Tối nay Mạc Tử Quân đã về nhà, giải thích cho rõ mọi chuyện với bà. Hắn nhận hết phần lỗi lầm về mình, ba năm trước, hai người ly hôn đều do hắn bắt ép cô gái nhỏ.
Mạc Tử Quân cũng không nhắc đến bản hợp đồng hôn nhân với Tuyết Phàn. Hắn chỉ nói sau khi rời xa Đình Hạ, hắn mới dần nhận ra cô quan trọng với mình nhường nào. Bây giờ Mạc Tử Quân đã tìm được cô, hắn mong cha mẹ có thể ủng hộ hai người hàn gắn lại mối quan hệ cũ.
Tuyết Phàn trách mắng con trai một hồi, báo hại bà hiểu nhầm con dâu của mình suốt thời gian qua. Ba năm trước Đình Hạ chặn số điện thoại của bà, đoán chừng cũng do cái tên tồi tệ này bức bách.
Mẹ hắn nói thế nào thì hắn nghe thế ấy, tuyệt đối không cãi lại nửa lời. Chuyện quan trọng trước mắt đối với Mạc Tử Quân là được nhìn thấy Tuyết Phàn và Đình Hạ hòa hợp.
Bà nắm lấy tay cô, rưng rưng nước mắt:
“Đình Hạ tội nghiệp của mẹ, có phải mấy năm nay con sống vất vả lắm không? Đều tại Tử Quân làm xằng làm bậy, đã để con chịu nhiều ấm ức rồi.”
Nói rồi, bà nhìn lên đứa con trai của mình, hận không thể đánh hắn vài trận.
“Mẹ… mẹ chịu tha thứ cho con sao?” Đôi mắt Đình Hạ đỏ hoe nhìn bà.
Tuyết Phàn lại ôm chầm lấy cô, rồi vuốt nhẹ sống lưng:
“Có người mẹ nào lại giận con cái chứ? Cũng vì mẹ thương con, nên hôm qua mới…”
Tuyết Phàn chưa nói hết câu đã sụt sịt, nghẹn ngào không nói tiếp được nữa. Đình Hạ vội lấy khăn giấy lau mặt cho bà, nhẹ nhàng an ủi:
“Mọi chuyện đã qua rồi! Từ nay về sau con sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho cha mẹ.”
Bà gật gật, khóe môi cuối cùng đã nở nụ cười. Mạc Tử Quân ngồi xuống ôm lấy Tuyết Phàn và Đình Hạ, xúc động không nói nên lời.
“Hai đứa chuyển về nhà sống đi. Cứ ở đây mẹ phải đi qua đi lại, mệt chết đi được.” Bà nói nửa đùa nửa thật.
Mạc Tử Quân đương nhiên đồng ý. Hắn đã làm lành với Đình Hạ rồi, bây giờ là lúc hắn quay về nhà để phụng dưỡng cha mẹ.
Tối nay Tuyết Phàn đến đây một mình, Mạc Tử Quân không yên tâm nên lái xe đưa bà về Mạc gia. Đình Hạ tranh thủ lúc hắn ra ngoài thì tắm rửa và ủi quần áo.
Gần đến giờ đi ngủ, cô lấy kem dưỡng da tay để thoa. Trước đây Đình Hạ không quá xem trọng đôi tay của mình, nhưng hiện tại ngày nào cô cũng cầm bút vẽ, nên phải săn sóc chúng một chút.
“Lại đây, anh bôi cho em.”
Mạc Tử Quân cầm lọ kem dưỡng da từ tay Đình Hạ, rồi lấy ra một ít, nhẹ nhàng mát xa lên từng ngón tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ. Đình Hạ ngồi trên đùi hắn, chợt nhớ đến lời đề nghị của Vương phu nhân bèn kể cho hắn nghe.
Cô hỏi: “Tử Quân, anh thấy thế nào?”
“Đều do em quyết định! Em đồng ý hay từ chối, anh cũng sẽ ủng hộ em.”
Đình Hạ phụng phịu, rõ ràng là cô đang muốn nghe ý kiến riêng của hắn mà?
Thấy cô gái kia không vui, Mạc Tử Quân liền cắn nhẹ vào cần cổ trắng nõn, rồi thấp giọng:
“Vương phu nhân là bạn cũ của dì Mộng Vân. Cả bà và Vương chủ tịch đều sống rất lương thiện, chẳng hiểu tại sao phải đơn độc lúc về già. Hạ, nếu em cũng thích bà ấy, vậy gọi một tiếng mẹ nuôi cũng không quá đáng chút nào!”
Mạc Tử Quân không nói thẳng ra, nhưng đủ để Đình Hạ hiểu được ý tứ của hắn. Cô vùi mặt vào khung ngực săn chắc của người đàn ông kia, thỏ thẻ:
“Vâng, em hiểu rồi.”
…
Sáng hôm sau Mạc Tử Quân đến công ty đã nhận được vật phẩm quan trọng mà hắn sai Cao Vũ đích thân đến xưởng chế tác lấy về.
Cẩn thận mở chiếc hộp nhung với đường viên xung quanh mạ vàng, hắn lấy ra một chiếc vòng tay được chế tác tỉ mỉ, thủ công bằng vàng trắng, bên trên còn khảm một hàng kim cương thẳng tắp, lấp lánh.
Điểm đặc biệt của chiếc vòng là phần khóa xoay tạo thành đóa hồng nở rộ do Mạc Tử Quân thức mấy đêm liền mày mò thiết kế. Ở mặt trong nó còn được khắc tên của Đình Hạ vô cùng chỉn chu. Đây là món quà đặc biệt hắn muốn dành cho cô gái nhỏ, nên đã gấp rút chuẩn bị.
Mạc thị vốn là tập đoàn vàng bạc đá quý lớn nhất, nhì khu vực Châu Á, vì vậy không thiếu những thợ kim hoàn có tay nghề lão luyện. Chiếc vòng hắn thiết kế riêng cho Đình Hạ, có thể nói đã đạt đến độ tinh xảo tuyệt đối.
Mạc Tử Quân ngồi ngắm nghía chiếc vòng, tự cười một mình. Cao Vũ đứng bên cạnh chậc chậc lưỡi, nhìn hắn thân thiện thế này, vậy mà đồng nghiệp xung quanh toàn đồn đoán vị tổng giám đốc của anh là một tên khó tính.
Chiều nay có nhân viên đến chung cư giúp Đình Hạ và Mạc Tử Quân chuyển đồ về Mạc gia. Căn phòng ngủ trước đây của cô và hắn vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không có chút bụi bặm nào vì vẫn được thường xuyên quét dọn.
Hai người trở về nhà, cả Mạc lão gia và Mạc phu nhân đều mừng rỡ. Trong bữa cơm tối, ông bà cũng ăn nhiều hơn ngày thường, vừa ăn vừa cười nói vô cùng vui vẻ. Đình Hạ nhìn thấy cảnh tượng gia đình đầm ấm, hạnh phúc, không khỏi xúc động trong lòng.
Đời này, được ở bên cạnh những người thân yêu của mình, đã là an nhiên lắm rồi!