lãnh, Thiên đế nhìn bóng dáng Thiên hậu biến mất, thần tình dần dần trở nên phức tạp.
Mấy vạn năm trước, tam giới sơ khai, một mảnh hỗn độn. Hắn khi ấy chỉ là một thượng thần bình thường trong thượng cổ giới mà thôi, gặp đúng lúc Thượng Cổ chân thần muốn tìm kiếm người có thể cai quản hạ giới, phát hiện hắn có mệnh cách kim long, có tướng mạo của đế chủ, vì vậy tận tâm truyền cho hắn đạo thuật đế vương, cũng trong khoảng thời gian nghìn năm đó, hắn đã phải lòng thần thú dưới trướng Thượng Cổ chân thần, chính là phượng hoàng ngũ sắc Vu Hoán thượng thần.
Chỉ đáng tiếc, khi thượng cổ giới thịnh tồn (tồn tại hưng thịnh), chúng thần đông đúc, mà hắn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thần hạ giới mà thôi, Vu Hoán lại là người thân cận của Thượng Cổ chân thần, không biết có bao nhiêu thượng thần theo đuổi nàng, hắn căn bản không có cơ hội. Sau đại kiếp hỗn độn ập tới, Thượng Cổ chân thần cùng ba vị chân thần khác đều biến mất, rất nhiều vị thần vẫn lạc, đến cuối cùng, thượng cổ giới phong tồn (phong bế để bảo tồn), khi tất thảy đều lắng xuống, chỉ còn ba vị thượng thần, nhưng Vu Hoán không ngờ lại nhìn trúng Cổ Quân người bỗng nhiên được tấn vị lên thượng thần.
Khi đó hắn đã là chủ của tam giới, thân phận sớm đã khác biệt so với trước, nhưng hắn suy cho cùng vẫn đồng cấp với Cổ Quân, cho dù trong lòng không cam chịu, nhưng cũng không biết phải làm sao, hắn và Cổ Quân dần trở nên thân thiết, ở với nhau vô cùng hòa thuận. Chỉ là không nghĩ tới nghìn năm sau, Hậu Trì được sinh ra, hắn tuy rằng khổ tâm nhưng cũng phát hiện ra mệnh cách của Hậu Trì phải chết yểu, Cổ Quân với sự thống khổ đã đi thăm hỏi thượng cổ thần tịch khắp tứ xứ để tìm kiếm sinh cơ (cơ hội sống), bỏ Vu Hoán ở lại Thanh Trì cung, cho hắn cơ hội, cuối cùng mới trở thành cục diện như hiện tại.
Tới bây giờ đã mấy vạn năm trôi qua, hắn vẫn không biết.. Vu Hoán rốt cuộc là yêu ngôi vị Thiên hậu nhiều hơn, hay là yêu hắn nhiều hơn.
Trong Tử tùng viện thanh lãnh nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo khó lý giải, dưới ánh trăng sáng tỏ, Hậu Trì ngồi tại ghế đá trong viện, một bàn tay chống lấy cằm, vô định nhìn về phía tán tử tùng đang lay động, trầm mặc không lên lời.
Phượng Nhiễm đứng ở hành lang, thần tình có chút buồn rầu, Hậu Trì sau khi từ Ngự Vũ điện trở về liền có bộ dáng như vậy, ba người cũng ngầm hiểu không có nhắc tới chuyện rời khỏi Thiên cung, nàng khẽ nghiến răng, đang muốn bước lên trước, lại hơi sững sờ, vội dừng bước.
Thanh niên toàn thân áo đen từ trong phòng bước ra, ẩn dưới ánh trăng, bước đi chậm rãi, nhưng mơ hồ lộ ra uy lực có thể trấn định nhân tâm.
Thanh Mục đem áo lông màu đen khoác lên người Hậu Trì, thấy nàng quay đầu lại thần sắc mờ mịt, liền tiện tay thay nàng lấy đi lá tùng trên tóc, khẽ mỉm cười, thần sắc nhu hòa: "Tuy rằng tiên lực của nàng đã tăng lên không ít, nhưng thân thể vẫn còn yếu, Thiên cung lạnh lẽo, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Dưới ánh trăng ôn nhuận, Hậu Trì chỉ cảm thấy nụ cười này đặc biệt trân quý, nàng đột nhiên nắm lấy tay Thanh Mục, nói: "Thanh Mục, ta nhất định sẽ không để huynh xảy ra chuyện đâu."
Lời này nghe ra thì có chút khó hiểu, sau khi Hậu Trì nói xong mới phản ứng được, lập tức ngậm chặt miệng, cúi đầu che đi vẻ u ám trong mắt.
Nghe thấy những lời của Hậu Trì, bàn tay bị nắm chặt của Thanh Mục khẽ khựng lại, nhìn đỉnh đầu đang cúi gằm xuống, đáy mắt dần dần trở nên mềm mại, hắn vỗ nhẹ vai Hậu Trì, nói: "Ta biết mà."
Thanh âm nhu hòa ôn nhuận, có thể khiến cho lòng người trấn định lại, Hậu Trì ngẩng đầu, mắt khẽ chớp, đáp: "Thanh Mục, ta muốn về Liễu Vọng sơn, mấy khóm trúc nhất định đã lớn tốt cả rồi, để cho Đại Hắc trông nhà, cũng không biết liệu nó có trông được hay không.. Ngày mai chúng ta về nhà thôi."
Nhà.. ư? Giống như là bị câu nói đó đánh trúng nơi mềm mại nhất trong đáy lòng, Thanh Mục chăm chú nhìn Hậu Trì, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm trầm vô cùng tận.
"Được không?"
Màu đen nơi đáy mắt Hậu Trì dày đặc mà mềm mại, nàng nhìn Thanh Mục, ánh mắt chứa đựng vẻ mong đợi nhàn nhạt cùng bao nhiêu là khẩn thiết khó nhận thấy, Thanh Mục gật đầu, ôm nàng vào trong lòng, khóe môi khẽ cong lên đáp: "Được."
Hậu Trì nặng nề gật đầu, lòng bàn tay hơi siết chặt, bất luận dù có lựa chọn như thế nào thì nàng cũng mất đi Thanh Mục, vậy thì nàng liền chọn một phương pháp tuyệt đối sẽ không đánh mất hắn..
Thiên đế Thiên hậu phẫn nộ cũng được, chúng tiên khiển trách cũng chẳng sao, cho dù Cảnh Chiêu sẽ vì đó mà sa vào ma đạo.. Nàng cũng sẽ không bỏ lại Thanh Mục, trong sinh mệnh vạn năm phá xác mà ra của nàng, đây là điều duy nhất nàng không muốn mất đi..
Dưới ánh trăng thanh lãnh, hai người lặng lẽ ôm nhau, khắp viện tĩnh mịch, một lúc sau..
"Thanh Mục, huynh nói xem.. Nếu như phụ thần biết được ta đánh mất thanh danh của người, liệu có tức giận hay không?"
"..."
"Mặc kệ đi, hắn bỏ ta lại Thanh Trì cung nhiều năm như vậy, cho dù có biết cũng không thể trách ta."
"Hậu Trì.."
"Hả?"
"Hậu Trì, sẽ không đâu."
Thanh âm trong trẻo từ từ truyền vào trong tai, Hậu Trì ngẩng đầu, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ của Thanh Mục, nhưng lại vuột mất vẻ kiên trì và quyết tâm nhàn nhạt trong mắt hắn.
Từ trong phòng Hậu Trì đi ra, vẻ ung dung và ấm áp nơi đáy mắt Thanh Mục trong nháy mắt liền biến mất, toàn thân trở nên lạnh buốt, hắn xuyên qua hành lang, nhìn thấy nữ tử đang dựa dưới tán tử tùng, hơi sửng sốt.
"Phượng Nhiễm, ngươi sao lại ở đây?"
"Thanh Mục.." Phượng Nhiễm từ trong bóng tối bước ra, thần sắc trịnh trọng: "Ngươi đã biết chuyện gì rồi phải không?"
Đáy mắt Thanh Mục thoáng kinh ngạc, hắn ngước mắt nhìn Phượng Nhiễm, nghi hoặc nói: "Ngươi đang nói cái gì?"
Phượng Nhiễm sắc mặt khựng lại, ánh mắt hồ nghi nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn quả thực không giống như đang giả bộ, xua xua tay quay người định đi, được mấy bước, cuối cùng cũng dừng lại, khẽ thở dài, quay đầu.
"Bất luận ngươi có biết hay không, ta vẫn hy vọng ngươi.. Đừng làm chuyện gì khiến cho Hậu Trì đau lòng, ngươi nên hiểu, ngươi rất quan trọng đối với nàng, ngày mai chúng ta sẽ về Liễu Vọng sơn, nơi đó có trận pháp của Bạch Quyết chân thần bảo vệ, Thiên hậu cũng không thể tùy tiện xông vào được."
Lời này vừa nói xong, Phượng Nhiễm đã mất hút trong viện, ánh mắt Thanh Mục hơi lóe lên, nhìn về gian phòng của Hậu Trì phía sau lưng cách đó không xa, khẽ thở dài.
Tia nắng buổi sớm dần dần sáng tỏ, toàn bộ tiên giới một mảnh tĩnh lặng.
Cảnh Chiêu khoác lên mình một bộ váy dài khảm kim sắc, lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, một lúc sau, nàng lấy ra chiếc trâm màu lục bích cài lên tóc, nhìn chính mình trong gương, khẽ mỉm cười.
Người trong gương lộng lẫy cao quý, khẽ mỉm cười, còn đẹp hơn vô số phong cảnh dưới nhân gian, chỉ là, dần dần, vẻ kiêu ngạo giữa trán mờ đi từng chút, đến cuối cùng, chỉ còn lại một tia lo lắng và sợ hãi khó nhận thấy..
"Cảnh Chiêu, muội hà tất phải?" Cảnh Giản xuất hiện tại bên cửa, nhìn Cảnh Chiêu rõ ràng cả đêm không ngủ đang ngồi trước cửa sổ, khẽ thở dài.
"Nhị ca, huynh nói hắn sẽ lựa chọn như thế nào?" Cảnh Chiêu vẫn cứ chăm chú nhìn chính mình trong gương, chậm rãi mở miệng.
"Muội hiểu rõ Thanh Mục hơn ta, ta hiện tại lo lắng rằng mẫu hậu đi gặp Hậu Trì, ta sợ người sẽ.."
"Nàng ta thì có cái gì mà phải lo lắng! Thượng thần cũng thế, Thanh Mục cũng vậy, phàm là những thứ muội muốn mà không có được, nàng đều dễ có như trở bàn tay.. Bây giờ ngay cả huynh cũng quay sang lo lắng cho nàng, chẳng lẽ số mệnh của Cảnh Chiêu muội cả đời cũng không thể được như nàng hay sao?" Dường như bị sự lo lắng trong lời nói của Cảnh Giản làm cho xúc động, Cảnh Chiêu đột ngột quay đầu, nhìn Cảnh Giản, trong mắt chứa đầy tức giận.
Cảnh Giản hơi sửng sốt, nhìn thấy sự bất cam không mảy may che giấu trong mắt Cảnh Chiêu, lắc lắc đầu, không nói nhiều nữa, chỉ nói: "Hôm qua mẫu hậu hẳn đã đem chuyện long đan của muội nói cho Hậu Trì biết, Thanh Mục sớm muộn cũng sẽ biết, bọn họ đều không phải người thích dây dưa, có lẽ hôm nay sẽ có quyết định, nếu như Thanh Mục cố chấp muốn rời khỏi Thiên cung, muội sẽ thế nào?"
"Muội.." Nghe thấy lời này, sắc mặt của Cảnh Chiêu trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng cắn khóe môi, nửa ngày cũng không nói được câu nào.
"Nếu hắn xuất cung, mẫu hậu nhất định sẽ nổi trận lôi đình, tới lúc đó chắc chắn sẽ cưỡng ép lấy long đan ra khỏi cơ thể hắn.."
"Mẫu hậu người sẽ không.." Cảnh Chiêu nóng nảy mở miệng, nhìn thấy vẻ chắc chắn trong mắt Cảnh Giản, ủ rũ cúi đầu xuống, với sự yêu thương của mẫu hậu dành cho nàng, nếu như Thanh Mục thực sự lựa chọn như vậy, người nhất định sẽ không nương tay..
"Cảnh Chiêu, kỳ thực muội đã sớm biết.. kết quả cuối cùng sẽ như vậy rồi." Cảnh Giản sắc mặt âm trầm, giữa trán nhiều hơn mấy phần tức giận và than thở, hắn nhìn Cảnh Chiêu, chắc chắn từng câu từng chữ nói: "Thứ muội đánh cuộc căn bản không phải là long đan, mà chính là mạng của Thanh Mục, muội không phải cứu hắn, mà là.. đang ép hắn!"
Ép hắn buông bỏ Hậu Trì, cũng ép Hậu Trì phải buông bỏ hắn..
Sắc mặt Cảnh Chiêu từng chút trở nên tái nhợt, nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt của Cảnh Giản, nàng ngẩng đầu lên sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Không phải đâu, muội chỉ muốn cứu chàng thôi, nhị ca, muội thực sự chỉ muốn cứu chàng.."
Nói tới cuối cùng, Cảnh Chiêu đau khổ nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên bàn đột ngột siết chặt, lộ ra dấu vết xanh tím.
"Nếu như cuối cùng hắn quyết định lấy long đan trong cơ thể ra, muội.."
Cảnh Giản nói vẫn chưa xong, một tiếng phượng hót vang dội đột nhiên vang lên khắp ngõ ngách tại Thiên cung, có cảm giác thê lương vô tận.
"Có người xông vào Thanh Long đài!" Nhận ra được tiếng kêu thảm thiết này chính là do phượng hoàng canh giữ Thanh Long đài phát ra, Cảnh Giản hơi sửng sốt, không khỏi kinh ngạc nói.
"Thanh Long đài là nơi chúng tiên chịu hình phạt thiên lôi, ai lại dám xông vào nơi đó?" Cảnh Chiêu tự mình lẩm bẩm, thanh âm đột nhiên khựng lại, thần tình trở nên cứng nhắc và hoảng sợ: "Nhị ca.." Nàng nhìn Cảnh Giản, khóe môi không ngừng run rẩy.
"Cảnh Chiêu, muội làm sao vậy?" Cảnh Giản thấy sắc mặt Cảnh Chiêu bất ổn, thần tình biến đổi, vội vàng bước tới đỡ lấy nàng.
"Mau đi, tới Thanh Long đài!" Thanh âm của Cảnh Chiêu đột nhiên trở nên thảm thiết, sắc mặt hoảng loạn: "Long đan trong cơ thể Thanh Mục đã thâm nhập vào sâu trong linh mạch của chàng, các biện pháp bình thường căn bản không thể lấy ra, chỉ có Cửu thiên huyền lôi trên Thanh Long đài mới làm được, nhất định là chàng tới Thanh Long đài rồi, huynh mau đi ngăn cản chàng, một khi long đan bị lấy ra, chàng sẽ hồn phi phách tán mất!"
Tiếng phượng hót ngày càng thê thảm, Cảnh Giản thoáng giật mình, ngơ ngác nhìn về phía Thanh Long đài bên ngoài khung cửa sổ.. Sau đó, vội vàng bay đi.
Trên Thanh Long đài, tia sáng đầu tiên vừa mới xuất hiện phía chân trời.
Thanh niên toàn thân áo đỏ đứng trên Thanh Long đài, xa xăm nhìn về nơi sâu thẳm Thiên cung, đáy mắt ánh lên vẻ ôn nhu quen thuộc.
"Thanh Mục, huynh nói xem.. Nếu như phụ thần biết được ta đánh mất thanh danh của người, liệu có tức giận hay không?"
"Hậu Trì, sẽ không đâu."
Thanh niên áo đỏ chậm rãi nhoẻn miệng cười, phía sau lưng hắn, Chích Dương thương treo giữa không trung phát ra tiếng kêu nhàn nhạt..
Sẽ không đâu, cuộc đời này của ta, sẽ không để cho nàng phải lựa chọn..
Cho nên, xin lỗi.
Ta cuối cùng cũng không thể cùng nàng trở về Liễu Vọng sơn, bảo vệ căn nhà gỗ, nhìn nàng tự tay trồng lên rừng trúc, chờ Bách Huyền trở lại..