Nụ hôn này bá đạo nhưng ngắn ngủi, Mạc Ảnh Hàn rất nhanh liền buông tay. Mở to đôi mắt trong trẻo đến làm người ta chột dạ, nhìn Phiền Tiểu Thử. Phiền Tiểu Thử còn đang ngờ vực không biết xoay xở làm sao, ngờ vực vì nàng không thể tin được, không thể tin được nàng thật sự có thể hạnh phúc như vậy, không thể tin được một người giống như Mạc Ảnh Hàn, lại thật sự chấp nhận mình.
Ban đầu nghĩ đến một nghìn lần, một vạn lần, phải làm sao mới có thể cho người đó hiểu rõ được tình cảm của mình, làm sao mới có thể cho người đó cũng thích lại mình, hôm nay thật sự đạt được, nàng lại bắt đầu hoài nghi.
Là đáp án của nàng sao? Là nàng cũng thích mình sao? Sẽ vậy sao? Tại sao nàng lại thích mình?
Nàng không tự tin, củ khoai lang luôn tự kỉ đến khiến người khác muốn tát chết nàng, ngay lúc này sự tự tin của nàng lại không trổi dậy. Dường như từ lúc gặp Mạc Ảnh Hàn, nàng liền bắt đầu không tự tin.
Nhưng nàng lại nhìn thấy gương mặt người kia đột nhiên một chút rồi một chút giương lên, nhẹ nâng khóe môi. Cứ như vậy, ở trước mặt nàng, chậm rãi, từ từ, nhẹ nhàng, thản nhiên, một chút rồi một chút, như không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng lại sâu không gì sánh được, nhướn mi, nhoẻn miệng.
Mi mắt cong cong, khóe môi nhếch nhẹ, một nụ cười bất ngờ, nhạt nhạt, lạnh lạnh, rõ ràng nhưng lại nhợt nhạt, thậm chí còn mang theo một chút tính trẻ con, một chút tà mị, nụ cười của Mạc Ảnh Hàn.
Phiền Tiểu Thử chưa từng nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn cười như vậy. Phải nói, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn cười, cho đến bây giờ Mạc Ảnh Hàn cũng chưa từng cười, nhưng nụ cười đạm đạm, thanh thanh lạnh lạnh này, cả thế giới liền say, say thế giới của Phiền Tiểu Thử.
Phiền Tiểu Thử cứ như vậy nhìn, kinh ngạc, ngây ngốc, sau đó lòng nàng như có một luồng nước mát chảy qua, từng chút từng chút trở nên rõ ràng. Sau đó nàng nghĩ, thật may mắn mèo chiêu tài của nàng chưa bao giờ cười, nếu như nàng luôn cười như vậy, sẽ có bao nhiêu gã, say sưa trong nụ cười này đây? Nàng sẽ lại ghen tỵ như thế nào.
Vì tác dụng của thuốc nên gương mặt của Mạc Ảnh Hàn ửng màu đỏ nhạt, ngực trần, nhẹ nhàng chầm chậm kích động lòng người. Phiền Tiểu Thử chỉ cảm thấy đầu "bùm" một cái, nháy mắt như vậy não nàng không cách nào hoạt động nữa. Nàng nghĩ, mèo chiêu tài của nàng có lẽ không biết, nụ cười của nàng như vậy, ở trong mắt của nàng là một loại quyến rũ thế nào!
Quyến rũ đến tàn khốc, quyến rũ đến tuyệt vọng! 【Sự thật là người ta cái gì cũng không có làm】
Mái tóc của Mạc Ảnh Hàn vẫn còn ẩm ướt vài sợi vươn trên vai và chiếc gối sau đầu, đen óng, xoăn xoăn, làm nền cho chiếc cổ đặc biệt trắng của nàng.
Phiền Tiểu Thử cúi người buông đầu xuống, mái tóc được cột bằng dây trượt xuống từ vai trái của nàng, sợi tóc nhẹ nhàng quấn quít cùng mái tóc đen của Mạc Ảnh Hàn, dưới ánh đèn mờ ảo này, giống như được tiền kiếp tiện tay vấn kết lại.
Phiền Tiểu Thử giương mắt nhìn, đột nhiên cúi đầu, há miệng cắn vào chiếc xương quai xanh tinh xảo của Mạc Ảnh Hàn.
Trừng phạt, phát tiết, tức giận cùng đau khổ, thậm chí mang theo chút ủy khuất, cho nên mạnh mẽ, cố sức, không chút lưu tình cắn xuống.
Mạc Ảnh Hàn không đề phòng kế sách này của nàng, bỗng dưng ăn đau, thở hắt vì kinh ngạc, nhưng lại không kêu thành tiếng. Chỉ như vậy thôi, cũng đã đủ khiến Phiền Tiểu Thử đau lòng, lập tức nhả ra, không dám cố sức.
"Mèo chiêu tài... xin lỗi..." Lòng nàng tràn đầy xấu hổ, nhìn dấu răng của nàng lưu lại trên chiếc xương quai xanh của Mạc Ảnh Hàn. Lại muốn rơi lệ.
Nhưng lời nàng còn chưa dứt, Mạc Ảnh Hàn duỗi một tay đưa ra sau đầu nàng, kéo nàng lại, một lần nữa hôn lên.
Nàng là Mạc Ảnh Hàn, nàng cũng sẽ do dự, nàng cũng sẽ chùn bước, nàng cũng có việc muốn trốn tránh, nhưng đó là lúc nàng chưa đặt quyết tâm. Nếu đã hạ quyết tâm, nàng sẽ không lùi bước. Trong đời Mạc Ảnh Hàn, ngắn gọn chỉ có câu như vậy: Không làm thì thôi, đã làm, thì không lùi bước!
Mà hiện nay nàng đã quyết định chấp nhận củ khoai lang ngu ngốc kia, thì nàng vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận việc nàng đã chọn lựa ngay lúc này.
Răng môi liên tục va chạm, không để lại một khe hở nào, chiếc lưỡi linh hoạt cũng cố sức luồn vào, sâu, càng sâu, bất kể sâu như thế nào cũng đều cảm thấy thiếu.
Môi của nàng chạm vào răng nàng, răng của nàng chạm vào môi nàng, uyển chuyển, lại mang theo một chút mãnh liệt.
Cực lực cướp đoạt, không chừa đường thoát.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phiền Tiểu Thử đã trải qua đại hỉ đại bi*, thể xác và tinh thần như đều điên cuồng, một tay nàng đặt vào trong mái tóc xoăn dày mang theo mùi thơm, vững vàng nâng đầu nàng, đem nàng dán chặt vào người mình, bức nàng vươn cổ, tay kia đỡ lấy vai, ổn định cơ thể nàng.
*Việc vui nhất, việc buồn nhất
Mạc Ảnh Hàn bị ép nâng nửa người dậy, không nơi nào để tựa, lại bị Phiền Tiểu Thử đè chặt, thật sự vất vả vô cùng, đành phải trở tay bám vào lưng Phiền Tiểu Thử để mượn lực, cổ nàng càng vươn cao hơn.
Cũng không biết rốt cuộc là làm sao, đầu óc của nàng nguyên bản còn hỗn loạn lại bắt đầu trở nên rõ ràng, nhưng lại rất nhanh liền mê ly một lần nữa. Có thể là do nụ hôn, cũng có thể là do sự điên cuồng của Phiền Tiểu Thử.
Phiền Tiểu Thử cảm thấy cả đời nàng cũng chưa từng phát cuồng như vậy, cả thân thể và tinh thần dường như không còn là của nàng nữa, hoàn toàn không bị nàng khống chế. Rõ ràng là nàng muốn ôn nhu, rõ ràng là lo sợ Mạc Ảnh Hàn sẽ khó chịu, hay sẽ chán ghét hành động điên cuồng vô cùng này của nàng, nàng rõ ràng muốn dừng tay, nhưng nàng lại không dừng lại được. Trong cơ thể của nàng như có một tên ma vương đang ở trong khu vườn địa đàng, đang không ngừng thúc giục, không ngừng mê hoặc nàng, chiếm đoạt đi! Chiếm đoạt đi! Hái quả cấm kia.
Và nàng đã bị mê hoặc rồi, không còn nơi nào có thể trốn!
Lưỡi của nàng hoành hành bá đạo trong miệng Mạc Ảnh Hàn, không ngừng rượt đuổi tìm kiếm, cướp đoạt từng nơi có thể đến, hàm trên, vách hàm, nướu răng, thậm chí từng chiếc từng chiếc răng cũng liếm qua, lại sâu như thế nào cũng cảm thấy thiếu, nhưng nàng lại không tìm được thêm nơi nào nàng chưa từng đến nữa, vì vậy chỉ phải gắt gao cuốn lấy lưỡi của Mạc Ảnh Hàn, liều mình triền miên.
Mà Mạc Ảnh Hàn cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, liều hết sức lực để đáp lại, nhiệt liệt, mang theo khiêu khích, không hề dừng lại. Dường như trong lúc này hai người đang tiến đến một trận chiến ngươi tranh ta đoạt, ngươi chết ta sống.
Từ từ, hai chiếc lưỡi giao quấn trong miệng bắt đầu có chút tê, nước bọt không kịp nuốt vào cũng theo khóe môi chậm rãi chảy xuống, hai người vẫn không nới lỏng nhau ra.
Sau cuộc chiến tranh, đôi môi cũng từ từ trở nên mềm mại và sưng lên, một vươn một dừng, từng đợt chấn động nảy lên tim, càng cảm thấy thần trí phóng đãng, không thể kiềm chế.
Bầu không khí bốn phía đã quá mỹ loạn*, ngọn lửa trong lòng không ngừng thiêu đốt, như phải nướng cháy cả gian phòng này nó mới chịu bỏ qua.
*Hoa lệ + loạn/lộn xộn
Tâm trí của Phiền Tiểu Thử đã say, linh hồn của Phiền Tiểu Thử đã mê, đất trời ngả nghiêng, không còn biết đâu là trời đâu là nhân gian, là quá khứ hay hiện tại, là sáng hay tối.
Mà Mạc Ảnh Hàn cũng không kém hơn, Phiền Tiểu Thử vừa rời khỏi đôi môi nàng, nàng liền bắt đầu thở dốc. Hôn môi thật sự là một việc cực khổ, quả thật không phải là ai cũng có thể làm được.
Đôi môi của Phiền Tiểu Thử từ từ lướt xuống, dọc theo gò má nàng, đi qua chiếc cổ trắng ngần của nàng, xuôi theo bờ vai mượt mà. Sau đó tay nàng rời khỏi đầu Mạc Ảnh Hàn, lướt qua mặt nàng, qua cổ nàng, vượt qua chiếc xương quai xanh còn lưu lại dấu răng của nàng, nhẹ nhàng, chậm rãi, rút đi trở ngại cuối cùng trên người Mạc Ảnh Hàn, chiếc khăn tắm đã bị mở rộng.
Sau đó liền chăm chú nhìn chằm chằm cơ thể Mạc Ảnh Hàn, rốt cuộc nàng có thể đường đường chính chính, không cần e dè, không cần lén lút nhìn nữa.
Tầm nhìn của nàng di chuyển qua, lướt qua bộ ngực mềm mại của Mạc Ảnh Hàn, liên tục nhìn xuống. Tiếng thở dốc cũng từ từ nặng nề, ánh mắt nóng rực kia quả thật như muốn thiêu cháy người khác.
Mạc Ảnh Hàn từ từ cảm thấy cả người sôi sục, thở gấp không ngừng.
Nàng cảm thấy bản thân đang tỏ ra yếu thế, mà nàng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt ai, dù là ở tình huống như vậy, nàng cũng không cho phép. Nàng đột nhiên nghiêng người dậy, một tay đặt lên sườn mặt của người kia, há miệng cắn vào vành tai nàng, mái tóc xoăn đen lập tức rủ xuống, một vài sợi vẫn còn bám vào gò má, một trận nhiễu loạn khó chịu.
Nụ hôn này châm ngòi toàn bộ kíp nổ, bất chấp trên người còn mặc quần áo hay là không, bất chấp quần áo có ma xát vào da thịt non mềm trắng nõn của Mạc Ảnh Hàn hay không, chỉ ôm chặt lấy nàng, bất chấp tất cả hôn lên. Đem nơi vừa mới thăm hỏi kia, một lần nữa hung hăng, ân cần, tỉ mỉ hôm qua một lần nữa.
Da thịt trước ngực Mạc Ảnh Hàn không ngừng ma xát vào quần áo của Phiền Tiểu Thử, bởi vì Phiền Tiểu Thử ôm rất chặt, nàng thậm chí cảm giác được sự mịn màng trên áo nàng, những đường nét nhỏ mảnh thường ngày khó có thể nhìn thấy của đường vân trên vải tinh tế xoẹt qua da thịt nàng, khiến cơ thể nguyên bản nhạy cảm của nàng được kích thích dậy một loại cảm giác, khiến nàng suýt nữa hô thành tiếng. Cắn chặt lấy môi mới có thể nhịn xuống.
Vì nếu thốt ra, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ chịu không nổi, hận không thể chết ngay lúc này.
Cánh tay của Phiền Tiểu Thử chưa từng ngừng lại, không ngừng dao động trên những mảnh da phiếm đỏ bóng loáng của Mạc Ảnh Hàn, lướt qua từng phân từng tấc.
Mà môi của nàng, đã hướng lên trên, lúc này đang lưu luyến vành tai mềm mại của Mạc Ảnh Hàn, nhẹ nhàng ngậm liếm chơi đùa.
Mạc Ảnh Hàn khẽ run lên, vành tai lập tức cảm thấy rát bỏng, bản năng của nàng muốn tách khỏi. Nhưng đối phương không cho nàng có cơ hội đó, vững chắc chế trụ, nàng khẽ động, nàng liền động theo, không có bất cứ khe hở nào để thoát.
Cánh tay Phiền Tiểu Thử tuần tra về phía trước, xoa bộ ngực ưỡn thẳng của Mạc Ảnh Hàn, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dùng đầu móng tay mỏng của nàng, nhẹ nhàng quét qua hạt đậu đỏ ở trung tâm. Nàng kiên nhẫn như vậy, nhưng vẫn không nghe được bất cứ tiếng kêu rên của Mạc Ảnh Hàn, khí thế vẫn không muốn ngừng, rốt cuộc cũng có thể cho bờ môi thủy chung không phát ra bất cứ một âm thanh nào của mỹ nhân không chịu tỏ ra yếu kém nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Ngắn, rất nhỏ. Nếu như không cẩn thận nghe, sẽ không thể chú ý đến.
Nhưng Phiền Tiểu Thử chú ý, nàng không chỉ chú ý đến, còn bởi tiếng rên rỉ như phù dung sớm nở tối tàn này, mà cả người rực lửa. Nàng không tiếp tục giày vò vành tai Mạc Ảnh Hàn đã bị nàng cắn có chút sưng đỏ nữa. Cúi đầu, ngậm lấy viên thịt màu hồng kia, đầu tiên dùng răng cắn lên, nhẹ nhàng lôi kéo, rồi dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh, rất nhanh liền cảm thấy nó nóng lên rồi cương thẳng, nhẹ nhàng mút vào.
Ngực bên kia cũng làm y như vậy. Hai tay tận lực tìm kiếm nơi mẫn cảm của nàng.
Mạc Ảnh Hàn dường như rất ảo não với âm thanh nhỏ mà bản thân vừa để thoát ra khi nãy, sau một tiếng nhỏ đó, nàng liền cắn chặt răng, không để bản thân thốt ra thêm một âm thanh nào.
Làm sao Phiền Tiểu Thử không biết suy nghĩ này của nàng? Vì vậy nàng càng cố gắng hơn, hai tay càng thêm di chuyển, không ngừng tuần tra tới lui trên người Mạc Ảnh Hàn, vài lần vân vê vừa trọng vừa chuẩn, cánh tay đi đến hông càng bóp vào đúng nơi quan trọng.
Cơ thể Mạc Ảnh Hàn mạnh run lên, giống như có một luồng điện xoẹt qua, gần như nhịn không được kêu lên thành tiếng. Nhưng nàng sao lại chịu thua? Cưỡng chế tâm trạng của mình, sau đó mạnh xoay người, muốn cứ như vậy đặt Phiền Tiểu Thử xuống dưới thân. Nhưng tình trạng cơ thể nàng hiện tại không ổn, mà Phiền Tiểu Thử dù sao cũng không phải là loại chỉ nhìn cho đẹp mắt, người đã từng luyện võ, sao có thể thoáng cái bị người khác điên loan đảo phượng* chứ?
*Đẩy ngã con chêm loan đổi thành con chêm phượng
*Chêm loan cũng là một loài chêm phượng
Lần một không thành công, Mạc Ảnh Hàn liền bắt đầu lần hai.
Nhưng công kích của nàng còn chưa bắt đầu, lại cảm thấy hai tay của Phiền Tiểu Thử đã tìm đến giữa hai chân nàng, đột ngột tách hai chân nàng ra, còn chưa kịp phản kháng Phiền Tiểu Thử đã không cho nàng cơ hội nào, nhanh chóng lách cơ thể vào giữa hai chân nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Được rồi, tin tưởng tất cả mọi người đều đã nhìn ra, lần đầu tiên, nữ vương thụ. Nhưng mà yên tâm... Mạc nữ vương sau này sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
Ách... dù sao Mạc Ảnh Hàn cũng không phải là loại người ăn không ngồi rồi a. Haiz... nguyên bản còn muốn nữ vương thụ kia mà... bây giờ không biết nói sao, lại biến thành hỗ công rồi. Nhưng mà hoa bách hợp, thỉnh thoảng cũng rất dễ xảy ra chuyện không phân rõ công - thụ... được rồi, mỗ Bổn thừa nhận, hỗ công... lần đầu tiên viết.