• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì nguyên do nằm vùng, cho nên lúc Phiền Tiểu Thử chạy đến căn tin có hơi chậm, bên trong căn tin đã có rất nhiều người, căn bản không còn chỗ ngồi.

Bởi vì nguyên do thức ăn rất ngon, cho nên nhân viên của công ty đều đến đây dùng cơm trưa. Nhà ăn cũng được xây dựng rất lớn, tuy chỗ ngồi rất nhiều, nhưng đến bữa trưa đều trong tình trạng hết ghế.

Phiền Tiểu Thử chọn rất nhiều thức ăn, làm tuyển thủ dự thi nàng không cần trả phí cơm trưa. Nếu có thể ăn miễn phí, đương nhiên Phiền Tiểu Thử muốn ăn hết khả năng.

Nàng bưng cơm trưa tìm chỗ ngồi. Tìm nửa ngày cũng không tìm được.

Không lẽ đem về KTX ăn. Nhưng đường đi hơi xa. Hơn nữa bưng cơm lên thang máy có chút...

Thật sự có chút 囧. Tuy phải thừa nhận, từ sau khi gặp phải Mạc Ảnh Hàn, chuyện Phiền Tiểu Thử 囧 chưa từng ngừng, hơn nữa từng chuyện từng chuyện đều 囧, từng chuyện từng chuyện đều mất mặt.

Cứ như vậy bối rối thì đột nhiên Phiền Tiểu Thử bị người kéo áo.

"Này này..."

"Ơi?" Cúi đầu, nhìn thấy một nữ sinh đáng yêu lớn lên trông giống như búp bê SD*, đang ngồi bên cạnh, duỗi tay chỉ chỉ, chỉ vào một hướng, sau đó thấp giọng nói với nàng: "Bên kia... bên kia..."

*Cái con búp bê đó đẹp lắm:v SD 娃娃 <= copy bỏ lên gg nha~

"Bên kia?" Phiền Tiểu Thử cau mày? Bên kia a?

"Thì là bên kia đó... phía sau bên kia..." Đối phương vẫn còn đang chỉ.

"Hử?" Chẳng lẽ có chỗ ngồi? Phiền Tiểu Thử liền quay đầu, nhìn về hướng ngón tay đối phương chỉ.

Quả nhiên có chỗ ngồi. Hơn nữa còn là một chỗ ngồi rất lớn. Hơn nữa... càng khiến Phiền Tiểu Thử vui vẻ chính là, Mạc Ảnh Hàn đúng lúc ở bên đó.

Thật sự kinh hỉ ngoài ý muốn a! Phiền Tiểu Thử mừng rỡ, nở ra một nụ cười dị thường sáng lạn với búp bê SD.

"Thật sự vô cùng cảm tạ ngươi!" Sau đó bưng đồ ăn của mình, "lẹp bẹp lẹp bẹp" chạy về phía Mạc Ảnh Hàn.

Mình quen người kia hả ta? Hình như không quen? Ây za người trong công ty này thật tốt, ngay cả người lạ mà cũng giúp mình tìm chỗ ngồi. Bản chất thật tốt a.

"Thấy không thấy không, ta biết là nàng tìm bà chủ mà."

"Quả nhiên... vừa rồi bộ dạng của nàng thật chật vật a, tìm không được bà chủ nhất định nàng sẽ rất khổ sở. Chùi ui~~ thiệt là Moe*!"

*Tiếng Nhật - nghĩa là siêu siêu đáng yêu~

"Đúng đúng đúng, nghe Tiểu Giang nói a, nàng còn nằm vùng ngoài phòng làm việc của bà chủ nữa, bộ dạng nằm vùng cũng rất Moe nha~~ như con mèo nhỏ."

"Ủ uôi~ ta cũng muốn xem~~ "

"Nhưng bên trong ngoại trừ bà chủ còn có người khác a."

"Ối! Người ngươi nói chính là thiếu gia kia?"

"Chết! Tình địch gặp nhau..."

"Đặc biệt đỏ mắt!"

*Chắc ý chỉ 'đã mắt'

"Ta muốn qua đó xem a~~~"

Âm thanh ngoài này đều xì xì xào xào, đáng tiếc Phiền Tiểu Thử đã chạy xa cái gì cũng không nghe được.

...

...

Mạc Ảnh Hàn kỳ thực rất bối rối.

Hộ khách trước mặt này nếu có thể nàng không muốn đắc tội. Tuy đối phương có thể là một tay ăn chơi trác táng, nhưng dù sao cũng có qua lại làm ăn, Vân Tường còn phải hợp tác cùng công ty hắn.

Thế nhưng tên ăn chơi này đã là lần thứ ba viện lý do lấy đồ uống để chạm vào tay nàng.

Ly nước cùng tay mình rõ ràng cách một khoảng xa như vậy, lại có thể vô ý đụng tới, thật sự là gặp quỷ rồi. Mạc Ảnh Hàn mặt không biến sắc tránh được tay đối phương, cũng cầm lấy ly nước trên bàn mình, cúi đầu uống.

"Mạc tiểu thư có gì không vui sao?" Đối phương bỏ bàn tay của mình xuống, quay qua Mạc Ảnh Hàn cười nói.

"Thế nào lại, có thể cùng quý công ty hợp tác làm ăn, ta cùng toàn bộ công ty đều thật cao hứng." Bởi vì sự xuất hiện của ngươi, mới thật sự làm ta mất hứng.

"Nhưng ở chung với nhau lâu như vậy, cũng không thấy Mạc tiểu thư nở nụ cười." Đối phương nói như vậy, hai chân giật giật 'Không cẩn thận' đụng phải hai chân Mạc Ảnh Hàn.

"Ta luôn như vậy, hy vọng Diêu tiên sinh không để bụng." Tránh được chân đối phương, Mạc Ảnh Hàn diện vô biểu tình nắm chặt lấy ly rượu trong tay. Nghĩ xem có muốn đem đồ uống tạt lên mặt hắn không.

"Mỹ nhân như Mạc tiểu thư nếu như nguyện ý cười một chút, nhất định có vô số nam tử khuynh đảo vì ngươi." Hắn tới gần Mạc Ảnh Hàn, nhẹ giọng trêu đùa.

Đồ thần kinh!

"Diêu tiên sinh quá khen."

"Ế~~~~~" Đối phương khẽ cười, nói: "Nào có quá khen, lời ta nói đều là sự thật, là do ta đã hoàn toàn khuynh đảo vì sắc đẹp của Mạc tiểu thư." Đưa tay, dịu dàng nắm lấy bàn tay Mạc Ảnh Hàn, miệng của hắn càng ngày càng hướng đến gần.

"..." Hắn đang muốn làm gì?!

Tay bị đối phương nắm, giãy giụa nhưng không cách nào giãy ra, cơ mặt tê liệt như Mạc Ảnh Hàn cũng sắp chịu không nổi nữa, gần như đã tiến đến bờ vực của sức chịu đựng.

Chết tiệt, hắn muốn làm cái gì?! Nàng không thích bị người khác đụng tên khốn kiếp này chẳng lẽ không biết?!

Bàn tay của nàng càng ngày càng đến gần miệng của đối phương, dây thần kinh trong đầu Mạc Ảnh Hàn đã bắt đầu nứt ra, tay kia cũng đã bắt lấy chiếc mâm của mình, xem chừng sẽ ngay lập tức nện vào đầu hắn.

Vì vậy ngay lúc chỉ mành treo chuông như thế này.

"Ây za za za~~~ mèo chiêu tài ngươi thật sự ở chỗ này?! Thật tốt quá nha nha nha~~~" Âm thanh vui vẻ cứ như vậy truyền đến. Đối phương bị âm thanh này làm cho kinh sợ, cánh tay thả lỏng sức lực, Mạc Ảnh Hàn tìm được cơ hội, rất nhanh rút tay của mình về.

Phiền Tiểu Thử cứ như vậy bưng cơm nước của mình, gương mặt cười sáng lạn như ánh mặt trời đi lên sân khấu.

"Phiền Tiểu Thử?" Mạc Ảnh Hàn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn nụ cười đặc biệt sáng lạn của Phiền Tiểu Thử, có chút ngoài ý muốn nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này. Vị trí này, chỉ có mình nàng ngồi, hơn nữa Mạc Ảnh Hàn cũng tự hiểu bản thân, cơ bản nếu như nàng đang ăn cơm cũng không ai nguyện ý ngồi bên cạnh nàng.

"Đúng a chính là ta nha." Phiền Tiểu Thử dường như hoàn toàn không cảm nhận được sự nghi hoặc của Mạc Ảnh Hàn, cũng không cảm nhận được sự bất mãn của nam tử đối diện, vẫn vui vẻ như cũ bưng đồ ăn của chính mình, cười tủm tỉm nói: "Mèo chiêu tài nha, căn tin ở công ty ngươi vẫn chưa đủ bự a, ta không tìm được chỗ ngồi luôn~~ ngươi xem ngươi xem, ta khó có thể tới đây ăn, làm bà chủ, không thể ưu đãi khách nhân sao? Thế nào? Ta chen vào nha~~" Nghe giọng điệu này, rõ ràng không phải là câu nghi vấn, nhưng Phiền Tiểu Thử cũng không đợi sự đồng ý của Mạc Ảnh Hàn, càng không đợi sự đồng ý của nam tử đối diện, tự mình đem cơm đặt xuống bàn, sau đó chen vào chen vào~~~

Hây yô~~

Rốt cuộc cũng thành công ép Mạc Ảnh Hàn vào bên trong, mình tìm được chỗ ngồi rồi~~~~(≧▽≦)/~ la la la

"..." Mạc Ảnh Hàn bị ép vào bên trong, căn bản như vậy chỗ ngồi của nam tử sẽ tách xa với nàng. Nàng nhẹ thở phào. Nhưng rõ ràng đối phương sẽ không cam tâm tình nguyện như vậy, từ khi Phiền Tiểu Thử đến, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Nguyên bản chân của hắn và Mạc Ảnh Hàn rất gần nhau nay bị Phiền Tiểu Thử một cước đá văng ra xa.

"Ha ha... không làm phiền các ngươi chứ? Ha ha... không sao không sao, các ngươi cứ tùy ý, coi ta là vô hình là được rồi ~(≧▽≦)/~ la la la" Phiền Tiểu Thử còn đang vui vẻ, bắt đầu giải quyết thức ăn trong mâm của mình.

Nam tử cau mày, mánh cũ xài lại, một lần nữa lấy đồ uống trên bàn.

Đột nhiên Phiền Tiểu Thử lại kinh sợ kêu lên. "Ây za za! Phải rồi, thật ngại quá thật ngại quá, mèo chiêu tài ta quên đem đồ ăn cho ngươi rồi." Cười tủm tỉm đem mâm thức ăn của mình đưa tới trước mặt Mạc Ảnh Hàn, tàn nhẫn chắn mất cánh tay đơn độc duỗi tới kia.

(╰_╯)# Sắc mặt của nam tử bởi vì vậy càng thêm đen lại.

Sau đó, tình cảnh cứ như vậy không ngừng không ngừng xuất hiện. Mạc Ảnh Hàn ngồi một bên, nhìn Phiền Tiểu Thử cố gắng, đột nhiên cảm thấy củ khoai lang này vẫn có chút hữu dụng, còn có chút... đáng yêu.

~(≧▽≦)/~ á há há há

Đợi đến khi Phiền Tiểu Thử cuối cùng cũng ăn xong đồ ăn của mình, lúc phải rời đi, lại đột nhiên đau bụng.

"Ôi a~~~ mèo chiêu tài~~ ta đau bụng quá a~~~"

"Đau bụng thì nhanh đi WC." Nói câu này không phải là Mạc Ảnh Hàn, mà là Diêu tiên sinh sắc mặt khó coi không gì sánh được.

"Nhưng mà ta đau bụng đi không được~~~ mèo chiêu tài ta đau quá à~~~ ta thực sự đi không nổi, thực sự một chút cũng không đi nổi, cái điệu này, ta sẽ té xỉu ở đây... tuy ta không phải là nhân viên của ngươi, nhưng nếu như ta chết ở đây, nhất định sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Vân Tường a! ~~~~(3_3)~~~~ "

Mạc Ảnh Hàn đứng dậy, nâng Phiền Tiểu Thử lên, nói: "Đừng nói bậy, ta thấy ngươi ăn nhiều lắm. KTX của ngươi ở đây, ta trước đỡ ngươi về KTX nghỉ ngơi một chút là ổn rồi." Sau đó lại nhìn Diêu tiên sinh, vô cùng áy náy nói: "Xin lỗi, đây là nhân viên của ta, cũng là bạn của ta. Nàng bị vậy, chỉ sợ phải đi giải quyết ngay, Diêu tiên sinh, sợ rằng không thể tiếp đãi chu toàn rồi."

"Nào có nào có, Mạc tiểu thư khách khí rồi. Mạc tiểu thư có thể quan tâm nhân viên như vậy là vận may của các nhân viên ở Vân Tường. Chuyện của ta có thể từ từ." Nét mặt nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại có chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi.

"Vô cùng xin lỗi, ta lập tức gọi người khác đưa Diêu tiên sinh tiếp tục đi tham quan." Mạc Ảnh Hàn vừa xin lỗi vừa gọi điện thoại, sau khi xử lý tốt những việc này, liền mang Phiền Tiểu Thử đi.

...

...

Các nhân viên nguyên bản vẫn len lén theo dõi, không khỏi vì sự anh dũng hy sinh của Phiền Tiểu Thử mà âm thầm vỗ tay!

Oách lắm người mới! Chúng ta coi trọng ngươi!

Tình địch đầu tiên cứ như vậy bị giết chết.

Lợi hại lợi hại! Có thể liều lĩnh như vậy. Tình yêu thật là vĩ đại a~~

Ta van ngươi.

Bọn họ rõ ràng là bạn thân, xin các ngươi đừng có bóp méo sự thật như vậy có được không?

Một đống khinh bỉ bay đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK