Mẹ kiếp! Lại là mày nữa! Con khốn Diệp Thiên Thu!
Cô ta vất vả đổ bao nhiêu tiền bạc thi đỗ trường đại học, cố gắng vất vả lấy lại danh tiếng leo lên chức hoa khôi. Còn phải hợp tác với tên cầm thú Tần Mặc lật đổ Diệp gia vậy mà Diệp Thiên Thu hoàn toàn không quan tâm! Hết lần này đến lần khác chặn đứng mọi ý đồ của cô ta, khiến bao nhiêu công sức của cô ta đều đổ xuống sông xuống bể.
Cô ta tức đến điên rồi!
Trần Mộng Nhiên khó chịu ném cả xấp tài liệu đang cầm xuống bàn khiến chúng rơi tán loạn. Vừa đúng lúc này, giáo sư của cô ta - Từ Thanh Kha bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, không nói hai lời đến cúi xuống nhặt lại giấy, xếp ngay ngắn trên bàn. Trần Mộng Nhiên cũng phát giác ra anh ta, lập tức thu liễm lại vẻ khó chịu, đáng thương nói:
- Thầy Từ, cái này...em bất cẩn làm rơi mất. Em thành thật xin lỗi.
Từ Thanh Kha gật đầu, ôn tồn nói:
- Không trách em được, do tôi không chú ý, để em một mình mang quá nhiều đồ. Tôi xin lỗi.
Trần Mộng Nhiên đỏ mặt gật đầu. Bầu không khí liền trở nên ngượng ngùng hơn.
Từ Thanh Kha không ai khác chính là nam phụ thứ sáu trong dàn hậu cung của nữ chính Trần Mộng Nhiên. Một giáo sư đẹp trai, ôn hòa ấm áp, là một goodboy chính hiệu, còn vì Trần Mộng Nhiên mà âm thầm làm rất nhiều điều bảo vệ cô ta. Trong nguyên tác cũng nói khá nhiều về anh ta, chủ yếu là cảnh ngược khi đấu tranh có nên từ bỏ tất cả, tiếp tục theo đuổi nữ chính khi biết cô ta "đen" như nào, còn lăng nhăng ra sao. Tóm lại thì nhân vật này thuộc kiểu ngây thơ trong sáng si tình, là người duy nhất không đi theo hướng phúc hắc trong hậu cung của nữ chính.
Nữ chính, người thật cao tay! Loại nào cũng chinh phục được!
Nửa phút cảm khái nào.
Tiếc là khung cảnh lãng mạn của Trần Mộng Nhiên và Từ Thanh Kha còn chưa kéo dài được nửa phút thì Tần Mặc đã hừng hực khí thế xông vào. Đúng chuẩn hình tượng tổng tài phúc hắc, hắn thô bạo kéo tay Trần Mộng Nhiên, ép cô ta vào trong lòng. Còn dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía Từ Thanh Kha làm anh ta phải lùi lại một bước. Trần Mộng Nhiên vất vả đẩy Tần Mặc ra hét lên:
- Tần Mặc! Buông tôi ra!
- Nhiên, em là nữ nhân của tôi! Người khác không có quyền đụng vào!
Tần Mặc nói xong liền mạnh tay siết vòng eo nhỏ của Trần Mộng Nhiên, ngay lập tức cô ta lại phải áp sát vào hắn. Trần Mộng Nhiên đau đớn tủi nhục liền bật khóc. Từ Thanh Kha ở bên cạnh cũng khó chịu lên tiếng:
- Anh Tần, dù cho anh có là bạn trai của Tiểu Nhiên thì cũng không nên bức ép cô ấy như vậy.
Tần Mặc lập tức bật mode sát thần, lạnh lẽo nhìn về phía Từ Thanh Kha:
- Chuyện Tần Mặc tôi làm, anh không có quyền ý kiến. Tốt hơn hết anh nên tránh xa Nhiên ra, nếu không hậu quả thế nào tự chịu.
- Anh Tần, hành động này của anh có thể liệt vào tội đe dọa người khác. Tôi có thể báo cảnh sát về tội danh của anh ngay bây giờ đấy.
Tần Mặc nhíu mày, tràn ngập nguy hiểm:
- Anh dám uy hiếp tôi?
Từ Thanh Kha vẫn không hề nao núng, đường hoàng đứng đối diện hắn.
Đột nhiên Tần Mặc cười lạnh. Tiếp đó là một cú đấm mạnh nhắm thẳng mặt Từ Thanh Kha. Anh không kịp né tránh liền bị đánh đến ngã ra bàn làm việc, cả người chịu va đập mạnh. Khuôn mặt đẹp trai cũng vì thế mà chịu tổn hại, sưng đỏ một bên, máu mũi còn chảy.
Trần Mộng Nhiên hốt hoảng dùng hết sức lực thoát ra khỏi Tần Mặc, vội vàng đến đỡ Từ Thanh Kha.
Anh ta đau đến nhíu chặt mày, đầu óc xay xẩm. Nếu không có Trần Mộng Nhiên đỡ không chừng là ngất luôn rồi.
Tần Mặc khinh thường nhìn Từ Thanh Kha:
- Chỉ là một tên tiểu bạch kiểm yếu ớt vô dụng. Nhiên, khẩu vị của em ngày càng tệ rồi đấy.
Trần Mộng Nhiên lo lắng đỡ Từ Thanh Kha, tức giận mắng Tần Mặc:
- Anh im đi! Sao anh có thể đánh người như vậy chứ?!
Tâm trạng Tần Mặc bỗng nhiên nguội lạnh:
- Tôi đánh người thì làm sao? Em đang chất vấn tôi?
- Anh mau cút đi! Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa!
- Nhiên, em chắc chưa? Tôi cho em một cơ hội nữa, cầu xin tôi tha thứ đi. Sau này hối hận cũng không kịp đâu.
- Tôi chắc chắn, anh mau đi đi! Tôi đã vì anh mà đánh đổi quá nhiều rồi!
Tần Mặc cười khẩy:
- Đánh đổi? Em đã mất gì đâu chứ? Tưởng tôi không biết em chỉ đang lợi dụng tôi để đổi phó với Diệp gia sao?
- Tần Mặc, anh đừng nói nữa! Giữa chúng ta đến đây là kết thúc, đừng để tôi phải nhắc lại!
- Nhiên, em tuyệt đối đừng hối hận.
- Tôi sẽ không.
Tần Mặc nói xong liền rời đi. Bóng lưng có chút cô đơn.
Trần Mộng Nhiên nhẹ nhàng đỡ Từ Thanh Kha đến phòng y tế. Một mình chăm sóc cho anh ta.
Từ Thanh Kha nhìn cô gái trước mặt nhẹ nhàng lau vết thương cho mình, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt dịu dàng, rung động không sao tả xiết.
- Tiểu Nhiên, xin lỗi, vì tôi mà em và bạn trai phải chia tay.
- Không phải lỗi của thầy đâu. Hơn nữa, hắn cũng không phải bạn trai em.
- Xin lỗi, tôi hiểu nhầm em rồi.
Trần Mộng Nhiên ngước mặt lên đối diện Từ Thanh Kha. Đôi mắt trong suốt lấp lánh mê người:
- Thầy Từ, đừng xin lỗi nữa.
- A, thật xin lỗi em...
- Haizzz, thầy ngốc thật đó, em đã bảo thầy đừng xin lỗi nữa mà.
Trần Mộng Nhiên nói xong liền bật cười khúc khích. Từ Thanh Kha cũng vì vậy mà đỏ mặt.
- Thầy Từ, em thích thầy.
- Tiểu Nhiên?! Em nói gì vậy chứ...không thể nào...
- Thầy Từ, em nghiêm túc đó. Em biết thầy cũng có cảm giác với em mà. Làm bạn trai em đi, nhé?!
Từ Thanh Kha mặt lạo đỏ thêm một tầng, khẽ gật đầu. Trần Mộng Nhiên lập tức nhào đến ôm lấy anh ta. Hai người cùng bật cười, bầu không khí ngọt ngào đến lạ.
Tần Mặc đứng ngoài cổng trường, hút thuốc lá. Làn khói mờ ảo che khuất gương mặt đẹp trai, thu hút ánh nhìn của bao nhiêu nữ sinh.
Trần Mộng Nhiên đang giữ hình tượng ngọt ngào trong sáng, vừa nhìn thấy hắn liền thay đổi 180 độ.
Tần Mặc ném điếu thuốc đang hút xuống dưới chân, dẫm lên tàn nhẫn:
- Em xong chưa?
- Xong rồi đó, đi về đi.
- Nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao em phải lợi dụng cả thằng vô dụng đó. Mình tôi không đủ hay sao?
- Anh không hiểu đâu. Trở về đi, tôi còn muốn chuẩn bị cho hội chợ đá quý ngày mai.
- Được rồi, tôi đưa em về.
*Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Chương này thật ngắn nha.
Tác giả: Hết sức rồi. Ngươi giỏi liền lên viết đi!
Hệ Thống: Tưởng gì? Chuyện này dễ ẹc! Ngươi để Chủ Nhân ta viết đi! Đảm bảo hút khách nhất mội thời đại!
Triều Ca: Từ chối đóng kịch bản não tàn.
Tư Thiếu: Từ chối đóng kịch bản não tàn ít ngọt.
Chủ Nhân:??? Sao mấy người có thể độc ác với tôi như vậy chứ?! Tôi viết rất ổn mà?!
Tác giả: Hay ngươi tự viết tự diễn đi?!
Chủ Nhân: Khụ... cái này...