• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn đàn em có chút rợn người lùi về sau nhưng lại nghĩ: Chỉ là một con đàn bà chân yếu tay mềm, việc gì mà phải sợ chứ. Lấy lại bình tĩnh, bọn chúng mới nhào lên về phía Triều Ca. Cô phản ứng cực nhanh, đem cây gậy sắt quét một đường vòng cung hất văng đám đàn em ra ngoài, ngã từ trên cao xuống đất, còn nghe cả tiếng xương gãy răng rắc. Bọn chúng đờ người, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cây gậy sắt đó cùng lắm khi đánh vào người thì bị đâu mà lùi lại thôi, làm sao cô ta có thể dùng nó hất văng cùng lúc năm sáu người được. Thậm chí có cả những tên nhào lên sau đến cây gậy đó còn chưa chạm vào thì đã bị một luồng sóng khí vô hình đẩy ra. Thấy những tên nhào lên trước bị hất văng nằm trên đất rên rỉ, không đứng dậy được, đám còn lại bắt đầu e sợ không dám bước lên.

< Ký Chủ, cô...cô vậy mà lại...lại có thể điều khiển linh khí tự nhiên của không gian này? Cô rốt cuộc là ai vậy?>

Hệ thống lúc này cực kỳ hoang mang, bất ngờ đến nỗi không tin vào mắt mình. Đùa à? Người có thể điều khiển được linh khí tự nhiên trong trời đất cũng chính là cảnh giới cao nhất, thiên hạ vô địch rồi. Thử nghĩ xem người bình thường khi tu luyện đều là tìm cách nâng cao linh lực, cũng chính là lượng linh khí trong cơ thể mình để sử dụng còn người như cô thì hay rồi, trực tiếp đem linh khí tự nhiên của trời đất sử dụng luôn. Vì vậy mà dù có chuyện gì xảy ra cũng vẫn có thể chiến đấu tốt, tựa như thanh máu, thanh sức mạnh đều là vô hạn vậy. Trời ạ, Chủ nhân, người đi đâu tìm ra Ký Chủ trâu bò quá vậy, Bản Hệ Thống không kiểm soát được...

Ta chính là Ký Chủ do Hệ Thống mi tìm về, bây giờ còn hỏi ta là ai, mi có bị thiểu năng không?

<...> Yêu cầu Ký Chủ không đả kích bổn hệ thống. Hơn nữa cô là do chủ nhân tìm về mà, ta có biết gì đâu?

Triều Ca đối thoại với Hệ Thống một hồi thì bọn đàn em còn lại cũng lấy lại tinh thần xông lên. Lần này còn đông người hơn, tấn công từ cả bốn phía.

Thế nhưng, kết quả cũng không khác gì đám phía trước, ngã gục trên đất không đứng lên được, chỉ có thể kêu rên.

Mười mấy tên còn lại sợ hãi lùi về đằng xa, không dám ho he gì.

“Sao? Sợ rồi à? Lâm Thần phía hằn hơn hai chục người đến chỉnh ta, mà giờ không một đứa nào dám lên nữa à?”

Một tên đàn em to gan nói:

“Sao cô biết chúng tôi là do Lâm Thần phái tới?”

“Lúc nãy bọn mày nói muốn cho ta biết sự lợi hại của Lâm gia còn gì? Bây giờ lại hỏi? Mẹ kiếp, bọn bây có phải thiểu năng không?”

“...”

Này cô, trả lời thì trả lời đi, còn mắng bọn họ thiểu năng lợi làm gì? Cô có biết mình rất là gợi đòn không hả?

Không đợi lũ đàn em phản ứng, Triều Ca đã lao lên phía trước đánh bọn chúng. Cây gậy trong sắt bình thường nhưng trong tay cô lại như bảo kiếm, mang theo sát ý và khí lực kinh người. Chỉ cần bị đánh trúng là chắc chắn sẽ ngã ngửa không đứng lên được. Cảm giác như mỗi lần nó chạm tới thì xương cốt da thịt như vỡ nát thành vụn vậy, đau đến nỗi không thể lên tiếng.

Đương nhiên là vậy rồi, sức mạnh của linh khí tạo nên trời đất làm sao có thể yếu được, chưa bị đánh thành vụn là may.

Triều Ca giải quyết gần hết đống còn lại thì Cố Sâm lái xe chạy tới, hét to:

“Noãn Noãn! Em có sao không?”

< Tư thiếu, cậu đến muộn rồi, cô ấy xử gần xong bọn chúng rồi...>

Hả? Làm sao nhanh vậy được? Hơn nữa cô ấy có thể đánh lại được bọn chúng sao?

< Cậu xem kìa.>

Cố Sâm nhìn về phía xe của Triều Ca, chỉ thấy một đống người năm la liệt trên đất không động đậy, còn cô thì vẫn không ngừng đánh mấy tên còn lại. Bọn chúng vừa chịu một chiêu của cô là đã gục luôn, ngã xuống không có phản ứng gì thêm.

Cố Sâm bàng hoàng.

Một mình cô ấy xử hết hơn hai mươi người ư? Chỉ trong gần mười phút?

< Đúng vậy, cô ấy còn không thèm nhờ tôi giúp.>

Mẹ kiếp! Đâu ra người lợi hại như vậy chứ? Cơ mà hình như cô ấy...có thể điều khiển linh khí? Còn là linh khí tự nhiên của trời đất?

< Đúng vậy, tôi hỏi cô ấy là ai nhưng cô không nói. Chỉ có chủ nhân biết thôi...>

Chỉ có anh trai ta biết thôi? Cô ấy không phải nhân vật trong cốt truyện sao? Mi nắm cốt truyện lại không biết?

< Khụ...khụ, tốt hơn hết là Tư thiếu cậu cứ hỏi thẳng Chủ nhân đi, tôi không biết gì hết...> Hệ Thống lỡ miệng nhanh chóng chạy trốn, offline đi tìm chủ nhân liền. Tư thiếu mà phát hiện ra cô ấy cũng là Ký Chủ, còn là đối tượng công lược lâu dài thì chết ta...

Triều Ca xử lí xong bọn côn đồ thì chất chúng lên thành một đống, thuận tay báo cảnh sát.

< Ký Chủ, cô đánh người xong còn chất lên thành đống làm gì? Còn báo cảnh sát nữa?>

Ta là tự về chính đáng, hơn nữa gặp côn đồ không nên báo cảnh sát sao?

<...> Nhưng mà cô tự xử hết được rồi còn gì!

Chỗ này có vẻ hơi hẻo lánh, lại xa đồn cảnh sát nên cảnh sát mất gần hai mươi phút mới đến nơi. Nhìn hơn hai chục người bị chất lên thành đống, cảnh sát tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Khụ...khụ, cô gái này, cô báo là có côn đồ chặn xe đánh cô sao? Đây chính là bọn chúng?”

“Đúng vậy, tôi đang lái xe về nhà thì bọ bọn chúng chặn lại, nói muốn đánh tôi. Ai cũng cực kỳ cao lớn, trong tay còn có vũ khí, liên tục hù dọa, khiêu khích tôi. Nếu không phải thân thủ tôi khá tốt thì chắc phải bỏ mạng nơi này rồi. Các anh nhất định phải xử lí thật nghiêm minh, không cho bọn chúng bắt nạt người đi đường nữa. Còn...blah blah

Nghe cô thao thao bất tuyệt một hồi mà mấy cảnh sát vẫn chưa phản ứng được. Thân thủ khá tốt? Đánh được hơn hai mươi tên côn đồ cùng lúc, lại còn chất lên thành đống mà gọi là thân thủ khá tốt ư? Gọi là quái vật mới đúng!

Vì Triều Ca chỉ là người bị hại nên khoogn cần ở lại lâu, viết xong lời khai là có thể về nhà. Lúc cô rời đi mới có mấy cảnh sát nhận ra:

“Trông cô ấy quen thật đấy! Hình như là minh tinh...”

“A! Chẳng phải cô ấy chính là Ôn Noãn sao?”

“Đúng rồi! Cơ mà sao cô ấy lại có thân thủ lợi hại như vậy?”

“Thôi đi, mau tìm cách đem đống người này về đồn...”

“Ẹc, thật không biết làm sao...”

- -----------------------------

Về đến nhà, Triều Ca vừa bỏ đồ xuống đã chạy ngay vào phòng bếp. Quay phim mệt muốn chết rồi còn đánh nhau, cô làm sao còn sức nữa. Phải mau ăn bồi bổ a.

Cố Sâm nhìn Triều Ca ăn cơm mà trong lòng ngổn ngang, cậu còn một đống câu hỏi muốn hỏi cô ấy. Đợi Triều Ca ăn xong, Cố Sâm mới chậm rãi nói:

“Noãn Noãn, lần sau đi cùng tôi về nhà đi. Tôi sợ lần sau còn nguy hiểm hơn lần này.” –Giọng nói Cố Sâm tràn đầy quan tâm.

“Không cần, tôi có bản lĩnh xoay sở được. Cậu chỉ cần lo vụ giành cái chứ tổng tài tập đoàn Cố Thị từ tay Cố Thanh Hàn là được.”

“...” Quả nhiên cô ấy vẫn ghim thù vụ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK