Học viên do Mộng Vân đào tạo, đều trở thành những nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp. Đình Hạ đặt kỳ vọng rất lớn cho cơ hội lần này, cũng mong bản thân sẽ học được kinh nghiệm quý báu từ bà.
“Thẩm Trì, cậu đến rồi sao?”
Nhà thiết kế Diệp bước chỗ hai người, Đình Hạ lễ phép cúi chào bà ấy. Mời họ ngồi xuống ghế, bà đưa ánh mắt thầm đánh giá cô gái trước mặt, gật đầu hài lòng.
“Đây là Đình Hạ, đúng chứ?” Bà hỏi.
Thẩm Trì giới thiệu sơ qua vài câu, rồi để Đình Hạ trước tiếp trò chuyện với Mộng Vân. Nhìn sơ qua, cô có cảm giác bà rất giống với một người.
Là mẹ của Mạc Tử Quân! Ngay cả giọng nói, cử chỉ cũng có vài phần tương tự.
Ngồi được một lúc, Thẩm Trì đứng dậy xin phép ra về. Mộng Vân đưa Đình Hạ vào lớp học, làm một bài kiểm tra đơn giản.
Từ cách bài trí nội thất trong căn phòng, đến gam màu chủ đạo của căn biệt thự, đủ để thấy nhà thiết kế Diệp có mắt thẩm mỹ tinh tường đến độ nào. Thẩm Trì từng là học trò của bà, hiện tại đã trở thành nhà thiết kế trẻ nổi tiếng nhất, nhì trong nước.
Một khóa học, bà chỉ nhận ba đến bốn học viên để đào tạo. Đình Hạ biết bản thân rất may mắn mới được ngồi ở đây. Đoán chừng trong chuyện này, Thẩm Trì góp công không ít.
“Phần vai trái hơi bị lệch, phối màu an toàn, không quá ấn tượng. Nhưng mà cháu tự học được như thế này, cũng là rất tốt rồi.” Mộng Vân thẳng thắn nhận xét.
Đình Hạ chăm chú vào những gì bà nói, cảm tưởng như được tiếp thu thêm nhiều kiến thức bổ ích. Cô hiểu rõ hơn ai hết, muốn thành công thì phải nghe những lời thật lòng.
Đình Hạ bắt đầu sửa lại, qua mấy lần cũng khiến Vân Mộng hài lòng. Buổi học đầu tiên diễn ra vô cùng thuận lợi, cô trở về với tâm trạng vui vẻ.
Nhớ đến chiều nay Mạc Tử Quân sẽ quay về Mạc gia, Đình Hạ đã ghé vào siêu thị mua vài ký nho và lựu đỏ. Mộng Phàn rất thích ăn hai loại trái cây này, cho nên cô đặc biệt chuẩn bị chúng để hắn mang về nhà.
“Gấp cho tôi vài bộ quần áo, cho vào trong ba lô đi.”
Mạc Tử Quân tranh thủ lúc Đình Hạ chuẩn bị đồ cho mình thì đi tắm. Cô dự tính hắn về khoảng ba ngày, nên chọn ra vài bộ đồ đơn giản, bao gồm áo phông trơn và quần sooc. Về phần âu phục để đi làm, mỗi ngày Lâm Uyển sẽ ghé lấy mang đến Mạc gia cho hắn.
Chung cư mà Mạc Tử Quân đang ở chỉ cách dinh thự nhà họ Mạc ba mươi phút đi đường, Đình Hạ thật không hiểu vì sao sau khi ly hôn với cô, hắn lại dọn ra ngoài sống.
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Mạc Tử Quân đẩy cửa, đi ra từ phòng tắm.
Đình Hạ gật gật, hỏi hắn có cần cô làm gì nữa không. Hắn liền giơ chiếc khăn trên tay ra, bảo cô lau tóc cho mình.
Rõ ràng là có máy sấy, người đàn ông này lại muốn Đình Hạ cực khổ như vậy. Thật đáng ghét!
“Ban nãy tôi có ghé siêu thị, mua một ít trái cây cho Mạc phu nhân. Một lát nữa anh mang về cho bà ấy nhé?”
“Ừ.” Mạc Tử Quân nhàn nhạt trả lời.
Đình Hạ vừa lau tóc cho hắn, vừa nghĩ ngợi đủ chuyện linh tinh. Cô cắn nhẹ môi dưới, nói khẽ:
“Nếu bà ấy có hỏi, anh cũng đừng nói tôi mua nhé.”
Vầng trán của Mạc Tử Quân đột nhiên nhíu chặt lại, hắn giật chiếc khăn trong tay Đình Hạ, gắt lên:
“Biết rồi.”
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Hắn chăm chăm nhìn cô, thở hắt một hơi trước khi bỏ đi ra ngoài.
Đình Hạ vân vê mấy đầu ngón tay, lòng nặng trĩu nỗi buồn. Cô không hiểu Mạc Tử Quân phải tức giận vì điều gì. Lẽ nào mối quan hệ hiện tại của hai người, đáng để cho nhiều người biết ư?
May thay Mạc Tử Quân vẫn đem hai túi trái cây về cho Mộng Phàn. Hắn lái xe về nhà, vừa đến cổng đã nhìn thấy quản gia Châu đợi sẵn mình.
“Cậu chủ về rồi. Ông bà chủ đang đợi cậu trong phòng khách đấy.” Bà vui mừng ra mặt.
Mạc Tử Quân gật đầu chào bà, nhanh chóng lái xe vào trong gara. Hắn bước vội vào phòng khách, chưa kịp nói câu nào đã bị Mộng Phàn ôm chầm lấy.
“Về rồi đấy à? Cách có bao xa đâu mà cả tháng không thấy mặt.” Bà trách móc.
Mạc lão gia ngoài mặt lạnh nhạt không nói tiếng nào, nhưng trong lòng sao tránh khỏi nỗi nhớ con. Trước đây hay gặp Mạc Tử Quân ở nơi làm việc, nhưng một năm trở lại đây, ông chỉ quanh quẩn ở nhà với vợ. Mạc lão gia thân là chủ tịch tập đoàn, nhưng quyền điều hành Mạc thị lại nằm trong tay hắn. Ông già rồi, chỉ khi có dịp quan trọng mới đích thân ra mặt.
Nếu biết sẽ có ngày này, Mạc lão gia tuyệt đối không mạnh miệng đuổi Mạc Tử Quân đi như vậy.
“Một thời gian nữa con sẽ dọn về nhà sống hẳn. Cha chắc sẽ không cầm gậy đuổi con đi nữa chứ?” Hắn châm chọc.
Mạc lão gia khinh bỉ nhìn đứa con trai của mình, tốn công nuôi lớn, chỉ biết trêu tức ông là giỏi.
Mộng Phàn kéo Mạc Tử Quân ngồi xuống, xem qua hai túi trái cây đang đặt trên bàn. Linh cảm mạnh mẽ của một người phụ nữ mách bảo đây không phải con trai bà mua về.
Cái thằng vô tâm này, hắn biết bà thích ăn thứ gì đã lạ lắm rồi, còn lựa được trái nào trái nấy vừa to vừa chín đẹp như vậy, rất kỳ lạ.
“Cái này là cô gái nào mua giúp con đúng không? Tử Quân, hay là… con tìm được đối tượng yêu đương rồi?”
Mạc Tử Quân chậc lưỡi, mỗi lần về gặp Mộng Phàn, việc đầu tiên bà làm chính là thăm dò chuyện tình cảm của hắn. Cứ như vậy, hắn phải cân nhắc lại chuyện quay trở về nhà sống mất.
“Mẹ đừng tưởng tượng linh tinh nữa! Trái cây này là con nhờ nhân viên siêu thị chọn giúp, đơn giản thế thôi."