Nghe được Diệp Lâm nói, Tô Nghiêu chỉ cảm thấy Diệp Lâm là ghét bỏ nàng không hiểu quy củ, sợ nàng để hắn mất mặt thôi. Nàng cũng không phải là chủ động yêu cầu cùng đi với Diệp Lâm, nếu là hôm nay Diệp Lâm thả nàng ở Tướng phủ, nàng còn mừng rỡ vì một ngày thanh nhàn.
Tô Nghiêu oán thầm như vậy, tựa vào trước ngực Diệp Lâm không lên tiếng.
Chờ đến phủ trưởng công chúa Hoài Dương, xuống xe ngựa, liếc mắt liền nhìn thấy một công tử mặc cẩm y buộc tóc mang theo cả đám tùy tùng đứng ở cửa phủ nghênh đón.
Trưởng công chúa Hoài Dương dĩ nhiên là sẽ không ra nghênh tiếp ở cửa, đứng ở cửa tiếp hắn và nàng, là trưởng tử Từ Thận Ngôn của bà.
Tô Nghiêu vừa xuống xe ngựa, ánh mắt liền bị người trẻ tuổi trước mắt hấp dẫn.
Lần trước cung yến Tô Nghiêu phát hiện, huyết mạch hoàng tộc Diệp gia huyết mạch cực kỳ tốt, từng người đều có dung mạo xuất chúng, chỉ là không nghĩ tới ngay cả họ hàng cũng là như thế.
Từ Thận Ngôn ước chừng là thừa kế nét đẹp của trưởng công chúa Hoài Dương, mặt mày cực tốt, cố tình trên người lại có khí chất đáng yêu và phong độ của người trí thức, lúc này thấy bọn họ xuống xe, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nụ cười, khiến Tô Nghiêu không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Mỹ nhân thành Trường Trữ, thật đúng là nhiều không kể xiết.....
Đang xuất thần, tay dưới ống tay áo rộng chợt bị người nắm lại, Tô Nghiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, đã nhìn thấy thái tử điện hạ lạnh lùng bên cạnh.
Trong lúc nhất thời Tô Nghiêu không biết ý tứ của Diệp Lâm, một đôi mắt đẹp lưu chuyển trên người trên người Diệp Lâm, thấy hắn không có cử động gì khác, lúc này mới có chút không hiểu thu hồi ánh mắt.
Bên kia Từ Thận Ngôn đã quy củ hành lễ, đưa bọn họ vào trong phủ đi.
Từ Thận Ngôn vốn là hoàng thân quốc thích, theo như bối phận coi là biểu ca của Diệp Lâm. Hai người quen biết tư nhỏ, vì vậy, mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép, hắn cũng không như người khác thận trọng như vậy, dọc theo đường đi câu có câu không nói chuyện với Diệp Lâm, vô cùng bừa bãi tự nhiên.
Tô Nghiêu đi theo Diệp Lâm, lặng lẽ nhìn Từ Thận Ngôn. Người nọ mặc dù tao nhã lễ độ, trên người lại có loại lạnh nhạt kỳ quái, khiến Tô Nghiêu cảm thấy, nhân vật như vậy, nếu là chí không ở triều đình mà ở với sơn dã, chắc hẳn cũng là một truyền kỳ.
Mới vừa rồi thời điểm xuống xe hàn huyên, nàng rõ ràng nhìn thấy Từ Thận Ngôn nhìn nàng, lông mày nhíu như vậy, tuy là chợt lóe lên, nhưng Tô Nghiêu vẫn thấy được.
Lúc nào thì nàng có thể thu hồi ánh mắt đặt ở trên người khác lại, lúc nào thì có thể chỉ nhìn một mình hắn?! Diệp Lâm chỉ có cảm giác mình càng thêm nặng nề không nhẫn nhịn, nhưng không cách nào khống chế mình.
Khẽ dừng lại một bước để Tô Nghiêu đuổi theo, Diệp Lâm đưa tay lôi nàng đến bên người, nghiêng đầu nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Không yên lòng.”
Tô Nghiêu cũng không biết hiện tại trong lòng Diệp Lâm tràn đầy oán niệm, chỉ coi hắn lại đang chấp nhất “Ta không nhớ ngươi ở phía sau” chuyện này, nghĩ đến thái tử điện hạ có thể lại mắc bệnh, cũng nhân nhượng hắn, sống lưng thẳng ho khan một tiếng, mắt nhìn phía trước đi theo hắn.
Xuyên qua mấy cửa son Điêu Lan Ngọc Thế, rất nhanh tới Hội Khách Đường, Tô Nghiêu nhìn thấy ngồi ở chính giữa là trưởng công chúa Hoài Dương, trong lòng sợ ngược lại mất mấy phần.
Lại nói trưởng công chúa Hoài Dương cũng có chút tuổi, bảo dưỡng cũng rất tốt, giữa lông mày mơ hồ lộ ra phong vận lúc còn trẻ, quanh thân cũng tản ra hơi thở tự phụ.
“Vị này chính là đại tiểu thư Tô gia?” Thấy hai người cùng nhau mà đến, trưởng công chúa Hoài Dương hỏi.
Tô Nghiêu vội vàng hành lễ cung đình, khéo léo hồi đáp: “Hồi bẩm trưởng công chúa, chính là A Dao.”
Không ngờ Hoài Dương chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, sẽ không để ý tới nàng nữa, chuyển tầm mắt qua Diệp Lâm đứng ở một bên nói: “Đây cũng chính là cô nương đã mê hoặc ngươi suốt thời gian qua?”
Ách, Tô Nghiêu có chút cảm thấy oan uổng. Nàng cũng không cố ý đi mê hoặc hắn, phải nói mê hoặc, mấy ngày nay rõ ràng là mê hoặc mình này.....
Diệp Lâm cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười gật đầu.
Trong lòng Hoài Dương vốn cũng không nhanh, thấy Diệp Lâm sảng khoái mà thừa nhận, cũng hiểu Diệp Lâm quyết tâm muốn lấy nàng làm thái tử phi, mới đưa nàng mang đến cho mình nhìn.
Hoài Dương thân là trưởng công chúa, lý nên ra vẻ khí độ hoàng gia, chỉ là nhìn Tô Nghiêu, bà lại thế nào đều thích không ra vẻ được.
Diệp Lâm thanh tâm quả dục ra sao bà Hoài Dương rõ ràng nhất, có thể để Diệp Lâm thấy một mặt liền quyết tâm muốn thành thân diện mạo cô nương đó tất nhiên không kém, nhưng Hoài Dương vẫn không nghĩ đến, dung mạo Tô Dao lại xinh đẹp đến thế.
Nhưng cố tình, mềm mại xinh đẹp như vậy, một ít song mắt đen vừa thanh thanh lượng lượng. Hoài Dương sống đến từng tuổi này, đã duyệt qua vô số người, nhìn ra được nàng tuyệt sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, mà là cô nương có chính kiến.
Nhìn chung chuyện lúc trước, có bao nhiêu phi tử bởi vì sắc đẹp và dã tâm mà họa loạn triều cương tạm thời không đề cập tới, chỉ nói triều này, sao phong hoàng hậu không là mỹ nhân trong mỹ nhân, sao không là thông minh độc lập? Nhưng kết quả thế nào? Bây giờ cầm quyền, đến tột cùng là họ Diệp hay là họ Phong?
Chuyện lúc trước làm gương! Hoàng gia cần một người đoan trang thanh tao lịch sự, có thể là mẫu nghi thiên hạ ôn lương hiền thục, mà không phải một mỹ nhân một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể chọc người mất hồn, cố tình còn có ý tưởng họa thủy.
Tô Dao là cô nương Tô lão tiên sinh tự mình dạy dỗ, nàng gió thoảng bên gối đến tột cùng có thể thổi trúng thật lợi hại, Hoài Dương không dám tưởng tượng.
Nghĩ được như vậy, Hoài Dương chỉ cảm thấy buổi sáng vừa có chút nhức đầu thế nhưng càng nghiêm trọng, một khoét một khoét vô cùng đau đớn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, lau trán.
Tô Nghiêu thấy sắc mặt trưởng công chúa Hoài Dương dần dần trầm, trong lòng cũng biết việc lớn không tốt, giờ phút này lại thấy nàng lấy tay nâng trán, trong lòng càng thêm không nắm chắc, nâng mí mắt nhìn Diệp Lâm, cũng không biết hắn có thể hiểu nàng nhờ giúp đỡ.
Nàng cũng không nhìn ra trưởng công chúa Hoài Dương có một chút thích nàng. Tình cảm Diệp Lâm ban đầu nói trưởng công chúa Hoài Dương sẽ thích nàng, chỉ là vì sợ nàng cuống mới thuận miệng bịa chuyện.
Diệp Lâm lại không nhìn nàng, chỉ cúi người hỏi: “Cô cô đây là thế nào?”
Hoài Dương “Ừ” một tiếng, nhỏ giọng rên rỉ nói: “Bệnh cũ, vừa mới vào xuân liền gặp phải, mấy ngày nay thái y đến xem mấy lần, nhưng cũng không thấy khá.”
“Ngược lại A Dao biết chút án ngột thuật, không bằng để A Dao xoa xoa cho cô cô?” Không biết Diệp Lâm lại rút ra tà gió cái gì, chợt đề nghị.
Tô Nghiêu:.....
Nàng biết một chút xoa bóp, trước kia cũng thường xoa bóp cho người già trong nhà, nhưng nàng cũng không xác định nàng có thể làm tốt cho trưởng công chúa hay không.
Nếu như không được trở mặt với nàng, nàng tìm ai khóc đây.....
Hoài Dương liếc mắt có chút hơi khó nhìn Tô Nghiêu, thế nhưng gật đầu một cái, một bộ “Nhưng theo như không sao“. Tô Nghiêu từ chối không hết, khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.
Nàng cũng không xác định trưởng công chúa do cái gì tạo thành nhức đầu, bắt đầu chỉ là thảm thức án, vừa quan sát vẻ mặt trưởng công chúa, âm thầm ghi nhớ, suy nghĩ một phen mới tìm mấy huyệt vị quan trọng hơn, tượng mô tượng dạng đấm bóp.
Mắt thấy chân mày trưởng công chúa từ từ dãn ra, Tô Nghiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên mà nhớ tới cha mẹ của mình.
Nàng xuyên qua lâu như vậy, mỗi lần chỉ có nửa đêm nằm mơ mới có thể mơ thấy cha mẹ. Tô Nghiêu thật ra thì có một đôi cha mẹ rất tốt, tình cảm hòa thuận, tương kính như tân, cũng chưa bao giờ đánh chửi Tô Nghiêu, từ trước đến giờ đều là lấy lý lẽ nói rõ.
Nàng xoa bóp, cũng là bởi vì nhìn thấy cha mẹ ngày càng già đi tay chân không hề linh hoạt nữa, mình mới đi học, khi về nhà liền xoa cho bọn họ, cũng coi như tận một phần hiếu tâm.
Tính tình Tô Nghiêu kiên cường, chưa bao giờ chảy nước mắt ở trước mặt người khác, đến khi chỉ có một người vùi ở trong chăn mới có thể chảy nước mắt nhớ nhung cha mẹ. Thế nhưng một ngày, nhìn chân mày trưởng công chúa dãn ra, nàng đột nhiên có chút không khống chế được tâm tình của mình, lập tức ướt hốc mắt.
Bọn họ có khỏe không..... Bọn họ..... Có phải cho là mình chết rồi hay không.....
Tô Nghiêu không nghĩ ra vì sao mình xuyên qua, cũng không hiểu thiên địa này to lớn, nàng không tiếc Vô Hối, vì sao cố tình chọn nàng. Nhưng nàng biết, linh hồn của nàng ở nơi này gặp quỷ nhạn triều, này tồn tại một ít thế giới, nàng nhất định là không có ở đây.
Một giọt lệ “Lạch cạch” rơi trên mặt Hoài Dương, Hoài Dương có chút nghi ngờ mở mắt, đã nhìn thấy khuôn mặt lã chã chực khóc, viết đầy nhớ nhung.
Hoài Dương nhăn lại mày, hỏi: “Tô đại tiểu thư làm cái gì vậy?” Chẳng lẽ gọi nàng xoa xoa cái trán cho mình, còn uất ức nàng?
Ngày..... Nàng thế nhưng khóc lên.....
Tô Nghiêu cuống quít lau nước mắt, trong lòng thầm mắng tình cảm mình dụng sự, quá không cẩn thận, vội vàng quỳ xuống ảo não mà nói: “Kính xin trưởng công chúa tha lỗi, A Dao chỉ là xoa bóp cho trưởng công chúa điện hạ thì nhớ lại trưởng bối trong nhà, có chút nhớ, nhất thời khó kìm lòng nổi.....”
Trưởng bối trong nhà?
Lúc này Hoài Dương mới nhớ tới, Tô đại tiểu thư trước mắt này, thuở nhỏ nuôi dưỡng ở suối thư viện, cuối năm ngoái mới có thể nhập kinh. Nếu là thuở nhỏ nuôi dưỡng ở sơn dã, tính tình vô cầu vô thúc ngược lại cũng không phải là không được, nếu trong ngày thường bà chỉ điểm hợp quy tắc một phen, có lẽ còn có thể gọi cô nương này đoan trang chút.
Thời niên thiếu Hoài Dương đã từng chịu Tô lão tiên sinh chỉ điểm, dựa vào phần tình thầy trò này, ngay tiếp theo nhìn Tô Nghiêu cũng thuận mắt chút.
Thấy Tô Nghiêu mới vừa lộ vẻ mặt bi thương thảm thiết không phải làm bộ, mà là tính tình thật lộ ra, Hoài Dương nghĩ, đây cũng không phải là hồ ly ban đầu bà nghĩ, khiến Diệp Lâm mê thần hồn điên đảo, ngược lại là đứa bé ngoan trọng tình nghĩa.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Hoài Dương cũng nhu hòa hơn kéo Tô Nghiêu lên, dịu dàng nói: “Chớ để khó coi, đợi đến khi có cơ hội, còn có thể đi thăm lão tiên sinh một phen, đến lúc đó thay bổn cung chào hỏi lão tiên sinh cho tốt.”
Hoài Dương thật tâm thật ý nhắc nhở, hiện tại Tô Dao còn tự do, nhưng sang năm gả vào Đông cung, chính là một thái tử phi, lui về phía sau làm hoàng hậu, càng không thể nào tùy tiện xuất cung, đi đến thâm sơn sâu như vậy. Vì vậy, nếu Tô Dao có tâm, còn phải làm sớm để trở về.
Sợ rằng nàng cũng biết, chính mình vừa vào Trường Ninh, liền không có ngày rời đi, mới có thể ban đầu kháng cự như vậy thôi.
Tô Nghiêu lau chùi nước mắt, cáo lỗi nói: “Hôm nay A Dao thất lễ.....”
Nói còn chưa dứt lời, cả người liền bị Hoài Dương kéo tới. Hoài Dương giơ tay lên ôm Tô Nghiêu, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ ngốc, cái này thì có cái gì thất lễ không thất lễ, A Dao là một cô nương tốt hiểu chuyện.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm.
Đây coi như là thay đổi thái độ của trưởng công chúa Hoài Dương đối với nàng rồi hả? Quả thật là Tái ông thất mã họa phúc khôn lường, nàng còn tưởng rằng Hoài Dương sẽ ghét nàng hơn.....
Chỉ là có một chút nàng không hiểu, Diệp Lâm, làm sao biết mình biết xoa bóp?