Cố Thanh Hàn cũng là người sĩ diện, trong lòng hắn lúc này đã lửa giận bùng bùng. Không biết là vì tiếng cười của Cố Sâm hay hành động hại người không được còn tự hại mình của Ôn Kiều nữa.
“Noãn Noãn, em mắng người hay quá!” Công nhận, đối tượng nhiệm vụ công lược của hắn lúc mắng người thật sự đáng yêu hết chỗ nói. Nhìn cái dáng vẻ hận không thể tìm ra cái lỗ để chui xuống của Ôn Kiều là đủ hiểu rồi.
“Làm gì có, em đâu có mắng Ôn đại tiểu thư chứ! Em chỉ đang nêu ra sự thật thôi.”
Cái cụm từ “Ôn đại tiểu thư” nói ra từ miệng cô sao châm biếm đến kì lạ. Cũng phải thôi, câu trước khẳng định cô ta suốt ngày lôi kéo quan hệ nhờ vả người khác, câu sau lại khen cô ta là đại tiểu thư. Có mỉa mai không chứ?
Ôn Kiều tức đến muốn giậm chân nhưng vì hình tượng, cô ta chỉ nhăn mặt một chút rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Ôn Noãn, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!
Phải rồi, mình còn có Ôn gia chống lưng, có Cố Thanh Hàn ở bên cạnh, việc gì phải chịu lép vế trước Ôn Noãn chứ.
Cô ta lên giọng:
“Ôn Noãn, tôi không muốn vòng vo với cô nữa. Bữa tiệc của Ôn gia không chào đón loại người thấp kém như cô. Bảo vệ đâu, đến đây kéo hai người này ra ngoài cho tôi.”
Cố Thanh Hàn ở bên cạnh kéo tay Ôn Kiều khuyên cô ta:
“Ôn Kiều, Ôn Noãn dù sao cũng là khách được mời đến. Còn chưa biết người mời cô ta là ai, tuyệt đối không được manh động.”
Nhưng Ôn Kiều nào có bình tĩnh suy xét thấu đáo được, cô ta vẫn không ngừng hô hoán bảo vệ đến.
Tiếng hô của Ôn Kiều quá lớn, mọi người trong hội trường đều chú ý hết sang bên này.
Hai người cùng mang họ Ôn, lại còn có dung mạo giống nhau, lần này còn có xích mích nữa, bảo làm sao không tò mò cho được đây?
Bảo vệ nghe lệnh tiểu thư chạy đến bên cạnh Cố Sâm và Triều Ca. Bộ dạng chỉ cần tiểu thư nhà họ mở miệng là sẽ xông lên ném người ra ngoài.
Cố Sâm làm sao có thể bỏ qua cơ hội ra vẻ trước mặt mĩ nhân được. Cậu ta đứng thẳng lưng, ngạo nghễ nhìn đám nhân viên bảo vệ. Ánh mắt sắc lẹm như muốn chém người cùng khí thế dọa người kia mỗi lần quét qua đều làm cho đám nhân viên sợ hãi lùi vài bước.
Giọng hắn âm u hàm chứa sát khí:
“Để tôi xem ai dám đụng đến cô ấy.”
Ôn Kiều cũng bị khí thế đó dọa sợ, rụt rè không dám nói gì thêm. Cố Thanh Hàn trấn an cô ta, hắn cũng không ngờ Cố Sâm lại có thể có lúc dọa người như thế này.
Người bất ngờ nhất là Triều Ca. Cô nhìn Cố Sâm không chớp mắt.
Ôi chao bình thường con hàng này vừa ngốc vừa đáng yêu, dễ chọc thế mà sao hôm nay lại khí thế kinh người vậy?
Hệ Thống, lỗi ở đâu rồi chăng?
< Không phải đâu Ký Chủ. Do người mình yêu gặp nguy hiểm nên cậu ấy mới bật chế độ sát thần như vậy. Cô có cảm động hay không?> Cảm động đi, cảm động đi. Tư thiếu khó khăn lắm mới phá được thiết lập của nhân vật bày ra bộ dạng đáng sợ thế này đó!
Ta chỉ muốn nói, không có hắn ta cũng xử lí được.
<...> Aaaaaa! Suy nghĩ của Ký Chủ có phải có vấn đề gì không? Chẳng lẽ cô thật sự không có trong người một tế bào lãng mạn nào sao?
Chủ nhân! Người mau về đi! Về tìm một thần y chữa bệnh cho Ký Chủ a!
Tiện thể cứu cả ta với!
Đáng tiếc chủ nhân của Hệ Thống vẫn đang ở phương xa, không nghe được tiếng lòng của nó a.
Lúc bầu không khí đang chìm trong tĩnh lặng cùng sát khí, Ôn Phong xuất hiện.
“Sao mọi người tụ tập đông vui thế?”
Ngay lập tức, hắn bị ném cho mấy ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng.
Ôn Phong: “???” Ta đã làm gì sai à?
“Khụ khụ, Noãn tổng, cô đến sớm nhỉ.”
“Và tôi có lẽ cũng sẽ về sớm nữa.”
Ôn Phong ngớ người: “Ơ, sao lại thế? tiệc còn chưa bắt đầu mà?”
Ôn Kiều nghe giọng Ôn Phong cung kính với Ôn Noãn như vậy, cô ta không khỏi ngạc nhiên.
“Ôn Phong, sao em lại phải hạ mình trước cái loại diễn viên thấp kém như này? Thật mất mặt Ôn gia mà.”
Ôn Phong nghe như vậy, thái độ với Ôn Kiều cũng không được hòa nhã nữa. Thật không hiểu sao ông hắn lại trọng dụng bà chị họ này nữa. Hở tí là lên giọng khinh thường, mắng chửi đám thấp kém này nọ, tưởng mình cao quý lắm.
“Chị họ, Noãn tổng đây chính là chủ công ty TC, nhà đầu tư chủ lực của em, cung kính là đương nhiên. Hơn nữa, tôn trọng người khác là lễ nghĩa cơ bản, sao chị lại nói là không đúng?”
Triều Ca cùng Cố Sâm đứng bên cạnh che miệng cười. Ôn Phong này cũng giỏi mắng người ghê, vừa xuất hiện đã mắng Ôn Kiều không hiểu lễ nghĩa rồi.
Ôn Kiều chuẩn bị bùng nổ cơn giận thì Cố Thanh Hàn chen vào.
“Ôn Phong, cậu nói TC là của Ôn Noãn?”
“Đúng vậy a, anh rể không biết sao? Nghe nói trước đây hai người cũng từng hợp tác mà.”
Trong mắt Cố Thanh Hàn xen lẫn giữa sự ngạc nhiên và tức giận. Làm sao hắn lại không nhớ TC được. Vốn tự dưng từ đâu ra đầu tư cho Cố thị một khoản tiền khổng lồ, đang tiến hành suôn sẻ thì lại rút toàn bộ vốn, hắn đến tận trụ sở đàm phán cũng không ích gì. Mà đó còn là cơ hội để Cố Sâm lập công, lôi kéo các cổ đông. Lần đó hắn thiệt hại không biết bao nhiêu.
Chắc chắn là Ôn Noãn và Cố Sâm đã hợp tác với nhau đối phó hắn!
Ôn Kiều nghe được Cố Thanh Hàn hỏi vậy cũng từ từ nhận ra.
“TC là của Ôn Noãn? Sao lại như thế được? Tổng tài của TC không phải vị họ Tần gì đó sao?” Rõ ràng cô ta đã từng gặp tổng tài của TC để đàm phán rồi mà, sao tự dưng lại biến thành Ôn Noãn được?
Ôn Phong nhìn về phía Triều Ca cầu cứu. Noãn tổng, đây là chuyện của nhà cô mà? Cô phải tự giải quyết đi chứ!
Triều Ca tỏ vẻ: Bây giờ chỉ có vị tổng tài đó – Tần Lĩnh xuất hiện mới giải thích được thôi. Cô có giải thích họ cũng không tin đâu.
Cơ mà cô cũng không muốn phí sức giải thích cho họ.
May sao, Tần Lĩnh xuất hiện đúng lúc đó.
“Sao mọi người tụ tập đông vui thế?”
Y như Ôn Phong, Tần Lĩnh cũng bị ném cho mấy ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng. Ngoài ra còn một ánh mắt đồng cảm và biết ơn của Ôn Phong.
“???” Tôi đã xuất hiện sai cách rồi?
Ôn Phong mừng rỡ: “Tần Lĩnh, cậu đến đúng lúc quá. Mọi người có chuyện cần hỏi cậu.”
Ôn Kiều chớp lấy cơ hội hỏi dồn dập.
“Tần tổng, anh không phải chủ của TC sao? Tại sao Ôn Phong lại nói với tôi đó là Ôn Noãn?”
Thì ra là thắc mắc chuyện này. Cũng không thể trách họ được, Boss lớn nhà mình kín tiếng quá.
“Không không! Tôi chỉ là một người làm thuê thôi a. Noãn tổng mới thật sự là Boss lớn.”
Ôn Kiều+Cố Thanh Hàn: “...” Tổng tài còn có thể thuê như vậy sao?