Lục Y Song búi búi tóc của cung nữ làm hết trách nhiệm trong coi cửa điện, cũng không dám thở mạnh, chỉ thỉnh thoảng liếc vào trong điện đang im ắng yên tĩnh, lo lắng đề phòng.
Tay áo màu tím xuyên qua gió đêm chạy thẳng tới điện Văn Đức, cung nữ đứng ở bên người nội thị vừa nhìn thấy, vội vàng ngăn ở trước mặt, lên tiếng ngăn cản nói: “Tứ điện hạ, Tứ điện hạ cũng không thể đi vào.”
Người nọ bỗng chốc dừng bước, nhìn đèn đuốc sáng choang trong điện một cái, vội vàng nói: “Tam ca ở bên trong phải không?”
Lưu nội thị gật đầu một cái, đè thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ đã đi vào nửa canh giờ, bệ hạ nói rồi, nếu không có mệnh lệnh của ngài, người khác không được đi vào.”
Diệp Tễ thở dài, không cam lòng nhìn cửa điện, nói: “Nhưng rõ ràng chuyện này không trách Tam ca được....... Con ngựa kia.......”
Lưu nội thị vội vàng khoát tay áo ngăn cản hắn nói tiếp: “Tứ điện hạ nói nhỏ thôi. Bệ hạ đang nổi nóng, không muốn nghe giải thích, chớ nói gì là xin tha. Gió đêm lạnh, Tứ điện hạ vẫn nên trở về thôi.”
Nếu như ở đây nghe trộm, một lát bệ hạ tức giận ngay cả hắn cũng cùng bị phạt thì không tốt lắm.
Diệp Tễ nhíu lông mi dài, giống như thỏa hiệp thở dài khẩn thiết nói: “Nếu bệ hạ nổi giận, còn phải xin Lưu nội thị nói giúp Tam ca mấy câu rồi.”
Lưu nội thị gật đầu một cái nói: “Lão nô hiểu, Tứ điện hạ và thái tử điện hạ tình nghĩa sâu nặng, lão nô tất nhiên sẽ không cô phụ lời dặn dò của Tứ điện hạ, hôm nay đường tối, sao Tứ điện hạ không cầm theo đèn tới đây, để lão nô đi tìm ngọn đèn cho Tứ điện hạ.......”
Nói xong, Lưu nội thị liền xoay người đi về hướng Thiên Điện.
Diệp Tễ liền vội vàng kéo Lưu nội thị lại nói: “Không cần, ta đi ngay nhưng Lưu nội thị ngàn vạn nhớ nói giúp Tam ca vài câu.”
Lưu nội thị trịnh trọng đồng ý, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng màu tím Diệp Tễ biến mất trong bóng đêm mênh mông mới thở dài một hơi.
Có thể đưa vị tổ tông này đi, một thái tử đã đủ khó khăn, Tứ hoàng tử lại tham gia náo nhiệt, nhất định muốn bệ hạ tức chết sao.
Nhiều năm như vậy cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, thế cục trong ngoài của vua và dân như thế, ngược lại ngài cũng không thân với một vị nhi tử nào, các hoàng tử mở miệng gọi một tiếng “Bệ hạ”, thật là nhìn không ra còn tình phụ tử hay không.
Bọn họ làm hạ nhân trung thành như thế này, chỉ ngóng trông thái tử có thể ổn định vị trí, chớ té từ cao xuống.
Lưu nội thị đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy trong điện vang lên một tiếng, là tiếng ngọc khí tan vỡ.
Lưu nội thị khẽ run rẩy, bệ hạ lại bắt đầu ném đồ vật rồi, chỉ mong lần này chớ nện vào người thái tử điện hạ, đập ra một dầu gì. Nháy mắt, liền có cung nữ quay người đi tìm dụng cụ quét dọn đi.
Trong điện mơ hồ truyền đến giọng nói đúng mực của thái tử: “Đây không phải là Ngọc Như Ý mà hoàng hậu thích nhất à, bệ hạ nói đập liền đập sao?”
Bước chân cung nữ ngừng lại một chút, cúi đầu, dưới chân bước lạo xạo nhanh hơn.
Lưu nội thị liếc mắt nhìn bốn phía, phất tay một cái gọi cung nữ đóng cửa điện lại. Chuyện nhà của Hoàng thất, không nên nghe, không nghe thì tốt hơn. Ở trong cung này, làm người mù người điếc, còn tốt hơn làm người sáng tâm sang mắt.
Mấy người canh giữ cửa điện đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, hình như không ai chú ý cung nữ đang rời đi này, chợt lặng lẽ rẽ vào hướng Phượng cung.
Gió đêm lẳng lặng thổi.
Trong điện an tĩnh chốc lát.
Một hồi lâu, sau rèm làm bằng sợi vàng đính ngọc châu, trên giường rồng một người trung niên mặc trang phục thêu hình rồng màu đen ho khan mấy tiếng.
Diệp Lâm đứng dậy đi tới trước giường.
“A hình như vừa gặp gió rét bệnh của người lại nặng lên rồi, phương thuốc của Thái Y Viện có từng điều tra hay không?”
Người nọ gật đầu một cái: “Có điều tra nhưng cũng không thu gì. Đêm qua trẫm tùy ý chút, lúc ngủ quên đóng cửa sổ, chẳng oán được ai.”
Diệp Lâm ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm bàn tay thon gầy tái nhợt của nam tử trung niên ở trong tay, đau lòng nói: “Như thế nào chẳng oán được ai, ai cũng quên đóng cửa sổ, những thứ nô tài vô dụng kia cũng quên sao?”
Diệp Tu ôn hòa cười cười: “Gió rét mà thôi, sao Lâm nhi khẩn trương như vậy?”
Diệp Lâm chau mày lại nhìn sắc mặt phụ thân tái nhợt đang nằm trên giường, trong lòng đau nhói một hồi. Hắn cảm tạ ông trời, có thể cho hắn một sống lại một lần, có thể để hắn nhìn thấy phụ thân của hắn một lần nữa, cơ trí oai hùng như vậy, lại thanh phụ thân yếu ớt nhiều bệnh, ông ấy vốn nên là một minh quân Danh Thùy Thanh Sử.
“Sớm muộn gì vẫn nên mời biểu ca tới xem một chút, Lâm nhi mới có thể an tâm.”
Diệp Tu bất đắc dĩ đồng ý, chuyển sang đề tài khác, dò hỏi: “Chuyện ngày hội săn bắn mùa xuân xử lý thỏa đáng rồi hả?”
Diệp Lâm gật đầu một cái: “Đã trấn an tất cả mọi người rồi, người bị thương đều là vết thương nhẹ, không có gì đáng lo ngại. Tuy trong bách quan có kẻ bất mãn nhưng cũng không sao.”
“Chỉ là ngoài ý muốn?” Diệp Tu có chút không tin tưởng, Diệp Lâm làm việc sẽ không xúc động như thế, hắn tổ chức ngày hội săn bắn mùa xuân, thế nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Trong kinh thành này nào có cái gì xảy ra ngoài ý muốn.
Diệp Lâm lắc đầu một cái: “Chỉ sợ là có người giở trò quỷ.”
Ngược lại là phải cám ơn người giở trò quỷ này rồi, nếu không phải là có người giở trò quỷ, hai người phụ tử bọn hắn nào có thể có cơ hội nói xấu một phen thế này....... Diệp Tu giương mắt, ánh mắt lóe lên: “Nhắm vào ngươi à?”
“Cùng với Tô gia.” Diệp Lâm bổ sung: “Xảy ra chuyện là Tô Dao.”
Diệp Tu nghe vậy như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói: “Phụ thân nàng Tô Tự và Tô gia phía sau đã có tâm giúp ngươi, ngươi cần đặt nàng ở trong lòng.”
Nhắc tới Tô Nghiêu, thần sắc trên mặt Diệp Lâm cũng biến thành nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Biểu ca đang ở bên đó, nàng không có chuyện gì nữa.”
“Không có thì tốt.” Diệp Tu đưa ánh mắt về phía bức màn che phía mép giường, giọng nói mơ hồ: “Lần này nhất định là làm kinh sợ nàng, ngươi tìm thời gian tới thăm nàng một chút.”
Diệp Lâm đồng ý, tay vỗ chiết phiến bên hông, vẻ mặt càng toả ra dịu dàng.
Buổi chiều hắn trở về chủ trướng nghỉ ngơi, liếc mắt liền thấy chiết phiến để ở trên bàn, Diệp Lâm không cách nào phủ nhận, trong nháy mắt nhìn thấy vật kia, hắn chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên não, trái tim gần như ngừng đập.
Mặc dù đã sớm biết cuối cùng sẽ có một ngày nàng sẽ lưu lại cam kết trên cái quạt này, thật là lấy được, lòng Diệp Lâm vẫn tràn đầy vui mừng như cũ, như nở hoa trong lòng.
Tô Nghiêu nói là làm được, nếu nàng nói mình sẽ lưu lại, sẽ nhất định, nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn. Nếu không phải sau lại....... Chân trời góc biển, vắng vẻ bao lâu, nàng nhất định sống chết có nhau.......
Nàng lựa chọn ở lại bên cạnh hắn là đủ rồi rồi, dù là lúc này cũng không phải vì tình yêu.......
Diệp Lâm nghĩ tới, nhếch miệng lên nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng có chút mê ly.
Diệp Tu rất ít nhìn thấy đứa con nhà mình toát ra dạng vẻ mất hồn mất vía này, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, cũng không thấy Diệp Lâm phục hồi tinh thần lại, không khỏi lên tiếng kéo hắn trở về thực tế: “Đang nghĩ đến người nào?”
Không phải “Đang suy nghĩ gì?” Mà là “Đang nghĩ đến người nào?”, người của Diệp gia, trực giác đều nhạy cảm như vậy. Diệp Lâm phục hồi tinh thần lại, ánh mắt rủ xuống nở nụ cười yếu ớt.
Diệp Tu lắc đầu một cái, trong lòng thở dài, Diệp Lâm quá giống ông, giống như vậy, không tốt.
“Trường An công hồi kinh rồi hả?”
Diệp Lâm gật đầu một cái: “Buổi chiều Lâm nhi đã tự mình nghênh đón hai phụ tử bọn họ trở về rồi.”
Diệp Tu hài lòng “Ừ” một tiếng. Trường An công đối với Hoàng thất mà nói, đúng là không giống với những gia đình quý tộc ở Trường Ninh khác, dùng ánh mắt khác để tiếp đón, cũng không phải là không ổn.
“Mới vừa rồi nghĩ đến nàng sao?”
Trong lúc nhất thời Diệp Lâm chưa phục hồi tinh thần lại, có chút nghi ngờ.
Diệp Tu nhìn phản ứng của hắn như đã hiểu mấy phần, trong lòng có đáp án, nói: “Nha đầu Thu Ngự kia.”
Diệp Lâm nghe vậy cười lên, lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải nàng.”
Diệp Tu than thở: “Ngươi đã mười tám tuổi, trong lòng có ý trung nhân cũng không thể chỉ trích nặng, chỉ là trẫm vẫn muốn nhắc nhở ngươi.......”
“Phụ hoàng người yên tâm, Lâm nhi biết mình phải làm cái gì.” Diệp Lâm trịnh trọng đáp. Hắn biết rõ bên khinh bên trọng, mỹ nhân giang sơn chưa bao giờ là vấn đề khó có thể lựa chọn, giang sơn hắn muốn, Tô Nghiêu hắn cũng muốn. Nếu thua giang sơn, thì làm sao hắn có thể lấy được nàng, bảo vệ nàng, một đời an ổn với nàng?
Huống chi, mỹ nhân hắn muốn này, không phải là kiều hoa gặp nước, lúc cần phải dụng tâm để ý cẩn thận thủ hộ, nàng là Tô Nghiêu, Tô Nghiêu đã từng kéo hắn đến phía sau nói muốn bảo vệ hắn.
Diệp Tu lại lắc đầu một cái cười lên, nói: “Ngươi là con trai của trẫm, trẫm tự nhiên biết tính tình bướng bỉnh cảu ngươi. Chỉ cần ngươi nhớ, hái hoa phải hái liền tay, nếu đã yêu thích nàng thì đi nói cho nàng biết.”
Không cần chờ đến khi người đã qua đời, mới hối tiếc không kịp.......
Diệp Lâm hơi ngẩn ra, hắn còn tưởng rằng.......
Diệp Tu giơ cánh tay lên vỗ vỗ bên giường: “Gần đây số lần ngươi đến điện Văn Đức càng ngày càng nhiều.”
Lòng của Diệp Lâm chợt trầm xuống.
Hắn hiểu được, Diệp Tu chưa bao giờ lộ ra niềm yêu thích với bất kỳ con cháu nào bởi vì muốn bảo vệ bọn họ, nhưng hắn là thái tử, cuối cùng vẫn bất đồng với hoàng tử và công chúa khác, vốn là đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, làm việc càng cần cẩn thận.
Nhưng....... Đối mặt với phụ thân suy nhược trong trí nhớ đã sớm cách xa hắn như trời với đất, làm sao hắn có thể nhịn được không đến thăm người. Ngày trước hắn không hiểu nỗi khổ tâm của một hoàng đế, sau đó rốt cuộc hắn đã hiểu, người nọ cũng đã không có ở đây.
Diệp Lâm rũ mắt xuống.
Giọng trầm thấp của Hoàng đế nhẹ nhàng vang lên: “Như vậy không tốt.”
Diệp Lâm cúi đầu đáp một tiếng.
Diệp Tu đưa ánh mắt về phía cửa, xuyên qua màn che kết bởi châu ngọc, cửa điện đóng chặt, đèn treo ngoài cửa chong không biết mệt mỏi.
Sau khi tĩnh lặng trong chốc lát, giọng nói nhạt nhẽo của Diệp Tu trong đại điện đột ngột vang lên: “Sắc trời đã tối, nghĩ đến Trung Cung cũng sắp tới rồi. Lui ra đi.”
Diệp Lâm đồng ý, đứng dậy đi ra ngoài điện.
Lưu nội thị nghe thấy tiếng động phía sau lưng, vội vàng quy củ trở về vị trí ban đầu, đã nhìn thấy Diệp Lâm mở ra cửa điện bước nhanh đi ra.
“Điện hạ.......” Lưu nội thị tiến lên một bước, nói: “Mới vừa rồi Tứ điện hạ.......”
“Nghe được.” Diệp Lâm lạnh giọng trả lời, âm thanh không có cảm tình gì để cho người khác không hiểu rõ ý định bây giờ của hắn.
Trong lòng Lưu nội thị lặng lẽ vẽ vòng tròn, quyết định bớt nói thì tốt hơn, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy thái tử điện hạ tôn quý xoay người, nhấc lên vạt áo màu tím, “Phù phù” một tiếng quỳ xuống trước cửa điện.
Trong nháy mắt Lưu nội thị hiểu được, liếc vẻ mặt của Diệp Lâm một cái, cũng không đau khổ hay là không vui, mặt không chút thay đổi.