Thấy công chúa Hoài Dương trở lại sắc mặt không tốt cộng với ánh mắt Tô Nghiêu ở bên cạnh có chút quái dị, nụ cười của Tô Nghiêu có chút tà khí, Diệp Lâm đoán giữa hai người này tám phần là có mâu thuẫn gì, Tô Nghiêu mặc dù bừa bãi tùy tính, nhưng đối đãi trưởng bối người ngoài vẫn tuân thủ lễ phép, hôm nay tình huống này, nhất định là Hoài Dương cô cô nói tới cái gì chạm đến ranh giới cuối cùng của Tô Nghiêu.
Diệp Lâm cũng không hỏi nguyên do, chỉ cùng Tô Nghiêu trao đổi ánh mắt, ý bảo chuyện bên này tự mình tới kết thúc, để nàng giải thoát.
Theo ý Tô Nghiêu, nàng cũng không muốn trò chuyện với công chúa Hoài Dương tiếp, chuyện trò tiếp nữa chỉ sợ cãi nhau mặt đỏ tới mang tai. Diệp Lâm thuở nhỏ hết sức thân thiết với công chúa Hoài Dương, tự nhiên so với nàng hiểu tâm tư công chúa Hoài Dương hơn, chu toàn đứng lên cũng nhẹ nhàng như thường, trong lòng nàng lại nhớ kỹ Từ Thận Ngôn, vì vậy chào hỏi liền cung kính lui ra.
Vừa ra Hi Quang điện, Tô Nghiêu liền sảng khoái tinh thần, Gấm Diên và Gấm Thục chờ đã lâu vội vàng mang theo sáu cung nhân đi tới, trở về Phượng Ngô điện.
Đi tới nửa đường, liền thấy một công tử văn nhã mặc áo xanh ngồi ở trong đình, đưa lưng về phía bên này, giống như đang tự rót tự uống. Tô Nghiêu dừng bước lại híp mắt nhìn trong chốc lát, nhận ra người nọ chính là Từ Thận Ngôn, hiểu hắn cố ý chờ ở trên đường từ Hi Quang điện đến Phượng Ngô điện, liền giơ tay lên, để tùy tùng chờ ở tại chỗ, mình đi vào trong đình.
“Từ công tử chờ đợi nóng ruột rồi sao?” Tô Nghiêu cười đi sang ngồi, một mặt sửa sang lại nếp uốn trên trang phục, một mặt nói: “Gió ở đây lớn, không bằng đi Phượng Ngô điện ngồi một chút?”
Thấy Từ Thận Ngôn có chút chần chờ, Tô Nghiêu lường trước hắn còn nghi ngờ chuyện lần trước, vội vàng bổ sung: “Bệ hạ đang ở Hi Quang điện bồi Hoài Dương cô cô nói chuyện, sợ là không thể tới gặp biểu ca, biểu ca sẽ không để tâm chứ?”
Từ Thận Ngôn nghe nàng chợt mở miệng kêu hắn “Biểu ca”, cũng không do dự, đứng dậy đi theo Tô Nghiêu đến Phượng Ngô điện. Hắn không có chuyện tìm Tô Nghiêu, chỉ là mấy ngày trước Tô Tương tự mình đến trong phủ làm khách, cố ý tìm hắn dặn dò, nói là hắn có rảnh vào cung xem bệnh trạng của Tô Dao một chút. Nghĩ đến lần trước Tô Dao hôn mê hắn viết bài thuốc, cũng đến nửa năm không tái khám rồi, mắt thấy Tô Nghiêu càng ngày càng tốt hơn, lòng vốn thấp thỏm cũng từ từ để xuống, hôm nay vào cung, cũng chỉ làm theo phép thôi.
Yên lặng ở trong cung coi bệnh, quả thật nếu so với ở trong đình tốt hơn rất nhiều. Nếu Diệp Lâm bên kia không sinh ra hiểu lầm gì đó, hắn tự nhiên cũng sẽ không kiêng dè gì.
“Lần trước biểu ca nói được nửa câu liền nghỉ, a Nghiêu hẳn là không biết, cái mạng này của a Nghiêu là biểu ca cứu về. Một cái ân tình lớn như vậy, a Nghiêu còn không biết nên báo đáp như thế nào.” Tô Nghiêu khẽ đi chậm lại, chờ Từ Thận Ngôn đang trầm mặc đi đằng sau, cười nhắc tới.
Nàng biết? Liên tưởng đến chân trước Tô Nghiêu mới trở lại Tướng phủ thăm người thân, chân sau Tô Tự phải làm phiền hắn, cũng hiểu được chuyện là như thế, gật đầu nói: “Trước Tô Tương dặn dò Thận Ngôn giữ kín như bưng, lúc này mới không báo cho nương nương. Hôm nay tới gặp, cũng là tái khám.”
Tô Nghiêu hơi ngẩn ra, rất nhanh vui sướng gật đầu, này ước chừng chính là anh hùng trong truyền thuyết thấy lược đồng rồi hả?
“Những này qua ta cũng xem qua không ít cổ tịch, chỉ biết say hồng trần đã sớm thất truyền, nhưng không biết rốt cuộc có ảnh hưởng gì tới thân thể. Từ lúc ta tỉnh lại, thường cảm thấy thân thể mệt mỏi không chịu nổi, hành động hơi lâu liền thấy hết sức mệt nhọc, không cẩn thận liền ngủ mê mang. Ngày trước chỉ cho là Tô Dao thể hư nhiều bệnh, hôm nay xem ra, là do say hồng trần giở trò quỷ rồi. Biểu ca có thể nói cho a Nghiêu, say hồng trần rốt cuộc có dược hiệu gì không?”
Từ Thận Ngôn vừa đi vừa nghe Tô Nghiêu nói, nghe đến đây không khỏi che giấu lông mày, nghiêm mặt nói: “Loại độc này trăm năm qua thủy chung không thể giải, chưa từng có người sống, Tô đại tiểu thư chắc hẳn chính là mất mạng do trúng độc, khiến nương nương hoàn hồn mà đến, Thận Ngôn mặc dù đối với độc này có nghe thấy, nhưng cũng không có phương pháp giải độc.”
Nếu không, Tô Dao cũng sẽ không chết rồi.
Cũng không có phương pháp giải độc..... Tô Nghiêu nhướng mí mắt: “Ngươi nói là, trước chỉ là áp chế loại độc này, mà không phải là trừ tận gốc? Say hồng trần còn đang trong cơ thể ta rồi hả?”
Lấy được Từ Thận Ngôn khẳng định, trái tim Tô Nghiêu không khỏi căng lên, gấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta càng dễ ngủ mê man, động chút liền mất đi ý thức, sợ rằng chính là say hồng trần đang phát tác, chẳng lẽ.....” Cứ như vậy giống những câu chuyện truyền kỳ kia, cuối cùng ngủ say ở trong mộng đẹp vĩnh viễn không hề tỉnh lại?
Tô Tự nói Tô Dao dùng liều thuốc cực lớn, chắc hẳn chính là nguyên nhân này, khiến nàng trong một đêm liền đi đời nhà ma, cho nàng cơ hội xuyên qua mà đến, lúc này Tô Nghiêu có chút ảo não, hao tổn giống như ấm nước sôi, không bằng lập tức chết sạch sẽ.
Không không không, nàng mới biểu đạt tâm ý với Diệp Lâm, tương lai còn dài như vậy, họ còn có nhiều việc cần hoàn thành. Nàng không thể chết như vậy.
Từ Thận Ngôn nghe nàng nói xong, mặt liền biến sắc, hỏi tới: “Nương nương nói là mấy ngày nay thời gian ngủ say càng ngày càng dài, vả lại càng ngày càng thường xuyên?”
Tô Nghiêu gật đầu. Lo âu trong lòng càng lớn, Từ Thận Ngôn không dễ dàng thể hiện hỉ nộ vậy mà sắc mặt kinh ngạc như thế, khiến lòng nàng càng thêm bất ổn.
Tô Nghiêu cắn môi, chợt giơ tay lên kéo tay áo Từ Thận Ngôn, khẩn thiết nói: “Coi như say hồng trần còn đang bên trong cơ thể ta không thể trừ tận gốc, biểu ca cũng có thể áp chế lại, đúng không?”
Từ Thận Ngôn vô thức rụt cánh tay về sau, do dự một chút nói: “Nếu theo nương nương mới vừa nói, sợ rằng phương thuốc kia cũng không tác dụng, cần phải nghiên cứu thêm.”
“Chuyện này còn cần biểu ca nghĩ biện pháp rồi!” Tô Nghiêu chặt chẽ lôi tay áo Từ Thận Ngôn không có buông tay, gằn từng chữ. Từ Thận Ngôn ngày trước nói, hắn thấy số mệnh Tô Dao, sống không quá cập kê. Mà nàng hôm nay, chưa cập kê.
Tô Dao không thể né ra mạng của nàng, như vậy nàng đây? Cùng một tên họ, có phải đều không thể chạy trốn an bài của vận mệnh không. Trong lòng Tô Nghiêu hoang mang, trong đầu lại chợt nhớ tới Diệp Lâm. Nàng đồng ý với người kia, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không rời khỏi hắn, nàng không thể đi trước.....
Người này nếu biết thân thể của nàng như thế, chỉ sợ sẽ nổi điên.....”Biểu ca có thể đồng ý với a Nghiêu một yêu cầu quá đáng không?”
Từ Thận Ngôn gật đầu một cái.
“Thân thể của ta có say chuyện hồng trần, ngàn vạn lần không thể nói cho bệ hạ biết.”
Dứt lời, Tô Nghiêu liếc nhìn chung quanh, Gấm Diên và Gấm Thục mang theo một đám cung nhân xa xa đi theo phía sau, sẽ không nghe được các nàng nói chuyện với nhau, Diệp Lâm tin nàng, cho nên bên người chỉ có một Ảnh Vệ a Cửu, vừa phụ trách nàng, nghĩ đến cũng sẽ không lắm mồm đem việc này tố cáo cho Diệp Lâm, lúc này mới yên lòng lại, đổi chủ đề cố làm thoải mái đến Phượng ngô điện.
Người đời đều nói, người dùng say hồng trần cuối cùng sẽ bị lạc trong giấc mộng, vĩnh viễn chạy không thoát, cũng không có người biết, đám người kia đến tột cùng nhìn thấy cái gì. Tô Nghiêu mỗi một lần mơ thấy cái gì nàng không thể giải thích.
Gần đây một lần trong mộng, nàng mơ thấy mình đứng ở trên núi thật cao, cùng một người khác nói chuyện với nhau, hẳn là giao phó hậu sự, tiếng người này, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Từ Thận Ngôn, mới nho nhã tỉnh táo như thế. Điều này khiến nàng càng thêm mê muội, nếu nói là ngày trước đều là trí nhớ của Tô Dao, cái này vậy là cái gì, là tương lai của nàng? Là phúc lợi say hồng trần cho nàng sao?
Tô Nghiêu nhớ tới nàng hỏi tương lai thì Diệp Lâm tránh né, hắn cũng không vui, bởi vì sao? Nếu như kiếp trước nàng chính là như vậy mà đến, Diệp Lâm nên biết, nhưng hôm nay hắn biểu hiện ra dáng vẻ, rõ ràng chính là không biết gì cả..... Kiếp trước họ từng có tương lai, nàng đã giải độc sao?
Bất thình lình lọt vào tình cảnh túng quẫn không biết nên hỏi gì.
Trong lúc hai người suy tư đã đến Phượng Ngô điện, Tô Nghiêu bước vào cửa điện, mới nhớ tới chuyện khác vẫn để trong lòng: “Biểu ca là đệ tử Liễm Diễm sơn, có từng tu tập qua Cơ Quan Thuật?”
Đình đài lầu các trên Liễm Diễm sơn rất nhiều, có rất nhiều gia đình, tự nhiên cũng có kiến trúc cơ quan bảo vệ, riêng đường vào Liễm Diễm Sơn, cũng đã tuyệt diệu tuyệt luân rồi.
Từ Thận Ngôn gật đầu một cái, không biết Tô Nghiêu lại muốn làm cái gì, chỉ thấy nàng vào gian trong lấy ra một hộp gỗ không lớn không nhỏ, chế tạo tinh mỹ “Loảng xoảng” một tiếng đặt ở trên án kỷ.
“Ừ, Tô Dao vật lưu lại, không biết chìa khóa ở đâu, nghe nói mạnh mẽ mở ra đồ vật bên trong sẽ tự động tiêu hủy, ta không còn biện pháp, chỉ có thể cầu biểu ca hỗ trợ.”
Từ Thận Ngôn gật đầu một cái, cũng không nói chuyện, cúi đầu nghiêm túc tỉ mỉ loay hoay nhìn hộp gỗ một lần, lúc này mới lên tiếng nói: “Cái hộp quả thật có trang bị tự huỷ, tháo dỡ rất phiền toái, nguy hiểm lại lớn, nương nương tốt nhất vẫn bỏ công sức đi tìm chìa khóa.”
Tô Nghiêu buồn bã ngâm một tiếng, nâng trán luống cuống nói: “Nói là chìa khóa là một cây trâm, ta tìm khắp cũng chưa tìm được. Cũng chưa từng thấy qua, có thể đi tìm thế nào.”
Cây trâm?
Nội tâm Từ Thận Ngôn khẽ động, chợt từ trong lòng móc ra một vật, đặt ở trên án kỷ, giải thích: “Đêm Tô đại tiểu thư tự vẫn, Thận Ngôn được vời tới Tướng phủ, lúc gần đi xác thực thấy một đại nha đầu kín đáo đưa cho Thận Ngôn một cây trâm vàng, bọc tờ giấy, nói là Tô đại tiểu thư giao cho Thận Ngôn, để Thận Ngôn cẩn thận thu, tuyệt không nói với người ngoài.”
Đại nha đầu..... Là Cẩm Sắt sao?!
Tô Nghiêu nửa tin nửa ngờ nắm trâm cài, nhẹ nhàng quay lại, cây trâm Phượng liền bị tháo, chính là một khoá nhỏ tinh xảo tuyệt luân.
Tô Nghiêu vội vã đi thử có thể mở hộp kia ra không, không ngờ mất bao nhiêu công sức, cuối cùng lại tìm thấy mà không tốn công phu, hộp gỗ tử đàn “Cùm cụp” một tiếng mở ra.
Trong lòng Tô Nghiêu tràn đầy vui sướng, cũng khiến hiếu kỳ của Tô Nghiêu biến mất. Nàng không suy nghĩ, tại sao Cẩm Sắt sẽ giao chìa khóa cho Từ Thận Ngôn, cũng không nghĩ, tại sao Từ Thận Ngôn lại thời khắc mang cây trâm ở bên cạnh.