Đến lúc tỉnh lại thì nắng đã chiếu rực rỡ, Diệp Lâm lại không ở bên cạnh, Tô Nghiêu nhìn màn che bên ngoài ngơ ngẩn một lúc mới chậm rãi ngồi dậy. Chính nàng cũng có thể cảm giác được bản thân mình ngủ càng ngày càng nhiều, cũng chẳng còn hứng thú gì đi đọc sách lịch sử, cả người đều là thần sắc mệt mỏi, tinh thần chán nản không khá lên được, không biết Diệp Lâm thấy nàng như vậy thì sẽ có cảm nghĩ gì.
Rửa mặt xong liền nghe thấy Cẩm Tụ đến bẩm báo với mình, nói rằng Điển Lễ ti bên kia đã nghĩ ra được một cái phong hiệu rất tốt, chỉ duy nhất một chữ “Lan”, phong Liêu Mộc Lan thành Lan phi, vài ngày nữa sẽ hạ táng. Việc này đúng ra phải có Tô Nghiêu chủ trì đại cuộc, nhưng Điển Lễ ti còn chưa nói thành lời thì đã bị Diệp Lâm trực tiếp ngăn cản, nói rằng Hoàng hậu Nương nương bệnh cũ tái phát nên không tiện cùng giải quyết, cứ giao cho một thượng cung có thể tin tưởng đi xử lý là được.
(thượng cung: một chức quan nói chung ở trong cung, chuyên trách một vấn đề nào đó cho nhà vua. Ví dụ thượng y là chuyên lo về quần áo, thượng thực là chuyên lo về ăn uống).
Tô Nghiêu vừa nghe Cẩm Tụ bẩm báo, vừa cầm khung thêu khua đi khua lại trên bàn trà, nghe thấy Cẩm Tụ nói là Diệp Lâm tự chủ trương gạt đi giúp nàng, liền cười “ha hả”. Bởi vậy, không biết sau này sách tạp lục sẽ viết thế nào về nàng, chuyện này chân tướng sẽ đảo ngược lại là do nàng lòng dạ rắn rết cùng ghen tỵ, coi thường sỉ nhục cả Liêu Mộc Lan đã chết. Cũng may nàng chẳng thèm để ý chuyện của người đời sau, giống như gió thoảng bên tai nghe qua rồi cũng mặc kệ thôi.
Cẩm Tụ nhìn nàng đang cầm khung thêu hết khua rồi gõ lại hơi tò mò. Tô Nghiêu ngước mắt thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng ta, quơ quơ khung thêu trong tay rồi hỏi: “Kỹ thuật thêu không tệ chứ?”
Cẩm Tụ từ chối cho ý kiến, “Quả thật lúc nô tỳ rảnh rỗi đều thích thêu hoa hoặc chim.”
Tô Nghiêu nghe vậy liền vui vẻ, cũng không thấy thẹn thùng mà thẳng thắn vô tư nói: “Ngươi đừng nhìn ta, ta thêu một kim cũng không biết. Nếu như ngươi không chê ta vụng về thì mấy ngày nay hãy chỉ bảo cho ta.”
Cẩm Tụ nghe vậy trừng to mắt, xác định Tô Nghiêu đích thực không phải là đang chọc ghẹo nàng cho vui, mới kinh ngạc nói: “Là thật sao, Nương nương?” Đường đường là trưởng nữ đích tôn của Tô thị Bình Khê, đại tiểu thư của Tướng phủ Đại Nhạn, vậy mà ngay cả nữ công cơ bản nhất cũng không biết, nói ra quả thật làm cho người ta chê cười.
Tô Nghiêu gật đầu, “Đương nhiên là thật.”
Cẩm Tụ nhất thời nghẹn lời, có điều tiêu tán rất nhanh, Nương nương sẽ không sẽ không đâu. Dù sao chỉ cần Hoàng hậu Nương nương dùng nhan sắc khuynh thành kia cười với Bệ hạ một cái thôi, đã không biết Bệ hạ quăng linh hồn nhỏ bé đi nơi nào rồi, thực sự không cần phải biết mấy cái tài nghệ này.
Tô Nghiêu nói muốn học cũng không phải là nói cho có, ngay hôm đó liền lôi kéo Cẩm Tụ rồi thật sự nghiêm túc mà học. Nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, nàng vốn là một người hiện đại, trong đầu không có tý khái niệm gì về nữ công, nhưng khi bắt đầu lại rất nhanh giống như nàng đã từng luyện tập qua, chỉ là nhất thời quên mất thôi.
Trong mấy ngày kế tiếp Tô Nghiêu đều đi ngủ rất sớm, thường không đợi Diệp Lâm trở về đã ngủ mê mệt. Mỗi khi tỉnh dậy lại không thấy Diệp Lâm đâu, nếu không phải Cẩm Diên và Cẩm Tụ nhắc đến còn tưởng rằng Diệp Lâm chưa từng trở về.
Cứ tiếp diễn như vậy mấy ngày, Tô Nghiêu liền cảm thấy hơi có lỗi với Diệp Lâm. Tuy tinh thần và thể lực của nàng không tốt nhưng dù sao cũng nên chờ Diệp Lâm ăn bữa tối, nói chuyện vài câu rồi nghỉ ngơi. Hiện giờ giống như vậy, thật sự có hơi quá đáng.
Bởi vậy, hôm nay sau khi học nữ công cùng Cẩm Tụ, Tô Nghiêu liền đi ngủ trưa, giữ tinh thần để có thể chờ Diệp Lâm trễ hơn một chút. Nhưng không ngờ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, bên này mới vừa ngủ thì bên kia Diệp Lâm đã sải bước rộng mà tiến vào.
Lúc vừa mới đi tới gian bên ngoài của bức bình phong bằng gấm, trước mặt bắt gặp Cẩm Diên đang canh giữ bên ngoài, Diệp Lâm hơi nhíu nhíu lông mày, đè giọng xuống hỏi: “Nương nương còn ngủ?”
Vốn dĩ Cẩm Diên hơi có vẻ như đang thả hồn vào chốn bồng lai tiên cảnh, bất thình lình nghe thấy tiếng hỏi chỉ cho rằng mình đang hoang tưởng, tập trung nhìn kỹ mới thấy thật sự là Diệp Lâm, lập tức run rẩy, mở miệng vài lần mới phát ra âm thanh: “Sáng nay Nương nương đã thức rồi, nói là tối nay phải đợi Bệ hạ trở về nên mới ngủ bù, cũng không nghĩ là Bệ hạ sẽ đến vào lúc này. Nương nương chỉ vừa mới ngủ, hay là để nô tỳ đi gọi Nương nương…”
Nói chưa dứt lời đã bị Diệp Lâm đưa tay ra hiệu ngừng lại, giọng nói lại càng khẽ hơn, căn dặn: “Dù là vừa ngủ cũng không được quấy rầy nàng, ngươi lui xuống trước đi, đóng chặt cửa điện lại.”
Cẩm Diên gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho những cung nữ đang đứng bên trong đồng loạt đi ra ngoài, đóng cửa điện lại, rồi đi tìm Cẩm Tụ đến thay phiên.
Thấy Cẩm Diên dẫn một đám cung nữ chướng mắt đi ra ngoài, lúc này Diệp Lâm mới buông lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt, vén rèm lên rồi vòng vào phía bên cạnh giường phượng ở gian trong.
Vì là ngủ trưa nên Tô Nghiêu chưa hề thay y phục, vẫn còn mặc y phục bằng vải lụa mỏng sơ sài lúc sáng, màn che cũng không kéo xuống, đầu còn lệch về một bên.
Diệp Lâm từ giường phượng bên cạnh ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoay đầu nàng lại, chỉ sợ nàng ngủ như vậy sẽ bị sái cổ. Nào ngờ vừa mới xoay lại thì người kia lại ngoan cố xoay trở về, thậm chí so với ban nãy còn lệch hơn, khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.
Diệp Lâm thở dài một hơi, Tô Nghiêu luôn luôn ngoan cố như vậy, cũng không phải hắn không biết mà chỉ là hắn muốn làm việc thừa. Mấy ngày nay không được gặp Tô Nghiêu lúc nàng tỉnh hắn rất lo lắng, nhưng thấy nàng ngủ say sưa lại không đành lòng đánh thức. Hôm nay đẩy lui lại một loạt chính sự, cố ý dành ra buổi chiều để đến gặp nàng, không ngờ rằng cả hai người lại cùng chung suy nghĩ, nên hắn đến đúng vào lúc nàng ngủ.
Mấy ngày nay cũng không biết nàng bận rộn cái gì, cũng không thấy nàng đọc sách lịch sử như thường ngày. Diệp Lâm rời mắt khỏi người đang ngủ yên lặng kia, quét mắt nhìn khắp nơi, rất nhanh phát hiện ra đồ chơi gần đây của Tô Nghiêu – một cái khăn tay mới vừa thêu được một nửa. Vươn người ra cầm lên tay nhìn nhìn, lông mày cũng xem như hoàn toàn giãn ra.
Hóa ra là bận rộn chuyện này. Dường như Diệp Lâm nghĩ đến cái gì đó, liền vội vàng nhìn về phía bàn tay người nọ đang để tùy tiện trên mép giường. Thấy ngón tay trắng nõn như rễ hành không có chút thương tổn nào, Diệp Lâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kiếp trước chẳng hiểu tại sao nàng lại đột nhiên có hứng thú với nữ công, hăng hái tràn trề học tập cùng cung nữ bên cạnh, nhưng lần nào cũng đâm kim vào ngón tay khiến cho máu tươi chảy ròng ròng, động một chút lại rỉ máu ra.
Diệp Lâm giơ khung thêu lên trước mặt, xem xét cẩn thận, thấy thêu cũng không quá tinh xảo nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với kiếp trước. Thủ pháp cũng tỉ mỉ hơn, cố gắng cũng nhìn ra được là thêu hoa, nhưng chỉ là tơ hồng quấn quanh thân cây, không rõ là hoa gì.
Thẳng thắn mà nói, Tô Nghiêu bị ánh mắt ôn tồn kia nhìn đến mức tỉnh ngủ, trong mơ cũng thấy hơi bất ổn vì cảm thấy có người đang nhìn mình. Quả nhiên mở mắt ra đã thấy một đôi mắt đen dịu dàng đến mức suýt chảy nước đang nhìn mình. Tô Nghiêu ngẩn ngơ, trong giọng nói còn có vẻ ngái ngủ, ngữ điệu so với ngày thường còn mềm mại hơn nhiều, bản thân cũng không phân biệt rõ Diệp Lâm ở trước mặt là thật hay mơ, “Chàng nhìn ta suốt vậy làm gì?”
Diệp Lâm thấy nàng tỉnh lại, cũng thu bớt vẻ cưng chiều say đắm trong ánh mắt lại một chút, giơ khung thêu lên trước mặt, nhìn trái nhìn phải rồi cất giọng trêu tức nàng: “Nàng thêu cái gì đây, ta nhìn lâu rồi vẫn không đoán ra.”
Ngay lập tức Tô Nghiêu tỉnh táo trở lại, cũng chẳng thèm hỏi hắn tại sao lại đến đây, ngồi thẳng dậy đưa tay giật lấy. Nhưng người kia lại cố tình trêu tức nàng, bất thình lình nâng lên cao làm Tô Nghiêu bị mất trọng tâm, trực tiếp ngã vào trong lòng hắn.
Ý thức được bản thân trúng phải “gian kế” của Diệp Lâm, Tô Nghiêu vội vàng ngồi dậy, nhưng người kia lại nhanh hơn mà ôm lấy nàng khiến nàng không thể động đậy. Thấy hơi nóng bốc ra hai bên tai nàng, hắn cúi đầu hỏi với vẻ mê say: “Làm sao vậy, chẳng lẽ không phải là thêu cho ta?”
Lỗ tai Tô Nghiêu đỏ ửng lên, nàng đã thêu mấy ngày rồi, cũng không biết đã làm hỏng biết bao nhiêu cái khăn tay, vất vả lắm mới thêu được dễ nhìn một chút. Không ngờ bị hắn bỡn cợt thành ra không đáng một đồng, nên giận dữ nói: “Hoa dạ hợp, thế mà cũng nhìn không ra. Không phải là thủ nghệ của ta không tốt mà rõ ràng là chàng mắt mũi kém cỏi.”
Bây giờ mới thật sự là trúng vào “quỷ kế” của người kia. Diệp Lâm mở cờ trong bụng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái rồi cười nhẹ: “Sao vậy, đây là A Nghiêu đang mời ta sao?”
Dạ hợp hợp hoan…
(Cây dạ hợp: tiếng Hán Việt là hợp hoan, nghĩa đen là đoàn tụ sum họp. Còn nghĩa bóng là trai gái làm chuyện xxx)
Cả khuôn mặt Tô Nghiêu đều như bị thêu cháy, còn bị siết chặt trong lồng ngực nóng lạnh của người kia, lắp bắp giải thích: “Cái, cái gì vậy, trong đầu chàng có thể nghĩ đến chuyện gì khác hay không!”
Người kia cũng thật biết lắng nghe, chỉ sợ đã sớm chờ nàng nói đến chỗ này, lạnh nhạt nói: “E rằng trong đầu ta, ngoài nàng ra đều không có gì khác…”
Tô Nghiêu:…
Phải phải phải, nàng nhận thua, nàng thất bại, mỗi lần định chọc mỹ nhân đều bị mỹ nhân chọc lại đến mặt đỏ tía tai. Nếu nói về vô sỉ thì đương nhiên nàng không phải đối thủ của Diệp Lâm.
“Chàng có biết cây dạ hợp này còn có biệt danh khác là cây tương tư, ta không có ý giống như chàng hiểu thế kia…” Nói được một nửa thì bỗng nhiên bị hôn, Tô Nghiêu chớp chớp hai mắt, mãi sau mới phát hiện được thì hối hận vạn phần – chính mình lại bị chọc ghẹo…
Người kia vẫn dịu dàng chu đáo như trước, trong hơi thở bịn rịn vang lên vài câu ý nghĩa đen tối: “Ta biết ý của nàng chính là như vậy, nàng nói nàng nhớ ta…muốn ta…”
Diệp Lâm chậm rãi hôn, nhắm mắt, lặng yên một lúc rồi nói tiếp: “Khéo thật, ta cũng vậy…”
Tô Nghiêu thấy hắn càng ngày càng cư xử xấu xa, chỉ câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không được, ý của nàng nào phải là “muốn hắn” chứ…
Nàng không biết còn có thể ở cạnh Diệp Lâm bao lâu, Diệp Lâm lại thật sự thâm tình, chỉ hy vọng vào sự nỗ lực của bản thân mới không phụ tấm chân tình kia.
Nàng cũng không biết nữ tử thời cổ đại thể hiện tấm lòng mình với người trên như thế nào, Tô Nghiêu hiểu được nàng đã thực sự để Diệp Lâm trong lòng. Suốt mấy đêm liền đều mơ thấy nàng thêu khăn tay cho Diệp Lâm, tuy biết rằng đường đường là Hoàng đế của Đại Nhạn không cần đến mấy thứ nữ công gia chánh gì đó, nhưng nàng vẫn thêu cho hắn y như những gì mình thấy trong mơ. Vốn chỉ là nhất thời nảy lòng tham, chứ không nghĩ rằng mỗi đường kim mũi chỉ lại chứa đựng một phần tâm ý.
Dự định ban đầu của nàng ngây thơ trong sáng là thế, làm sao có ý nghĩa đen tối như thế này! Còn không phải tự hắn xuyên tạc hay sao…
Tô Nghiêu nổi giận, nhưng tay người nọ cũng không nghỉ ngơi, cũng không để ý giờ đang là giữa ban ngày, nâng tay lên nhẹ nhàng túm lấy sợ dây đang buộc màn che quanh giường. Màn che hạ xuống ngăn cách giường với bên ngoài thành hai thế giới, hôn môi cũng dần dần sâu…
“Chàng…” Lời vừa ra khỏi miệng Tô Nghiêu liền mắc kẹt, vốn là nàng có hơi kháng cự đối với chuyện ân ái ban ngày nên ý chí vẫn còn kiên cường, nhưng tiếc là thân thể đã bị khiêu khích đến mềm nhũn. Diệp Lâm đáng ghét ở điểm này, hắn đã trải qua hai đời, nên về mặt này hắn còn quen thuộc cơ thể nàng hơn chính nàng. Chuyện đến nước này chỉ có thể vô phương chống đỡ mà mặc cho hắn làm càn.
Người kia nào biết rằng chỉ trong chốc lát mà tâm tư của nàng đã trải qua biết bao khó khăn vất vả, chỉ một mực trầm mê. Trong lúc ý loạn tình mê, giọng nói khàn khàn gọi cảm khẽ gọi tên nàng, “A Nghiêu, A Nghiêu…”
Áo bào màu đen cùng áo lụa rơi xuống trên thảm sàn mềm mại sạch sẽ, phía sau màn che dày đặc trên giường, tiếng hít thở càng ngày càng gấp…