Vào sáng sớm ngày này, dưới Uyên Lĩnh chiểu trạch đã đầy chật tân khách, tuy trong thiếp mời của Bạch Quyết chân thần có nói rõ rằng mọi thứ đều được làm đơn giản, nhưng hạ lễ đưa tới Thương Khung điện trước thời gian vẫn liên tục không ngớt, một tháng này trong Uyên Lĩnh chiểu trạch chỉ tính riêng linh quang do ngự kiếm phi hành hóa thành, đã đủ để khiến cho khoảng địa vực rộng lớn vốn tối tăm này sáng rực như ban ngày, mãi đến ba ngày trước, Bạch Quyết chân thần lấy lý do đại hôn đã gần kề để ngăn cấm bất cứ ai tiến vào Uyên Lĩnh chiểu trạch, mới khiến cho thế trận cuồng phong này trì hoãn lại.
Mãi cho đến ngày đại hôn, Thương Khung điện mới mở cửa trở lại.
Nhưng vô số đạo phi kiếm lại dừng tại nơi cách Uyên Lĩnh chiểu trạch mười thước, đám tiên quân và yêu quân đứng trên lưỡi kiếm đều kinh hãi nhìn kỳ cảnh cách đó không xa, nhất thời đều không thốt nên lời.
Thế gian đều nghe nói rằng các vị chân thần thượng cổ thần lực thông thiên, thọ ngang trời đất, ngự trị bên trên chúng sinh tam giới, mãi đến lúc này, bọn họ mới thực sự lý giải được điều đó.
Phạm vi nghìn trượng xung quanh phiến đá lớn nối liền chân trời vùng trung tâm hồng hoang chiểu trạch, bốn bậc thang hiện ra tựa thần tích, ngàn vạn khối đá nhỏ trôi nổi giữa không trung, từng bậc từng bậc xếp chồng lên nhau, linh quang kim sắc bao trùm lên bốn phía xung quanh bậc thang, ngưng lại thành từng đốm tinh quang, tựa như một đạo lưu vân trong dải ngân hà.
Đồng thời, một cỗ uy áp mênh mông mà cường đại từ trong thang trời chậm rãi lan tỏa, ép thẳng tới chỗ bọn họ.
Chúng nhân tâm linh tương thông liếc nhìn nhau, hạ xuống mặt đất, rồi đi về phía bậc thanh dẫn lên phiến đá lớn.
May sao hôn lễ được cử hành vào lúc hoàng hôn, vẫn còn mấy canh giờ nữa, bọn họ vẫn có thời gian để trèo lên.
Hàm nghĩa của bốn bậc thang vàng nối liền chân trời đột nhiên xuất hiện này không nói mà tường, ngay lúc này chẳng còn ai đi coi trọng cái gì mà ngạo cốt thần tiên hay yêu ma gì nữa, thang trời này là do thần lực của Bạch Quyết chân thần ngưng tụ mà thành, không phải bất cứ ai cũng có thể đi hết, nhưng chí ít những người có thể tới được Thương Khung điện, thì cũng đã được thừa nhận bởi Bạch Quyết chân thần rồi.
Trong nhất thời, linh quang trên bốn bậc thang trời thiên biến vạn hóa, ngũ quang thập sắc, từ xa nhìn tới, lại hình thành nên một quang cảnh kỳ diệu.
Cùng lúc này, trong hậu điện Thương Khung.
Thiên đế và Thiên hậu ngồi gần cửa sổ, Thiên hậu khuôn mặt trầm tư, thần tình dường như có vẻ bất an, Thiên đế lại nhìn ra bên ngoài với vẻ cảm khái, sờ râu nói: "Bạch Quyết chân thần có thủ đoạn thật cao, trước đây ta vẫn hay nghĩ, người tới chúc mừng quá nhiều, Thương Khung điện không có cách nào chứa hết, không ngờ hắn lại sắp xếp như vậy, ta quả thực lo thừa rồi."
"Chàng thật là dễ tính, hắn căn bản chẳng thương lượng gì với chúng ta về kế hoạch này cả, nếu không phải chúng ta nhớ nhung Cảnh Chiêu nên đã tới trước hôn sự mấy ngày, thì chẳng phải là hôm nay cũng phải leo thang mà lên giống như mấy người kia đó sao?" Thiên hậu khó chịu liếc nhìn Thiên đế, có chút hận rèn sắt không thành thép.
"Vu Hoán." Thần sắc của Thiên đế vô cùng nghiêm chỉnh: "Tuy rằng hắn sắp thành con rể nhà chúng ta, nhưng nàng đừng quên, hắn là chân thần Bạch Quyết." Tiếng hạ cực thấp, thậm chí còn kèm theo một chút ngưng trọng.
Thời gian vạn năm rất dài, hắn thực sự sợ rằng Vu Hoán đã quên mất người mà bây giờ bọn họ đang đối mặt là ai. Cho dù hiện tại thượng cổ giới đã phủ bụi, nhưng sức mạnh uy nhiếp của các vị chân thần thượng cổ cũng không nên bị xem nhẹ.
Chỉ nhìn trận thế ngày hôm nay liền biết, không phải ai cũng có được khí phách khiến cho chúng sinh tam giới cam tâm tình nguyện chịu uy áp của thần lực để leo lên vạn thước thang trời nhìn không thấy điểm cuối như vậy.
Thiên hậu thần sắc khẽ biến, bàn tay đang cầm chén trà siết chặt, vừa muốn nói cái gì, thì một thị nữ toàn thân mặc áo tím bước vào, nàng rót đầy trà cho Thiên đế và Thiên hậu, kính cẩn nói: "Hai vị bệ hạ chi bằng tới nghỉ ngơi trong thiên điện, chân thần nói rằng đại hôn đã gần kề, có nhiều chuyện phiền toái, cho nên không tiện tiếp kiến hai vị."
Thanh âm của thị nữ này sang sảng, nhưng lại vô cùng phóng khoáng thủ lễ, sắc mặt Thiên hậu khẽ biến, mắt nheo lại, kiêu ngạo liếc nhìn nàng, cảm thấy cùng với một thị nữ so đo thực sự rất mất thân phận, mày khẽ nhướng, nói: "Ba ngày liên tiếp đều không có thời gian tiếp kiến chúng ta, Bạch Quyết chân thần thực sự bận rộn như vậy ư?"
Thị nữ áo tím cúi người, thần sắc càng thêm kính cẩn: "Thiên hậu rộng lượng." Nói xong thì không lên tiếng nữa.
Thiên hậu lạnh lùng liếc nhìn nàng, phất ống tay áo: "Lui xuống đi."
Chờ thị nữ áo tím ra ngoài, Thiên hậu mới nhịn không nổi tức giận nói với Thiên đế: "Đây là loại hạ nhân gì, sao lại không hiểu quy củ như vậy!" Nhớ lại mấy ngày trước Bạch Quyết đã trả về tất cả thị nữ do nàng đưa tới, thanh âm của Thiên hậu không khỏi lạnh đi.
"Vu Hoán, những người này đều không đơn giản, ta cuối cùng cũng biết vì sao Bạch Quyết chân thần lại lựa chọn nơi này làm nơi ở rồi." Thiên đế dừng lại một chút mới nói: "Nơi đây ban đầu là Uyên Lĩnh chiểu trạch, không biết có bao nhiêu yêu thú, Tam thủ hỏa long thậm chí còn tiếp cận được sức mạnh thượng thần, bây giờ Bạch Quyết chân thần tọa ứng nơi này, cho dù là đối với tiên yêu hai giới, thực lực cũng không ảnh hưởng tới quá nhiều. Những hạ nhân này đều là yêu thú hóa thành, bọn họ được thần lực của Bạch Quyết chân thần chiếu cố, tu luyện một ngày tiến xa cả nghìn dặm, đương nhiên sẽ cam tâm tôn hắn làm chủ, Tam thủ hỏa long kia bây giờ có lẽ cũng là thủ hạ dưới trướng của hắn rồi."
Thiên hậu hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng những chuyện này là thế nào, chúng ta tới đã ba ngày, ngoại trừ sắp xếp chỗ ăn uống ngủ nghỉ, ngay cả sườn mặt của hắn cũng không gặp được?"
Thiên đế cũng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Vu Hoán, chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng, nàng nóng vội muốn gặp Bạch Quyết chân thần như vậy, rốt cuộc để làm cái gì? Mấy ngày này ta nhìn nàng tâm hoảng ý loạn, không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Thiên hậu sắc mặt cứng nhắc, che xuống thần sắc nói: "Không có chuyện gì, mặc dù hắn là chân thần, nhưng Cảnh Chiêu tốt xấu gì cũng là nữ nhi của ta, hắn sao có thể sỉ nhục người khác như vậy?"
"Vu Hoán, nàng nói thật đi, mấy hôm nay ta đều nghĩ, cho dù nàng không thích Hậu Trì, ban một đạo mật chỉ tới Thanh Trì cung là được rồi, nhưng nàng lại dùng danh nghĩa ngự chỉ chiêu cáo tam giới, chuyện đó thực sự có chút quá phận.. Rốt cuộc nàng bất an cái gì?" Thiên đế xoa xoa lông mày, thở dài: "Cảnh Chiêu lập tức sẽ thành hôn rồi, nàng rốt cuộc còn có điều gì phải lo lắng?"
"Đúng là Cảnh Chiêu sắp sửa thành hôn, cho nên ta mới lo lắng." Thấy Thiên đế đã nói đến mức này, Thiên hậu cũng không che giấu lo lắng nơi đáy mắt nữa, nói: "Mộ Quang, chúng ta truyền từ thượng cổ, tâm tính của bốn vị chân thần chàng cũng biết, chàng nói xem.. Bạch Quyết chân thần làm sao có thể cưới Cảnh Chiêu?"
"Cho dù khi đó Cảnh Chiêu có ân đối với Thanh Mục, nhưng lấy thân phận của Bạch Quyết chân thần, hắn có cả nghìn cách để báo ân, tuyệt đối không ai có thể nói được cái gì, nhưng làm sao lại.. cưới Cảnh Chiêu?"
Thiên hậu nhìn chằm chằm vào Thiên đế, thần tình trịnh trọng. Cảnh Chiêu là do nàng hoài thai trăm năm sinh ra, máu nồng hơn nước, nàng hiểu rõ hơn ai hết tứ đại chân thần năm đó tính tình cường ngạo đến mức nào, cho nên mới có thể lo lắng như vậy.
"Vu Hoán, nàng nghĩ nhiều rồi, thời thượng cổ, Bạch Quyết chân thần nổi danh trọng tình nghĩa, không có gì khó hiểu cả.. Huống hồ, hiện tại là thời đại hậu cổ, sớm đã không giống với trước kia rồi."
Thiên hậu cau mày, không nói nữa, nàng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Mộ Quang, bây giờ trong hậu cổ giới, căn bản không ai có thể vượt qua được thân phận của Cảnh Chiêu, Bạch Quyết chân thần coi trọng nàng là lẽ đương nhiên.
"Không phải, Mộ Quang, ta chỉ là nghĩ.." Thanh âm của Thiên hậu có chút xa xăm: "Nếu như Bạch Quyết có thể trọng sinh, vậy chẳng phải mấy vị chân thần khác cũng.."
Thanh âm của Thiên hậu mơ hồ tới cùng cực, Thiên đế nghe thấy thì khựng lại, chén trà cầm trong tay bật ra tiếng va chạm thanh thúy, ngưng thần một lúc mới nói: "Hai vị chân thần khác thì ta không biết, nhưng.. Thượng Cổ chân thần tuyệt đối không thể trở lại thế gian được nữa."
Nghe thấy vẻ chắc chắn trong lời nói của Thiên đế, đáy mắt Thiên hậu lóe lên lưu quang khó phát hiện, tựa như trút được gánh nặng khẽ thở phào một hơi, nói: "Mộ Quang, vì sao chàng khẳng định như vậy?"
"Vu Hoán, đừng quên trước kia khi hỗn độn kiếp giáng xuống, Thượng Cổ chân thần lấy thân tuẫn thế, dùng sức mạnh hỗn độn của bản thân quét sạch hồng hoang khỏi tam giới, mới có thể giữ được cho thiên địa an bình, thế gian thanh tịnh, chỉ có sức mạnh hỗn độn mới có thể cứu thế, đến nay tam giới an nhiên mấy vạn năm, tất cả là nhờ công ơn của chân thần Thượng Cổ."
"Mà ba vị chân thần khác, là sau khi Thượng Cổ chân thần vẫn lạc mới biến mất trong đại chiến, cho nên không giống với Thượng Cổ chân thần." Thiên đế thở dài, dường như có chút thất vọng: "Cho tới bây giờ, không ai biết được chân tướng năm đó khi thượng cổ giới phủ bụi, và về sự biến mất đồng thời của ba vị chân thần còn lại. Hiện tại Bạch Quyết chân thần đã giáng thế một lần nữa, ta đoán có lẽ hai vị chân thần khác vẫn còn tại thế gian."
"Có ý nghĩa gì?" Thiên hậu khẽ giật mình, vội hỏi.
"Vu Hoán, đừng quên, đại chiến hai giới tiên yêu ba nghìn năm trước, Tử Nguyệt yêu quân Tịnh Uyên của yêu giới đã cản được một kích của ta, tuy rằng ta chưa dùng toàn lực, nhưng hắn cũng chẳng mảy may yếu hơn ta."
"Khi đó không phải chàng đoán rằng hắn có thể là thượng thần còn lại của thượng cổ giới sao?" Lần đầu tiên nghe Mộ Quang nhắc tới chuyện đó, đôi mắt của Thiên hậu biến sắc, vội hỏi.
"Khi đó đúng là ta nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Bạch Quyết chân thần đã tỉnh lại, ta mới cảm thấy Tịnh Uyên đó e rằng không đơn giản, bởi vì từ đầu tới cuối, ta đều chưa từng gặp qua bộ dạng của hắn, nếu như không phải đã biết ta, thì sao hắn lại tận lực như vậy?" Thiên đế thở dài, đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi nói: "Nàng bế quan nhiều năm, những chuyện này ta vẫn luôn không nói cho nàng biết. Có điều, Vu Hoán, cho dù là chân thần thức tỉnh, cũng không có hề gì, suy cho cùng chúng ta chấp chưởng tam giới mấy vạn năm, địa vị không thể lay chuyển, vả lại họ căn bản không thể can dự vào chuyện tam giới, nàng phải hiểu, đối với bọn họ mà nói, tam giới này kỳ thực cũng chỉ là tục thế mà thôi."
Thiên hậu hồi lâu vẫn không nói gì, mãi đến khi Thiên đế nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, một chút ấm áp mới khiến cho nàng đột nhiên hồi tỉnh, nàng mỉm cười, thần sắc không còn vẻ thanh lãnh trước đó, nhưng lo lắng giữa hai hàng lông mày lại càng nặng thêm.
Nếu như ngay cả hắn cũng tỉnh lại rồi, vậy thì Bạch Quyết sớm muộn gì cũng biết năm đó nàng đã làm ra chuyện gì, tới lúc đó.. sẽ là kiếp nạn của toàn bộ Thiên cung!
Thiên hậu nhìn ra bên ngoài song cửa, trên vạn thước thang trời, đám đông đang chen lấn, linh quang rực rỡ, náo nhiệt phi phàm.
Bất luận như thế nào, hôn lễ này, nhất định phải hoàn thành thuận lợi, không thể sơ suất dù chỉ một chút!
Thiên đế nhìn thần sắc u ám của Thiên hậu, đáy lòng hơi bất an, Vu Hoán, rốt cuộc nàng còn giấu diếm điều gì?
Lúc này, ba người Phượng Nhiễm, Trường Khuyết và Hậu Trì đang lái tường vân, bay thẳng tới Uyên Lĩnh chiểu trạch.
Trường Khuyết chốc chốc lại liếc nhìn Phượng Nhiễm và Hậu Trì, thấy thần sắc hai người vẫn bình thường, hắn lắc lắc chiếc giỏ bên trong có tiên ngư buộc sợi dây đỏ trên tay, khuôn mặt ngày thường vốn nghiêm túc chứa đầy vẻ đau khổ, Phượng Nhiễm thượng quân thực sự nói được làm được, tới Thương Khung điện như vậy, không bị người ta cười cho muối mặt mới là lạ!
Chỉ là, tiểu thần quân cứ vậy mà tới Uyên Lĩnh chiểu trạch, thực sự sẽ không có chuyện gì chứ?
Phượng Nhiễm thấy lông mày của Trường Khuyết nhíu lại sắp kết thành nút, mới hét lớn: "Trường Khuyết, thư giãn chút, chúng ta tới tham dự hôn lễ, chứ không phải đi cướp bóc, bộ dạng của ngươi như vậy, người khác sẽ hiểu lầm đó."
Nàng nói vô cùng nghiêm túc, Trường Khuyết không nhịn được mà gào thét trong lòng, dáng vẻ hung thần ác sát này của ngài, ai mà tin được cơ chứ!
Vẻ mặt lạnh băng của Hậu Trì bị hai người làm cho dở khóc dở cười, nàng liếc nhìn con cá bị xách trong tay Trường Khuyết, sờ sờ cái mũi nói: "Thật là mất mặt, Trường Khuyết, ta nhớ trước kia ngươi vô cùng hào phóng, tại sao lần này chuẩn bị hạ lễ lại 'tài tình độc đáo' như vậy?"
Sắc mặt Trường Khuyết đột nhiên đen lại, liếc nhìn Phượng Nhiễm, ủy khuất cúi đầu xuống, sầu đại khổ thâm (đau khổ) không thành tiếng.
Phượng Nhiễm nhướng nhướng mày, cười 'ha hả' một tiếng, vừa muốn nói cái gì, Cổ Quân thượng thần toàn thân áo bào xanh đã xuất hiện trước mặt ba người, chặn lại đường đi.
Hậu Trì nhìn người tới, sắc mặt có chút do dự, trầm giọng nói: "Lão đầu tử, người tới cản con ư?"
Cổ Quân thượng thần phất tay, hướng Phượng Nhiễm nói: "Ngươi cùng Trường Khuyết đi Thương Khung điện, chúng ta chờ một lúc sẽ tới."
Phượng Nhiễm liếc nhìn hai người, gật đầu, kéo theo Trường Khuyết rời đi trước.
Với thần lực hiện nay của Bạch Quyết, trong sinh lực quân (đội quân mới lập) của các nàng nếu như không có Cổ Quân thượng thần, hết thảy chỉ là bia đỡ đạn, bây giờ lão đầu tử nguyện ý tham gia vào, tự nhiên là tốt nhất.
Trên không trung chỉ còn lại hai người, Hậu Trì bị Cổ Quân thượng thần nhìn đến có chút không tự nhiên, rũ đầu: "Phụ thần, con biết Thanh Mục bây giờ là chân thần, nhưng con thực sự không tin rằng linh hồn của hắn đã tan biến.."
Cổ Quân thượng thần cắt ngang lời Hậu Trì, vung tay một cái, hai người liền xuất hiện tại tiên sơn bên dưới tường vân, hắn nhìn bốn phía, nói: "Hậu Trì, con có biết đây là đâu không?"
Trong lời nói của Cổ Quân thượng thần có loại ngưng trọng và nghiêm túc bình thường khó thấy, Hậu Trì hơi giật mình, dừng một lúc mới nói: "Con biết, đây là Côn Lôn sơn."
"Năm đó chính tại nơi này, ta vì con mà giành tôn vị thượng thần." Thanh âm của Cổ Quân thượng thần có chút xa xăm, dường như đang nhớ lại những năm tháng trước kia.
"Phụ thần, là con không chịu thua kém, khiến cho người phải lo lắng." Còn cho rằng Cổ Quân vẫn canh cánh bởi vì chuyện trăm năm trước nàng tự tước đi thần vị, Hậu Trì có chút áy náy.
"Chỉ là chút hư danh mà thôi, năm đó ta nhìn không thấu, lại khiến cho con phải chịu liên lụy." Sắc mặt của Cổ Quân thượng thần có chút tiếc nuối, trầm mặc hồi lâu, sau đó đột ngột quay đầu, trịnh trọng nói: "Hậu Trì, cho dù Thanh Mục đã không còn, con vẫn muốn đi Thương Khung điện?"
Hậu Trì gật đầu, thần sắc kiên định: "Phụ thần, là do con mắc nợ hắn. Phượng Nhiễm nói với con, hắn để có thể tấn vị sớm hơn, đã không ngần ngại hấp thụ yêu lực dưới Kình Thiên trụ, tự biến bản thân thành ma, hắn chờ con một trăm năm, con nhất định phải đi, cho dù là.. chết trong tay Bạch Quyết, con cũng phải thực hiện lời hứa với hắn trước khi lưu đày năm đó."
Nàng hôm nay tới Uyên Lĩnh chiểu trạch, quả thực ôm suy nghĩ 'thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành'..
Trên thế gian này không ai phải trả giá vì một người khác vô điều kiện, nhưng Thanh Mục vẫn luôn như vậy vì nàng, nàng có lẽ không nợ bất cứ ai, nhưng chỉ ngoại trừ riêng Thanh Mục.
"Là vậy ư?" Cổ Quân thượng thần quay đầu, Côn Lôn tiên cảnh, vạn năm vẫn như một, tiên khí lượn lờ hệt như ngày trước.
"Hậu Trì, vạn năm này, ta vẫn luôn muốn cho con vinh quang vô thượng, muốn để cho con ngự trị lên chúng sinh tam giới, hiện tại mới phát hiện, ta căn bản không làm được."
Hắn quay đầu qua, trong đôi mắt ẩn sâu vẻ bất lực: "Thế gian này tôn xưng kẻ mạnh, xưa nay luôn là như thế, ta dạy cho con tính cách kiêu ngạo đứng trong tam giới, nhưng lại quên rằng, không có thực lực đi kèm, thì mọi thứ căn bản không thể thực hiện."
"Phụ thần, là con tiên cơ quá kém, không có liên quan gì tới người." Hậu Trì thấp giọng nói, thần tình thư thái.
"Không phải là con tiên cơ quá kém.." Cổ Quân từ từ thu giọng, nhìn về phía Thiên cung, trong nhất thời thần tình lẫm liệt, thần lực cường đại xoay chuyển bên trong Côn Lôn sơn tiên cảnh, sau đó ngưng tụ thành một cột sáng, bắn thẳng lên bầu trời.
Những nơi mà mắt nhìn tới, linh lực tỏa ra màu sắc ngân huy, che phủ khắp thiên địa, thần bí mà xa xăm.
Hậu Trì chấn kinh nhìn một màn này, thần lực của lão đầu tử sao có thể đột nhiên tăng lên khủng bố đến như vậy, căn bản không phải loại tồn tại ở cấp bậc thượng thần!
"Hậu Trì, ta vọng tưởng có thể thay đổi vận mệnh của con, cuối cùng lại phát hiện, ta cái gì cũng không làm được, bây giờ điều duy nhất còn có thể làm vì con, chính là cho các con thêm một cơ hội để lựa chọn."
Cổ Quân quay đầu qua, nhìn hướng Hậu Trì, trong mắt dường như không nỡ, hắn khẽ vỗ vai Hậu Trì, ôm nàng, thấp giọng nói: "Đây là điều duy nhất phụ thần có thể làm vì con."
Lời nói vừa dứt, quang mang ngân sắc rơi xuống trên người Hậu Trì, giữ chặt lấy nàng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần từ từ bay lên không trung, hướng về Uyên Linh chiểu trạch rồi biến mất.
Phụ thần muốn.. Dường như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Cổ Quân, Hậu Trì đột nhiên hổi tỉnh, ngưng tụ tiên lực để vùng vẫy, nhưng tiên chú mà Cổ Quân thượng thần hạ xuống lại không mảy may lay chuyển, trong lúc cấp bách nghĩ tới vòng đá giữa cổ tay, nàng vội vàng ngưng thần tụ khí, hóa ra tiên kiếm cắt vào cổ tay, máu tươi trút vào trong vòng đá, nhưng chỉ có chút linh lực yếu ớt thoát ra ứng phó với tiên chú của Cổ Quân thượng thần.
Hậu Trì hơi sửng sốt, thần lực của phụ thần.. vậy mà có thể khắc chế sức mạnh của vòng đá, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiên chú từng chút được nới lỏng, Hậu Trì trái lại không thể nghĩ nhiều, chỉ huy tiên kiếm cắt một vết thương lớn hơn giữa cổ tay, máu tươi trào ra như trút, linh quang có chút cường thịnh, nhưng tiên chú cuối cùng vẫn nới lỏng với tốc độ nhỏ đến mức khó thấy.
Trên đỉnh Côn Lôn sơn, thiên đường của khắp thế gian, Hậu Trì nhìn tiên cảnh quỳnh dao (đẹp đẽ tinh xảo như ngọc), đáy lòng lại đột nhiên sinh ra cảm giác thê lương cô tịch.
Uyên Lĩnh chiểu trạch, Bạch Quyết toàn thân áo đỏ đứng tại điện Thương Khung, Cảnh Chiêu đứng phía sau cách không xa hắn, đồng dạng toàn thân áo đỏ, nàng do dự hồi lâu, mới tiến gần thêm mấy bước rồi nói: "Bạch Quyết, mẫu hậu chỉ vì lo lắng cho thiếp nên mới hạ chỉ trừng phạt Hậu Trì, người cùng phụ hoàng đã chờ ở hậu điện ba ngày rồi.."
Ba ngày trước, Thiên đế Thiên hậu bái phỏng điện Thương Khung, Bạch Quyết mượn cớ đại hôn bận bịu để từ chối không gặp, Cảnh Chiêu bất giác cho rằng, nguyên nhân là do đạo ngự chỉ trừng phạt Hậu Trì kia.
Bạch Quyết quay người qua, đáy mắt mang theo nhu tình, bước tới ôm Cảnh Chiêu vào trong lòng, cười nói: "Nàng sao lại nghĩ như vậy, mấy ngày này có chút bận rộn, cho nên mới lãnh đạm với bọn họ, chờ hôn lễ ngày hôm nay kết thúc, ta nhất định sẽ nâng chén vui vẻ tiếp chuyện với Thiên đế và Thiên hậu."
"Thật ư?" Cảnh Chiêu ánh mắt lộ vẻ vui mừng, bị Bạch Quyết ôm như vậy, sắc mặt dần dần ửng đỏ.
"Đương nhiên, nàng đi nghỉ đi, hôm nay đại hôn, chờ cho tân khách tới đủ, thì sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu." Bạch Quyết vỗ vỗ vai Cảnh Chiêu, hướng thị nữ bên cạnh nhàn nhạt phân phó: "Đưa công chúa đi vào nghỉ ngơi."
"Bạch Quyết, vậy thiếp vào trước nhé." Cảnh Chiêu lúc này mới nhìn thấy còn có thị nữ ở bên, mặt hơi đỏ, vội vàng tránh ra khỏi vòng tay của Bạch Quyết, chạy vào trong đại điện.
Bạch Quyết mỉm cười nhìn nàng biến mất tại cửa đại điện, khóe môi cong lên, chỉ là nụ cười đó, lại chưa từng chạm tới đáy mắt.
Hắn quay người qua, từ cao nhìn xuống thế gian, dưới chân hắn, ngàn vạn linh quang lấp lánh trong thang trời, phác thành một bức tranh kỳ diệu.
"Cổ Quân, vận mệnh của chúng ta mấy vạn năm trước đã có kết cục rồi, cho dù là ngươi, cũng không có tư cách xen vào."
Trên đỉnh Thương Khung, thanh âm hư vô dần dần tan biến trong màn sương mù ngập trời.