*Thấy gái đẹp nên ngẩn ngơ:v
Lễ phục màu trắng. Nhưng không phải nữ trang, mà là một bộ tây trang vô cùng hợp với dáng người.
Mái tóc hơi dài có chút xoăn, là loại xoăn tự nhiên.
Người này tuổi còn khá trẻ, rất được người ưa thích, kế toán - Tô Thiến.
Bất quá Phiền Tiểu Thử không biết nhiều về nàng. Nhưng người bên cạnh nàng thì lại khá rõ.
Học cùng cấp với nàng, hệ chính trị - Lạc Hà, đồng thời còn từng một lần làm hội trưởng hội học sinh của học viên Anh Đào.
Tuy Phiền Tiểu Thử chưa lần nào tiến vào hội học sinh, nhưng dựa trên những lần tham gia đại hội thể dục thể thao, có từng hợp tác cùng Lạc Hà, cho nên xem như có quen biết. Hôm nay có thể nhìn thấy nàng ở đây, Phiền Tiểu Thử rất cao hứng.
Chỉ là nàng không ngờ, Lạc Hà vậy mà lại đi cùng Tô Thiến. Các nàng quen nhau sao? Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, trước đây Tô Thiến từng là thành viên của hội học sinh, nếu đã từng làm việc cùng nhau, có biết nhau cũng không có gì kỳ quái... nhưng mà làm bạn đồng hành thì...
Điểm đó Phiền Tiểu Thử vẫn chưa rõ.
Bản thân Tô Thiến có một loại hào quang rất mạnh. Nàng vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Mà cũng đúng, ở trường hợp này, con gái ăn mặc giống như Tô Thiến... dù sao cũng rất ít. 【Căn bản là không có nhỉ?】
Tạo hình của Lạc Hà khá đáng yêu và thoải mái, đứng bên cạnh Tô Thiến, thật có một loại cảm giác trai tài gái sắc.
Chỉ là... Tô Thiến, rõ ràng là nữ sinh.
Phiền Tiểu Thử cảm thấy mình nhất định đã điên rồi, lẽ nào nàng thật sự là đồng tính nhưng hai mươi mấy năm nay lại không biết? Tại sao lúc này nàng thấy từng đôi đi vào đây, đều giống Les? Đều có quan hệ mờ ám?
Ừm... quả thật bạn của Đại Hàn toàn cong veo o(╯□╰)o
Phiền Tiểu Thử tự mình chán ghét bản thân. Nàng thậm chí còn cảm thấy, bản thân YY* các mỹ nữ đến đây, là một loại không tôn trọng.
*Huyễn
Cho nên lúc này, Phiền Tiểu Thử chuồn mất. Nàng chuồn tới góc phòng, uống nước trái cây cùng Bạch Lam.
"Không phải ngươi đang làm việc sao? Không đi tiếp đãi khách, chạy đến chỗ ta... không sợ bị mèo chiêu tài của ngươi trừ lương?" Bạch Lam vẫn là bộ dạng kia, tâm tình không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu, đang cầm ly nước trái cây vênh vênh tự đắc uống.
Phiền Tiểu Thử đang cầm ly nước trái cây, vừa uống vừa nói: "Chẳng lẽ ta không thể nghỉ ngơi một lát sao?" Khẩu khí nghe như sắp chết.
"..." Bạch Lam có chút buồn rầu nhìn Phiền Tiểu Thử. "Ngươi làm sao vậy? Nửa chết nửa sống."
"Bởi vì ta đói bụng." Lấy một cái cớ cẩu huyết đến nỗi người tự nói ra câu này cũng muốn tự tát chính mình.
"Không có ai cấm ngươi ăn. Đã đói bụng thì kiếm gì ăn đi." Bạch Lam muốn xem thường.
"Ta đang ăn nha." Phiền Tiểu Thử tiếp tục uống nước trái cây, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ảnh Hàn.
“...” Lẽ nào lúc ngươi đói bụng, thì dựa vào nước trái cây để sống qua ngày?
Bạch Lam vẫn giữ việc hành động như Phiền Tiểu Thử, nên nàng cũng nghiêng đầu, hướng về nơi tầm nhìn Phiền Tiểu Thử đưa đến.
Mạc Ảnh Hàn đã nói chuyện với Tô Thiến xong, đang tiếp đãi người khách khác. Bất quá người khách này khác với những người trước, là một người con trai.
Được rồi, phải thừa nhận là vấn đề này vô cùng ngốc. Tuy rằng khách đến hội trường rất nhiều, nhưng thật ra cũng có hai loại người, nam giới và nữ giới. Đương nhiên trong hội trường không có thể nào chỉ có nữ tham gia, cho nên gặp phải vị khách là nam giới cũng là chuyện bình thường giống như con người có tam cấp*.
*Con người ai cũng có ba thứ gấp gáp, nó đến thì không thể nhịn được.
Như đại tiểu tiện và đánh rắm -.- xem thêm giải nghĩa ở đây: http://baike.baidu.com/subview/22368/5263634.htm
Cho nên tình huống này căn bản không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là ở chỗ... Mạc Ảnh Hàn đang nói chuyện cùng hắn.
Nhưng dù sao, trò chuyện cũng không có gì không đúng. Người đã đến, thân là chủ, đương nhiên ngươi phải nói chuyện vài câu với đối phương mới không thất lễ đúng không?
Vì vậy, không cách nào tìm được một cái cớ để chối bỏ, sở dĩ Bạch Lam lại chú ý người con trai này thật ra là bởi vì, biểu tình hiện tại của Phiền Tiểu Thử rất không bình thường.
Cứ nhìn chằm chằm đối phương như vậy —— chính là người con trai kia, biểu tình này sẽ khiến người khác sản sinh ra rất nhiều hiểu lầm, một là, Phiền Tiểu Thử đang thầm mến người con trai này, cho nên khi thấy hắn nói chuyện cùng người con gái khác liền thấy rất mất hứng. Hoặc là, người con trai này có thể là bạn trai cũ của Phiền Tiểu Thử, đã chia tay, cho nên hiện tại Phiền Tiểu Thử nhìn thấy hắn liền vô cùng mất hứng. Thế nhưng Bạch Lam biết, Phiền Tiểu Thử không nghiêng về bất cứ lý luận nào ở trên.
"Hâm mộ, đố kị à?" Bạch Lam lo lắng, mở miệng đổ dầu vào lửa.
"Quái, ta không có biết người đó, tại sao ta lại hâm mộ mèo chiêu tài? Ta tuyệt nhiên không thích người đó nha? Sao lại nói là đố kị." Có người thốt lên lời nói dối, da mặt dày đúng là dày như thế.
Bạch Lam thiếu chút nữa dùng sức tát tới.
Ta nói a, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, còn nói dối trước mặt ta không cảm thấy thất đức hả?
"Ngươi định cứ như vậy giả bộ ngốc nữa sao?"
"?" Phiền Tiểu Thử lộ ra bộ dáng thiên niên ngốc.
Bạch Lam hận không thể cứ như vậy tát một cái vào đầu Phiền Tiểu Thử.
"Mạc Ảnh Hàn và người con trai đó đứng chung với nhau thật xứng đôi. Trai tài gái sắc." Nhưng Bạch Lam không đánh, chỉ thong thả nói như vậy.
Nhưng Phiền Tiểu Thử lại vì câu này mà nổi giận, đứng bật dậy, hét lên: "Xứng chỗ nào?! Một chút cũng không xứng!" Hành động của nàng rước tới không ít sự chú ý của những người trong hội trường.
"Ngươi nóng cái gì, chuyện của người khác, liên quan gì tới ngươi?" Bạch Lam lạnh lùng nói như vậy, bị người khác nhìn chăm chú, đem toàn bộ ánh mắt của họ biến thành ánh mắt sùng bái, hoàn toàn không bị áp lực.
"..." Phiền Tiểu Thử nghẹn lời.
"..."
"Chỉ là ta thấy một con khủng long, cho nên khó chịu." Nàng nói.
"Khủng long đâu, tới được đây, đa số không thể nào là khủng long." Bạch Lam nói, lời nàng nói đều là sự thật.
"Nhưng mà ta vẫn cảm thấy không xứng!" Phiền Tiểu Thử hậm hực.
"... Xì, không xứng thì không xứng, nhưng cũng không phải việc ngươi có thể quyết định, ngươi tức giận làm gì?" Liếc mắt.
"Là chuyện của ta." Quay đầu, tiếp tục nhìn đôi nam nữ ngoài cửa.
Nếu như, nàng là con trai, hoặc là, Mạc Ảnh Hàn không phải là con gái, thì tốt rồi.
Phiền Tiểu Thử nhìn Mạc Ảnh Hàn đứng ngoài cửa, đột nhiên buồn bã nghĩ.
"Thích Mạc Ảnh Hàn đúng không." Đột nhiên Bạch Lam nói như vậy.
Hừ!
"Đương nhiên thích nha, người ta thích cũng khá nhiều." Ngây ngốc đáp.
"Phiền Tiểu Thử... ngươi cứ tiếp tục giả ngu đi, nếu như ngươi thấy làm vậy sẽ có kết quả, thì cứ giả ngu đi."
"Có rất nhiều việc, dù ngươi đã hiểu rõ, nhưng cũng không có ít gì đúng không?" Đột nhiên Phiền Tiểu Thử nói như vậy, nàng nhìn Mạc Ảnh Hàn, lời nói có chút thương cảm. Nàng rất ít khi thương cảm, nàng luôn tràn đầy hy vọng với mọi chuyện, chỉ khi nàng cảm thấy thật sự vô vọng, mới có thể trở nên thương cảm.
Đột nhiên Bạch Lam nổi giận. Nàng rất muốn nói gì, nhưng phát hiện bản thân lại không có lời nào có thể phản bác. Dù sao lời Phiền Tiểu Thử nói, cũng là sự thật, nhưng nàng vẫn tức giận, không hiểu tại sao, chỉ đột nhiên. "Nhưng ngươi cứ cố gắng giả tạo như thế, có thể giải quyết được gì?" Nàng nói, dừng một chút. "... Ít nhất là ta sẽ không ghét bỏ ngươi."
Phiền Tiểu Thử vì lời này, mà cả người chấn động như bị Thiên Lôi đánh trúng.
"Ngay cả người khác ngươi cũng không lừa được, vậy mà lại vọng tưởng lừa dối được chính mình sao? Phiền Tiểu Thử." Nàng thừa nhận, vừa nghĩ đến đứa bạn của mình lại nói nàng đem lòng thích một người con gái, thật có chút khiếp sợ, nhưng dù sao đó cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận, trái ngược với chuyện này, điều nàng không nhìn thấy hy vọng nhất, chính là Phiền Tiểu Thử của hiện tại.
Vọng tưởng giả ngốc, cái gì cũng không biết cái gì cũng không đối mặt, Phiền Tiểu Thử.
Phiền Tiểu Thử hung hăng uống cạn ly nước trong tay, đột nhiên buông mạnh xuống, chạy vọt ra cửa.
"Tiểu Thử?" Bạch Lam đột nhiên cảm thấy lạ, vừa chuyển đầu. Lại nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn bị người con trai kia kéo tay.
Nàng đưa mắt đến bên kia, chỉ thấy Phiền Tiểu Thử gấp rút chạy đến, vội vội vàng vàng ngăn cản người con trai kia nắm lấy tay Mạc Ảnh Hàn. Dường như đang tranh cãi cái gì đó. Dường như Mạc Ảnh Hàn có chút tức giận, cau mày, sau đó nàng mở miệng, dường như muốn quát Phiền Tiểu Thử dừng lại, nàng cũng đã mở miệng, nhưng về phần nàng nói gì, Bạch Lam không nghe được, lại thấy Phiền Tiểu Thử kéo Mạc Ảnh Hàn rời đi, để lại người con trai, vẻ mặt không muốn đứng ở đây nữa.
Bất chợt Bạch Lam cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thông suốt, sự hậm hực ban đầu cũng vì vậy mà biến mất. Bạn của mình có thể đạt được hạnh phúc đương nhiên là chuyện nàng vẫn luôn hy vọng. Nhưng rồi đột nhiên lại cảm thấy, thứ gì đó nguyên bản là của mình, vậy mà bỗng chốc biến mất, như trở thành của người khác, loại cảm giác này, có chút cô đơn, có chút khó chịu.
Bạch Lam cảm khái: Ai nói chỉ có ái tính mới làm người khác biết ghen tuông? Chỉ cần tình cảm đủ sâu, tình thân, tình bạn cũng sẽ như vậy a.
Hội trường vẫn náo nhiệt, dù cho Mạc Ảnh Hàn có bị Phiền Tiểu Thử kéo đi, tân khách vẫn không ngừng đến, Mạc Thanh Hàn thay thế Mạc Ảnh Hàn ra tiếp đón.
Lần này không chỉ Mạc Thanh Hàn đi tiếp đón khách, ngay cả người của Bổn gia cũng giúp một tay, Tô Thiến vừa vào hội trường, thì thấy có người đến, vì vậy liền mang Lạc Hà theo, cùng nhau ra đó.
Vừa đến là một người con gái mang theo sự ổn trọng, nụ cười điềm đạm, bên cạnh nàng là một người ăn mặc chững chạc, nhưng biểu tình lại không được tốt.
Sơ gia, nguyên bản địa vị ngang hàng với Bổn gia, lại bởi vì trụ cột của Sơ gia là Sơ Đỉnh Văn qua đời mà trở nên suy yếu. Sau đó lại được Bổn gia giúp đỡ, hôm nay con gái của Sơ Đỉnh Văn - Sơ Đông chính thức tiếp quản gia tộc, đang ở đà không ngừng hưng thịnh.
Mục Thu, hôm nay vừa chính thức thay thế cho muội muội của mình, trở thành người quản lý mới của Sơ Đông.
"Tại sao giờ này mới đến?" Một thân tây trang trắng sáng, Tô Thiến đi đến, gương mặt tuấn tú dẫn ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn Mục Thu vừa mới bước vào, mở miệng hỏi.
"Sơ gia có một số việc, nên phải nán lại." Mục Thu cười nhạt, xoay người gật nhẹ đầu với những người của Bổn gia ra tiếp đón các nàng.
Ánh mắt đảo quanh một vòng, liền phát hiện điều gì, vì vậy cười, nói với Mạc Thanh Hàn: "Tại sao hôm nay không thấy người chủ sự đâu?"
"Tỷ của ta cũng đúng lúc có việc, chờ một chút sẽ đến." Mạc Thanh Hàn đáp.
Mục Thu không trả lời, bày tỏ ý đã hiểu.
Tang Linh rất quan tâm Sơ Đông, hỏi một vài việc trên phương diện học hành.
"Vừa đến trường, vừa làm việc, có phải rất khổ cực không?" Nàng cười dịu dàng, hỏi cũng dịu dàng.
"Sớm đã thành thói quen, có gì khổ cực hay không khổ cực." Sơ Đông vừa đáp, liền để lộ tuổi tác thật của mình, tuy gương mặt nhìn sơ qua vô cùng trưởng thành và chững chạc, nhưng vừa nghe thấy giọng liền biết, kỳ thực nàng còn là vị thành niên. Giọng điệu còn mang theo một ít ngây ngô là điều khó tránh khỏi.
Mục Thu đau đầu, vị tiểu thư này, lại đang ngạo kiều sao? o(╯□╰)o
Bởi vì đã có một thời gian không gặp, nên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đứng ngoài cửa mà nói chuyện thì thật đáng chú ý, vài người vì vậy mà đi vào góc, tìm chỗ để ngồi. Trò chuyện với nhau một vài chuyện nghiêm túc hoặc một vài chuyện không quan trọng.
Các nàng đều tự mình bề bộn nhiều việc, những lúc có thể cùng nhau tụ họp như vậy, rất khó có được. Mặc dù không phải là thân quen, nhưng cũng không có nhiều khoảng cách, không gì trở ngại các nàng trò chuyện với nhau.