• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô đang nói cái gì vậy?” Mạc Tử Quân nhíu mày khó hiểu.



Trang phục dạ hội mà hắn sai Lâm Uyển mang đến cho Đình Hạ đều là những thiết kế tối giản nhất, hoàn toàn phù hợp với mục đích của bữa tiệc này. Nhưng từ bao giờ qua lời cô nói, nó lại biến thành những bộ váy diêm dúa?



“Đống đồ kia vẫn còn nguyên trong phòng ngủ. Nếu anh cho rằng tôi đang kiếm chuyện thì có thể tự mình xem xét.”



Trước thái độ ngạc nhiên của Mạc Tử Quân, cô bắt đầu xâu chuỗi lại vấn đề, cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy. Nhớ lại những lời Lâm Uyển đã nói khi mang đồ đến cho Đình Hạ, giống như đang cố tình chơi xấu cô vậy. Cô chợt nghĩ, lẽ nào người phụ nữ kia đã âm thầm giở trò sau lưng cấp trên của mình, muốn thông qua cô để làm hắn mất mặt trong bữa tiệc?



Mạc Tử Quân thấy Đình Hạ rất nghiêm túc, không nghĩ cô đang kiếm cớ sinh sự với mình. Có lẽ trong chuyện này còn uẩn khuất, hắn phải điều tra rõ mới được.



Sắp đến lúc khai mạc bữa tiệc, Mạc Tử Quân kéo Đình Hạ đi tìm chỗ ngồi. Văn Duệ Minh thấy hắn thì vẫy gọi, nhưng ngay giây sau đó, anh gần như chết sững.



“Đình… Đình Hạ?”



Anh tròn mắt nhìn cô gái đi bên cạnh tên bạn thân của mình. Nếu là một người khác, có lẽ Văn Duệ Minh không sốc đến như vậy. Nhưng đây lại là vợ cũ của Mạc Tử Quân đó! Chẳng phải lúc trước hắn rất chán ghét Đình Hạ đấy sao?



Văn Duệ Minh còn nghĩ cả đời này, bọn họ sẽ không chạm mặt nhau nữa, chứ đừng nói gì là khoác tay cùng đi dự tiệc.



“Làm sao? Lâu rồi mới gặp lại người quen cũ, cảm động đến không nói nên lời, hửm?” Mạc Tử Quân buông lời châm chọc.



Văn Duệ Minh lườm hắn một cái, thôi không để ý đến cái tên khó ở đó nữa. Anh chìa tay ra trước mặt Đình Hạ, tươi cười chào hỏi:



“Chào em!”



Cô lịch sự cúi đầu, cũng không quá gượng gạo khi đối mặt với Văn Duệ Minh. Trước đây anh từng giúp đỡ cô vài lần, Đình Hạ vẫn còn rất cảm kích.



Ba người ngồi vào bàn tiệc, vị trí gần với sân khấu nhất. Khách mời đến đông đủ, vợ chồng chủ tịch Vương bước lên bục phát biểu, tuyên bố lý do của bữa tiệc.



Phu nhân nhà họ Vương là một người phụ nữ có thực lực, với phong thái và khí chất thanh tao tỏa ra ngút ngàn. Thoạt nhìn, chắc chắn không mấy ai đoán được bà đã ngoài năm mươi, vì từ cách ăn mặc đến nước da sáng ngời kia, đều trông trẻ hơn so với tuổi thật.



Khác với người chồng mạnh mẽ của mình, Vương phu nhân sống rất tình cảm và dễ bị xúc động. Bà vô tình nhắc đến đứa con gái đã qua đời của mình, không thể nén nỗi đau lòng mà rơi lệ.



Từ lúc chào đời, tiểu thư nhà họ Vương đã mắc phải căn bệnh tim bẩm sinh quái ác. Dù đã được gia đình hết lòng chạy chữa, nhưng vẫn không thể chống lại mệnh trời. Đình Hạ ngồi bên dưới nghe toàn bộ câu chuyện, bấy giờ mới hiểu vì sao bao năm qua, tập đoàn Vương thị ngoài những hoạt động từ thiện bình thường khác, còn tài trợ quỹ mổ tim cho trẻ em nghèo.



Đình Hạ nhớ đến người mẹ quá cố, hình ảnh bà đau đớn, quằn quại ôm lấy ngực mình, hai khóe mắt cô đỏ hoe lên như sắp khóc. Cô nắm chặt lấy hai bàn tay đang run run, đặt lên trên đùi. Hàng mi dài rũ xuống, Đình Hạ bất giác cúi đầu, cảm giác mất mát lan tràn ra khắp cơ thể.



Bệnh tật đúng là thứ đáng sợ nhất trên đời! Đối với những người đã từng mất đi người thân vì bệnh tật như Đình Hạ, càng thêm thấu hiểu nỗi đau của Vương phu nhân lúc này.



Mạc Tử Quân lặng lẽ quan sát Đình Hạ. Hắn rút chiếc khăn tay trong túi áo, lưỡng lự định đưa cho cô rồi lại thôi. Rõ ràng Mạc Tử Quân không muốn quan tâm người phụ nữ này, nhưng lại không tự chủ được mà quay sang nhìn cô. Đến cuối cùng, hắn đạp nhẹ vào chân Văn Duệ Minh ở dưới gầm bàn, rồi vòng tay ra sau ghế Đình Hạ, âm thầm đưa chiếc khăn tay cho anh.



Văn Duệ Minh hiểu ý, lập tức trừng mắt với hắn. Mẹ nó! Tên này đúng là bị điên mà! Hắn cũng có tay, bản thân trực tiếp đưa cho cô là được rồi, sao phải đùn đẩy sang cho anh chứ?



“Đình Hạ, em cầm lấy đi!”



Cô gượng cười, nhận lấy chiếc khăn trong tay Văn Duệ Minh, nhẹ nhàng cảm ơn anh một tiếng. Mạc Tử Quân nhìn đi chỗ khác, cơ mặt giãn ra, không hiểu tại sao lại thở phào dễ chịu.



Vừa nãy, là hắn lo lắng cho cô sao?



Sau khi vợ chồng Vương lão gia phát biểu xong, vật phẩm đấu giá được bày lên sân khấu. Khách mời ngồi bên dưới vừa ăn bánh ngọt, uống trà, vừa chiêm ngưỡng những vật phẩm xa xỉ. Bọn họ đều có tính toán riêng của mình, lựa chọn được món đồ ưng ý.



Trong số tất cả vật phẩm được đem lên đấu giá, Đình Hạ bị thu hút bởi chiếc váy nhung đen cao cấp, với phần ngực được khảm hơn trăm viên ngọc trai sáng lấp lánh. Bộ váy được thiết kế để ôm sát cơ thể, thêm phần khoét eo tinh tế, giúp tôn trọn dáng người mặc.



“Đẹp quá!” Cô khẽ thốt lên.



Đây chính là mẫu trang phục mới nhất của Vương thị, độc nhất vô nhị. Đoán chừng không chỉ riêng Đình Hạ, mà tất cả cô gái ngồi trong hội trường này, ai ai cũng ao ước được sở hữu nó.



Mọi người đều đang hướng mắt lên sân khấu, duy nhất một người phụ nữ là đang nhìn chằm chằm về phía Đình Hạ. Cô ta nhướng mày, qua hành động đưa khăn tay của Văn Duệ Minh, đoán già đoán non về mối quan hệ của anh và cô gái nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK