• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ở bên cạnh anh nhé? Hiện tại và mãi mãi về sau… Hạ, em ở bên anh cả đời có được không? Anh sẽ không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Anh thề có trời đất chứng giám!”



Hai tháng sắp trôi qua rồi, trái tim Đình Hạ vẫn cứng rắn như đá. Mạc Tử Quân nghĩ mặt mình vẫn chưa đủ dày, nên mới không khiến cô gái nhỏ siêu lòng. Cho nên buổi tối hôm nay, dù Mạc Tử Quân có phải moi móc ruột gan của mình ra thì hắn cũng phải chứng minh cho Đình Hạ thấy, hắn đã yêu cô nhiều đến thế nào!



Cánh tay Đình Hạ vô tình chạm vào phần da thịt mát rượi trên người Mạc Tử Quân. Khoảng cách hai gương mặt rất gần, đủ để cô cảm nhận được hơi thở dồn dập, gấp gáp của người đàn ông này. Rõ ràng cô đã dao động từ rất lâu rồi, bao nhiêu cảm giác ghét bỏ, nỗi thống hận trước kia, tưởng như chưa từng tồn tại.



Không thể phủ nhận, Đình Hạ chưa từng quên mất Mạc Tử Quân…



Ranh giới giữa yêu và hận mong manh vô cùng! Cô không yêu hắn thì đã chẳng hận hắn nhiều như vậy. Mọi thứ liên quan đến Mạc Tử Quân, dù là những điều nhỏ nhặt nhất, Đình Hạ vẫn có thể nhớ kỹ từng chút một.



Nhưng mà, hắn có đang thật lòng với cô không?



Hay chỉ là một cái bẫy đẹp đẽ được giăng ra giống như lời Lâm Uyển từng nói? Nếu một ngày Mạc Tử Quân thật sự có được trái tim cô rồi, hắn sẽ chà đạp, bỡn cợt nó không thương tiếc…



Đình Hạ rất sợ! Cô sợ một lần nữa phải kéo vali rời đi trong nước mắt, càng sợ những ngày tháng chơi vơi giữa dòng đời, khó khăn xây dựng lại cuộc sống.



“Tử Quân, có phải anh muốn trêu đùa tình cảm của em không?” Đình Hạ mấp máy môi, hỏi nhỏ.



Nhìn khóe mi ươn ướt của người con gái mình đang ôm trong lòng, trái tim Mạc Tử Quân trở nên đau nhói. Hắn khẽ vuốt ve gò má cứng đờ, nghẹn ngào nói:











“Không! Anh chưa từng! Hạ, anh yêu em, là thật lòng thật dạ yêu em.”



Cô khẽ nấc, nghẹn giọng hỏi hắn:



“Tại sao chứ? Trước đây… anh từng rất ghét em.”



Mạc Tử Quân nắm lấy cổ tay Đình Hạ, dịu dàng hôn lên từng ngón tay mảnh khảnh. Không biết từ bao giờ, ánh mắt hắn đã trở nên trìu mến mỗi khi nhìn cô gái nhỏ.



“Hạ, em biết không? Sau khi ly hôn với em, cuộc sống của anh đã bị đảo lộn hoàn toàn. Lúc trước anh cứ nghĩ bản thân đã quen thói ỉ lại, dựa dẫm vào em, nên mới không thể thích nghi được. Nhưng ngay từ lần đầu gặp lại em, anh biết mình đã lầm!”



“Anh tức giận khi nhìn thấy em ở hộp đêm, tức giận khi bắt gặp em thân thiết cùng Thẩm Trì, cũng chỉ vì anh nhận ra bản thân đã yêu em từ bao giờ. Anh cao ngạo không dám nói, vì sợ bị em khinh thường…”



“Nhưng rồi em khóc, em nói hận anh, giây phút đó anh không thể tự lừa dối bản thân được nữa. Anh yêu em, rất rất yêu em. Đình Hạ, tha thứ và cho anh một cơ hội nhé?”



“Anh ích kỷ độc đoán, anh biết mình không xứng đáng, nhưng mà…”



“Tử Quân, đừng nói thêm điều gì nữa! Em hiểu cả rồi.” Cô vòng tay qua cổ Mạc Tử Quân, rướn người hôn lên môi hắn điên cuồng.



Nụ hôn nóng bỏng triền miên, hòa trộn với những giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt thanh tú của Đình Hạ. Mạc Tử Quân hoảng hốt vội lau nó đi, run rẩy như thể sợ mình lỡ tay làm tổn thương cô gái nhỏ.











“Em đừng khóc… Hạ, anh xin lỗi, đừng khóc…”



Cô khóc nấc lên thành tiếng, gục đầu lên vai Mạc Tử Quân. Hắn đỡ lấy sống lưng Đình Hạ, tạo thành điểm tựa vững chắc cho cả hai người. Hốc mắt Mạc Tử Quân đỏ hoe, lòng nóng như lửa đốt. Đình Hạ không cho hắn thổ lộ tiếp, lại khóc nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn đã nói sai điều gì?



“Em đồng ý. Tử Quân, chúng ta bắt đầu lại nhé?”



Câu nói này chính thức đập tan tảng đá đang đè nặng trong lòng hắn. Mạc Tử Quân cười ngây ngốc, cười trong sự hạnh phúc tràn trề. Hắn ôm lấy khuôn mặt Đình Hạ, hai vầng trán chạm vào nhau, chóp mũi liền kề, cùng hòa làm một nhịp thở. Giây phút này, hắn đã trông đợi suốt hai tháng nay rồi!



“Cảm ơn em, Đình Hạ! Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội quý báu như vậy…”



Mây đen đã tan đi, ngày mai, ngày sau, là nắng hạ hay đông tàn, đều phải xem sự cố gắng của cô và hắn.



“Tử Quân, hứa với em, sau này đừng bỏ rơi em nữa…” Cánh môi Đình Hạ run rẩy.



“Anh hứa! Hạ, tin tưởng anh!”



Thời gian vẫn đang trôi, cô và hắn ngồi trên ghế, ôm nhau rất lâu không nói một lời nào. Có lẽ đã chẳng còn từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của họ ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ một cái ôm thật chặt.



Đêm nay hai người vẫn nằm chung một chiếc giường, nhưng đã có thể thoải mái gối tay, ôm eo đối phương, cùng chìm sâu vào giấc ngủ. Mạc Tử Quân mê man trong giấc mộng đẹp, nghĩ về Đình Hạ và những đứa con thơ. Sau này, hắn nhất định sẽ làm một người chồng, người cha tốt, hết lòng yêu thương gia đình nhỏ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK