• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay Đình Hạ sẽ cùng Mộng Vân đến nhà hàng dùng bữa tối, gặp gỡ một người quen của bà.



Cô nhìn vào tủ quần áo, vẫn chưa quyết định sẽ mặc cái gì. Bà Diệp có giới thiệu sơ qua với Đình Hạ về người phụ nữ kia, bà ấy tên là Cẩm Linh, phu nhân chủ tịch của một tập đoàn thời trang nổi tiếng.



“Mặc chiếc váy này đi! Nó vốn dĩ dành cho em mà.”



Trong lúc Đình Hạ còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Mạc Tử Quân đã bước đến từ bao giờ. Hắn cầm theo chiếc váy nhung đen sang trọng, mỉm cười rồi đưa nó cho cô.



Đình Hạ chần chừ không dám nhận. Cô biết giá trị của chiếc váy này không hề nhỏ, lại sợ bản thân bất cẩn mà làm hỏng.



Mạc Tử Quân nhìn ra tâm tư của Đình Hạ. Hắn liền kéo cô vào phòng thử đồ, nói khẽ vào tai:



“Ngoan, nghe lời anh.”



Hắn không để Đình Hạ có cơ hội từ chối, cô đành phải nghe theo lời người đàn ông này, ngoan ngoãn mặc chiếc váy kia vào.



Mạc Tử Quân đợi ở bên ngoài, muốn nhìn xem Đình Hạ sau khi thay đồ xong sẽ trở nên xinh đẹp đến mức nào. Chừng mười phút sau, cô bước ra đứng trước mặt hắn, vẻ quyến rũ và sang trọng khiến người đàn ông này không thể nào rời mắt.



Đình Hạ ngắm mình trong gương lớn, rồi tự xoay một vòng, khóe môi cong lên đầy hạnh phúc. Quả nhiên người đẹp vì lụa! Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy trong buổi đấu giá từ thiện, cô đã muốn một lần được mặc thử nó. Tưởng chừng chỉ là mơ mộng viển vông, nhưng thật không ngờ rất nhanh đã có cơ hội thực hiện.



“Hạ, em thật đẹp!”



Hắn choàng tay qua eo Đình Hạ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc đen mượt. Cô hơi căng thẳng, khẽ đẩy Mạc Tử Quân ra, rồi nói:











“Chúng ta mau đi thôi. Dì Diệp đang đợi ở nhà!”



“Em vừa gọi dì của anh là gì?” Hắn hơi cong môi, vòng tay giữ chặt lấy eo Đình Hạ.



Tối nay Mạc Tử Quân sẽ làm tài xế đưa cô và Mộng Vân đến nhà hàng. Đình Hạ sợ chậm trễ nên mới hối thúc hắn, cô chỉ đơn giản gọi bà ấy một tiếng dì, sao hắn lại trở nên phấn khích như vậy?



Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông kia. Đình Hạ không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì để hắn đoán ra được suy nghĩ của mình. Trước sự mong chờ của Mạc Tử Quân, cô thản nhiên đáp lại:



“Gọi bằng cô giáo Diệp.”



“Không phải. Rõ ràng vừa nãy em gọi bà ấy là dì.” Hắn không chịu, vội vàng sửa lại lời cô nói.



Đình Hạ nhún vai không nói gì, Mạc Tử Quân khẽ thở dài, rồi kéo cô ra ngoài xe. Hai người sang biệt thự đón Mộng Vân, rồi đến thẳng nhà hàng.



“Có vào luôn không? Người này cháu cũng quen biết đấy!” Bà hỏi.



Mạc Tử Quân lắc đầu, đương nhiên hắn biết hôm nay Mộng Vân đưa Đình Hạ đến gặp ai. Hắn vì sợ cô khó chịu nên mới không vào.



Địa điểm họ dùng bữa là một nhà hàng Trung Đông cổ kính. Hai người phụ nữ đi vào sảnh lớn, được nhân viên đưa đến tận phòng ăn riêng đã đặt sẵn từ trước. Từng cử chỉ của người kia đều rất chuyên nghiệp và mến khách.



Cẩm Linh đã đến được một lúc, hiện tại đang ngồi nhâm nhi tách trà gừng. Mộng Vân bước tới niềm nở, chào hỏi bà ấy.



“Ngại quá, để bà phải chờ lâu rồi.”



“Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi.”











Mộng Vân và Cẩm Linh là bạn thân từ thời cấp ba. Khoảng thời gian Mộng Vân sống ở nước ngoài vẫn thường liên lạc với bà ấy. Mối quan hệ của hai người phải nói là vô cùng tốt đẹp, tựa như tri âm tri kỷ của nhau.



“Giới thiệu với bà đây là Đình Hạ, cháu gái của tôi.”



Cẩm Linh ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, đuôi mắt cong lên lộ rõ ý cười. Đình Hạ cũng bất ngờ không kém. Hóa ra người bạn của Mộng Vân lại là phu nhân của tập đoàn Vương thị.



“Cháu mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp.”



Đình Hạ cúi thấp đầu cảm ơn vì lời khen của bà ấy. Mộng Vân hết nhìn cô lại nhìn Cẩm Linh, cách nói chuyện của hai người này không giống mới gặp lần đầu.



“Hai người đã quen biết nhau từ trước?”



Vương phu nhân mỉm cười, gật đầu đáp:



“Phải, lần trước Đình Hạ đã cùng Tử Quân đến tham dự buổi đấu giá từ thiện. Bà nhìn xem, chiếc váy này chính là thiết kế độc quyền của Vương thị đó.” Nói đến đây, bà ấy lại có chút tò mò về mối quan hệ giữa Đình Hạ và chàng thanh niên kia.



Mộng Vân khẽ à lên một tiếng, rồi ngồi vào bàn. Thức ăn được nhanh chóng mang lên, ba người vừa dùng bữa vừa trò chuyện.



“Cháu đang theo học thiết kế thời trang sao? Gặp được Mộng Vân chỉ dạy đúng là quá tốt! Danh sư xuất cao đồ, cháu phải cố lên nhé!”



Nhìn ra được Cẩm Linh rất thích Đình Hạ, Mộng Vân bèn ngỏ lời gửi gắm cô đến Vương thị học hỏi thêm kinh nghiệm. Bà ấy không ngần ngại mà đồng ý, còn rất nhiệt tình chào đón cô gái nhỏ.



Lâu lắm rồi Cẩm Linh mới có cảm giác vui vẻ như vậy. Gặp lại Đình Hạ đúng là hữu duyên, lúc ra về bà ấy còn xin số điện thoại của cô để sau này tiện liên lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK