Tiếng gầm thét của Tam thủ hỏa long bị chặn tại bên ngoài trận, ngay cả sát ý đẫm máu kia cũng bị cản bớt đi không ít, Phượng Nhiễm ở trong trận pháp mơ hồ nhìn thấy long ảnh quay cuồng bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm, chí ít cũng ngăn được trong nửa khắc, nhưng còn chưa kịp lộ ra vẻ tươi cười thì lại nhìn thấy người xông vào đào lâm, ánh mắt ngay lập tức trầm xuống.
Ngoài một thước, trường bào xanh thẫm trên người thanh niên bị thiêu đến mức nát bấy, ngay cả tóc và lông mày cũng bị cháy đen, ngồi xổm ở trên đất thở hổn hển, vẻ vui sướng đầy mặt sau khi gặp nạn mà không chết, tuy rằng không còn vẻ cao quý ôn nhã như khi ở Liễu Vọng sơn, nhưng lại nhiều hơn mấy phần giảo hoạt (khôn ngoan) và sinh khí mà bình thường khó thấy.
"Cảnh Giản, không phải ngươi đang tu luyện trong Tụ tiên trì hay sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Phượng Nhiễm sắc mặt không tốt nhìn thanh niên đang ngồi xổm trên đất, ngữ khí có chút khó chịu. Phá luân tử (Diệt yêu luân bị rách) vẫn còn tỏa ra bạch quang yếu ớt đeo trên lưng Cảnh Giản, nàng nghĩ thôi cũng biết chuyện Tam thủ hỏa long tấn vị thất bại xảy ra như thế nào, vị nhị điện hạ trên Thiên cung ăn no rửng mỡ này khi không lại đi chọc tức sát thần, Uyên lĩnh chiểu trạch bị sương mù bao phủ, khó có thể phân biệt ngày đêm, lần này cho dù là chết tại đây, e rằng Thiên đế cũng không thể lập tức đuổi tới kịp.
Cảnh Giản cười khổ một tiếng, thu hồi tiên kiếm bị gãy nát, đứng dậy, sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng trong mắt lại ánh lên mấy phần thần thái: "Trong Tụ tiên trì chỉ có thể cưỡng ép ngưng tụ linh lực, căn nguyên không ổn định sẽ phản tác dụng, Cảnh Chiêu trước nay không chịu được khổ, mẫu hậu để cho nàng tiến vào, thuận tiện cũng để đại ca vào cùng bảo hộ chu toàn cho muội ấy, còn ta, thay vì lãng phí thời gian trong đó, không bằng tới Uyên lĩnh chiểu trạch này lịch luyện một chuyến, ở đây linh lực ngưng tụ nhanh hơn rất nhiều. Thanh Mục thượng quân, đa tạ ngươi vừa rồi đã tương cứu."
Thần thái hắn ôn hòa, tuy đầy vẻ lúng túng, nhưng lại không có chút nào thất lễ, chắp tay về phía Thanh Mục.
"Cảnh Giản, vừa rồi là ngươi dùng Diệt yêu luân để nhốt Tam thủ thần long vào trong đó, phá hoại không cho nó tấn vị?" Hậu Trì xua xua tay về phía Phượng Nhiễm đang chuẩn bị phát hỏa, nàng trầm ngâm một chút, mới ôn tồn hỏi.
Thanh Mục cùng với Phượng Nhiễm đứng bên cạnh cùng nhướng mày, không ngờ tới Hậu Trì đối với một nhà Thiên đế đều không muốn thấy mặt, nhưng đối với Cảnh Giản lại khác biệt đến như vậy.
"Không sai." Vô thức trả lời một câu, Cảnh Giản đột nhiên sửng sốt, sau đó mới ngước mắt lên nhìn thiếu nữ đang đứng bên cạnh Thanh Mục, Hậu Trì lúc này đã không còn di thế độc lập (từ bỏ thế giới để quy ẩn) như khi ở trên Đại Trạch sơn, cũng không tinh trí vô song như khi hóa thân thành bộ dáng hài đồng, trên mặt thậm chí còn mang theo mấy phần ngây thơ của thiếu nữ bình thường, duy chỉ có đôi mắt là vẫn đen nhánh thâm trầm như cũ, Cảnh Giản liếc nhìn một cái, trên mặt bất giác xẹt qua mấy phần kinh ngạc, chần chừ một chút mới hỏi: "Hậu Trì thượng thần?"
Hậu Trì gật gật đầu, nhướng mày đáp: "Không ngờ Thiên đế vậy mà lại để cho ngươi tới đây lịch luyện."
Cảnh Giản thấy Hậu Trì nhắc tới Thiên đế, thần sắc cũng có chút bối rối, khẽ chớp mắt rồi mới nói: "Thượng thần, cho dù ta có là hoàng tử của thiên giới, nhưng tiên lực của bản thân vẫn cần phải tự mình tu luyện mới được, Uyên lĩnh chiểu trạch tuy rằng hung hiểm, nhưng yêu thú rất nhiều, là một nơi tu luyện linh lực rất tốt, ta tới đây đã một năm, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới được nơi tu luyện của Tam thủ hỏa long, vốn dĩ hôm nay dự định sẽ rời đi, không ngờ lại phát hiện được nó chuẩn bị tiến giai thần vị, do đó mới đem Diệt yêu luân ra ngăn cản."
"Ngươi thực giống với Phượng Nhiễm, trước đây nàng cũng ở trong Uyên lĩnh chiểu trạch lịch luyện cả nghìn năm, có điều ngươi nên biết, dựa vào linh lực của ngươi, căn bản không có cách nào để thoát ra được."
Phượng Nhiễm hướng Cảnh Giản hừ một tiếng, hiển nhiên là có ý kiến không nhỏ đối với câu nói của Hậu Trì.
Cảnh Giản dừng lại, có vẻ như nhớ ra điều gì, ánh mắt nhìn Phượng Nhiễm lộ ra mấy phần kinh hỉ, nhìn lại Hậu Trì cũng không còn vẻ mơ hồ, trực tiếp nói: "Thượng thần cũng biết rằng hiện giờ tam giới đang ổn định, nếu như Tam thủ hỏa long tấn vị thượng thần, nhất định sẽ ảnh hưởng đến an nguy của tam giới, huống hồ linh lực của Thanh Mục thượng quân khi ở Liễu Vọng sơn ta đã lĩnh giáo qua, cho nên vừa rồi lúc Thanh Mục thượng quân thăm dò ta mới mơ hồ có cảm giác, cho nên mới.."
Lời hắn còn chưa dứt, cả ba người đều không khỏi kinh ngạc, cho dù là đem ngươi ra làm bia ngắm thì cũng không cần phải trả lời thành thực như vậy chứ! Hậu Trì và Thanh Mục còn đỡ, chỉ nhìn nhau cười khổ một cái, không có lên tiếng, Cảnh Giản nói lời thật lòng, bọn họ cũng chẳng thể nói được cái gì.
Phượng Nhiễm ngay lập tức dựng thẳng lông mày, đôi mắt phượng trừng lớn, hướng Cảnh Giản nhếch nhếch miệng: "Hóa ra là ngươi biết chúng ta đang ở đây, cho nên mới xuất thủ với Tam thủ hỏa long, đường đường là nhị điện hạ của thiên giới, lại có thể làm ra chuyện như vậy, thực là cẩu lỗi lạc (chính trực như cờ hó) !"
Cảnh Giản cũng không phản bác, hướng về phía hai người Thanh Mục với ánh mắt áy náy rồi mới nói: "Vừa rồi sau khi ta thăm dò chỉ cảm giác được có hai luồng linh lực cường đại, lại không phát hiện Hậu Trì thượng thần cũng ở đây, bằng không thì, ta nhất định sẽ không hạ thủ với Tam thủ hỏa long.. để dẫn nó ra.."
Với linh lực của Hậu Trì, dưới ảnh hưởng của Thanh Mục và Phượng Nhiễm, có thể thăm dò ra được mới là kỳ quái!
Phượng Nhiễm nháy mắt với Hậu Trì, có chút hả hê khi người khác gặp nạn, đột nhiên nghe thấy tiếng rạn nứt thanh thúy dưới trận bố của Thanh Mục, sắc mặt biến đổi, nhìn về phía không trung.
Bên ngoài vòng linh lực, tiếng gầm rống liên tục không ngớt, ngọn lửa đỏ rực từ trong miệng Tam thủ hỏa long phun ra, rơi xuống trận pháp màu kim sắc, phát ra tiếng 'xuy xuy' vang vọng, kim quang dần dần suy yếu, mắt thấy sắp sửa bị phá rách.
"Phượng Nhiễm, Cảnh Giản đang bị thương, hiện tại căn bản không còn sức để ứng chiến. Trận pháp này không còn trụ được bao lâu nữa, đợi tới lúc ta và Tam thủ hỏa long giao chiến, ngươi hãy cùng Cảnh Giản đưa Hậu Trì rời khỏi đây." Thanh Mục trầm giọng, híp mắt nhìn về phía long ảnh đỏ rực giữa không trung, nhàn nhạt nói.
Phượng Nhiễm còn chưa kịp đáp ứng, Hậu Trì đã nhướng nhướng mày, kiên quyết nói: "Không được." Thấy thần sắc nàng kiên định, Phượng Nhiễm mấp máy miệng, lại không biết phải khuyên bảo như thế nào.
Cảnh Giản cũng vội vàng lắc đầu: "Thanh Mục thượng quân, Tam thủ hỏa long đã sớm đạt tới bán thần rồi, một mình ngươi căn bản không thể ngăn cản được nó đâu, chuyện này vì ta mà ra, ta sẽ ở lại giúp ngươi."
Tiếng nứt vỡ thanh thúy dần trở nên rõ ràng, Thanh Mục nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Cảnh Giản, lắc đầu, đi thẳng tới bên người Hậu Trì: "Hậu Trì, Tam thủ hỏa long chính là hung thú thời thượng cổ, nó sẽ không coi uy nhiếp của Cổ Quân thượng thần là cái gì đâu, nếu như nó đại khai sát giới, ta cũng không thể ngăn được nó. Ngươi theo Phượng Nhiễm rời đi trước, ta nhất định sẽ thoát ra được."
"Không được, trừ phi ngươi cùng đi với ta, bằng không thì ta sẽ không để ngươi ở đây một mình đâu." Hậu Trì lắc đầu, hướng Phượng Nhiễm xua xua tay: "Phượng Nhiễm, ngươi đưa Cảnh Giản rời khỏi đây trước."
Thấy Hậu Trì không đồng ý rời đi, thần tình trên mặt Thanh Mục cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Phượng Nhiễm ở một bên cắt ngang: "Thanh Mục, nếu như ta có thể tạm thời giữ chân được Tam thủ hỏa long, thì ngươi nắm chắc được mấy phần sẽ nhốt được nó bên trong trận pháp?"
"Ba phần, ngươi có biện pháp giữ chân được nó?" Thanh Mục hồ nghi nói, linh lực của Phượng Nhiễm hắn biết rất rõ, nếu như công kích thì không sao, nhưng để mà kéo dài thời gian thì lại không phải là sở trường.
"Không phải ta, mà là đào lâm này, trước kia ta lớn lên tại chính nơi đây. Lão đầu tử kia bản lĩnh tuy không lớn lắm, nhưng khả năng bảo mệnh (giữ mạng) thì lại được rèn luyện không ít."
Phượng Nhiễm nhìn hướng rừng rậm, trong mắt ánh lên một tia rầu rĩ, lời nói vừa dứt, trường tiên trong tay nàng liền hóa thành một đạo hồng quang, đánh lên mặt đất trống bên trong đào lâm.
Trong nháy mắt, mười dặm xung quanh đào lâm bắt đầu di chuyển một cách chóng mặt, từng đốm yêu quang nhỏ xíu dày đặc bay ra từ trên đào thụ, xuyên thủng kim quang, lao thẳng về phía long ảnh đang gầm thét giữa không trung.
Cùng lúc đó, trận pháp kim quang cũng không thể chịu nổi ngọn lửa xâm chiếm, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn.
"Phượng Nhiễm, mau đưa Hậu Trì đi." Thanh Mục cao giọng nói, sau đó bay thẳng vào giữa không trung, lúc này ngàn vạn tia sáng huyễn hóa trong đào lâm trong nháy mắt cũng lao về phía Tam thủ thần long, rơi xuống trên cơ thể long ảnh to lớn, lại khiến cho Tam thủ hỏa long nhất thời không thể cử động được.
Phượng Nhiễm ánh mắt ngưng trọng, kéo lấy Cảnh Giản đang muốn ngự kiếm lao vào giúp đỡ cùng với Hậu Trì sắc mặt đột biến, vung ra một luồng tiên lực bao lấy trên thân thể ba người, cực nhanh bay ra khỏi Uyên lĩnh chiểu trạch.
"Muốn trốn! Hừ! Một đám tiên nhân hèn hạ!"
Thanh âm rền vang từ không trung truyền tới, chiếc đầu to lớn của Tam thủ thần long dưới sự trói buộc của kết ấn mỏng manh ngày càng hung tợn, ba chiếc miệng cùng lúc phun ra từng đợt sóng lửa nóng rực đánh về phía ba người, Thanh Mục đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ngăn lại phần lớn năng lượng của ngọn lửa, đồng thời đẩy ba người Hậu Trì ra xa.
"Mau đi!"
"Thanh Mục!" Hậu Trì còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ cảm thấy một trận hoảng động, trong nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài Uyên lĩnh chiểu trạch.
Tàn dư của sóng lửa đuổi tới, mắt thấy sắp rơi trên thân ba người, Cảnh Giản rút ra tiên kiếm ngăn lại sóng lửa, kéo theo Hậu Trì và Phượng Nhiễm lùi xa mấy dặm. Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, tiên kiếm theo đó cũng bị hủy, máu tươi chảy ra từ khóe miệng Cảnh Giản, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Cùng lúc đó, luồng khí nóng rực trong nháy mắt bao trùm lên toàn bộ Uyên lĩnh chiểu trạch, trong nhất thời khó có thể tiếp cận được nơi sương mù xám xịt này.
Phượng Nhiễm kéo Hậu Trì đang định xông vào bên trong, lớn tiếng quát: "Hậu Trì, không được đi vào, ngươi căn bản không giúp được gì cho Thanh Mục cả."
Thanh âm chói tai như vậy, lại khiến cho Hậu Trì dừng lại bước chân, nàng siết chặt ngón tay, từ từ khép đôi mắt lại.
Giữa những tiếng nổ lớn ầm ầm không dứt, nhưng Phượng Nhiễm và Cảnh Giản lại có thể nghe thấy thanh âm thản nhiên mà rõ ràng trầm trọng của Hậu Trì: "Cho nên, ta chỉ có thể bỏ mặc hắn một mình tại Uyên lĩnh chiểu trạch?" Hậu Trì quay đầu lại, đôi đồng tử đen nhánh kiên định nhìn Phượng Nhiễm: "Phượng Nhiễm, buông tay."
Màu đen thẳm thâm trầm trong đôi mắt kia khiến cho Cảnh Giản sửng sốt, đột ngột tựa như Hậu Trì trên Đại Trạch sơn cùng với thiếu nữ trước mặt từ từ hòa lại thành một, đều uy nghiêm lẫm liệt như vậy.
Phượng Nhiễm cũng khẽ giật mình, nàng đột ngột cắn chặt khóe miệng, tay nắm lại càng chặt: "Hậu Trì, đừng quên rằng Cổ Quân thượng thần và Bách Huyền đã đặt bao nhiêu tâm huyết trên người ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, làm sao có thể đối diện với họ đây? Ta đi giúp Thanh Mục, Cảnh Giản, đưa Hậu Trì rời đi, càng xa càng tốt."
Cảnh Giản dừng lại, đang muốn nắm lấy bàn tay Phượng Nhiễm đưa qua, lại nghe thấy tiếng gầm vang thấu trời của Tam thủ thần long trong Uyên lĩnh chiểu trạch.
"Chích Dương! Ngươi sao lại có được Chích Dương!"