Đình Hạ gắt lên, hai tay dùng sức mở cửa kính xe ô tô. Gương mặt người đàn ông kia trở nên xám xịt, môi mím chặt không hé răng nửa lời.
Mạc Tử Quân gia tăng tốc độ, lao vun vút trên đoạn đường lớn. Đình Hạ biết hắn đang rất giận, nhưng lại không hiểu hắn giận vì điều gì?
Cô rời khỏi nhà còn chưa đến hai tiếng, cũng không vi phạm thỏa thuận ban đầu. Hơn nữa vì sao Mạc Tử Quân biết cô đang ở phòng làm việc của Thẩm Trì mà tìm đến? Lẽ nào hắn cho người theo dõi cô?
Xe chạy về khu chung cư, đậu dưới hầm giữ xe. Đình Hạ còn chưa kịp phản ứng, Mạc Tử Quân đã mở cửa sau, bế thốc cô vác lên vai mình.
“Thả tôi xuống… Mạc Tử Quân, anh mau thả tôi xuống!”
Mặc cho Đình Hạ la hét, dùng sức đấm mạnh vào vai hắn, người đàn ông kia vẫn kiên định bước đi, ôm cô vào thang máy để di chuyển lên căn hộ.
Một tay Mạc Tử Quân mở cửa, tay còn lại vẫn đủ sức khống chế cô gái nhỏ. Hắn mang Đình Hạ vào thẳng phòng tắm, thô bạo ném thẳng cô xuống sàn lát đá.
Cái đầu nhỏ đập vào thành bồn tắm, đau điếng. Đình Hạ nhăn nhúm mặt mày, hai tay chệnh choạng chống ra đằng sau, gắng gượng ngồi dậy.
Chỉ là ngay sau đó, Đình Hạ lại bị Mạc Tử Quân ấn xuống. Hắn với chiếc vòi sen, xối nước lạnh lên khắp cơ thể của cô.
“Ặc… anh làm gì vậy?”
Đình Hạ ho sặc sụa, khua tay về phía hắn, nhưng vẫn không khiến người đàn ông này dừng lại. Nhìn thấy vật lấp lánh trên đầu cô, trong người Mạc Tử Quân bỗng trào lên ngọn lửa giận dữ, tức thì hắn giật phắt chiếc kẹp tóc, ném mạnh vào một góc tường.
“Rốt cuộc người đàn ông cô gặp chiều nay là ai hả?”
Mạc Tử Quân gằn mạnh từng tiếng, càng khiến Đình Hạ cảm thấy buồn cười. Hiện tại, hắn lấy tư cách gì để hỏi cô câu này? Tình nhân… hay chồng cũ?
“Không liên quan đến anh.” Cô chậm rãi trả lời, giọng nói bị nghẹt đi vì nước xộc thẳng vào khoang mũi.
Mạc Tử Quân quỳ một chân xuống sàn, hai tay bóp chặt lấy bả vai Đình Hạ, còn ép cô gái nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt hung tợn của mình. Hắn thở mạnh từng hơi, đến nổi Đình Hạ có thể cảm nhận được một luồng khí nóng đang phả lên khắp khuôn mặt.
“Nói?” Mạc Tử Quân quát lên một lần nữa.
Đình Hạ dùng hết sức đẩy hắn ra, hai mắt trừng lớn căm hận người đàn ông này. Mạc Tử Quân không yêu cô, nhưng lại muốn kiểm soát cô từng chút một, là vì cớ gì?
“Anh đang ghen sao?” Cô hạ thấp giọng, hỏi.
Mạc Tử Quân thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Hắn trầm tư nhìn cô gái nhỏ, đáp lại một câu phũ phàng:
“Không đời nào!”
“Cô đáng để tôi phải ghen sao?”
Đình Hạ sớm đã biết câu trả lời, chẳng qua muốn trêu tức hắn một chút. Cô gượng mình đứng dậy, nhặt lại chiếc kẹp tóc rồi nói:
“Tôi đi gặp tình cũ, thì thế nào? Mạc Tử Quân, cho dù tôi có lên giường cùng người đàn ông khác, anh cũng không có quyền cấm cản.”
Lời vừa thốt ra, như thể chạm đến đỉnh điểm cơn tức giận của hắn. Đình Hạ xoay người định ra ngoài, ngay lập tức đã bị Mạc Tử Quân kéo lại, ném thẳng vào bồn tắm.
“A… đau quá…”
Bị va đập tứ phía, mình mẩy Đình Hạ truyền đến cơn đau nhức. Mạc Tử Quân trèo hẳn vào trong bồn, bóp dầu gội trong chai lên đầu cô rồi xả nước.
“Nhớ cho kỹ, trước khi trả hết số nợ kia, cô đừng hòng tơ tưởng đến người đàn ông nào khác.”
“Ặc, đừng…”
Đình Hạ chống trả, muốn thoát ra nhưng bị Mạc Tử Quân giữ chặt lấy hai tay. Bọt xà phòng trôi đầy xuống mặt, làm cho mí mắt của cô cay xè, đỏ ngầu lên. Hắn rít mạnh một hơi, bất giác lại ném chiếc vòi sen xuống sàn, đạp cửa bỏ ra ngoài.
Đình Hạ được trả lại tự do, mệt mỏi đến độ vừa chui ra khỏi bồn tắm, cô đã nằm bẹp xuống sàn, nhắm nghiền đôi mắt.
Cô không khóc, cũng không cầu xin Mạc Tử Quân lấy nửa lời. Tiết San đã từng khuyên nhủ thế nào, Đình Hạ quên sạch sẽ rồi. Bây giờ chỉ cần có thể khiến người đàn ông kia khó chịu, chuyện gì cô cũng có gan làm. Chỉ cần hắn không đụng đến người thân của cô, thì dù có bị bức chết, cô cũng không sợ!
Định Hạ kiệt sức ngất lịm. Cơ thể nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, ngâm nước đến độ phát sốt. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, Mạc Tử Quân mới quay trở lại, bế cô gái nhỏ ra ngoài.
Hắn cởi bỏ quần áo ướt trên người Đình Hạ, nhìn mấy vết bầm tím loang lỗ khắp cơ thể mảnh mai bỗng đâm ra khó chịu. Mạc Tử Quân thấy lạ, không hiểu vì sao bản thân lại trở nên mất kiểm soát như vậy. Chỉ là khi tận mắt chứng kiến người đàn ông kia cài chiếc kẹp tóc lên đầu Đình Hạ, khi cô mỉm cười với anh ta, hắn đã rất giận.
Đình Hạ nói hắn ghen, lẽ nào…
Mạc Tử Quân đấm mạnh tay xuống giường, dẹp bỏ cái suy nghĩ mà hắn vẫn cho rằng là ấu trĩ. Nhớ đến Đình Hạ lên cơn sốt cao, hắn liền đi tìm thuốc và miếng dán hạ sốt.
“Dậy uống thuốc!”
Mạc Tử Quân lay nhẹ vai cô, nhưng Đình Hạ đang mê man không biết gì. Cô khẽ cựa mình, hai chân mày dán chặt lại với nhau.
Bất đắc dĩ, hắn cho cả mấy viên thuốc đắng ngắt vào trong miệng, nhai nhuyễn rồi bón sang cho Đình Hạ.
“Ưm… ực…”
Đêm đó, Mạc Tử Quân ngồi canh đến khi cô hạ sốt, mới trèo lên giường nằm ngủ. Đình Hạ quay lưng về phía hắn, đầu óc quay cuồng, nửa mê nửa tỉnh. Cô khẽ rên lên một tiếng, mi mắt chớp liên tục như thể mơ thấy ác mộng.
“Bé con… bé con của mẹ…”