“Bảo hành được hai năm nên trong thời gian này nếu hỏng thì cứ mang ra cho họ sửa, biết chưa? Phải giữ kỹ phiếu bảo hành.”
“Nếu hư thì tìm anh.” Hà Nhiên lè lưỡi trêu. “Anh sẽ mua máy mới cho em.”
Anh cười sủng nịch:
“Em nói vậy không sợ người ta nói em đào mỏ hửm?”
“Nhưng anh chủ động bao nuôi em mà? Họ nói gì cũng đâu thay đổi được sự thật là anh rất thương em đâu.”
Nam Cung Lân thừa nhận bây giờ Hà Nhiên rất hiểu anh, anh thích chi tiền cho bạn gái là quyền của anh, bởi vì anh có điều kiện. Những người khác dựa vào đâu mà phán xét bạn gái anh chứ?
Vốn chỉ trêu đùa nhau một chút, nhưng không ngờ hình ảnh hai người đi cùng nhau đến nơi này đã lọt vào trong mắt của một vài người có xích mích với Hà Nhiên. Không có Mộ Thanh thì vẫn còn vài cô gái khác vốn không ưa thích vẻ ngoài hiền lành, tốt bụng của cô.
Một bài đăng được gửi ẩn danh lên trên trang diễn đàn của trường về chuyện Hà Nhiên quen bạn trai lắm tiền xuất hiện, và phần bình luận thì toàn là những câu móc mỉa.
“Xem con nhóc giả tạo này đi câu trai nè!”
“Tưởng ai, hóa ra là bạn Hà Nhiên được bạn trai bao đi chơi đó hả?”
Chuyện lần trước khoa du lịch được Nam Cung Lân tài trợ hết các khoản phí vẫn còn là một cái gai trong mắt họ, chưa nhổ đi được, bây giờ họ có dịp đào lên tiếp tục mắng mỏ cô.
“Tôi nghĩ cậu ta cũng chỉ thấy mới mẻ thôi, để xem hai người yêu nhau được bao lâu.”
“Nói thật thì mấy cậu trai vừa giàu vừa giỏi như vậy sao có thể yêu người bình thường như Hà Nhiên chứ? Đợi ngủ chán rồi cũng bỏ.”
Giữa vô vàn những lời nói không hay ấy, vẫn có vài người bình tĩnh, trung lập, và thậm chí là bênh vực Hà Nhiên.
“Cuộc sống của các người thảm hại liền nghĩ ai cũng thảm hại như các người à? Hãy tự lo cho bản thân trước đi! Ở sau lưng bới móc người khác, có thể khiến các cô giàu hơn người ta hay sao? Có thể giúp các cô kiếm bạn trai vừa giỏi vừa tốt như Nam Cung Lân hay sao? Tôi nói cho mấy cô biết, phổ cập kiến thức một chút, Nam Cung gia ở thành phố S này là một trong những gia tộc nổi tiếng đấy.”
Bên dưới bình luận này có vô số người tò mò về Nam Cung gia vào hỏi thăm, người nọ cũng rất nhiệt tình mà khai sáng cho họ. Nam Cung gia trước kia từng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, còn đào ra được Nam Cung Lân là thiếu gia của tập đoàn Nam Cung.
“WTF? Cái tin này còn sốc hơn cả việc tôi được điểm C bài báo cáo đấy!!!”
Nhiều người bày tỏ sự khó tin và bất ngờ về gia thế của Nam Cung Lân, hoài nghi người viết bình luận kia chỉ đang bốc phét.
Bài viết ấy đột ngột trở nên nổi tiếng và nhảy lên trang đầu của diễn đàn trường, cho nên khi vừa về đến nhà, Hà Nhiên đã nhận được điện thoại từ Thất Thất.
Thất Thất kích động chửi mắng một hồi làm lỗ tai Hà Nhiên có chút đau, sắp tê dại đến nơi rồi, cô nàng mới dừng lại và nói:
“Cậu đừng lên xem, đọc chỉ bực mình thêm thôi.”
“Ừm, mặc kệ họ đi.”
Bây giờ mò lên xem chẳng khác gì tự làm bản thân khó chịu, thay vào đó cô sẽ ngồi vọc máy tính mới, vừa có màn hình cảm ứng vừa mạnh, âm thanh bàn phím lạch cạch nghe ra cả mùi tiền.
Hà Nhiên vui vẻ ngồi gõ một lát, sau đó mới chạy đi tìm Nam Cung Lân. Thấy anh đang xem gì đó, cô bò đến gần ôm anh rồi hỏi:
“Anh đang làm gì?”
“Xem bài viết về chúng ta.”
Hóa ra anh đang đọc những bình luận xấu về Hà Nhiên trên diễn đàn trường. Cô cảm thấy không cần thiết lắm, khuyên anh:
“Anh dành thời gian làm việc khác đi.”
“Anh cũng tò mò họ nói gì về anh mà.” Nam Cung Lân mỉm cười, sau đó nói: “Ngày mai anh đưa em đi học.”
Dứt lời, anh hôn lên trán cô một cái. Họ càng ghen tỵ, chửi bới, anh càng yêu thương bạn gái của mình hơn. Thế mới biết để có thể giữ vững lòng tin nơi anh là khó cỡ nào. Một người có sức ảnh hưởng lớn như vậy mang đến cho cô rất nhiều áp lực.
Hà Nhiên vùi đầu vào trong ngực anh, vòng tay ôm siết lấy anh rồi nói:
“Yêu anh.”
Anh hôn tóc cô, đáp:
“Yêu em.”
Cảm giác ấm áp len lỏi qua từng tế bào của hai người, mặc kệ bên ngoài gió táp mưa sa, bên trong phòng vẫn bình yên, hạnh phúc.
Tất nhiên, Nam Cung Lân sẽ không để bạn gái bị người ta nói này nói nọ như thế. Ngày hôm sau anh quả thật đưa cô đi học, nhưng là bằng chiếc Range Rover Velar màu trắng khiến những người tham dự vào bài viết kia bùng nổ.
Hà Nhiên xấu hổ muốn chết, vậy mà Nam Cung Lân ở phía sau còn cổ vũ:
“Thẳng lưng lên, em sắp làm thiếu phu nhân của tập đoàn Nam Cung rồi, còn sợ họ sao?”
“Không phải sợ, mà anh phô trương quá đó!”
“Như thế này làm gì phô trương?”
Lúc đó, Hà Nhiên còn chưa rõ ý của anh là gì, cô liếc mắt nhìn anh rồi nhanh chân chạy vào trong. Phải đến khi tan học, cô mới hiểu ẩn ý phía sau câu nói ban sáng của bạn trai.
Làm gì phô trương? Bây giờ mới là phô trương! Sáng đi học một chiếc, chiều tan học một chiếc.
Hà Nhiên nhìn Nam Cung Lân mở cửa chiếc Maserati màu xanh bước xuống mà dở khóc dở cười. Anh tiến tới chỗ cô rồi giả vờ bóp bóp vai cho cô và hỏi:
“Bé cưng đi học về rồi, có mệt không?”
“Anh quan tâm đến cái nhìn của người khác như vậy à?”
Thấy Hà Nhiên cười mình, Nam Cung Lân thành thật đáp:
“Anh chỉ không muốn người khác chê cười bạn gái anh.”
Cho nên họ càng khua môi múa mép về cô, anh càng phải cho họ thấy anh yêu và cưng chiều cô nhiều thế nào.