• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên Trần Mộng Nhiên và Sở Thiên Trần ngọt ngào bao nhiêu thì bên Giang Thần và Vân Lạc cũng tình tứ bấy nhiêu.

Trời vẫn còn mưa lớn.

Giang Thần nhìn cô gái nhỏ nhắn quật cường bước đi leo núi, mạo hiểm như vậy chỉ để đi tìm “tình địch”. Cô bé có thể lương thiện đến mức nào chứ?

Vân Lạc tưởng Giang Thần lo lắng cho Trần Mộng Nhiên, lại nhẹ giọng trấn an hắn một lần nữa.

“Giang ca ca, chúng ta nhất định sẽ tìm ra Trần tiểu thư sớm thôi, anh đừng lo lắng quá nhé!”

Giang Thần nắm tay Vân Lạc.

“Ừ, mà em cũng nên biết lo lắng cho bản thân mình đi. Em dù sao cũng chỉ là một cô gái thôi, mưa lớn nguy hiểm như vậy, đáng ra em không nên đi.”

Vân Lạc cười:

“Không sao mà, thêm một người thì sẽ thêm một cơ hội tìm thấy chị Trần Mộng Nhiên. Hơn nữa dù sao cũng là lỗi của em, bỏ mặc chị ấy, em không làm được đâu.”

“Được rồi, đừng cố quá, có anh đây.”

“Ừm!”

Giang Thần và Vân Lạc cứ như vậy cùng nhau tiếp tục tìm kiếm.

Đường lên núi vừa dốc vừa trơn, Vân Lạc còn vấp ngã mấy lần. Tất cả đều nhờ có Giang Thần đỡ cô bé mới không bị làm sao.

Vân Lạc ngã nhiều như vậy không những không làm Giang Thần tức giận mà còn khiến hắn lo lắng, quan tâm cô hơn, đến Trần Mộng Nhiên cũng sắp vứt ra sau đầu rồi.

Leo được nửa chừng núi thì Vân Lạc bị ngã trật chân, không thể đi được nữa. Giang Thần đỡ cô bé ngồi trên mỏm đá gần đó, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Vân Lạc.

Cô bé đau đớn đến nhăn mặt nhưng không kêu một tiếng nào. Giang Thần vì vậy mà càng cảm động hơn.

“Giang ca ca, em không đi được nữa, vậy Trần tiểu thư phải làm thế nào đây?” – Vân Lạc như muốn bật khóc.

“Không sao, anh cõng em.”

Vân Lạc vừa bất ngờ vừa vui mừng:

“Có cản trở anh không ạ?”

“Đừng lo, anh không yếu đến thế đâu.”

Không đợi Vân Lạc trả lời, Giang Thần đã cúi thấp người xuống, quay lưng lại, chờ Vân Lạc leo lên.

Cô bé vừa rụt rè, vừa khẩn trương, vụng về leo lên.

Giang Thần rất cao, cũng rất khỏe. So với việc cả hai đi cùng nhau, hắn cõng Vân Lạc tốc độ còn nhanh hơn nhiều.

Vân Lạc tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Đến Giang Thần cũng cảm nhận được. Cô bé thì thào:

“Giang ca ca, em không ngờ điều ước từ bé của em vậy mà lại có thể thành sự thật rồi.”

“Em ước gì thế?”

“Được anh cõng, em đã mơ về chuyện này lâu lắm rồi, cứ ngỡ sẽ không được. Vậy mà... Em cảm thấy mình thật sự rất may mắn.”

Nói đến đây Vân Lạc lại ôm chặt Giang Thần hơn một chút.

“Cảm ơn anh, Giang Thần.”

Giang Thần cũng cười.

Vân Lạc so với Diệp Thiên thu có thể kém một chút xinh đẹp, so với Trần Mộng Nhiên có thể thiếu một chút quyến rũ, nhưng nếu so về lương thiện, có lẽ không có ai có thể bằng được cô bé.

Thanh thuần, ngọt ngào, một phong cách khác hẳn hai người họ.

“Vân Lạc, tại sao em thích anh?”

Vân Lạc đỏ mặt, ấp úng nói:

“Khụ...nói thế nào ấy nhỉ, em cảm thấy anh rất đẹp trai, rất ngầu, còn có cực kỳ tài giỏi. Hơn nữa nhìn thấy anh đối với chị họ ấm áp như vậy, em thật sự rất ghen tỵ. Anh trong mắt em giống như ánh nắng mặt trời vậy, ấm áp, lấp lánh không gì sánh bằng.”

“Em cũng lạ thật. Mọi người đều nói anh giống một tảng băng.”

“Vậy em sẽ làm cho băng tan chảy.”

Giang Thần có chút bất ngờ. Vân Lạc vậy mà chủ động nói đường mật một cách trực tiếp với hắn. Trần Mộng Nhiên cũng chưa từng làm thế, Diệp Thiên Thu thì càng không.

Vân Lạc nhanh chóng lấy lại sự tập trung. Cô bé bắt đầu phân tích:

“Giang ca ca, em nghĩ nếu thật sự Trần tiểu thư đã lên núi, gặp mưa lớn như vậy, có lẽ cô ấy đã sớm tìm một hang động hay mỏm đá chỗ nào đó mà tới trú rồi. Gần đây có một cái hang, cũng khá lớn, không biết chừng cô ấy có ở đó. Chúng ta đến đó đi.”

“Được, em dẫn đường đi.”

Vân Lạc vậy mà thật sự đoán đúng, Trần Mộng Nhiên và Sở Thiên Trần chính là đang ở đây.

Giang Thần hét lớn:

“Nhiên! Em có ở đó không?”

Sở Thiên Trần vốn không ngủ sâu, nghe được tiếng gọi đã lập tức tỉnh dậy. Hắn lay Trần Mộng Nhiên dậy.

“Tiểu Nhiên, hình như có người tìm cô.”

Trần Mộng Nhiên mệt mỏi tỉnh giấc.

Giang Thần lại gọi thêm lần nữa. Lúc này Trần Mộng Nhiên mới nghe được rõ ràng. Cô ta cũng gọi lớn lại.

“Thần! Em ở đây!”

Giang Thần nghe thấy tiếng nói vội chạy vào bên trong.

Lửa vẫn còn cháy nhỏ. Chút ánh sáng yếu ớt đó cũng đủ để nhìn rõ rồi.

“Nhiên...em, đang làm cái gì vậy?!”

“Tại sao cô ta cũng ở đây?!”

Hai câu hỏi gần như vang lên cùng một lúc.

Sở Thiên Trần bình tĩnh hỏi.

“Tiểu Nhiên, bạn trai cô đấy à?”

Trần Mộng Nhiên đang định đứng lên thì chợt nhận ra chân cô ta bị tê, không động được.

Thế nhưng Giang Thần không hiểu, đã bắt đầu to tiếng chất vấn.

“Nhiên, cả đêm hôm qua em ở với gã này sao? Em có còn nhớ rằng mình đã có bạn trai không vậy?”

Trần Mộng Nhiên còn tức tối hơn.

“Còn anh thì sao? Anh còn cõng cả Vân Lạc đến đây? Muốn chọc cho em tức chết sao?”

Vân Lạc lên tiếng hòa giải.

“Chị Nhiên, toàn bộ đều là lỗi của em, em với Giang ca ca đi tìm chị, là do em bất cẩn ngã trật chân, Giang ca ca mới phải cõng em thôi. Chị, chị đừng trách anh ấy.”

Trần Mộng Nhiên càng khó chịu hơn.

“Giang ca ca? Đã thân thiết đến mức độ này rồi sao? Cô cũng giỏi đấy!”

Sở Thiên Trần ôm Trần Mộng Nhiên chặt hơn một chút. Lạnh lùng nói:

“Nếu hai người không phải đến đây để cứu người mà đến chọc tức Tiểu Nhiên thì đi về hộ cái.”

Giang Thần gằn giọng:

“Sở Thiên Trần anh ở đây làm cái gì?”

Sở Thiên Trần cười cợt nhả.

“Ở đây chăm sóc bạn gái cậu trong lúc cậu lo cho người khác đó!”

Vân Lạc nhanh nhẹn can ngăn.

“Mọi người đừng tức giận, cứu người trước!”

Cô bé cũng mau chóng gọi đội cứu hộ đến.

Khoảng mười phút sau, đội cứu hộ mới xuất hiện.

Trần Mộng Nhiên không thèm quan tâm Giang Thần, một lòng chỉ đi theo chăm sóc Sở Thiên Trần.

Lực lượng của Sở gia cũng nhanh chóng tìm đến. Bọn họ trực tiếp phẫu thuật cho Sở Thiên Trần ngay tại đó.

Không biết qua bao lâu hắn mới tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại, chỉ có Trần Mộng Nhiên ngủ gục bên cạnh hắn.

Sở Thiên Trần vuốt tóc cô. Trần Mộng Nhiên cũng tỉnh dậy. Mặt ngơ ngác nhìn hắn.

“Khụ...anh không làm sao đó chứ?”

“Không sao, nhờ có em.” – Sở Thiên Trần cười.

Hắn bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên.

“Tiểu Nhiên, nếu Giang Thần không đối tốt với em, cứ đến tìm tôi. Lời đề nghị của tôi vẫn còn hiệu lực đó!”

Trần Mộng Nhiên cũng cười.

“Tôi sẽ suy nghĩ, anh nghỉ ngơi trước đi.”

Giang Thần ở bên ngoài cửa nghe mà chua xót vô cùng.

Hắn bất chấp bao nhiêu nguy hiểm đi tìm cô, còn cô lại qua đêm với người đàn ông khác, còn nói với hắn những lời ngọt ngào như vậy.

Vân Lạc an ủi Giang Thần:

“Giang ca ca, người đó dù sao cũng là ân nhân của Trần tiểu thư, chúng ta cũng không thể trách chị ấy được.”

“Vậy thì trách ai? Trách anh sao?”

Vân Lạc bối rối:

“Em...em không có ý đó.”

Giang Thần bình tĩnh lại.

“Không, là lỗi của anh. Vân Lạc, vất vả cho em rồi.”
*Góc Hệ Thống:

Hệ Thống: Tình hình rất chi là tình hình đó! CP nam nữ chính cũng tan rồi, còn nghịch tập cái gì nữa a!

Tác Giả: Ách...ngươi nói cũng đúng...

Triều Ca: Chuyện này đơn giản, ngươi chỉ cần đổi Hệ Thống Nữ phụ Nghịch pập thành Hệ thống Nữ Phụ Phá Kịch bản là được mà!

Hệ Thống: Không thể!

Chủ nhân: Không thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK