Bởi vì hành động quá đáng trước đó của Diệp Lâm, lần này Tô Nghiêu quyết tâm giữ một khoảng cách với hắn, vì vậy lúc hai người cưỡi ngựa cũng không tựa gần như lần trước nữa. Chỉ là lúc này, Tô Nghiêu lại cảm thấy cách Diệp Lâm gần một chút mới có thể an toàn hơn.
Đây là vận khí gì, vừa ra khỏi cửa đã gặp thích khách...... Nàng cũng chỉ biết hắn có thể thảo luận sách luận một cách trôi chảy với xã tắc, nhưng không biết bản lĩnh của hắn như thế nào, hôm nay sẽ không phải là ngày giỗ của nàng chứ.
Thẳng thắn mà nói, Tô Nghiêu đã bắt đầu thích cuộc sống của Tô Dao, nàng không nghĩ mình sẽ ngủm nhanh như thế...... Nàng muốn, nhìn kết quả một chút......
Diệp Lâm cảm nhận được động tác nhỏ này của nàng, bên môi khẽ nhếch lên một đường cong, giọng nói lại lành lạnh trước sau như một: “Đưa tin gọi Thập Thất tới mau.”
Một người trong số đoàn người áo đen lĩnh mệnh, xoay người biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Tô Nghiêu nghiêng đầu nhìn Diệp Lâm. Tình huống có bất thường thì phải? Người áo đen kia nghe lời Diệp Lâm nói hay sao?
Diệp Lâm vẽ ra một nụ cười yếu ớt, vẻ mặt có chút cưng chiều, mặc cho nàng tựa vào trước ngực, giải thích: “Đều là Ảnh Vệ của ta, đừng sợ.”
Tô Nghiêu: “......”
Ảnh Vệ Ảnh Vệ, danh như ý nghĩa, không phải là núp trong bóng tối yên lặng bảo vệ chủ nhân sao, Diệp Lâm để nhiều Ảnh Vệ ra ngoài cho nàng nhìn như vậy, thật đúng là không đề phòng nàng chút nào...... Tô Nghiêu đột nhiên cảm thấy, nếu như nàng ám sát Diệp Lâm, thì nhất định là dễ dàng đắc thủ.
Thật giống như, hắn không hề đề phòng nàng.
“Thường ngày Điện hạ ra cửa, cũng......” Dẫn nhiều người như vậy sao?
Đột nhiên được biết chân tướng khiến Tô Nghiêu có chút không dám tin. Mỗi ngày bị nhiều người núp trong bóng tối nhìn chằm chằm như vậy, không trách được Diệp Lâm luôn có thể không coi ai ra gì. Hóa ra hắn vẫn sống dưới cái nhìn chăm chú của người khác.
Có thể yên lặng không tiếng động đuổi theo ngựa, khinh công Ảnh Vệ của Diệp Lâm thật tốt......
Diệp Lâm cũng không kiêng kỵ, lắc đầu nói: “Chỉ hôm nay, ở ngoại ô vắng vẻ lại có nhiều người phức tạp cho nên mới mang nhiều những người này thôi.”
Hắn sẽ không nói, bởi vì hôm nay có nàng ở bên người, hắn lo lắng không thể bảo vệ cho nàng chu toàn, mới điều một phần ba Ảnh Vệ Đông cung ra ngoài.
Tô Nghiêu lặng lẽ gật đầu một cái, sao nàng lại quên, người ở trước mắt này là người đang trên đầu ngọn sóng, sợ rằng không biết có bao nhiêu thế lực theo dõi hắn muốn ám hại hắn, nàng còn kết giao đi đến vùng ngoại thành với hắn, không biết là hắn bị điên hay là nàng điên rồi.
“Ngươi cũng không cần phải khẩn trương, mấy ngày nay Nhiếp Chính vương và Thế tử đều không ở kinh thành, hoàng hậu cũng có việc khác phải bận rộn, sẽ không thật sự có thích khách.” Diệp Lâm định nói rõ ràng với Tô Nghiêu, nàng cần hiểu, làm một thái tử phi, đến cùng phải đối mặt những nguy hiểm, như vậy, nếu đến khi hắn không kịp chăm sóc...... Không, hắn nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Tô Nghiêu gật đầu một cái, đặt lực chú ý ở nửa câu sau, hoàng hậu đang bận việc khác, còn đối với việc Diệp Lâm không kêu “A nương” lại gọi thẳng hoàng hậu nàng không thể giải thích, hoàng hậu nhất định dồn đứa bé của mình vào chỗ chết, nàng lại càng không rõ.
Coi như Diệp Lâm đi lên ngôi vị hoàng đế, không phải cũng là nhi tử của bà ta sao, vì sao nhất định cố chấp giúp ca ca của mình soán vị. Coi như dòng dõi đế vương, thì cũng không đến mức như vậy.
Đợi hai người xuống ngựa, một ít người áo đen cũng biến mất ở trong rừng cây, Tô Nghiêu yếu ớt thử dò xét nói: “Điện hạ và nương nương......”
Nói được nửa câu, Tô Nghiêu cũng không nói nữa, tim nhảy tới cổ rồi. Nàng có lòng làm rõ ràng, ngày sau thấy hoàng hậu mới có thể không rối rắm, cũng biết nên dùng loại thái độ nào đối mặt với người. Chỉ là cuối cùng đây cũng là chuyện riêng của Diệp Lâm, nàng lấy ra hỏi, cũng không biết Diệp Lâm sẽ tức giận hay không.
Không ngờ Diệp Lâm lại như nghe một câu hỏi dễ ợt, gật đầu một cái, nói một cách nhẹ nhàng thoải mái: “Hoàng hậu không phải là mẫu thân của ta.”
Tô Nghiêu ngẩn ra. Nàng không ngờ chuyện là như thế.
Cái này, không có đạo lý. Đương kim hoàng hậu nương nương có rất ít con cháu dưới gối, đã có thể có một đứa con trai trưởng là Diệp Lâm, nếu như Diệp Lâm không phải là con ruột của hoàng hậu, vậy mẫu thân hắn là ai, tại sao lại trở thành thái tử đây?
Những chuyện khác thì Tô Nghiêu không biết, nhưng nàng lại biết Diệp Lâm không phải là trưởng tử, tính theo tuổi tác và thứ tự thì hắn đứng hàng thứ ba, phía trên còn có hai ca ca đã phong vương. Không phải là đích không phải là trưởng, nhưng Diệp Lâm lại được làm thái tử thì đúng là kỳ quặc.
Ngược lại Diệp Lâm lại cực kỳ thoải mái nói: “Có lẽ do gia pháp Tô gia nghiêm khắc nên sẽ không có người nghị luận thị phi hoàng tộc trước mặt ngươi, sau khi tới Lan Ninh thì ngươi lại bệnh, không biết cũng không trách ngươi.”
Thấy Tô Nghiêu còn trợn to mắt không nói lời nào, Diệp Lâm cười cười, tiếp tục nói: “Mẫu thân ta, là thái tử phi quá cố.”
Tô Nghiêu: “......”
Một ngày này nàng cũng không nói quá nhiều chuyện. Thì ra là trước khi phong hoàng hậu, còn có một thái tử phi đoản mệnh trước...... Đầu Tô Nghiêu lập tức nhớ lại quyển dã sử đã từng xem qua, năm nay là năm Cảnh Nhân 17, ngày hoàng đế lên ngôi phong nữ nhi Phong gia làm hậu...... Điều đó nói lên rằng, mẫu thân Diệp Lâm sống tối đa đến khi hắn một tuổi sao?
Vậy mà đương kim hoàng hậu bây giờ, hẳn là đã được chuyên sủng 17 năm, mà vẫn không sinh được......
Nàng xem nhiều dã sử như vậy, không thấy một quyển nào nói đến chuyện của mẫu thân Diệp Lâm, ban đầu nàng cho là khi nhạn được bay lượn tự do vào lúc sáng sớm, cực kỳ tự do, vậy mà bất cứ lúc nào, cũng có chút bí mật mới mà người khác không biết......
Cái này sợ chỉ có dân chúng ở đế đô Trường Ninh này mới có thể biết được nhiều hơn một chút thôi.
Bắc Uyển không có khả năng nhắc đến lãnh cung, cố thái tử phi đã sớm về cõi tiên, Tô Nghiêu đột nhiên cảm thấy, thì ra làm thái tử phi, cũng coi là nghề nghiệp nguy hiểm.
Nói đến chỗ này, Tô Nghiêu cũng không dám hỏi nữa, nàng không muốn biết quá nhiều, biết quá nhiều dễ dàng chết......
Trầm mặc một lúc, lúc nghe thấy giọng nói điên cuồng “Mau mau” của Thập Thất thì hắn đã cưỡi một con ngựa xuất hiện ở cuối đường.
Tô Nghiêu ngồi dậy, nhìn người ngồi trên con ngựa màu đỏ thẫm, hỏi: “Thập Thất, là tên của hắn sao?”
Diệp Lâm lắc đầu một cái: “Ảnh Vệ Đông cung không có tên, chỉ có thứ bậc thôi.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, nghĩ đến cái gì đó, lơ đãng hỏi: “Vậy...... Tướng phủ thì sao? Có bao nhiêu thứ bậc vậy?”
Diệp Lâm trầm mặc chốc lát, nói: “Cửu.”
Hắn muốn cùng nàng, trường trường cửu cửu......
Tô Nghiêu gật đầu một cái, không hỏi tới nữa. Nàng đột nhiên hỏi tới Ảnh Vệ Đông cung ở Tướng phủ, cũng chỉ là nói cho Diệp Lâm, mặc dù nàng biết, vẫn phải sống thản nhiên, không có chuyện gì người không thấy được.
Bên kia Diệp Lâm lại dời đề tài đến một người khác, nói: “Ta thấy hôm nay ngươi đã nắm vững mấu chốt rồi, một lát liền một mình cưỡi thôi.”
Tô Nghiêu:......
Tuy nàng biết rằng mình có kinh nghiệm của Tô Dao, nhưng Diệp Lâm cũng không biết, đến tột cùng thì hắn đã cho rằng mình là thiên tài như thế nào rồi, làm sao có thể yên tâm vậy chứ?
Diệp Lâm giống như là đoán được tâm tư của nàng, cười cười nói: “Ngươi chớ sợ, ta sẽ ở một bên nhìn ngươi, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lúc này Tô Nghiêu mới gật đầu một cái, cũng không nói chuyện nữa, chỉ nhìn chằm chằm con ngựa đỏ thẫm mà ngẩn người. Nàng vốn định muốn giữ một khoảng cách với hắn, không ngờ Diệp Lâm còn làm triệt để hơn nàng nữa.
Mãi cho đến khi con ngựa đỏ thẫm đến gần, Thập Thất tung người xuống ngựa, Tô Nghiêu mới quay đầu hỏi: “A Dao có thể cưỡi con này hay không?”
“Ngươi muốn cưỡi Xích Niệm sao?” Diệp Lâm khó có khi nhướng mí mắt, hình như có chút mất hứng.
Tô Nghiêu gật đầu một cái. Xích Niệm, vừa nhìn thì cũng chưa bằng Huyền Táp mà Diệp Lâm thích nhất, nhưng mà cũng không phải là cái tên kỳ cục. Huyền Táp là ngựa Diệp Lâm thích nhất, nên nàng sợ đến lúc đi săn làm Huyền Táp bị thương, thì Diệp Lâm lại tức giận.
Không ngờ Diệp Lâm luôn dễ nói chuyện thế nhưng lại lạnh lẽo từ chối.
Tô Nghiêu nhìn chân mày đang nhíu lại thặt chặt kia, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Nếu Điện hạ không muốn bỏ những thứ yêu thích...... Quả thật thì ngựa Tướng phủ cũng không kém hơn nhiều đâu......”
Lúc này Diệp Lâm mới chậm rãi dãn chân mày, cũng cắt đứt lời nói của Tô Nghiêu: “Không, buổi đi săn mùa xuân hôm đó, ta sẽ cho ngươi mượn Huyền Táp.”
Tô Nghiêu không biết cái gì, nhưng hắn lại rõ ràng, ngày săn bắn mùa xuân đời trước, Tô Nghiêu cưỡi Xích Niệm, không ngờ rằng Xích Niệm phát điên, thiếu chút nữa hất Tô Nghiêu xuống ngựa, hắn đang đứng ở xa không kịp tới, nếu không phải Từ Thận Ngôn ra tay cứu nàng......
Hắn không thể để Tô Nghiêu mạo hiểm.
Chuyện Lễ Bộ Thượng Thư đã không phát triển như ban đầu, nếu lần này Từ Thận Ngôn không thể ở bên người nàng đúng lúc, nếu hắn không ra tay cứu giúp...... Nếu vì vậy mà Tô Nghiêu kính trọng Từ Thận Ngôn vài phần thì......
Diệp Lâm không dám tưởng tượng đến hình ảnh như vậy.
Tô Nghiêu không thể cưỡi Xích Niệm, cũng không thể cưỡi những con ngựa ở Tướng phủ kia, hắn không yên lòng.
Tô Nghiêu nào biết suy nghĩ trong lòng của Diệp Lâm, chỉ coi hắn là người háo sắc và bí ẩn hạng nhất mà thôi, vì vậy cũng ngoan ngoãn thỏa hiệp. Nói thật, chỉ cần Diệp Lâm không ngại, đối với nàng mà nói ngựa gì cũng giống nhau mà thôi. Dù sao nàng cũng chỉ là người mới thôi.
Bỏ đi ý tưởng muốn cưỡi Xích Niệm của Tô Nghiêu, có thể nói toàn bộ biểu hiện của Tô Nghiêu khiến Diệp Lâm hài lòng.
Có lẽ thật sự là bởi vì cỗ thân thể này của Tô Dao giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, vì vậy một mình Tô Nghiêu cưỡi ngựa cũng không có gì chướng ngại, rất nhanh sẽ thích ứng.
Lấy trạng thái luyện tập này, chờ đến ngày săn bắn mùa xuân, nói không chừng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Về phần bắn tên, Tô Nghiêu không hề nghĩ ngợi, cưỡi ngựa bắn tên, đây quả thực là đi xe đạp mà không có tay lái tài nghệ, nàng không dám, thăng bằng không được!
Nàng đánh sớm định chủ ý, chờ đến ngày săn bắn mùa xuân nàng liền xoải chân chạy, chờ chạy ra khỏi tầm mắt mọi người thì nàng sẽ không sợ nữa, không bắn trúng con mồi cũng chẳng sao, nàng sẽ chạy về phía không có gì hết, lúc đó cũng không còn ai nói gì được nữa!
Tô Nghiêu quyết định cái chủ ý này, một đường phóng ngựa với Diệp Lâm, cho đến khi gần hoàng hôn mới trở về phủ.
Lúc Tô Nghiêu về thì Tô phu nhân chỉ lo ăn cơm, nên nàng thỉnh an bà vài câu, rồi để nàng trở về khuê phòng.
Nằm ở trên giường mềm mại, Tô Nghiêu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hoàn toàn không muốn đứng dậy, lấy chút gấm Diên Chi đi phòng bếp nhỏ, cả người bủn rủn tựa trên giường ở bên ngoài, ngẩng đầu nói: “Ngươi đi ra đi.”
Mọi nơi im ắng yên tĩnh, chỉ có gió đêm khẽ phất nâng mành bạc, mơ hồ không thấy rõ.
Tô Nghiêu cười cười, Ảnh Vệ này vẫn còn tận trung cương vị của mình, là sợ nàng lừa gạt hắn đi ra phải không?
“Ta đã biết ngươi đã đến, chỉ muốn gặp ngươi một chút, nói một số chuyện với ngươi thôi, Cửu.”