Nhà của Khúc Tĩnh ở tầng cao nhất, trong phòng dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, nhưng chẳng biết tại sao, khi đi vào, Mạc Ảnh Hàn liền cảm thấy cả người khó chịu, trên dưới hơn cả dặm tế bào đều đang kêu gào, nhắc nhở nguy cơ vô danh sắp xảy ra.
Khúc Tĩnh đã chuẩn bị cơm xong, bày trí chỉnh tề trên bàn, ở giữa là ánh nến màu hồng nhạt, sắp xếp thuần Tây, bên cạnh còn có rượu đỏ, nhìn qua rất giống bữa cơm tình nhân.
Mạc Ảnh Hàn cảm thấy vô cùng chán ghét với những thứ này, nếu là bạn bè bình thường thì không nên ám muội như vậy. Khi nhìn thấy những thứ này, cùng một lúc nàng cũng nhíu lại hàng mi giữa trán.
"Đừng hiểu lầm, đều là kiệt tác của đầu bếp, ta hoàn toàn không có ở đây lúc bày trí." Nhìn thấy sự bất mãn của Mạc Ảnh Hàn, Khúc Tĩnh vội vã cười giải thích. Nàng kéo ghế, để Mạc Ảnh Hàn ngồi xuống, tiếp đó mở rượu đỏ thay nàng rót, cười nói: "Tuy ngươi thích ăn món Trung, nhưng vị đầu bếp này làm cơm Tây vô cùng ngon, ta cảm thấy ngươi có thể thử một chút, nếu cảm thấy thật sự không được, ta có thể cho người đến đổi ngay."
"Cám ơn, đổi thì không cần, thỉnh thoảng ăn cơm Tây cũng không tệ." Mạc Ảnh Hàn nói, nhìn đối phương giúp mình rót rượu, nhẹ nhàng cự tuyệt: "Nhưng ta từ nhỏ uống rượu dễ say, rượu này có lẽ nên thôi."
"Ăn cơm sao có thể không rượu? Nếu như quả thật uống say, ta gọi tài xế đưa ngươi về là được rồi, hoặc ngươi cũng có thể ở lại đây." Khúc Tĩnh đem ly rượu mạnh đẩy cho Mạc Ảnh Hàn, cùng nàng chạm cốc.
"Cụng ly vì hữu tình."
"..." Lý do thoái thác này của Khúc Tĩnh thật sự quá gượng ép, Mạc Ảnh Hàn chưa từng cảm thấy nàng và Khúc Tĩnh trước đây lại tồn tại một hữu tình như vậy.
Quả thật vô trung sinh hữu.
*Không có nói thành có - Bịa đặt
Nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn uống tượng trưng ly rượu trong tay. Bởi vì tửu lượng của nàng thật sự kém, cho nên Mạc Ảnh Hàn chỉ lễ phép nhấp nhẹ một ngụm, bắt đầu dùng cơm, Khúc Tĩnh thì hăng hái bừng bừng bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian ở học viện Anh Đào.
Bữa cơm này ăn rất vô vị, Mạc Ảnh Hàn không có hứng thú với mấy chuyện xưa, cuộc sống đại học của nàng không có muôn màu muôn vẻ như Khúc Tĩnh, duy nhất chỉ có động tâm một chút với người nam sinh, cuối cùng còn bị đối phương hoành đao đoạt ái*. Mà Khúc Tĩnh nói những lời này, lại càng nhiều xa lạ, đồng thời từ nhỏ nàng đã không có hứng thú.
*Vung đao cướp tình nhân - Một dạng cậy mạnh cướp tình nhân người khác
Bữa cơm này đối với Mạc Ảnh Hàn mà nói, quả thật có thể dùng từ giày vò để hình dung. Thật vất vả kết thúc bữa cơm, Mạc Ảnh Hàn muốn tìm cớ để rời đi, Khúc Tĩnh lại đứng dậy thay nàng pha rượu.
"Vài năm trước ta học được ở nước ngoài." Nàng thành thạo rót đủ loại rượu vào cốc, thêm vài viên nước đá, nói: "Những ngày ở nước ngoài, toàn bộ đều tự lực cánh sinh, ta có từng đến quán bar làm việc, không ngờ phải không?" Nàng cười nói: "Rượu này ta rất thích, nồng độ không cao, sau khi ngươi nếm qua nhất định cũng sẽ thích."
Nàng đem ly rượu Whisky đã pha hoàn tất đưa cho Mạc Ảnh Hàn, lại xoay người pha rượu cho chính mình, nói: "Cuối tuần này ta định nghỉ phép ra biển, chỉ đi một mình, không có bạn, chịu nể mặt cùng đi chứ?"
"Cuối tuần ta bề bộn nhiều việc." Mạc Ảnh Hàn nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng cự tuyệt.
Chất lỏng màu xanh trong ly rượu nhẹ nhàn sóng sánh, Mạc Ảnh Hàn có chút ngây người nhìn nó chằm chằm. Điện thoại di động nằm trong túi xách lại vang lên. "Ta đây suốt một đời nhung nhớ~~~" Mạc Ảnh Hàn buông ly rượu trong tay, xoay người tiếp điện thoại.
"..." Khúc Tĩnh không nói gì, vẫn cầm ly rượu Whisky của mình, chậm rãi nhấm nháp.
Là một số điện thoại xa lạ. Nói thật là, khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại đó, Mạc Ảnh Hàn có chút mất mát.
"Alo, ta là Mạc Ảnh Hàn." Giọng điệu tiêu chuẩn hóa.
"Alo alo! Xin chào, Mạc Ảnh Hàn hả? Ta là bạn của Phiền Tiểu Thử, ta là Bạch Lam, ta muốn hỏi một chút, Tiểu Thử có ở bên ngươi không?" Giọng nói bên kia nghe có chút nóng vội, tuy ngữ điệu bằng phẳng như thế này không hề thấy chút nào của sự sốt ruột. Nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn thấy được, dù sao, nghiêm túc mà nói, ở phương diện này đối phương vô cùng giống nàng.
Giống như hiện tại, biểu tình của Mạc Ảnh Hàn cũng không có thay đổi nhiều lắm. "Phiền Tiểu Thử? Nàng không có ở đây, có chuyện gì?"
"Không thấy Tiểu Thử!"
"Cái gì?" Dù nàng hiện tại đã vô cùng lo lắng. "Cái gì mà không thấy?"
"Sau khi nàng nhận được một cú điện thoại hồi chập tối thì quần áo giày dép cũng không thay mà xông ra ngoài, đến giờ một chút tin tức cũng không có, điện thoại cũng không mang, tiền cũng không!"
"Ta lập tức đi tìm! Ngươi nếu thấy lập tức liên lạc với ta!" Mạc Ảnh Hàn cái gì cũng không kịp hỏi, vội vàng nói một câu như vậy liền cúp máy.
"Sao vậy?" Khúc Tĩnh buông ly rượu trong tay xuống, hỏi.
"Không thấy Phiền Tiểu Thử, ta phải đi tìm." Trong lòng lo sợ bất an, gương mặt lại không có biểu tình gì đáp lời Khúc Tĩnh.
"Chính là người nhân viên hôm đó ăn trưa cùng ngươi?" Âm thanh của Khúc Tĩnh hạ thấp một chút, lúc này nghe thấy có chút nguy hiểm, nhưng tâm tư Mạc Ảnh Hàn đã đi xa, vì vậy nàng không cảm nhận được. Cầm lấy túi xách bên cạnh muốn rời đi.
Khúc Tĩnh không giữ lại.
"Ưm..." Đột nhiên cảm thấy có chút choáng, cơ thể cầm túi xách lung lay đứng không vững, nàng thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Khúc Tĩnh, trong lòng bỗng rùng mình.
Coi như có uống, cũng sẽ không đến mức này, lẽ nào...
Mạc Ảnh Hàn còn đang hoài nghi, Khúc Tĩnh đã đến gần, ôm lấy thắt lưng của nàng, đỡ lấy nàng.
"Ngươi say rồi, chuyện này có lẽ giao cho người khác làm đi, hôm nay ở đây 'nghỉ ngơi' cái đã."
Nụ cười trên mặt của đối phương không ngừng lan rộng, Mạc Ảnh Hàn lại hận đến nghiến răng, nàng đã rất lâu rất lâu rất lâu, cũng chưa từng hận một người đến như vậy.
"Đê tiện!" Nàng cau mày tức giận quát. Sau đó liền trở người tóm lấy cánh tay đang làm bậy kia, chỉ tiếc là trên người Mạc Ảnh Hàn lúc này không còn chút sức lực, không cách nào kiềm hãm đối phương.
Hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của Mạc Ảnh Hàn, Khúc Tĩnh bế nàng, đưa vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, sau đó phủ bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt nàng.
"Tại sao ngươi vẫn giống như trước đây..." Nàng lộ rõ nụ cười ngả ngớn, nhẹ nhàng cắn vào tai trái Mạc Ảnh Hàn. "Thật ra, trước đây ta tranh giành Cổ Thần với ngươi, chỉ là muốn khiến ngươi chú ý... không ngờ ngươi hoàn toàn không đem chuyện đó để trong lòng." Tay nàng từ trên gương mặt chậm rãi trượt xuống phía dưới.
Hàm trên của Mạc Ảnh Hàn đón lấy đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lên đấy vài vòng tròn của Khúc Tĩnh, một chút ý trêu tức.
Quả thật Mạc Ảnh Hàn không thể chịu được, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử với nàng như vậy, nàng cảm thấy dạ dày mình sôi sục, hận không thể bóp chết người con gái đang ghé trên người nàng, nàng chán ghét đưa đầu xoay đi nơi khác. Tuy rằng nàng không lý giải được tại sao Khúc Tĩnh lại đối xử nhiệt tình với mình, lại trăm triệu lần không ngờ, nàng vậy mà lại ôm suy nghĩ này với nàng, còn dùng thủ đoạn bỏ thuốc.
Thấy nàng như vậy, Khúc Tĩnh thở dài, hỏi: "Ngươi đang ghét ta sao? Hay là ghét phụ nữ? Ta nghĩ chắc là không, nhiều năm như vậy ngươi cả một người bạn trai cũng không có, hơn nữa lại không có nhiều phản ứng với việc của Cổ Thần... hoặc là, lúc đó ngươi rất hận ta, nhưng không biểu hiện ra ngoài?" Nàng càng thêm thân thiết nằm sấp lên người Mạc Ảnh Hàn, nhẹ nhàng liếm lên vành tai tinh xảo của nàng, đầu lưỡi lướt qua, cánh tay từ cổ bắt đầu đi xuống.
"Bộ dạng của ngươi lúc đó... thật sự đáng yêu, bất quá hiện tại tốt hơn nhiều." Nàng cảm giác được hô hấp Mạc Ảnh Hàn gấp gáp lên, trong lòng ngầm đắc ý.
Khúc Tĩnh vẫn nhớ rõ khi nàng đoạt lấy người nam sinh Mạc Ảnh Hàn ngưỡng mộ, Mạc Ảnh Hàn lúc đó trông thật khiến người muốn hung hăng bắt nạt, mà Mạc Ảnh Hàn hiện tại so với lúc trước càng thêm trầm ổn, nhưng cũng là loại nàng thích nhất, Khúc Tĩnh chỉ cảm thấy càng nhìn tâm càng ngứa ngáy chịu không nổi, chỉ muốn lập tức ăn tươi nàng.
Mà nàng cũng đã làm như vậy, tay nàng có chút gấp rút cởi nút áo Mạc Ảnh Hàn. Môi nàng tìm đến môi của Mạc Ảnh Hàn, sát vào.
Nhưng Mạc Ảnh Hàn lại đột nhiên đánh trả. Nàng bất thình lình ngẩng đầu dậy cắn vào tai Khúc Tĩnh.
"A!" Cơn đau đớn bất thình lình vọt đến khiến Khúc Tĩnh nhịn không được giãy giụa ra khỏi người Mạc Ảnh Hàn. Lăn ngã xuống dưới giường, đôi tai bị kéo mạnh hơn nữa còn bị hung hăng cắn, lúc này đang không ngừng ứa máu ra ngoài. Mà tai nàng lúc này cũng đã hoàn toàn tê dại.
"Ngươi lên cơn điên gì!" Nàng ôm tai mình, tức giận thở hổn hển!
Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng đi xuống giường, cố gắng để bước chân của mình trông vững vàng, nét mặt của nàng vẫn còn mang theo một chút ửng hồng không bình thường, lạnh lùng nhìn Khúc Tĩnh, nói: "Ta muốn ngươi nhớ kỹ, tiện nghi của Mạc Ảnh Hàn ta không phải dễ dàng chiếm như vậy. Lại càng không phải loại người như ngươi có thể chiếm!"
Ban đầu Khúc Tĩnh sợ sẽ bị nhìn ra kẽ hở, nên không dám hạ nhiều thuốc, hơn nữa Mạc Ảnh Hàn lại uống ít, cho nên tuy không có sức lực, nhưng không đến mức không thể nào cựa quậy, trái lại bộ dạng hiện tại của Khúc Tĩnh khá là thảm. Nhưng dù sao Mạc Ảnh Hàn vẫn rất sợ nàng sẽ làm gì mình nữa, bởi vì nàng lúc này đây cả đứng cũng không còn sức.
Nơi này không nên ở lâu!
Mạc Ảnh Hàn chống đỡ cơ thể, loạng choạng đi ra ngoài.
Do đèn đỏ và chạy nhanh nên không cẩn thận đụng vào đuôi của chiếc xe phía trước, lúc nãy mới vừa giải quyết xong, bây giờ Mạc Thanh Hàn cùng Cố Tiểu Mãn mới vội vã xuất hiện trong nhà trọ. Đúng lúc ở ngã rẽ nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn loạng choạng vội vội vàng vàng đi ra.
Cố Tiểu Mãn vừa muốn tiến lên, lại đột nhiên bị Mạc Thanh Hàn kéo qua một bên. Chờ đến khi Mạc Ảnh Hàn đi vào thang máy, mới bước ra.
"Tiểu Hàn! Sao không cho ta gọi tỷ tỷ?"
"Tính cách của tỷ ta hiểu rõ, bộ dạng nàng như vậy, nhất định xảy ra chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng." Dù sao cũng đã ở chung hai mươi mấy năm, suy cho cùng Mạc Thanh Hàn cũng rất hiểu rõ Mạc Ảnh Hàn.
"..." Cố Tiểu Mãn nghi ngờ. Ngươi cả ngày ngủ ngủ ăn ăn, thật sự có thể hiểu rõ Mạc Ảnh Hàn sao?
"Chúng ta vào trong xem. Còn tỷ tỷ thì để vệ sĩ ngầm đi theo." Lúc nói đến đây, biểu tình của Mạc Thanh Hàn, trông có điểm khủng bố.
"... ừa..." Quả nhiên là chị em ruột a... lúc này thật sự kinh khủng như nhau. o(╯□╰)o
Vì vậy hai người để mặc Mạc Ảnh Hàn đi, tự mình xoay người đi đến gian phòng của Khúc Tĩnh.