Giang Yên Nhiên uống đến mức không vực dậy nổi, ngủ li bì không tỉnh. Nhìn cô gái mắt nhắm nghiền, mặt đỏ ửng, môi đỏ mọng xinh xắn say ngủ trên bàn, lại nhìn Cố Sâm uống đến quên trời quên đất, lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, Triều Ca thật không biết phải làm sao. Thật may là tửu lượng của nguyên chủ cũng không tệ, cộng thêm việc cô vận linh lực nên mới giữ được tỉnh táo.
Triều Ca ôm Giang Yên Nhiên ra xe, ra hiệu cho tài xế chờ một chút, cô còn phải vào xem Cố Sâm thế nào nữa, sợ rằng tên này ngất luôn trong nhà vệ sinh thì toi.
“Cố Sâm! Cậu sao rồi?” –Triều Ca đứng trước cửa nhà vệ sinh khẽ gọi.
“Noãn Noãn, em chờ một chút, tôi ra ngay!” –Cố Sâm nói vọng lại, trong giọng nói có chút chật vật.
“Hừ, không quản chuyện công ty mà chạy đi đóng phim với cái hạng thấp kém như vậy, Cố Sâm, cậu còn thê thảm hơn tưởng tượng của tôi.” –Giọng nam lạnh lùng, trầm thấp mang theo sự mỉa mai không che giấu.
Cố Thanh Hàn? Nam chính tự dưng chạy đến đây làm gì?
Triều Ca nhanh chóng bước vào bên trong, nhìn thấy Cố Thanh Hàn một thân âu phục đen chỉnh tề, ngạo nghễ đứng thẳng lưng nhìn Cố Sâm. Bộ dạng Cố Sâm lúc này lại có chút thê thảm, đứng tựa lưng vào thành bồn rửa mặt. Quần áo nhăn nhúm, có vài chỗ còn dính bẩn. Chỉ có khuôn mặt đẹp trai sáng ngời cùng khí chất quật cường là không hề thua kém Cố Thanh Hàn thôi.
Triều Ca đứng chắn trước mặt Cố Sâm, kéo tay cậu ta khoác lên vai mình, để Cố Sâm dựa vào người cô.
“Cố tổng có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ, còn dám đến đây trêu chọc người của tôi? Xem ra mất vài trăm vạn vốn lưu động đối với Cố thị cũng không đáng bao nhiêu.”
Triều Ca cười cười đùa giỡn nhưng trong giọng nói lại không mang chút nhiệt độ nào. Đơn giản là khiêu khích.
Cố Sâm nửa tỉnh nửa mê nhưng nghe được mấy chữ “người của tôi” mà trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, chậm rãi lan tỏa, sưởi ấm trái tim cậu ta. Tâm trạng của Cố Sâm tốt lên không ít.
Cố Thanh Hàn nhíu mày? Làm sao cô ta biết được Cố Thị mất hai trăm vạn tiền vốn lưu động? Đây là chuyện cơ mật nội bộ, chỉ có những người thuộc cấp cao của Hội đồng Quản trị mới biết, Ôn Noãn sao có thể?
“Lẽ nào...là cô làm?” –Cố Thanh Hàn nói xong mới nghĩ lại. Không thể nào xảy ra chuyện đó được, Ôn Noãn chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ bé, làm sao biết đến mấy chuyện của công ty chứ.
Triều Ca không thèm trả lời Cố Thanh Hàn, đạp vào bụng hắn hét lớn: “Chó ngoan không cản đường!” rồi khí thế hiên ngang bước ra ngoài.
Cố Thanh Hàn không kịp phòng bị, lại cộng thêm việc sàn nhà vệ sinh quá trơn khiến hắn mất hình tượng ngã sụp xuống đất. Đến lúc Triều Ca đã mang theo Cố Sâm rời đi, Cố Thanh Hàn mới có thể đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo. Hắn rít qua kẽ răng, trong giọng mang theo thù hận cực lớn.
“Ôn Noãn! Đừng để tôi gặp lại cô!”
- --------------------
Sau khi đưa Giang Yên Nhiên an toàn về nhà, Triều Ca cùng với Cố Sâm mới quay lại tiểu khu của cô. Đến khi đứng trước cửa nhà mình, Triều Ca mới vỗ vỗ mặt Cố Sâm, chậm rãi hỏi cậu ta: “Cố Sâm, chìa khóa nhà của cậu đâu?”
Cố Sâm bị vỗ cho tỉnh mới phản ứng được, lục lọi quần áo vài lần mới nhả ra được mấy chữ: “A, hình như không có ở đây...”
“...Sao lại không có ở đây được?”
“Lúc trong nhà vệ sinh có giằng co với Cố Thanh Hàn. Chắc lúc đó bị rơi ra...”
Triều Ca đen mặt. Cái tên này, bất cẩn hết chỗ nói.
“Thế tối nay cậu định ở đâu?”
Cố Sâm chớp chớp đôi mắt mơ màng nhìn cô. Khóe mắt còn có hơi nước mơ hồ. Hai má cậu ta ửng hồng vì uống rượu, cả tai cũng đỏ hồng nốt, nổi bật trên làn da trắng sáng. Cả người mềm yếu vô lực dựa lên người cô.
Đáng yêu, giống con thỏ, muốn bắt về nuôi. Triều Ca kết luận.
A, hình như dư ra mấy chữ cuối...
“Hay là Noãn Noãn, tối nay tôi ở nhà em được không?” –Giọng Cố Sâm hơi khàn vì rượu, trong hành lang dài tĩnh lặng lại cực kỳ gợi cảm, làm cho lòng người ngứa ngáy. Mùi rượu trên người cậu ta toả ra lại càng mê người hơn. Con thỏ này muốn dụ dỗ cô phạm tội nha. Thì ra đây là âm mưu làm mất chìa khóa của ngươi...
<...> Chỉ là vô ý thôi, Ký Chủ đừng có suy đoán bậy bạ. Tư thiếu làm sao lại xảo quyệt như vậy được. Cậu ấy hơi bị ngốc đấy!
“Hết cách rồi.” –Triều Ca thở dài, rút chìa khóa mở cửa.
Đặt Cố Sâm say đến choáng váng lên ghế sô pha, Triều Ca nhanh chóng lấy đồ bước vào phòng tắm. Cả người cô bây giờ toàn là mùi rượu, cực kỳ khó chịu.
< Tư thiếu! Tư thiếu! Cậu còn tỉnh táo không vậy?>
Không biết nữa, mệt quá, không muốn động đậy tí nào.
<...> Tự dưng Bản Hệ Thống thấy Tư thiếu rất đáng yêu, khác hẳn với bộ dạng kiêu ngạo toàn thân toàn gai thường ngày. Không phải là vẻ ngoài, mà là tính cánh. Hmmm, hình như đây mới là bản chất thật của cậu ấy...
Triều Ca tắm xong bước ra ngoài, nhìn Cố Sâm cuộn tròn trên ghế sô pha, có vẻ đang ngủ say. Chính là kiểu ngủ say như chết, làm thế nào cũng không gọi dậy được. Cô khẽ thở dài, thôi đành thử vậy.
Triều Ca chống một chân lên ghế sô pha, tay đặt lên thành ghế, lay lay Cố Sâm dậy.
“Cố Sâm, dậy đi dội người một chút. Tôi có cả thuốc giải rượu này. Dậy đi không ngày mai sẽ đau đầu chết đó...”
Cô gọi vài lần nhưng Cố Sâm không có dấu hiệu tỉnh ngủ. Cô quyết định bỏ cuộc, chuẩn bị đứng dậy đi lấy cho Cố Sâm cái chăn.
Bất thình lình Cố Sâm vươn tay kéo Triều Ca. Tự dưng bị kéo như vậy, Triều Ca không phòng bị ngã về đằng sau, đè lên người Cố Sâm. Cô cố gắng tìm điểm tựa để chống tay ngồi dậy nhưng Cố Sâm lại đổi tư thế, tay giữ chặt eo cô làm cô muốn chống cũng không đứng lên được. Cậu ta thuận thế kéo cô sát vào lòng mình, cúi thấp đầu tì lên vai cô, hít hà mùi hương trên người cô. Triều Ca rơi vào tình thế bất lực. Bây giờ cô đang nằm ở ngoài, Cố Sâm đang ở trong. Nếu cố gắng thì vẫn có thể đẩy cậu ta ra nhưng như vậy thì nhất định sẽ ngã xuống đất, thân ái tiếp xúc với cạnh bàn thủy tinh sắc nhọn, đảm bảo đau đến chết người luôn.