“Bình thường anh hay ra ngoài với ai hay sao?”
Chắc không phải anh đã có bạn gái rồi chứ? Nếu thật vậy, hôm nay cô ngồi phía sau xe anh mà để người khác nhìn thấy thì chẳng phải ngày mai mở cửa bước ra khỏi nhà liền bị thủ tiêu hả? Cô không muốn trở thành trà xanh hay con giáp thứ mười ba phá hoại hạnh phúc của người khác đâu!
Hà Nhiên càng nghĩ càng sợ, đưa mắt nhìn Nam Cung Lân đầy hoang mang. Anh không biết trong đầu cô có nhiều thứ thú vị như thế, đáp:
“Thỉnh thoảng sẽ chở bạn học hoặc ai đó đi loanh quanh mà, chuẩn bị sẵn vẫn hơn.”
“Anh, anh, không biết…” Hà Nhiên lấp lửng. “Anh có bạn gái chưa?”
Khi cô hỏi lời này, Nam Cung Lân nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên làm cô sợ anh hiểu lầm:
“Tôi chỉ muốn hỏi cho chắc thôi, không có ý gì khác đâu! Tôi sợ lỡ đi cùng anh bạn gái anh biết được thì…”
“Tôi chưa từng có bạn gái.”
Nam Cung Lân cố tình nhấn mạnh hai chữ “chưa từng” với cô, sau đó đưa mũ bảo hiểm tới:
“Lên đi, không phải sợ.”
Câu trả lời của anh giúp Hà Nhiên an tâm hơn, lúc này mới dám đội mũ vào và ngồi phía sau. May mắn những lúc làm việc cô luôn mặc quần dài, không sợ ngồi xe máy bị gió thổi tốc váy. Ngồi phía sau, cô không dám đặt tay lung tung mà bám tìm cách bám chặt vào yên xe, mùi hương nam tính của anh thoáng qua chóp mũi, cô không nhịn được hít sâu một hơi. Con trai sao lại thơm thế này?
Hà Nhiên chỉ lo nghĩ về chuyện bạn gái của Nam Cung Lân mà quên mất một việc cực kỳ quan trọng khác, đó là những người ở trạm cứu trợ không biết cô và anh ở cạnh nhà nhau!
Thời điểm Hà Nhiên xuất hiện cùng Nam Cung Lân trước cửa phòng khám thú y “Truy Nhiên”, tất cả “đồng nghiệp” của cô đều đang há hốc mồm.
Nam Cung Lân thấy mấy cô nàng bên kia ngó đầu ra nhìn thì cười nói:
“Chúc may mắn.”
“Hả? Cái gì may mắn?”
Thấy cô không hiểu, anh hỏi sang chuyện khác:
“Buổi tối mấy giờ cô về nhà?”
“Chắc là khoảng tám, chín giờ gì đó, còn tùy có việc hay không. Cảm ơn anh nha, tôi đi trước đã.”
Hà Nhiên nói xong trả mũ bảo hiểm cho anh rồi chạy nhanh đi, bỏ lại Nam Cung Lân chưa kịp chào cô lời nào. Anh thừa biết thời gian cô tan tầm, nhưng sợ nói ra làm cô nghĩ anh biếи ŧɦái, cho nên anh muốn theo đuổi cô thật chậm rãi.
Dựng xe xuống, Nam Cung Lân liếc nhìn bóng lưng của Hà Nhiên thêm lần nữa mới tiến vào trong phòng khám. Tuy rằng anh đầu tư nơi này là vì cô, nhưng thật ra anh cũng thích động vật lắm, lúc bình thường làm việc khá nghiêm túc, chuyên tâm.
Ở bên trạm, Hà Nhiên vừa tiến vào cửa liền bị đám bạn kẹp cổ giữ chặt:
“Ôi chao, Hà Nhiên, không ngờ được cô lợi hại như thế!”
“Trời ạ, ban nãy chưa nhìn kỹ tôi còn ngỡ anh ấy chở bạn gái đến phòng khám chứ! Hóa ra là cô sao?”
Một đám mấy cô gái lôi kéo Hà Nhiên không cho cô kịp thở, cô vội giải thích:
“Không phải như thế đâu…”
Nói rồi, cô kể sơ qua về việc đêm qua Nam Cung Lân giúp đỡ cô, sáng nay chuyển đến bên cạnh phòng cô như thế nào, nguyên cớ hai người đi chung xe ra sao.
Mấy cô gái nghe xong đều ghen tỵ xuýt xoa:
“Chết mất thôi, sao tôi không được may mắn như thế chứ?”
“Nhưng mà nhờ Hà Nhiên, chúng ta đã có chút thông tin về anh ấy rồi, ít nhất anh ấy vẫn độc thân!”
Một người trong đó tên Đỗ Trúc nói:
“Cái chị quan tâm là chuyện tối qua Hà Nhiên gặp phải kìa!”
Đỗ Trúc lớn tuổi nhất trong số những người ở đây, nhà mở tiệm tạp hóa, có em trai trông nom nên cô nàng dư dả thời gian mới tham gia trạm cứu trợ động vật này. Vì từng trải nhiều hơn các em gái, nên cô không hứng thú với Nam Cung Lân lắm mà hỏi:
“Em không nghĩ đến lúc nào đó anh ta sẽ tiếp tục quấy rối em à?”
“Chắc đêm qua anh ta say quá nên mới thế thôi chị…” Hà Nhiên gãi gãi má.
Lục tục có người lên tiếng:
“Chị Trúc nói em mới để ý, chuyện này không đơn giản vậy đâu.”
Bọn họ bàn luận một lát rồi vào trong bắt đầu chia ra cho mấy em cún, mèo, vẹt, sóc ăn uống, thỉnh thoảng lại có điện thoại gọi đến nói muốn nhận nuôi thú cưng.
Đỗ Trúc và mọi người dặn dò Hà Nhiên phải thật cẩn thận, gặp nguy hiểm liền gọi ngay cho Nam Cung Lân. Bởi vì anh ta ở cạnh nhà cô, lại là người con trai rất đáng tin. Cô cũng gật đầu đồng ý.
Mọi người đều đối xử với Hà Nhiên rất tốt, họ biết cô đã có số điện thoại của Nam Cung Lân cũng không xin xỏ, ngược lại còn ngầm ủng hộ cô và anh.
“Tiến lên đi em gái, chị cảm thấy cậu ta là chàng trai tốt đó.” Đỗ Trúc cũng gật đầu tán thành.
“Nhưng mà…” Hà Nhiên xấu hổ. “Em đâu có thích người ta đến mức đó.”
“Thật không thích à?” Có người cười thúc vai cô.
Bị nhìn thấu, Hà Nhiên cười nói:
“Thì có một chút, một chút thôi!”
Anh ấy là nam thần trong lòng của cô, thích cũng bình thường thôi. Nhưng hiện tại cô còn chưa nghĩ tới chuyện sẽ có gì đó khác với anh, cô không tự tin chút nào cả.
Tầm gần tám giờ tối, bên trong phòng làm việc của Nam Cung Lân chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc kêu. Anh ngồi bên bàn và chống tay lên trán suy nghĩ, mắt thì dán chặt màn hình điện thoại, tin nhắn cũng đã soạn sẵn rồi, chỉ chờ đến giờ là gửi.