Đôi môi và chiếc lưỡi đặc biệt giày vò người khác kia cũng đã trượt xuống, đảo qua từng chỗ mẫn cảm trên người Phiền Tiểu Thử, nàng nhẹ nhàng mút vào đỉnh núi bị nàng vuốt ve mà vươn cao sừng sững, hàm răng tinh tế cắn, mỗi một lần hạ xuống đều như muốn hút hồn người khác.
Hơi thở ấm áp ám muội phả lên người Phiền Tiểu Thử. Tiếng nén rên rỉ ngọt ngào mị hoặc kia khiến Mạc Ảnh Hàn thật sự khó có thể kiềm chế bản thân, cánh tay còn đang vuốt ve đột nhiên tóm lấy một chân Phiền Tiểu Thử gác lên vai mình, ngón tay trượt xuống nước, thoáng chốc liền tiến vào trong.
Phiền Tiểu Thử thở hắt một tiếng, há to miệng, đây là lần đầu tiên của nàng, vì chưa kịp chuẩn bị nên nàng không thể áp được tiếng hét to.
"A a a~~~~~"
Thân thể run rẩy, chân bị gác trên vai Mạc Ảnh Hàn, chịu sự tấn công này bản năng muốn khép chân lại, nhưng không thể.
Môi của Mạc Ảnh Hàn đã di chuyển đến chiếc bụng bằng phẳng của nàng, mút lên chiếc rốn sâu thẳm, khiến Phiền Tiểu Thử đang không ngừng rên rỉ càng thêm run rẩy cả người.
"A a... ưm... ha... Mèo... a... chiêu tài... Mạc... Ảnh Hàn...a a... ưm..." Cánh tay trước đó còn vuốt ve sống lưng Phiền Tiểu Thử đột nhiên rút ra, luồng vào mái tóc nâng đầu nàng lên, sau đó một lần nữa hôn lên môi nàng, lấp những tiếng rên rỉ đứt quãng kia ở trong miệng.
Trong khoảnh khắc ngón tay tiến vào, sự mềm mại ấm áp bên trong khiến nàng không muốn rời khỏi, khiến nàng muốn hung hăng quấy nhiễu.
Mạc Ảnh Hàn cũng thật sự làm vậy, ngón tay không ngừng đánh vòng, gập lên, duỗi thẳng khai thác bên trong.
Phiền Tiểu Thử cảm thấy có chút khó chịu, thân thể bắt đầu giãy giụa kháng cự, nhưng môi đã bị ngăn chặn, tiếng 'ưm ưm' vẫn không ngừng truyền ra, hai chân một lần nữa cố gắng thoát khỏi người Mạc Ảnh Hàn.
Điều này khiến Mạc Ảnh Hàn có chút mềm lòng, động tác của tay cũng dịu dàng hơn. Ra vào có quy luật, cẩn thận tìm kiếm điểm nhạy cảm của Phiền Tiểu Thử. Thấy đối phương rốt cuộc cũng ngừng giãy giụa, nàng mới cẩn thận dò thêm một ngón tay vào.
Lúc này đây, Phiền Tiểu Thử không giãy giụa, đương nhiên cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút thoải mái, bởi vì môi và lưỡi vẫn bị Mạc Ảnh Hàn quấn lấy, chỉ có thể dùng giọng mũi trầm thấp hừ hừ.
Vài tiếng hừ này khiến lòng Mạc Ảnh Hàn dâng lên một trận vui sướng, không còn bối rối nữa, rời khỏi đôi môi đầy mê hoặc khiến nàng vô cùng lưu luyến kia, nâng người dậy, ngưng mắt nhìn xuống dung nhan mỹ lệ tuấn tú khó ai sánh của nàng.
Đôi mắt linh động nhắm lại, sắc mặt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, cảnh quang này quả nhiên khiến người xem tiêu hồn.
Mạc Ảnh Hàn nâng cơ thể dậy, tay Phiền Tiểu Thử không có chỗ bám vào, nhưng tay của Mạc Ảnh Hàn thì không có khắc nào nhàn rỗi, sớm đã dò vào trong ba ngón, như vậy kết quả chính là Phiền Tiểu Thử không thể không động, hai tay bắt đầu duỗi ra, muốn bắt được thứ gì đó để tựa vào. Mạc Ảnh Hàn thoáng hạ thân, hai tay của nàng cấp tốc bám vào vai Mạc Ảnh Hàn, chiếc eo cũng theo động tác của Mạc Ảnh Hàn mà không ngừng nâng lên hạ xuống, đưa trái đưa phải, không ngừng kéo đầu Mạc Ảnh Hàn lại gần mình. Sau đó đem gò má dán lên cổ nàng, hai chiếc cổ giao nhau, tiếng rên rỉ càng thêm khàn đặc, tiếng thở dốc càng ngắt quãng và gấp gáp, dường như trong không khí không đủ oxi. Tóc của hai người đều đã sớm tản ra, lúc này nhờ vào tư thế hai chiếc cổ kề sát mà từng sợi nhè nhẹ dây dưa vướng vào nhau, lại vì mồ hôi mà mái tóc ẩm ướt càng bám lấy nhau gắt gao, khó tách khó rời.
Không biết trải qua như thế bao lâu, Phiền Tiểu Thử từ từ có chút không thể chèo chống tiếp nữa, nhưng thấy Mạc Ảnh Hàn vẫn chưa có ý muốn kết thúc, cơ thể nàng đã sắp đến cực hạn rồi, lại không thể lên 'đỉnh' thật sự làm người khác khó mà chịu nổi.
"Mèo chiêu tài... a... nhanh chút..." Còn cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng sẽ đến lúc một là ngươi chết hai là ta sống, Phiền Tiểu Thử không muốn chịu đựng, nàng muốn lên 'đỉnh', rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thúc giục Mạc Ảnh Hàn.
Lời này nghe giống như là cổ vũ, hoặc giống như thuốc kích thích, thúc giục động tác của Mạc Ảnh Hàn càng thêm mãnh liệt. Từ vào cạn ra cạn biến thành vào sâu ra cạn, mãi cho đến lúc này mới mạnh mẽ ra, mạnh mẽ vào, rồi điên cuồng mạnh mẽ tiến vào lần cuối cùng, thân thể Phiền Tiểu Thử đột nhiên thắt chặt, trong cổ họng ép ra một tiếng kêu thấp, đầu ra sức ngửa về sau, toàn bộ cơ thể đều gấp chặt lại với nhau.
"Mạc Ảnh Hàn!! Hu hu hu..." Tiếng rên rỉ đứt quãng hóa thành một tiếng thét chói tai, rồi chuyển thành cúi đầu nức nở.
Mà Mạc Ảnh Hàn vẫn chưa buông tay, thừa dịp tình thế nơi đó vẫn chưa ngừng chảy nước. Sau bao lâu chẳng biết, rất nhanh liền khiến Phiền Tiểu Thử lại tiến lên thêm một tầng mây.
"Hu hu hu... A a a~~~~~ hức hức..." Lúc này Phiền Tiểu Thử đã hoàn toàn mất đi cảm giác vui sướng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng thay đổi, vừa ngâm dài vừa thổn thức từng tiếng tiếp nối nhau trào ra khỏi miệng, cảnh xuân trong phòng tắm toàn bộ thối nát.
Phiền Tiểu Thử cảm thấy mình muốn chết, nhưng lại cảm thấy mình vui vẻ vô cùng, đau đớn khiến nàng chịu không nổi nhưng cơn khoái cảm không ngừng tiến đến, khiến nàng chẳng biết rốt cuộc mình muốn chết hay là muốn sống. Chỉ có thể gắt gao tóm lấy Mạc Ảnh Hàn, gắt gao ghì chặt đối phương. Hai tay kéo tóc Mạc Ảnh Hàn, càng kéo càng căng.
Tóc bị kéo, Mạc Ảnh Hàn đau muốn chết, mà càng đau nàng xuống tay càng thêm lực, hai người cứ như vậy rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Tiếng rên rỉ của Phiền Tiểu Thử kêu lên từng tiếng, nức nở cũng nặng nề từng tiếng, thở dốc cũng gấp rút từng tiếng.
Cảm giác như những cơn sóng biển không ngừng ập đến.
Nàng bắt đầu nhịn không được lên tiếng xin tha: "Mèo chiêu tài... mèo chiêu tài... mèo chiêu tài... mèo chiêu tài..." Sau đó kêu một tiếng, âm thanh dần yếu ớt, nước mắt từng giọt trào ra khóe mắt, rốt cuộc cũng mất đi tri giác.
...
...
Lúc Phiền Tiểu Thử tỉnh lại, nàng đã ở trên giường. Cơ thể cũng đã được lau sạch sẽ, quay đầu qua nhìn, phát hiện Mạc Ảnh Hàn đang ngon giấc bên cạnh nàng.
Gương mặt khi ngủ của Mạc Ảnh Hàn rất an tĩnh, an tĩnh khiến người nhìn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng đầu Phiền Tiểu Thử rất đau. Cảm giác say rượu thật không tốt. Nàng lắc đầu, cơ thể truyền đến từng cơn đau khiến nàng cảm thấy sau khi nàng say rượu nhất định đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
Nàng vẫy đầu, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cũng nhớ được một chút chuyện tối qua.
Tiếng rên rỉ, tiếng nức nở. Cầu xin. Đủ loại âm thanh tràn ngập trong đầu nàng, tuy nàng không nhớ được toàn bộ, nhưng cũng đã đủ để nàng biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra a?!
Nàng hoảng sợ.
Nàng hoảng sợ không phải vì mình và Mạc Ảnh Hàn đã xảy ra cái đó. Nói thật là, nàng mong bản thân và Mạc Ảnh Hàn xảy ra cái đó, không phải nàng vẫn luôn cầu sao? Huống chi hai người nên sớm xảy ra cái đó, xảy ra nhiều lần nữa, có biến động thì cũng là số lần ít hay nhiều mà thôi.
Nàng hoảng sợ chính là... nàng, nàng nàng nàng vậy mà lại bị đè a!
Không đúng nha không đúng nha!
Rõ ràng là nàng đè mèo chiêu tài nha, tại sao bây giờ mèo chiêu tài lại đè nàng nha nha nha! Cái này không đúng không đúng! Đảo chính rồi!
Cứ như vậy, một buổi sáng trời trong xanh đầy nắng, Phiền Tiểu Thử nhìn gương mặt đang ngủ của Mạc Ảnh Hàn, cảm thấy sống không bằng chết.
Không không không! Không không không!
Nàng không thể bỏ qua như vậy. Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi. Vậy bây giờ chỉ còn có thể... đòi lại gấp đôi!
Nghĩ như vậy, tay nàng sờ mó lên người Mạc Ảnh Hàn. Sau đó nàng sờ vào bên trong áo ngủ, trực tiếp tấn công giành quyền chủ động!
Nhưng nàng còn chưa tấn công giành quyền chủ động được.
Mạc Ảnh Hàn đã tỉnh lại.
Bên trong chăn, tay Mạc Ảnh Hàn thoáng cái bắt được tay của Phiền Tiểu Thử.
Mà bên ngoài chăn, đôi mắt của Mạc Ảnh Hàn cũng đã đối mặt với Phiền Tiểu Thử.
"Thế nào?" Băng sơn mỹ nhân cười thật quỷ dị! "Đêm qua còn chưa đủ?"
Phiền Tiểu Thử mắt đối mắt với Mạc Ảnh Hàn, rất nghiêm túc gật đầu. "Chưa đủ!" Nàng còn chưa đè nàng a, sao có thể đủ chứ!
"Tốt, chúng ta tiếp tục!"
Việc tiếp theo thật sự khiến người ta xấu hổ.
Trong chăn lộn xộn một trận.
Quần áo trên người đã hoàn toàn bị lột hết, nhìn một con mèo còn mặc quần áo ngủ ngồi trên người mình. Củ khoai lang rốt cuộc cũng kêu to không đúng!
"Sai rồi sai rồi! Là ta đè ngươi chứ không phải ngươi đè ta!!"
Kêu to, kêu to!
"Sai sao? Ta không cảm thấy thế." Hung hăng đè xuống!
"Sai rồi... sai rồi... hu hu hu... a a a... ưm... sai..."
Sai rồi sai rồi sai rồi!
Nàng muốn đòi lại nha, không phải dâng dê vào miệng cọp nha!
~~~~(3_3)~~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói thật ta không biết chân bị gác lên vai rốt cuộc có thể giãy giụa không, a~~ thật hy vọng ai xem rồi trở về thử chút, ngày mai nói cho ta biết... ~(≧▽≦)/~ la la la
Ban đầu định viết thêm một H nữa, nhưng tha thứ cho ta thật sự không được, viết H so với một ngày hai chương cái nào cũng khổ cực. Chim* chịu không nổi ~~~(3_3)~~~~ *còn lại lược bớt những câu không cần thiết*
*Ý chỉ Bổn Điểu đó