- Ừ.
- Thiên Thu?!!!
- Ừ. Làm sao?
Bắc Minh Dực ngơ ngác nhìn Triều Ca. Bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ đáng yêu vô cùng.
Hiện tại hắn đang nằm trên giường trong một căn phòng tối. Bên cạnh là một cửa kính lớn, có thể dễ dàng nhìn xuyên qua. Bên ngoài là một khu vườn và bầu trời đầy sao. Vừa đẹp, vừa quá đỗi tĩnh lặng.
- Ừm...bây giờ là mấy giờ rồi?
Triều Ca cầm điện máy tính bảng, vừa gõ vừa ngáp, lười biếng trả lời hắn.
- Ba giờ rưỡi sáng.
Bắc Minh Dực càng bất ngờ hơn.
- Sao lại muộn như vậy??? Không lẽ tôi ngủ được tận hơn mười tiếng rồi?!
- Mất gần bảy tiếng phẫu thuật cho nên cậu mới ngủ được hơn ba tiếng thôi.
Cũng quá lâu rồi a!
- Vậy...Thiên Thu, sao cậu còn ở đây?
- Cày chương.
<...> Sao Ký Chủ không thể thật lòng tí nào được nhở? Rõ ràng lo lắng nên mới thức trông Tư thiếu mà! Còn liên tục truyền linh khí chữa trị nữa chứ.
Mặc dù cũng có khả năng cô ấy lo lắng cho nhiệm vụ.
Chán Ký Chủ.
Bắc Minh Dực có chút thất vọng cúi đầu. Sau đó liền chống tay muốn ngồi thẳng dậy nhưng chưa kịp động thì đã bị Triều Ca đè xuống.
- Cậu ngồi yên chút đi. Bị bắn trúng sườn, còn vừa mới phẫu thuật xong, động cái gì mà động. Thật mệt tâm mà.
Bắc Minh Dực càng trở nên đáng thương hơn.
- Xin lỗi, là tôi làm liên lụy cậu rồi.
Triều Ca đứng chống tay bên giường Bắc Minh Dực, người hơi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người liền rút ngắn lại trong gang tấc.. Bắc Minh Dực còn có thể nghe được mùi hương rất nhẹ từ người cô, liền cảm thấy có chút căng thẳng.
Đột nhiên Triều Ca cúi xuống hôn hắn.
Bắc Minh Dực:!!!
Môi vừa mềm vừa ngọt, như thạch hoa quả. Cảm giác trơn bóng mềm mại không nỡ rời đi. Gương mặt xinh đẹp của cô trong khoảng khắc áp sát hắn. Bắc Minh Dực chỉ cảm thấy trong đầu là liên tiếp những cú nổ vang dội. Choáng đến nỗi không kịp phản ứng lại.
Triều Ca chỉ hôn lướt qua một chút sau đó liền rời đi. Cô bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, ngồi lại xuống ghế.
Đối diện là Bắc Minh Dực chậm rãi phản ứng. Mặt đỏ bừng, cảm tưởng trên đầu hắn đang bốc khói lên.
Triều Ca đặt máy tính bảng xuống bàn, chống cằm mỉm cười nhìn hắn.
- Hiểu rồi chứ?
Bắc Minh Dực đang trong trạng thái mơ mơ màng màng cộng với cú sốc vừa rồi càng trở nên ngây ngốc hơn.
Hiểu? Hiểu cái gì a?!
Là cô thích hắn rồi? Đồng ý làm bạn gái hắn rồi?
Nhiệm vụ công lược của hắn vậy là hoàn thành rồi?
Không!
Cô ấy đang đùa! Chắc chắn là đang đùa hắn thôi!
Chắc là thế nhỉ?!
Bắc Minh Dực càng nghĩ càng không ra, đầu óc như quay mòng mòng.
Hệ Thống ở một bên cũng bất ngờ không kém.
< Ký chủ!!! Cô làm vậy là saoooooo...???>
Là như thế đấy.
< Như thế đấy là như thế nào??? Tại sao cô lại làm thế??? Cô có mục đích gì???> Bản Hệ Thống trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Tại sao ta phải nói với ngươi?
Mi nghĩ ta cần mấy cái điểm tích phân vô dụng đó à? Ngây thơ.
Quả là Hệ Thống ăn hại có khác, đạo đức nghề nghiệp cơ bản là không cộng trừ điểm lung tung cũng vứt hết rồi.
<...Một ngàn điểm tích phân, được chưa?>
Ngươi quá đề cao mình rồi đấy.
< Như vậy là quá nhiều rồi đó! Ký chủ cô đừng có đòi hỏi! Tốt nhất cũng chỉ tặng được một ngàn hai trăm điểm thôi.>
Oke, chốt rồi nhé.
<...> Lại sập hố của Ký Chủ rồi. Trầm cảm.
Lí do ấy à...
Ta thấy thích thì làm thôi.
< Thật?>
Đương nhiên
Là thật một nửa.
<!!! Thế nửa còn lại đâu???>
Nửa còn lại chưa nghĩ ra. Để ta suy nghĩ đã.
<...> Đúng thật là phong cách của Ký Chủ. Sao Bản Hệ Thống lại có Ký chủ như này a!
Muốn đổi!
A mà nói cho ngươi một bí mật. Miễn phí luôn đấy. Có muốn nghe không?
< Đương nhiên là có! Cơ mà làm sao chắc chắn cô nói thật chứ?>
:))))))
Đồ miễn phí mà còn đòi hỏi chất lượng sao? Nghe thì nghe không nghe thì thôi nhé.
<...Được rồi, nghe.>
Bí mật là...
Ta đã phát hiện được một vài bí mật của ngươi và chủ nhân ngươi.
What???
< Ký Chủ! Bí mật nào cơ???>
Chắc không phải chuyện của Tư Thiếu đâu nhỉ...
:)))))))
Ngươi nghĩ là chuyện gì thì chính là chuyện đó.
Thôi xong rồi!
Chủ nhân ơi!!! Người mau về giải quyết Ký Chủ đi! Ta sắp sợ chết rồi!
Bản Hệ Thống muốn từ chức!
Bắc Minh Dực sau một hồi đấu tranh tư tưởng đã bình tĩnh lại. Nghiêm túc hỏi Triều Ca:
- Thiên Thu, tôi có thể hiểu là cậu đã đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi được không?
Triều Ca càng cười tươi hơn.
- Có thể.
- !!!
Vậy mà là thật a?! Mẹ ơi hạnh phúc đến quá bất ngờ rồi!
Triều Ca đưa tay xoa đầu Bắc Minh Dực, làm mặt hắn lại đỏ hồng thêm một tầng. Sau đó, cô chậm rãi lấy ra một đồ vật, đưa đến trước mặt hắn.
Là một mặt dây chuyền làm bằng đá, màu hổ phách, hình bầu dục, nhỏ bằng đầu ngón tay cái. Trong đêm tối còn tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Nhìn kĩ còn thấy bên trong như có dòng nước màu vàng chậm rãi chuyển động.
- Quà sinh nhật, cho cậu.
Bắc Minh Dực lại thêm một lần nữa đứng hình.
Triều Ca chậm rãi giải thích.
- Vốn tôi định đưa hôm qua, là đúng sinh nhật cậu nhưng mà lại không kịp. Thành ra liền để hôm nay đưa, bị trễ mấy tiếng. Thật xin lỗi.
Trong lòng Bắc Minh Dực như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào ấm áp vô tận. Vậy mà cô thật sự nhớ sinh nhật hắn a.
- Không sao đâu. Thiên Thu, thật sự cảm ơn em, cảm ơn rất nhiều.
- Cậu thích là được.
Bắc Minh Dực cẩn thận đón lấy nó, chăm chú nhìn ngắm.
- Cái này...là hổ phách sao?
- Không phải. Chỉ là một loại đá bình thường thôi. Nghe nói còn có tác dụng cầu bình an.
Bắc Minh Dực gật đầu. Chắc chắn đây không phải là đá thường như cô ấy nói.
<...> Chứ còn gì nữa! Nếu Bản Hệ Thống không nhầm thì nó là linh thạch đó! Còn là linh thạch cấp cao, là hàng nội địa chất lượng 11/10 của thế giới tu chân nữa! Cái tác dụng cầu bình an là có thật chứ không đùa đâu.
Ký Chủ! Mang đồ từ thời không khác qua dùng là phạm luật đó!
*Góc Hệ Thống.
Hệ Thống: Ta cảm thấy chương này có chút dư thừa...
Triều Ca: Chứ sao nữa? Chính là thừa ra cái bóng đèn như mi đó! Sao còn chưa nghỉ việc đi?!
Hệ Thống:... Rõ ràng là thừa cơm chó của Tư thiếu với Ký chủ! Đừng có đổ oan cho ta!
Tư thiếu: Tự dưng cảm thấy cái góc này dư thừa quá.
Tác giả: Thừa thế nào được mà thừa a?! Rõ ràng là bị thiếu chữ rồi! Chương này thật quá ngắn mà.
Mọi người nói thêm vài câu cho đủ chữ được không?
Triều Ca:...
Tư Thiếu:...
Hệ Thống: Không! Tuyệt đối không! Thà bị ngược chứ không làm công cụ tăng chữ cho bà nhé!
Tác giả: Oke, cảm ơn Hệ Thống đáng yêu nhất quả đất. Đủ chữ rồi.
Hệ Thống:... ĐM!