• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..."

"..."

"... Các ngươi nhìn đủ chưa?! Còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra!" Ngồi trên bàn ăn trưa, mọi ánh mắt nghiền ngẫm, hoảng sợ, đồng tình, hả hê, kinh ngạc vân vân từ xung quanh phóng tới thật sự khiến Mạc Ảnh Hàn không thể nhịn được.

"Ách..."

"..."

Siêu tốc, mọi người đồng loạt cúi đầu xuống. ~~~~(3_3)~~~~ cho dù có bị thu nhỏ lại, nhưng kinh khủng vẫn thật sự kinh khủng như xưa a.

Mạc Ảnh Hàn trưng gương mặt lạnh lùng tiếp tục ăn cơm. Cánh tay mập mập thịt cầm lấy chiếc đũa, gắp rau... sau đó...

*Lạch cạch...* Chiếc đũa... từ trên tay nàng rớt xuống.

"..." Loại chuyện xấu hổ này đổi lại là bình thường, dù có thế nào cũng sẽ không xảy ra trên người Mạc Ảnh Hàn. Mạc Ảnh Hàn cũng không nhớ rõ lần cuối cùng nàng làm rơi đũa là khi bao nhiêu tuổi.

Nhưng mà... Mạc tiểu thư của chúng ta dù sao hiện tại chỉ có 7 tuổi... được rồi, là cơ thể của nàng chỉ có 7 tuổi. Cho nên cánh tay còn chưa trưởng thành hoàn toàn, đối với việc cầm đũa đòi hỏi sự tinh tế như này... thỉnh thoảng sẽ cầm không được tốt... ách... thật ra cũng rất bình thường.

Sắc mặt của Mạc Ảnh Hàn, vô cùng tệ. Thậm chí còn có chút đỏ... ách... thật sự có chút đỏ, cũng không biết vì tức giận, hay vì xấu hổ.

"Không được thì cầm muỗng ăn cơm nha." Phiền Tiểu Thử thật sự không đành lòng nhìn gương mặt mập mập tròn vo này lộ ra biểu tình như vậy nữa, vừa cười gượng vừa mở miệng nói.

Kết quả bị Mạc Ảnh Hàn quăng một ánh mắt như đao đến. Mạnh mẽ chém ra làm hai, còn lại một nửa, yếu ớt cố gắng đứng lên, nói: "Ta cảm thấy dùng muỗng, sẽ càng Moe hơn a."

Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...

Phiền Tiểu Thử bị ánh mắt giết chết.

...

"Tại sao chúng ta cũng phải dùng muỗng ăn cơm?" Cố Tiểu Mãn vẻ mặt ai oán nhìn Mạc Thanh Hàn. Nàng đã rất lâu rất lâu rồi chưa dùng muỗng ăn cơm.

Mạc Thanh Hàn cũng cầm một chiếc, từng muỗng từng muỗng, ngoan ngoãn đưa đồ ăn vào miệng, sau đó nhìn Cố Tiểu Mãn, cực kỳ vô tội cực kỳ vô tội lắc lắc đầu.

Những đứa nhỏ đáng thương, đều là những đứa nhỏ đáng thương.

Cố Tiểu Mãn vẻ mặt bi kịch quay đầu, nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này —— Phiền Tiểu Thử.

Nếu không phải do nàng lắm mồm, chuyện này tại sao lại xảy ra a!

Đáng tiếc Phiền Tiểu Thử không có thời gian đáp lại ánh mắt thâm tình của nàng. Nàng đang đứng bên cạnh Mạc Ảnh Hàn, nhìn nàng từng muỗng từng muỗng ăn cơm, hận không thể cứ như vậy nhào tới đút nàng ăn.

Bởi vì trời sinh Mạc Ảnh Hàn vô cùng kỹ tính với quần áo, cho nên quần áo cỡ nhỏ của nàng còn chưa được đưa đến. Vì vậy Mạc Ảnh Hàn mê người mặc T-shirt của chính mình. Chiếc áo nguyên bản rất vừa người bây giờ mặc trên cơ thể của nàng, thì quá rộng. Rũ trên chiếc vai nhỏ nhỏ mềm mượt làm lộ ra hơn phân nửa bả vai nàng. Tuy rằng thỉnh thoảng nàng cũng có chú ý kéo áo lên, thế nhưng chiếc áo thật sự quá rộng, mà vóc dáng nàng lại thật sự nhỏ, cho nên cứ bị lộ ra, kéo thế nào cũng không xong.

May là... toàn bộ động vật giống đực đã bị cấm cản tại hiện trường.

Mà □* của nàng, mặc một chiếc quần dài được xắn lên phân nửa, tuy đã dùng dây lưng cố gắng buộc chặt chiếc quần lại, nhưng cảm giác rũ xuống này có làm thế nào cũng không thể biến mất. Hơn nữa ống quần cũng rất dài, xếp chồng lên nhau. Bộ dạng như vậy, cảm giác động nhẹ thôi nàng cũng sẽ bị vấp ống quần té, thật sự khiến người khác không thể yên lòng a.

*Thì cái gì mặc quần ấy.

Phiền Tiểu Thử nhìn Mạc Ảnh Hàn như vậy, tuy rằng rất đáng xấu hổ, tuy rằng ngay lúc này nàng có suy nghĩ rất đáng xấu hổ. Nhưng nàng vẫn cảm thấy... thật mê hoặc a, thật muốn ăn nàng a!

Mèo chiêu tài nhỏ như vậy, nhất định không có sức phản kháng...

Ý nghĩ bất lương trong đầu càng ngày càng dâng lên, sẽ rất khó ngăn cản, một khi đã khó ngăn cản, sẽ càng nghĩ càng thái quá, càng nghĩ thái quá càng cầm thú!

Phiền Tiểu Thử không ngừng mơ màng a mơ màng như vậy. Nghĩ đến mũi nàng đã nóng bừng lên.

Nàng theo bản năng sờ sờ mũi của mình... hên quá hên quá, không có chảy máu mũi.

Sờ mũi xong lại nhìn Mạc Ảnh Hàn.

Bàn tay be bé, cánh tay nho nhỏ, gương mặt mập mập, đôi mắt thật to, biểu tình động vật vô hại... thật sự đáng yêu a~~~ dù là biểu tình tức giận cũng khiến người ta muốn đè nàng!

Nháy mắt... Phiền Tiểu Thử cảm thấy bản thân thật sự là cầm thú!

Đệch mợ a, lúc này ngươi còn nghĩ cái gì vậy a Phiền Tiểu Thử! Mèo chiêu tài lúc này chỉ là một đứa con nít a, ngươi cũng không buông tha! Cầm thú! Ngươi là cái tên cầm thú a a a!

Phiền Tiểu Thử hết sức chán ghét bản thân.

Rốt cuộc ở trong những ý nghĩ mơ màng, hoặc là oán niệm, hoặc là vô tội. Một bàn bốn người, cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa.

Cơm trưa ăn xong, quản gia cũng đem quần áo trẻ em về.

Quần áo trẻ em! Quần áo trẻ em luôn đủ loại màu sắc, đủ loại đáng yêu Moe, béo tròn mềm mại.

Tuy quản gia dựa theo yêu cầu của Mạc Ảnh Hàn, mua quần áo trẻ em rất giản dị, nhưng mà hai cái tai thỏ trên chiếc mũ kia thật sự đáng yêu muốn chết a đáng yêu muốn chết.

Phiền Tiểu Thử cầm lấy một bộ quần áo, liên miên suy nghĩ mèo chiêu tài nhà nàng mặc bộ quần áo này vào, đội chiếc mũ khả ái có hai tai thỏ, sẽ đáng yêu Moe như thế nào. Phải như thế nào để đè nàng.

Phiền Tiểu Thử mơ màng a mơ màng, đã hoàn toàn không cách nào kiềm chế luồng suy nghĩ cùng tưởng tượng phi luân thường đạo đức. Thế nên nàng hoàn toàn không để ý đến đứa nhóc bị nàng tưởng tượng đáng yêu thế nào kia, sắc mặt bây giờ thật vô cùng không tốt!

"Ai bảo ngươi mua quần áo như vậy?!! Chết tiệt! Tất cả các ngươi đều chết tiệt!" Mạc Ảnh Hàn một lần nữa nổi trận lôi đình. Một lần nữa nổi trận lôi đình.

Phiền Tiểu Thử đành lui qua một bên...

Mèo chiêu tài của nàng khi còn bé, quả nhiên thật hung bạo a. ~~~~(3_3)~~~~

...

Lòng của Phiền Tiểu Thử vô cùng thỏa mãn.

Tuy Phiền Tiểu Thử không thích con nít, nhưng thỉnh thoảng nhìn các mama mỹ nữ dắt theo cục cưng đáng yêu của mình ra ngoài, nàng thật sự cũng có huyễn tưởng một chút.

Huyễn tưởng tình cảnh nàng đưa cục cưng của bản thân ra ngoài sẽ như thế nào a~~~

Không ngờ... thượng đế vậy mà lại để nguyện vọng của nàng thành hiện thực! ~(≧▽≦)/~ la la la

Nhìn Mạc Ảnh Hàn ở trước mắt, đã cởi chiếc T-shirt thật to kia ra, thay bằng bộ đồ bị nàng mắng nhiếc một trận gần chết, nhưng cho dù thật sự không muốn mặc bộ quần áo màu mè đáng yêu 【Tuy màu mè này hơi nhỏ】 này đi chăng nữa thì nàng cũng không thể nào mặc T-shirt ra ngoài, cho nên bất đắc dĩ, Mạc Ảnh Hàn phải thay bộ đồ có chiếc mũ tai thỏ đáng yêu kia, tâm tình của Phiền Tiểu Thử tung tăng a. Hận không thể lập tức kéo đối phương ra ngoài khoe khoang một chút.

Ha ha a... ta cũng có thể được làm mẹ một lần... 【Suy nghĩ quỷ dị này nghìn vạn lần nghìn vạn lần đừng để Mạc Ảnh Hàn biết! o(╯□╰)o 】

"Tiểu Phiền Thự! Đầu ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà mặt ngươi lại chảy dãi!" Mạc Ảnh Hàn rốt cuộc cũng mặc bộ đồ kia, vừa chuyển đầu thì thấy vẻ mặt này của Phiền Tiểu Thử, liền rùng mình!

"Không không không... cái gì cũng không có nghĩ! Mèo chiêu tài~~~ chúng ta phải ra ngoài hả?" Mắt ngôi sao, tuyệt đối là mắt lóe ngôi sao mà hỏi.

"Đến công ty, còn rất nhiều việc chưa xử lý." Quần áo đã chỉnh tề, toàn thân trên dưới đều tản ra luồng khí "Ta rất Moe nha ta thật sự rất Moe đúng không?" Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng nói.

Cái dạng này, tuyệt đối là loại con nít luôn buồn bực. Loại con nít này, cũng rất Moe a! ~(≧▽≦)/~

"Vậy Tiểu Hàn Hàn~~~ tới đây, nắm tay của ta, ta mang ngươi ra ngoài kia chơi~~~"

"..."

"..."

"!"

"Oa! Mèo chiêu tài tại sao ngươi đánh ta?!"

"Câm miệng! Phiền Tiểu Thử! Trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì!"

TAT

Bất lực! Phiền Tiểu Thử cảm thấy bất lực! Mèo chiêu tài khó có được một lần Moe như vậy, nhưng mà lại không có cách nào ra ngoài shopping, thật sự bất lực muốn chết! Nàng muốn nắm bàn tay nho nhỏ của mèo chiêu tài, ra ngoài chơi a!

Nhưng đã không thể ra ngoài khoe khoang, thậm chí cả việc mèo chiêu tài đột nhiên biến nhỏ cũng không thể nói ra a! Chỉ có thể bảo là con cháu thân thích trong nhà mèo chiêu tài a!

Giữ bí mật thật sự rất khó a, chuyện mới lạ như thế, vậy mà không thể nói ra.

"Nếu như ngươi không muốn ta bị một đám người đưa đến phòng phẫu thuật, thì ngoan ngoãn, ngậm miệng lại!"

Không chỉ không thể nói ra, mà còn bị uy hiếp! Củ khoai lang cảm thấy bản thân thật bi kịch! ~~~~(3_3)~~~~

"Vậy có thể nắm tay của ngươi không?"

"Hả?!"

"Nhưng mà... nếu như thật sự là con nít, phải nắm tay người lớn a, không thôi sẽ rất nguy hiểm, ta sẽ bị nói là không có tư cách trông trẻ!"

"Chết tiệt bố không phải con nít!" Phụt! Lại nữa rồi lại nữa rồi! Xù lông rồi!

"Nhưng ngươi phải giả dạng làm con nít đúng không?" Phiền Tiểu Thử yếu ớt nói: "Giả làm con nít... phải nắm tay người lớn không đúng sao?"

"!" Mạc Ảnh Hàn xoắn quẩy a, Mạc Ảnh Hàn muốn giết người! Đây là lần thứ N nàng muốn giết người trong ngày hôm nay!

"Đừng như vậy mà, con nít không thể lộ ra biểu tình này."

"Tiểu Phiền Thự ngươi chán sống rồi có phải hay không?"

"..." Phiền Tiểu Thử ngậm miệng.

"..." Sau đó... Mạc Ảnh Hàn làm chuyện cả đời này nàng cảm thấy mất mặt nhất, nàng vươn vuốt của mình, nắm lấy vuốt của Phiền Tiểu Thử...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK