• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đỉnh cảnh giới Thương Khung, ngoài một tòa đại điện khổng lồ thì chẳng còn nơi nào để Thượng Cổ giải sầu nữa. Thế nhưng mấy yêu nữ lanh lợi lại rất được lòng nàng, bọn họ nhìn phát một là hiểu Thượng Cổ thích gì. Đúng là cây nương theo gió, nàng rất thuận mắt với điều này, nhất là khi mấy thị nữ nọ rôm rả truyền tai nhau chuyện hôm nọ của Cảnh Chiêu với Tam Hỏa khắp cả Thương Khung.



Chuyện nàng để tâm với Cảnh Chiêu, quả thực đến cả bản thân Thượng Cổ cũng cảm thấy kì lạ. Nhưng hẳn Thượng Cổ tất nhiên không chịu thừa nhận rằng mình mất đi khí khái của một chân thần, tính toán chi li với tiểu bối, vì vậy nàng buồn bực cả hai ngày xong cũng chẳng quan tâm nữa. Dù sao thì Cảnh Chiêu cũng biết đường lui, mấy ngày nay nàng toàn loanh quanh khắp cả đại điện mà chưa từng chạm mặt nhau lần nào, hẳn là Cảnh Chiêu đã cố tình tránh đi.



Tận hưởng rượu ủ từ Yêu Giới do thị nữ mang lên, Thượng Cổ chầm chậm đứng dậy khỏi nguyễn tháp, nàng sửa sang lại áo bào, thông báo một tiếng “Ta đi dạo xung quanh chút nhé” rồi lập tức biến khỏi phòng.



Thị nữa hầu hạ Thượng Cổ lần lượt tên Vân Châu và Vân Khê, dung mạo của hai người đúng là trăm năm hiếm có. Một người dịu dàng, một người mạnh mẽ, ngày thường ngắm bọn họ thôi cũng đủ giải buồn rồi.



Lúc này, hai vị cô nương nhìn chằm chằm nhau, thì thầm một tiếng “Thần quân hẳn đã đi gặp Yêu Long điện hạ”, sau đó lập tức tản ra vào nhà bếp chuẩn bị điểm tâm.



Thân phận Thượng Cổ vốn tôn quý, ngay cả những người hầu hạ nàng ở Thương Khung cũng theo đà phất lên như nước đẩy thuyền. Không nói đến đám người mà Cảnh Chiêu mang từ Thiên Cung tới nhường cho bọn họ, Thượng Cổ cũng là một chủ nhân rất hào phóng. Bình thường phần thưởng tệ nhất cũng là linh đan giúp gia tăng yêu lực, vậy nên bọn họ đều dốc toàn sức để hầu hạ nàng.



Bạch Quyết thần quân hàng ngày luôn cao cao tại thượng, bầu không khí ở cảnh giới Thương Khung lúc nào cũng uy nghiêm trang trọng, từ khi Thượng Cổ đến đây, sự căng thẳng đó giảm đi không ít.



So với Cảnh Chiêu bảo thủ đoan nghiêm, đơn nhiên bọn họ cảm thấy Thượng Cổ và Bạch Quyết mới xứng đôi vừa lứa với nhau. Cơ mà, hai người gặp nhau đều ra vẻ là bằng hữu lâu năm, bọn họ cũng không dám tùy tiện trêu ghẹo hai vị chân thần. Chỉ có một ít thị nữ biết chuyện năm xưa là không khỏi kiềm lòng thở dài, nếu ngày trước Bạch Quyết chân thần thức tỉnh thực hiện hôn ước với Hậu Trì tiên quân thay vì cầu hôn Cảnh Chiêu, thì tốt biết bao nhiêu.



Cái hồ dưới cảnh giới Thương Khung đã lờ mờ hiện ra phần khung. Lúc Thượng Cổ xuất hiện, Tam Hỏa đang bận rộn vung cây gậy sắt làm lụng, nàng nhìn cây thiết côn được buộc trên chiếc xẻng sắt, xùy cười một tiếng: “Tiểu Long này, cả một thân thần lực tích lũy của ngươi để làm gì vây. Sao không biến ra một cây xẻng sắt đi, thiệt là xấu hổ mà!”



Trong hồ nước chảy róc rách, Thượng Cổ quan sát không thấy ai, bèn cởi chiếc guốc gỗ, chân trần bước trên hành lang.



Tam Hỏa lồm cồm leo lên khỏi mặt đất, trên mặt vẫn còn lấm lem bùn đất, gã nghe thấy tiếng gọi của Thượng Cổ, bỗng cảm thấy trạng thái bộ dạng mình hơi khó khăn để gặp người khác, bèn nhảy ùm lại xuống hồ rồi bơi tới chỗ bờ Thượng Cổ đứng, nói: “Bạch Quyết thần quân nói không cho dùng thần lực, tôi nào dám không nghe. Hơn nữa thần lực của tôi phải tích lũy cho lôi kiếp rồi. Nếu mà dùng hết, thì Lão Long tôi bị sét đánh chết thì sao! Điện hạ ơi, thần lực của ngài làm gì có ai sánh bằng, tất nhiên không hiểu nổi cảm giác này rồi!”



Một tháng ở chung, Tam Hỏa hiển nhiên thăm dò rõ tính khí của Thượng Cổ, gã hiểu rằng vị thần quân này toàn một bụng ý đồ xấu xa với gã, hoàn toàn không giống vẻ ngoài vô hại của nàng ấy một chút nào.



“Vậy cũng được, với thần lực này của ngươi, quả thực cũng chưa đủ.” Thượng Cổ gật đầu liên hồi, giương mắt quan sát Tam Hỏa.



Làn nước trong hồ gột rửa đi vết bùn trên người gã, bộ dáng khôi ngô hiện ra, từng múi cơ bắp lồ lộ ngay dưới ánh mặt trời rực rỡ, Thượng Cổ há hốc miệng, nàng híp mắt, tán thưởng: “Dáng người tuyệt đấy. Tam Hỏa này, tuổi tác nhà ngươi vốn cũng không nhỏ, sao không tìm thử một người bầu bạn cạnh mình đi. Ngươi sống quá thê lương rồi, này nghĩ lại xem, ngươi ở đây quần quật vất vả làm việc, mà đến cả một người rót hộ chén trà cũng chẳng có.”



Tam Hỏa cảnh giác liếc Thượng Cổ, ôm chặt cây thiết côn của mình lùi lại hai bước: “Thần quân ơi, xin ngài đừng kiếm thêm cho tôi một con yêu xà nhé. Dù tôi là yêu quái, nhưng mà cũng có tôn nghiêm đó!”



“Không có không có, lần này sẽ tuyển chọn kỹ lưỡng cho ngươi.” Thượng Cổ xua tay, lườm Tam Hỏa mấy lần, mới nghi ngờ nói: “Này Tiểu Long, một thân yêu lực nhà ngươi cũng không phải là yếu, theo lý thì phải sớm nên đi độ kiếp rồi mà. Sao tới tận lúc này vẫn còn là bán thần vậy?”



Tam Hỏa nghe xong lời này, ý lạnh chợt bùng lên trong mắt gã: “Là cái lão Thiên Đế đó chứ ai, năm đó Lão Long tôi ẩn mình ở đầm lầy Uyên Lĩnh độ kiếp, con trai y là Cảnh Giản dùng Diệt Yêu Luân tập kích tôi, hại tôi thất bại trong gang tấc, nếu không vì…” Hai chữ “Thanh Mục” ngay trước miệng bị gã cố gắng nuốt lại xuống bụng, Tam Hỏa vội vã phản ứng lại, gã vung vẩy cây thiết con rồi sang sảng nói: “Cản trở lão tử, chờ thần quân cho phép Lão Long ra khỏi cảnh giới Thương Khung này, tôi nhất định phải đi tìm cái tên Cảnh Giản đó báo thù mới được!”



Ngược lại, bản thân Thượng Cổ không biết cũng có việc này từng xảy ra, lông mày hơi hơi nhíu lại: “Cảnh Giản? Nghe tên có hơi quen, hay là Phượng Nhiễm từng nhắc qua nhỉ? Cơ mà, ngươi đường đường là bán thần vậy mà lại để cho một gã tiên quân cản trở tấn vị à, đúng là mất mặt quá.”



Tam Hỏa biết mình nói hớ, cũng phớt lờ mấy câu châm chọc của Thượng Cổ, vội vàng chạy gần lại nàng, khẽ thì thào: “Điện hạ, Lão Long muốn hỏi thăm ngài chuyện này…”



Thượng Cổ thấy gã lấm la lấm lét, bản thân cũng hào hứng hẳn, cười cười nói: “Chuyện gì?”



“Năm đó ở trong Thượng Cổ Giới, chẳng lẽ Bạch Quyết thần quân không có để ý nữ tử nào sao?”



Câu hỏi này khiến Thượng Cổ vô cùng sững sờ, nhớ lại đám nữ thần quân từng nhìn thấy Bạch Quyết là đã mất hết khí tiết năm xưa, Thượng Cổ xua tay: “Đơn nhiên là không rồi. Năm đó, mặc cho Triêu Thánh Điện đông nghẹt người, mặc cho bổn quân hao tâm tổn lực suy nghĩ cho hôn sự của Bạch Quyết, huynh ấy vẫn một mực tỏ vẻ khó chịu thôi. Ngươi hỏi chuyện này làm gì vậy?”



Tam Hỏa nghe thấy lời này, bèn thở dài: “Lão Long tôi thật sự không ưng mắt với Cảnh Chiêu chút nào, huống chi đại chiến Tiên – Yêu thế nào cũng xảy ra. Ngài nói xem, một cô công chúa Tiên Giới, tự nhiên xen vào giữa làm gì. Trông xui xẻo hết sức, vậy mà thần quân hết lần này tới lần khác còn thuận theo cô ta.” Tam Hỏa có đại thù với Thiên Giới, tất nhiên gã hẳn muốn đuổi quắt Cảnh Chiêu đi từ lâu lắm rồi.



“Nếu Bạch Quyết đã chọn cô ấy thì hẳn sẽ có lý do trong lòng. Mấy vạn năm trôi qua, nói không chừng tính tình của Cảnh Chiêu có thể sẽ thay đổi.”



“Điện hạ, ngài nói nếu Bạch Quyết thần quân mà thích người khác, có phải sẽ không giữ Cảnh Chiêu lại cảnh giới Thương Khung nữa không?” Tam Hỏa đảo tròn mắt, làm bộ trầm tư hỏi Thượng Cổ.



“Có lẽ đi… Cơ mà, đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ta thấy huynh ấy động tâm đó. Nếu bắt huynh ấy thích một người khác, sợ là rất khó.” Thượng Cổ hồi tưởng lại mấy vạn năm nay, khẳng định vô cùng chắc nịch.



“Nữ tiên quân bình thường thì Lão Long biết chắc không thành, nhưng mà có một người… Nhất định có thể.” Tam Hỏa cố tình kéo dài câu cuối, chậm rãi nói.



“Ồ? Thật sự sao?” Thượng Cổ ngạc nhiên nói: “Là ai?”



“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt… Điện hạ, tôi tin chắc, nếu ngài ra tay ắt sẽ xử gọn Bạch Quyết thần quân dễ như trở bàn tay, chắc chắn ngài ấy sẽ trốn không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ngài đâu!” Tam Hỏa tiến tới, thấy Thượng Cổ trừng lớn mắt, không ngừng khuyên nhủ: “Địa vị, thần lực, dung mạo của ngài, khắp Tam Giới không ai có thể địch nổi, sao Cảnh Chiêu có thể làm đối thủ của ngài được cơ chứ?”



Thượng Cổ chưa hề nghe qua lời tán dương nào trắng trợn như thế nào giờ, dù mặt nàng vốn dày nhưng hai má không khỏi phiếm hồng, liền bật ho một tràng: “Nói kiểu gì thế? Đường đường là một chân thần, vậy mà ngươi lại vu ta tranh giành nam nhân với Cảnh Chiêu à?”



Tam Hỏa thấy Thượng Cổ nổi giận, cũng không hề sợ hãi, gã hắng giọng tiếp: “Điện hạ, thần quân nhà tôi đường đường chính chính, đứng đầu Tam Giới. Vậy mà ngài là nói như thế, chẳng khác gì ngài đang coi thường ngài ấy!”



Thượng Cổ ngẩn người, thấy Tam Hỏa tức đến nổi sùi cả bọt mép, một bộ trung thành bảo vệ chủ nhân nhà gã, bèn nói: “Ý ta không phải vậy…” Nàng khựng lại một chút vì không biết nên giải thích như thế nào, sau đó cất lời: “Ngày trước, ta từng tác hợp cho huynh ấy vài đoạn nhân duyên, mà huynh ấy lại ghi hận ta tới tận bây giờ. Nếu bây giờ ta đem theo chuyện này trêu cợt huynh ấy, phá hỏng mối hôn sự này, sợ là huynh ấy ném bay ta ra khỏi Thương Khung luôn quá.”



“Ha ha, Lão Long bảo đảm tuyệt đối, với giao tình của hai người, đảm bảo ngài ấy chắc chắn sẽ không tức giận đâu.”



“Tam Hỏa, ngươi nói ta chắc chắn không tức giận cái gì đó?”



Giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ không trung truyền tới, hai người bỗng dưng giựt mình, mãi mới ngẩng đầu nhìn lên người tới. Bạch Quyết mặc một bộ thanh y, ngự mây tiến lại gần.



“Ý tôi là nói… Thần quân xưa nay đều sống tình cảm với mọi người, ân huệ với chúng sinh trải dài. Nếu Lão Long tôi đây có đắc phải đại họa, hẳn thần quân cũng chắc chắn không nổi giận.” Tam Hỏa vội vàng châm chước lại câu nói, cả người căng lên như dây đàn: “Cái ao này còn chưa đào xong, Lão Long xin cáo lui.”



Nói xong, gã liền hóa thành một con cá trạch lớn, chẳng nói chẳng rằng đã chui một lèo vào vũng bùn, sống chết cũng không chịu bước ra.



Thượng Cổ thầm cười một tiếng, bày ra vẻ mặt điềm nhiên như không có gì: “Sao hôm nay huynh rãnh rỗi ghé đây vậy?”



Phòng của nàng và Bạch Quyết một cái nằm ở phía tây, một cái nằm ở phía đông, ở giữa ngăn cách bởi một toà cung điện. Một tháng ngoài vài lần đếm trên đầu ngón tay, thì bình thường chả thấy bóng dáng hắn đâu.



“Đêm nay, Yêu Hoàng sẽ tới bái phỏng cảnh giới Thương Khung, nếu muội muốn gặp hắn, không bằng tham dự dạ tiệc tối nay đi.” Bạch Quyết từ trên mây đáp xuống, hắn trêu chọc nhìn Thượng Cổ: “Ta thấy muội và Tam Hoả rất hợp nhau đó, hồi nãy muội nói gì thế, mà đến cả ta đến cũng không phát hiện?”



Cho dù da mặt Thượng Cổ có dày đến cỡ nào, cũng không chịu thừa nhận bản thân và Tam Hỏa đang dự định phá tan mối hôn sự của Bạch Quyết, nàng tinh nghịch đảo mắt qua lại: “Nói linh tinh thôi. Yêu Hoàng… Người huynh nói là Sâm Hồng sao?”



Bạch Quyết gật đầu: “Hai canh giờ nữa hắn sẽ đến. Thượng Cổ, dù sao hắn đã đứng đầu một giới, nếu muội không quan tâm, thì cũng chú ý dáng vẻ một chút, đừng có gây mất thể diện.”



Thượng Cổ hiển nhiên biết rõ Bạch Quyết để tâm chuyện áo quần hôm bữa của nàng, lập tức thầm lườm hắn một cái, khẽ nói: “Còn hai canh giờ nữa, bây giờ trở về làm chi, chẳng lẽ bắt ta đợi hắn à?”



“Không phải vậy đâu, ta gọi muội vì có người từ Thanh Trì Cung đến.” Bạch Quyết nhìn thoáng qua hai chân ngoe nguẩy trong nước của Thượng Cổ, không nói lời nào đã đi tới.



Thượng Cổ khựng lại, có chút không hiểu rõ lắm.



Bạch Quyết tiến lại gần, ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm chặt chân của nàng rồi dùng vạt áo lau khô lại. Bạch Quyết làm trông như là một điều rất tự nhiên, chỉ có Thượng Cổ là bỗng dưng cứng đờ, trong lòng dấy lên vẻ bối rối khó nói.



Khi còn bé, nàng từng được Bạch Quyết và Chích Dương cùng nhau nuôi dưỡng. Thật tình chuyện này rất đỗi bình thường, thế nhưng từ khi nàng trưởng thành, mấy chuyện này đã không còn nữa. Nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ trải nghiệm lại… Huống chi, còn là loại tư thế này.



Nàng rủ mắt xuống, quan sát người đang ngồi trước mặt mình, một thân vận thanh y, thầm luyến tiếc vì vẻ ngoài hắn vẫn như năm xưa, như thể năm tháng chưa từng để lại vết hằn lên con người đấy. Mái tóc đen dài rủ xuống bên hông, dáng hình đó… Hàng mi rậm dài, bàn tay lại ôn nhuận ấm áp…. Thượng Cổ đột nhiên hoàn hồn, ho khan một tiếng, rút chân mình khỏi tay của Bạch Quyết, nàng mau chóng xỏ guốc gỗ vào: “Như vậy là được rồi, mới hồi nãy huynh nói người của Thanh Trì Cung, là Phượng Nhiễm sao?”



Bạch Quyết điềm tĩnh nhìn ánh mắt tránh né của Thượng Cổ, nói: “Đúng vậy, sao muội biết vậy?”



“Nếu là Thiên Khải, chỉ sợ ngay từ đầu đã xông thẳng vào, đâu cần chờ huynh tới gọi ta làm chi.” Thượng Cổ bị Bạch Quyết nhìn chăm chú nên cảm thấy hơi không tự nhiên, nàng quay người bay về đỉnh Thương Khung.



“Thượng Cổ, muội ở nơi này đã lâu rồi, có lẽ nên quay về Thanh Trì Cung. Nếu Phượng Nhiễm tới đón, thì muội với cô ấy cùng trở về đi.”



Bóng người giữa không trung khựng lại, giọng nói không có chút kiên nhẫn nào: “Ta biết rồi, sao bữa nay huynh dông dài thế, đi về rồi hẵng nói sau.”



Bạch Quyết ngây ngốc nửa ngày, đáy mắt u ám, cuối cùng hắn thở dài, biến mất ngay tại chỗ.



Nửa ngày sau, Tam Hỏa chui từ trong hồ ra, gã bơi tới bên bờ rồi hóa thành hình người. Nhìn lên trời như thể đang suy nghĩ gì đó, gã nheo mắt lại, lặng lẽ bay lên đỉnh cảnh giới Thương Khung.



***



Trong lương đình ở hậu viện.



Từ xa, Thượng Cổ đã bắt gặp Phượng Nhiễm ngồi buồn thiu ở giữa đám vũ cơ. Nàng vô cùng mừng rỡ, quên khuấy luôn cả chuyện xảy ra bản nãy, tiến về phía trước reo lên: “Phượng Nhiễm, sao ngươi không nói trước, để ta có thể chuẩn bị thật chu đáo cho ngươi.” Nói xong, Thượng Cổ còn nháy mắt vài cái với đám vũ cơ xung quanh Phượng Nhiễm.



Vẻ mặt Phượng Nhiễm u ám, hừ nhẹ một tiếng mà không để ý đến Thượng Cổ.



“Lui xuống hết đi.”



Giọng nói Bạch Quyết từ xa truyền đến, vũ cơ và thị nữ vây xung quanh vội vàng thi lễ rời đi.



Sắc mặt Phượng Nhiễm bỗng cứng đờ thêm vài phần, nàng ngẩng đầu bắt gặp Thượng Cổ và Bạch Quyết một trước một sau đi tới, thần tình lập tức cứng ngắc, vội vàng đứng dậy chào: “Bái kiến Bạch Quyết chân thần, Thượng Cổ thần quân.”



Nàng cực kỳ khách khí xa cách, thi lễ xong lập tức quay sang đứng ở một bên. Thượng Cổ có chút kinh ngạc, bình thường cách Phượng Nhiễm nói chuyện vốn nóng nảy, bộp chộp nhưng kỳ quái là Bạch Quyết lại không thèm để tâm đến điểm đó.



Bạch Quyết trực tiếp ngồi xuống ghế đá, nhìn Phượng Nhiễm một cái, nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, Thượng Cổ chuẩn bị trở về đi. Chờ Yêu Hoàng bái phỏng xong, hai người hãy cùng nhau quay về Thanh Trì Cung.”



Thượng Cổ thấy Bạch Quyết đã quyết, hơn nữa cảnh giới Thương Khung cũng chẳng còn gì thú vị nữa, nên không phản đối.



Phượng Nhiễm gật đầu, vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc ở một bên, bầu không khí nhất thời có chút khó chịu, Thượng Cổ liếc dáng vẻ nghiêm nghị của hai người, trong lòng không kiên nhẫn bèn nói: “Ta đi ngủ đây, chờ Yêu Hoàng đến thì gọi ta.”



Trong lương đình chỉ còn lại hai người Phượng Nhiễm và Bạch Quyết, một người ngồi, một người đứng, không hề động đậy.



“Nói đi, Phượng Nhiễm, trông ngươi như thế, chắc là có chuyện muốn nói.”



“Bạch Quyết chân thần, ngài của hôm nay và trăm năm trước đều giống nhau, luôn không cưới Cảnh Chiêu nổi đấy thôi?”



“Phượng Nhiễm, chuyện bổn quân muốn kết hôn với ai, chưa tới phiên ngươi tò mò.” Bạch Quyết lạnh lùng liếc Phượng Nhiễm.



Phượng Nhiễm khẽ khựng lại, hít một hơi dài, nàng chậm rãi lên tiếng: “Chân thần, trăm năm trước Cổ Quân thượng thần lấy cái chết ra để bức ngài nhưng ngài vẫn không hề đổi ý. Hôm nay, sao lại hà tất diễn kịch trước mặt Thượng Cổ thần quân chứ? Hậu Trì đã không còn ở đây, A Khải cũng mất mẹ được trăm năm rồi, năm đó ai đúng ai sai đều chả quan trọng nữa. Phượng Nhiễm chỉ mong từ nay về sau Thanh Trì Cung hãy mãi luôn bình yên như trăm năm nay, cũng coi như không phụ lòng của Cổ Quân thượng thần và Bách Huyền thượng quân thôi.”



Phượng Nhiễm rõ ràng thốt ra từng chữ từng câu, kiên định trầm thấp, mơ hồ ẩn chứa cảm giác mệt mỏi không chịu nổi.



Bạch Quyết cụp mắt xuống, mãi hồi lâu mới đứng dậy bước ra ngoài con đường mòn.



“Phượng Nhiễm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta và Thượng Cổ, chẳng qua là bằng hữu cũ vạn năm trước thôi.”



“Nếu thế… thì tốt.” Phượng Nhiễm khom người cúi đầu, cuối cùng nhịn không được, ngẩng mặt nhìn Bạch Quyết, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.



Dưới ánh mặt trời, mái tóc đen của Bạch Quyết không ngờ lại ẩn hiện mấy vệt trăng trắng.



Nàng nghiêm túc nhìn kỹ lại, vẫn là mái tóc đen dài như mực, nhưng không hề có chút thay đổi gì, khó tài nào phát hiện ra điểm màu bạc ban nãy nữa.



***



“Công chúa, vừa rồi ở hậu điện Vân Xảo có truyền lại… Nói là Thanh Trì Cung – Phượng Nhiễm đã tới đón Thượng Cổ chân thần rồi, chờ dạ yến của Yêu Hoàng xong thì hai người họ sẽ rời đi.” Linh Chi bước vào gian phòng, thấy Cảnh Chiêu đang cẩn thẩn ngắm nghía tiên thảo Thiên Hậu đưa tới, bèn thấp giọng bẩm báo, vẻ mặt hiện lên niềm vui mừng.



Bởi vì từ khi Thượng Cổ chân thần đến, một tháng nay công chúa đều phải một mực quanh quẩn ở bên trong Thiên Điện, ngay cả bước ra khỏi cửa cũng không. Hôm nay, rốt cuộc cũng có thể tống khứ cái khoảng thời gian chịu đựng này rồi.



“Tối Yêu Hoàng sẽ tới à?” Lông mày Cảnh Chiêu nhảy dựng lên.



“Đúng vậy ạ, trong điện đang chuẩn bị rồi, nghe nói Thượng Cổ chân thần với Phượng Nhiễm thượng quân cũng có mặt.”



“Linh Chi, thay ta chuẩn bị một bộ quần áo, giản dị thôi.” Cảnh Chiêu khuấy động khóm tiên thảo trước cửa số, cười cười căn dặn.



“Công chúa, đêm nay Thượng Cổ thần quân sẽ rời đi. Người nhịn một tháng rồi, cần gì giờ khắc này lại tranh giành làm chi!” Linh Chi có chút khó hiểu, bèn mở lời khuyên nhủ.



“Dù sao Thượng Cổ và Phượng Nhiễm cũng là khách ở Thương Khung, Yêu Hoàng lại đứng đầu một giới, làm sao thần quân có thể cấm ta ra mặt được.”



Chỉ cần nàng vẫn còn là vị hôn thê được Bạch Quyết chiêu cáo Tam Giới, thì dù sao hắn vẫn phải nể mặt Thiên Cung, ắt cũng không lạnh lẽo với nàng mấy.



Cảnh Chiêu vừa dứt lời, đã có thị nữ đi đến bẩm báo: “Công chúa, thần quân bảo ngài chuẩn bị, đêm nay có Yêu Hoàng ghé thăm cảnh giới Thương Khung.”



“Công chúa biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Linh Chi phân phó một tiếng, thấy thị nữ đi xa, quay người cười nói: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của công chúa, thần quân vẫn luôn nhớ đến người.”



“Tốt rồi, chuẩn bị y bào cho ta đi.” Cảnh Chiêu mỉm cười, quay người bước khỏi phòng.



***



Góc rẽ Thiên Điện.



Thị nữ ban nãy chạy vào bẩm báo Cảnh Chiêu không biết từ lúc nào đã chạy đến đây, vừa hay thấy Tam Hỏa đang lén la lén lút ngồi xổm nơi góc tường, vội nói: “Long tôn, đã làm theo lời phân phó của người rồi.”



Tam Hỏa lưu manh suy nghĩ, khen ngợi cô thị nữ, gã cười: “ Đúng là có tiền đồ. Không hổ danh là bộ hạ theo Lão Long ta mấy vạn năm, ngươi cũng chuẩn bị y bào cho Thượng Cổ thần quân rồi đúng không?”



“Đã sớm dặn dò tỷ muội ở hậu điện rồi ạ, sẽ không xảy ra sai sót nào đâu.” Thị nữ kia khựng lại một chút mới nói: ” Long tôn, người nói có thật sẽ giữ Thượng Cổ thần quân ở lại không đó?”



“Ta đây cũng không biết, nhưng mà phải làm cho bằng được. Ta thấy… Thần quân với điện hạ chỉ cần tác hợp là thành đôi ngay.”



Tam Hỏa thì thầm một câu, rồi lập tức biến mất tại chỗ.



Vì mưu lược muốn đuổi Cảnh Chiêu đi, gã đã tốn không biết bao nhiêu công sức suy tư, dù sao chắc cũng phải có chút hiệu quả chứ nhỉ!



Nửa canh giờ sau, Thượng Cổ bị thị nữ đánh thức, biết được Phượng Nhiễm đã đi trước mình, mới lề mề rời khỏi giường thay quần áo.



Thượng Cổ mắt nhắm mắt mở, mơ hồ bị thị nữ mặc quần áo đeo trang sức khắp người. Cánh tay chỉ cần vẫy vẫy là phát ra âm thanh leng keng, nàng không hề phát hiện ánh mắt há hốc bất ngờ của đám thị nữ bên cạnh.



***



“Ai chà, Vân Châu, ngươi nói nếu thần quân mà biết, liệu có đem chúng ta…”



Vân Khê rướn thẳng cổ, làm động tác lè lưỡi, hai mắt đảo ngược lên.



“Chắc có lẽ không đâu…” Mây Châu chần chờ, khựng lại một chút mới nói tiếp lời: “Kệ đi, đến lúc đó đổ hết lên đầu Long Tôn là được rồi. Thần Quần cưng gã lắm, đến lúc đó cùng lắm là để gã đào thêm vài cái hồ thôi.”



Hai người liếc nhau, cuối cùng cũng tìm được một cái lí do thoái thác.



Thượng Cổ đuổi đám thị nữ ra chỗ khác, một mình mơ màng bước ra ngoài. Gió mát thoang thoảng, làm nàng thanh tỉnh không ít, nhưng vì ban đêm trời tối, Thượng Cổ không nhìn nổi đường đi, nháy mắt cái đã chạy đến một góc nhỏ của đại điện. Nàng tự chê bai bản thân một tiếng, định chuẩn bị bay lên cao tìm thử coi đường nào sáng sủa thì bước chân bỗng dưng khựng lại.



“Yêu Toàn này, trong đại điện náo nhiệt thật ha! Mấy huynh đệ canh gác ở tiền điện đúng là có phúc thật, nghe nói Phượng Nhiễm thượng quân và Yêu Hoàng đã đến rồi, còn có Thượng Cổ chân thần cũng có mặt.” Giọng nói ồm ồm cục mịch vang lên, nếu không nhờ nhĩ lực của Thượng Cổ, hẳn chẳng có ai tài nào nghe nổi được.



“Vậy à, mấy năm nay ta ở cảnh giới Thương Khung nên chưa từng bái kiến Yêu Hoàng bao giờ. Ngươi nói xem, nếu có ngày Tiên – Yêu đại chiến, thần quân có cử chúng ta hỗ trợ Yêu Giới không đây?”



“Không biết nữa, thần quân tuy nói là phù hộ Yêu Giới, nhưng cũng kính trọng vài phần với Cảnh Chiêu – con gái Thiên Đế…”



“Ta không quen nhìn nữ nhân kia chút nào, ngày nào cũng ở Thương Khung làm bộ cái mác công chúa, đúng là cáo mượn oai hùm. Nếu lúc trước Hậu Trì tiên quân không bị Thiên Đế lưu đày thì…”



“Yêu Thanh, im ngay… Thần Quân hạ lệnh, nếu có kẻ dám nhắc lại sự tình năm đó, sẽ bị câu diệt đấy. Ngươi không muốn sống nữa à?”



Tiếng động tranh luận của hai người im bặt, cách đó không xa Thượng Cổ đứng sững, im lặng một hồi. Một hồi lâu nàng mới tiến về phiá đại điện rực rỡ đèn đuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK