Tô Nghiêu chống đầu lên bàn tay dựa vào giường mỹ nhân, yên lặng không động đậy. Cũng không biết trải qua bao lâu, mới trông thấy cô nương váy đỏ kia chân đi xiêu vẹo, lắc lắc đầu, giọng nói run rẩy hỏi: “Chàng…Chàng vì gặp bão tuyết, nên kinh mạch bị đứt, phế hoàn toàn võ công? Ngươi nói hiện tại chàng đã là một phế nhân ư?”
Làm sao có thể như vậy…Không thể nào…Chàng không thể…
Tô Nghiêu không biết bây giờ tâm tình của Liêu Mộc Lan đến tột cùng là như thế nào, nhưng chữ “phế nhân” nghe cũng thật chói tai. Nàng dựa vào giường mỹ nhân mà ngồi thẳng dậy, nheo mắt tỉ mỉ đánh giá Liêu Mộc Lan trong mắt đã có ánh lệ, nói: “Như vậy, ngươi có thể hiểu hắn nói vì ta mà từ hôn với ngươi chỉ là một cái cớ?”
Cố Phù Phong chỉ muốn Liêu Mộc Lan hết hy vọng, thế nhưng lại không nghĩ Liêu Mộc Lan vì thế mà liều lĩnh đến Đại Nhạn trả thù, đừng nói là hắn, mà ngay cả Miêu Nam vương cũng không thể khuyên nhủ. Cô nương này quả thực là quá mức yêu ghét rõ ràng, có thù tất báo, nào ngờ lại lâm vào tình huống không rõ ràng của Tô Nghiêu, nên mới lề mà lề mề lâu như vậy mà không làm rõ chân tướng.
Cũng may bây giờ vẫn chưa muộn, chưa đến lúc ván đã đóng thuyền không thể cứu vãn.
Nghe thấy câu hỏi của Tô Nghiêu, Liêu Mộc Lan chỉ nở ra một nụ cười đau khổ, ánh mắt trong suốt làm người khác thấy mà đau lòng. Từ trước tới nay mỹ nhân rơi lệ luôn làm cho người khác thương yêu, huống hồ đây lại là Liêu Mộc Lan cực kỳ quyến rũ. Tô Nghiêu liền chau mày, hiềm khích ngày trước tạm thời bỏ qua một bên, nhẹ giọng nói: “Từ lúc hắn từ hôn đã qua mấy tháng, vẫn chưa thấy hắn cưới người khác, chắc hẳn là trong lòng hắn vẫn nhớ nhung ngươi như trước. Nếu như ngươi không chê hắn, bây giờ từ Đại Nhạn trở về vẫn còn kịp.”
Vương nữ một nước bị mẫu quốc trục xuất trả về, nghe qua thật sự không dễ nghe. Nhưng Miêu Nam vốn là nơi xa xôi dân chúng đều có lối sống dân dã, nên ngược lại điều đó lại không phải là cản trở gì. Cho dù là trong lãnh thổ Đại Nhạn truyền đến tin đồn nhảm, cũng chẳng ảnh hưởng đến Liêu Mộc Lan nửa phần. Rõ ràng là hai người yêu nhau, vậy mà lại vì một lời hứa hẹn hoang đường đó nên hiểu lầm tầng tầng lớp lớp không được gặp nhau, Tô Nghiêu cảm thấy thật đáng tiếc. Mấy ngày nay nàng cũng dần dần hiểu rõ, Liêu Mộc Lan chỉ là một cô nương bướng bỉnh quật cường, bản chất vẫn không quá gian ác, ngay từ đầu có lẽ đã bị người khác lợi dụng và mê hoặc. Chẳng phải ai cũng sẽ không thể vứt bỏ cuộc sống của chính mình để đi phân cao thấp với người khác mà không cần lý do sao?
“Trở về?” Liêu Mộc Lan lại nở một nụ cười bi thương, lắc lắc đầu, “Ta làm gì còn mặt mũi đối diện với chàng. Nếu không phải vì ta, Phù Phong sao đến nỗi…sao đến nỗi như vậy, ta làm sao có thể ghét bỏ chàng, mà là ta không xứng với chàng.”
Đúng là nàng không xứng với hắn!
Làm thanh mai trúc mã với nhau mười mấy năm, không phải nàng không biết người kia luôn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng và trân trọng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác cố tình đùa giỡn hắn, muốn cái gì mà “Kính trung tinh” căn bản là không hề tồn tại. Nhưng hắn lại rất nghe lời nàng, bất chấp tất cả mà nuông chiều nàng, nhất định ngàn dặm xa xôi đi tìm. Đúng là một đôi ngốc nghếch, một đôi ngớ ngẩn!
Tô Nghiêu cũng không khuyên nhủ nữa, nàng là người ngoài, căn bản không nên xen vào chuyện tình cảm của người ta, cho nên chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thư này là tự tay hắn viết, ngươi đương nhiên nhận ra, chuyện là như vậy, cần phải chọn thế nào thì tự ngươi lựa chọn. Những chuyện trước đây Bổn cung sẽ không để trong lòng, chỉ có điều sau này ngươi không thể cùng người đó qua lại, ngươi phải nắm rõ.”
Vốn là nàng bị Phong Sách mê hoặc nên trong lòng mới sinh ra oán hận, hiện giờ chân tướng đã rõ ràng nên đương nhiên sẽ không nghe theo sắp đặt của hắn. Bởi vậy nàng đồng ý với Tô Nghiêu, thần thái trang nghiêm thi hành một đại lễ, nói: “Mộc Lan tạ ơn ân cứu mạng Phù Phong của nương nương, cũng tạ ơn nương nương đã báo cho Mộc Lan biết rõ chân tướng. Ngày trước thật sự là Mộc Lan vô tri, sau này nhất định sẽ không mạo phạm nương nương nữa.”
Tô Nghiêu gật gật đầu, vừa định mở miệng nói vài câu khách sáo, chợt thấy trong ánh mắt tinh quái của người kia lóe lên một tia rạng rỡ, không biết tại sao lại nói rằng: “Mộc Lan nợ nương nương một ân tình lớn như vậy mà không biết làm sao để báo đáp, nên hứa với nương nương, sau này chỉ cần nương nương muốn, Mộc Lan nhất định sẽ tận lực tương trợ, muôn lần chết cũng không chối từ.”
Tô Nghiêu thấy nàng ta nói nghiêm túc, liền dở khóc dở cười, nàng thì có thể còn cần cái gì. Ngược lại nàng thực sự không muốn chuốc lấy sự điên cuồng của Liêu Mộc Lan, huống chi lúc Liêu Mộc Lan trở về Miêu Nam đã là ngàn dặm xa xôi, nàng có thể có chuyện gì cần Liêu Mộc Lan giúp? Người này chỉ cần không gây thêm phiền phức là tốt rồi.
Đương nhiên Liêu Mộc Lan biết mặc dù Tô Nghiêu gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn chưa để ở trong lòng. Nàng cũng không vội, cuối cùng sẽ có một ngày Tô Nghiêu phải tìm nàng. Trong lòng nàng biết rõ ràng rành mạch nhưng không nói thẳng ra, đứng dậy cáo từ Tô Nghiêu, vẻ mặt ngơ ngẩn cầm lấy trang thư mỏng manh kia đi về hướng Chỉ Đinh điện.
Tô Nghiêu đưa mắt nhìn bước chân lẻ loi trống rỗng của người kia, khe khẽ thở dài. Sự việc thay đổi đột ngột, nhưng lại hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của nàng. Nàng cho rằng sẽ cùng Liêu Mộc Lan đánh một trận, nào ngờ lại có thể hóa giải mâu thuẫn dễ dàng như thế. Vẻn vẹn chỉ dựa vào một bức thư của Cố Phù Phong là có thể loại bỏ được một kẻ chướng mắt.
Liêu Mộc Lan vẫn chưa tỏ rõ bản thân sẽ an bài thế nào cho tương lai. Nghĩ cũng đúng, xảy ra sự việc bất thình lình như vậy, dù có là ai cũng đều không có khả năng đưa ra giải pháp ngay tức thì. Liêu Mộc Lan muốn đi nàng cũng sẽ đáp ứng. Qua khỏi nỗi phiền muộn này, Tô Nghiêu cũng chẳng còn tâm tình tiếp tục xem nhật ký của Tô Dao, ném nhật ký sang một bên, nghiêng người một cái ngã vào giường mỹ nhân ngủ bù.
Không biết là đã ngủ bao lâu, đến lúc Tô Nghiêu dần dần lấy lại thần trí, cảm thấy có một bàn tay to lớn dịu dàng đang từng chút từng chút vuốt ve tóc nàng.
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên cánh mũi, Tô Nghiêu chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ trông thấy một hình dáng với vẻ anh khí bức người, theo bản năng mà nhích lại gần người đó, rồi nhắm hai mắt lại.
Đây là Diệp Lâm, Diệp Lâm của nàng.
Diệp Lâm không biết rốt cuộc Tô Nghiêu dùng biện pháp gì, làm cho Liêu Mộc Lan đột nhiên thay đổi tính nết. Trở về Chỉ Đinh điện không bao lâu liền đích thân đến Cần Chính điện, thể hiện rõ ràng ý định muốn rời đi, cầu xin Diệp Lâm trục xuất nàng trở về Miêu Nam.
Rõ ràng vừa rồi mới thề son sắt rằng sẽ không tranh đoạt danh phận gì, đột nhiên lại phản bội đổi màu cờ làm cho hắn rất hiếu kỳ. Chỉ là thay vì hỏi Liêu Mộc Lan, thì hắn càng muốn nghe Tô Nghiêu giải thích. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng kiêu ngạo dương dương tự đắc của người kia, làm cho hắn cảm thấy vừa thoải mái vừa tốt đẹp.
Đúng lúc này người kia đang ngủ say theo bản năng mà tiến tới gần dựa sát vào hắn, trong lòng Diệp Lâm dâng lên một cảm giác ấm áp. Không làm ồn nàng, chỉ cầm mấy món đồ bên hộp gỗ tử đàn nửa đóng nửa mở ở ngay cạnh lên, tùy ý nhìn xem.
Tô Nghiêu rất căng thẳng về thứ gì đó trong hộp, sợ hắn hiểu lầm sợ hắn ăn dấm, thế nhưng hắn lại rất quen thuộc đồ vật cùng thư tín bên trong hộp này. Kiếp trước nếu như không phải bởi vì không có cách nào giải thích rõ ràng đồ trong hộp này, thì làm sao nàng có thể lâm vào hoàn cảnh náo loạn đến như vậy.
Diệp Lâm tiện tay cầm lấy thẻ trúc cùng với giấy viết thư lại đây, kiếp trước bản thân hắn chưa từng thấy đống đồ này. Trông thấy Tô Nghiêu xem mê mẩn, thật ra cũng nổi lên một chút hiếu kỳ, tiện tay mở ra xem một chút, mới biết đây là ghi chép của Tô Dao ngày trước.
Nhắc tới cũng khéo, người khác đều là đọc từ đầu đến cuối, nhưng Diệp Lâm lại ngược lại, trước tiên lật đến trang cuối cùng sau đó mới đọc ngược về trang trước. Trang cuối cùng không gì khác, chính là di thư Tô Dao không đồng ý thánh chỉ ban hôn, muốn uống thuốc độc tự sát.
Tô Dao vốn không ngờ rằng sẽ có người khác đọc được những ghi chép này, tất cả chỉ là suy nghĩ tận đáy lòng, nghĩ như thế nào liền viết ra hệt như thế không hề che giấu. Diệp Lâm đọc lướt nhanh như gió, sắc mặt dần dần thay đổi.
Trên cây trâm hoa khắc chi chít chữ tiểu Khải, ba chữ kia là nổi bật bắt mắt nhất. Diệp Lâm không thể tin vào mắt mình nữa, đảo mắt nhìn ra bên ngoài điện một lần, rồi mới dám nhìn vào đây, Tô Dao đúng là uống kịch độc Say Hồng Trần tự sát.
Vì sao bất cứ lúc nào hay ở đâu, Tô Nghiêu đều có thể lâm vào trạng thái ngủ mê mệt, vì sao bên ngoài tranh cãi ầm ĩ tới đâu nàng vẫn đều có thể chìm vào giấc ngủ, vì sao nàng ăn nhiều đồ bổ như vậy mà vẫn không hề có chuyển biến tốt? Lúc này, đột nhiên tất cả đều đã có đáp án.
Say Hồng Trần.
Sớm đã thất truyền từ rất lâu về trước, chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, Say Hồng Trần.
Diệp Lâm chậm rãi bỏ xuống cuốn thẻ trúc trong tay, trong đầu lại hiện ra những hình ảnh khó chịu vào năm Thiên Khải thứ mười ba, hắn tìm được Từ Thận Ngôn. Người này cứ vừa muốn nói lại thôi, hắn nói Tô Nghiêu đã bệnh chết vào mùa thu năm Thiên Khải thứ hai, cầu xin hắn hỏa thiêu mình thành tro bụi, phiêu tán khắp giang sơn của Diệp Lâm, ngay cả mộ phần cũng không thể tìm ra. Nàng đoạn tuyệt mà ra đi như vậy, thậm chí không cho hắn lưu lại bất kỳ niệm tưởng nào. Diệp Lâm vẫn cảm thấy Tô Nghiêu không hề yêu hắn, vẫn còn nghĩ không thông, rốt cuộc vì sao nàng đột nhiên lại quyết tuyệt đến thế.
Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác là năm Thiên Khải thứ nhất. Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác vẫn là Từ Thận Ngôn.
Có thể còn có một khả năng khác, nàng bỏ đi không những chỉ vì thất vọng với tương lai, mà còn bởi vì nàng đã biết rõ, nàng sẽ không có tương lai.
Lúc Tô Nghiêu dần tỉnh lại đã là chạng vạng tối, không ngờ rằng không thấy Diệp Lâm đâu. Nàng không biết vừa mới một khắc đồng hồ trước, người kia từ từ buông cuốn thẻ trúc trong tay ra, đột nhiên đứng dậy sải bước đi ra ngoài, đứng yên ở một bên Lưu nội thị nói: “Đi tuyên Từ Thận Ngôn đến, Trẫm muốn gặp hắn.”