Cuối cùng, thầy khen một câu cô làm rất tốt, như vậy đến cuối kỳ chắc sẽ được một con A rồi! Đối với cô, qua môn là đủ chứ không cần điểm cao.
Tan học, Hà Nhiên vui vẻ nhắn tin báo cho Nam Cung Lân biết chuyện hôm nay mình được khen, cũng không bị lộ chút nào. Đang lúc cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại, bả vai truyền tới cảm giác nằng nặng.
Một cô gái tóc ngắn từ phía sau xông tới khoác tay lên vai cô, hỏi:
“Này, cậu đang làm gì thế?”
“Thất Thất? Lâu rồi không gặp!”
Hà Nhiên giật mình nhìn lại, đây là người bạn cùng trường đã giới thiệu Lăng Bách cho cô quen biết. Lúc hay tin tên bạn trai cũ kia đối xử không tốt với Gạo Nếp thì Thất Thất đã áy náy xin lỗi cô rất lâu. Gần đây cô nàng bận bịu nên họ không có cơ hội gặp mặt, mãi mới nhìn thấy nhau.
Thất Thất nói:
“Việc nhà xử lý xong rồi, từ giờ tớ có thể quay lại cuộc sống sinh viên tự do vui vẻ của mình.”
Hà Nhiên bất lực:
“Cuộc sống sinh viên thì vui chỗ nào chứ?”
Không phải làm bài tập cá nhân thì là làm bài tập nhóm, báo cáo chất đầy ra đó, mỗi khi kỳ thì đến còn phải thức xuyên đêm nữa, rất mệt mỏi. Đó là lý do Hà Nhiên cần người san sẻ chút áp lực, nhưng Lăng Bách đi ngược với sự kỳ vọng của cô, chỉ làm cô thêm stress.
Thất Thất cười hì hì:
“Đi chơi với bạn bè thâu đêm suốt sáng, được ăn những món ăn ngon, cuộc sống như thế không phải rất tuyệt vời sao?”
Cô nàng này thần kinh thô, chỉ biết ăn chơi vì gia đình cũng khá giả, không học được thì về cha mẹ nuôi, cho nên sinh hoạt của họ hoàn toàn khác nhau.
Hà Nhiên chịu thua, đã sớm quen với tính tình của cô nàng nên im lặng cất điện thoại đi. Lúc này, Thất Thất đột nhiên rủ rê:
“Tối nay chúng ta đến quán bar chơi chút không?”
“Không đi đâu.”
Nhạc trong bar xập xình ầm ĩ, khó nghe muốn chết. Hà Nhiên chẳng thà ở nhà ôm mèo chơi với chúng, livestream nói chuyện với những bạn fan của Gạo Nếp và Xôi Đậu, vừa vui vừa kiếm ra tiền.
Thất Thất đi theo năn nỉ mãi, Hà Nhiên vẫn một mực từ chối, cho đến khi cô nàng thở dài nói:
“Tớ thất tình rồi, muốn đi bar quậy một chút cho khuây khỏa nhưng ngoài cậu ra thì không biết rủ ai đi cùng hết.”
“Hai người chia tay rồi?”
Nghe bạn tốt nói mà Hà Nhiên hơi sốc, Thất Thất và người yêu qua lại cũng hơn ba năm, đột nhiên sao lại chia tay chứ?
Hà Nhiên hỏi ra mới biết, cô nàng bị cắm sừng, hơn nữa còn không phải một mà là ba lần! Cách đây vài ngày, Thất Thất phát hiện ra tin nhắn của bạn trai cùng người khác. Hà Nhiên nghe đầu đuôi câu chuyện mà bất chợt hoang mang, bởi vì theo cô biết cậu bạn kia vô cùng tốt với Thất Thất, lúc nào cũng tỏ vẻ hiền lành ngoan ngoãn, là người cực kỳ thật thà, thanh niên ba tốt của trường đại học mà lại… Thoáng chốc, ý nghĩ yêu đương trong đầu Hà Nhiên cũng bốc hơi không thấy đâu nữa. Cô bỗng mất niềm tin vào đàn ông!
Thất Thất hai mắt rưng rưng, muốn nói rồi thôi, không biết rằng chuyện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Hà Nhiên.
Không kịp chuẩn bị gì, Hà Nhiên chỉ có thể an ủi:
“Được rồi được rồi, tớ đi cùng cậu.”
Trước kia Hà Nhiên cũng từng cùng bạn bè tụ thành một nhóm ghé qua quán bar, nhưng cảm thấy ở đó ồn ào quá mức không hợp với cô. Bây giờ bạn cô thất tình buồn tủi như thế, cô không nỡ từ chối.
Ba năm là một khoảng thời gian dài, không ngờ trong lúc yêu đương mặn nồng với Thất Thất, chàng trai kia còn dưỡng thành tính lăng nhăng.
Lòng Hà Nhiên có một nỗi chộn rộn khó hiểu, tuy cô biết rằng mỗi người mỗi tính, nhưng từ sự lịch thiệp giả dối của Lăng Bách, sự giả tạo đáng sợ của bạn trai Thất Thất đã để lại cho cô ấn tượng xấu về con trai tuổi mới lớn!
…
Nam Cung Lân ở nhà bận rộn đủ thứ vẫn không quên trả lời tin nhắn của Hà Nhiên mỗi khi cô tìm mình, thấy cô thông báo được giáo sư khen, anh còn gửi tin chúc mừng, sau đó hỏi cô đã ăn gì chưa. Gửi tin xong, anh chờ cả nửa buổi cũng chẳng thấy người đâu.
Bận cái gì sao? Bình thường Hà Nhiên nếu bận sẽ nói với anh một tiếng kia mà?
Nam Cung Lân tiếp tục ngó điện thoại của mình, mãi đến tận tối, anh mới nhận được tin nhắn.
Nhưng…
Người gửi không phải Hà Nhiên.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân chuẩn bị ra ngoài rồi. Cô ấy mặc váy ngắn trên đầu gối, còn mặc áo tay dài bó sát người, ôi, hở vai nữa.”
Vệ sĩ được sắp xếp ở chung cư Hoa Lạc bảo vệ Hà Nhiên báo cáo lại tình hình vô cùng chi tiết, thậm chí đi cùng ai cũng nói rõ cho Nam Cung Lân nghe.
“Cô ấy đi đâu vậy?”
“Tôi đang bám theo, ban đêm ra ngoài như vậy nguy hiểm lắm!”
Trong lòng Nam Cung Lân không yên nhưng cũng chỉ dặn dòi:
“Đừng xen vào, ở phía sau bảo vệ cô ấy là được.”
Anh phải tôn trọng Hà Nhiên, cô ấy muốn đi đâu chơi là quyền của cô ấy. Anh không thể nhân danh tình yêu mà kiểm soát quá mức và xen vào cuộc sống bình thường của cô được.