• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Dương hai tay bị gãy phải bó bột, không thể tự mình vệ sinh cá nhân hay ăn cơm, ngay cả những thứ đơn giản nhất thường ngày hay làm cũng phải nhờ y tá hoặc vợ săn sóc.



Khi Nam Cung Lân đến nơi cùng một đám người, phòng bệnh riêng của lão Dương lập tức trở nên ngột ngạt.



Vệ sĩ kéo một cái ghế đến cho Nam Cung Lân ngồi, anh tự nhiên an tọa rồi nói:



“Hai người ra bên ngoài canh chừng, còn lại thì bắt đầu đi.”



Hôm nay chỉ có y tá ở lại canh chừng lão Dương, vợ của ông ta không đến thăm, vì vậy khi ông ta đang ngủ ngon lành thì y tá đã bị đuổi đi. Sau đó, một người đàn ông cao to tiến tới tóm lấy một nhúm tóc nhỏ của lão ta và dùng sức giật thật mạnh!



Những sợi tóc đen đủi vừa bị kéo đứt, lão Dương liền đau đớn giật nảy mình. Mới tỉnh ngủ đã thấy khuôn mặt quen thuộc của Nam Cung Lân làm ông ta há miệng kêu lên:



“A, mày, là mày! Aaaaa!”



Lão Dương mặc kệ cơn đau trên đầu, vội há miệng muốn gọi bác sĩ, giữa chừng thì nghẹn lại. Vệ sĩ nhét vào miệng lão một miếng vải không biết tìm được ở đâu, sau đó dùng sức đè tiếng kêu của lão xuống, cố định lão trên giường.



Cơ thể lão Dương run lên bần bật, lão sợ hãi đảo mắt xung quanh, không hiểu sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này. Cơn ớn lạnh truyền dọc lòng bàn chân lên đến não, lão Dương liều mạng lắc đầu cầu xin.



Nam Cung Lân ngồi đó không lên tiếng, nhìn vệ sĩ từng chút từng chút một nhổ tóc của ông ta, cảm giác cũng chẳng thú vị gì. Anh khép mắt dưỡng thần ở một bên, cho đến khi vệ sĩ báo với anh rằng Lưu tổng đã đến.



Cửa phòng bệnh mở ra, Lưu tổng mang theo vẻ mặt nịnh nọt xuất hiện:



“Cậu Nam Cung, không biết cậu gọi tôi tới đây để làm gì?”



Nam Cung Lân chỉ tay vào lão Dương đã bị trọc quá nửa đầu đang rơi nước mắt trên giường, hỏi:



“Ông quen người này?”







Giọng của anh bình bình không bộc lộ cảm xúc, vậy mà sau lưng Lưu tổng thấy một trận ác hàn. Ông ta vội đáp:



“V-Vâng, đây là nhân viên dưới trướng của tôi.”



Nam Cung Lân vắt chéo chân, nhàn nhã tiếp:



“Ông ta tát bạn gái của tôi, túm tóc cô ấy, có ý sỉ nhục cô ấy, ông tính sao?”



Lưu tổng nghe xong mà mắt trợn tròn, ai lại ngu ngốc đi ức hiếp Nam Cung thiếu phu nhân chứ? Nếu cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám, bởi vì chọc vào họ chẳng khác gì chạm đến quyền uy của đại lão giới hắc đạo.



Chân Lưu tổng hơi run, giọng cũng lạc tông:



“Tôi, tôi thay mặt ông ta xin lỗi cậu trước. Sau hôm nay tôi sẽ đuổi việc ông ta!”



Giờ khắc này, lão Dương đang nằm trên giường đã sống dở chết dở, cơn đau trên đầu khiến ông ta cảm giác hệ thần kinh của mình cũng sắp bị ảnh hưởng. Mỗi khi đám người kia ra tay đều rất tàn ác và mạnh bạo, nửa đầu ông ta tóc lởm chởm, chỗ có chỗ không cực kỳ thảm thương.



Bên tai nghe thấy cấp trên nói sẽ đuổi việc mình, lão Dương co giật hai cái phản đối. Lưu tổng thấy vẻ mặt của Nam Cung Lân vẫn lạnh nhạt thì vội vàng sửa lời:



“Không không, tôi sẽ để ông ta trực tiếp đi nhận lỗi với thiếu phu nhân!”



Giờ phút này, có bắt lão Dương quỳ xuống thì lão ta cũng phải quỳ để bảo toàn mạng sống!



Thật ra Nam Cung Lân không cần lời xin lỗi, không muốn ông ta xuất hiện trước mắt Hà Nhiên nữa, anh nói:



“Xin lỗi thì không cần, sau này cũng đừng đuổi việc. Ông ta sỉ nhục và áp bức người khác vì họ có địa vị thấp kém hơn ông ta, cái này…”



Chưa đợi anh nói dứt câu, Lưu tổng đã hiểu ý mà nói:



“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, sau này cứ để tôi lo.”







Lưu tổng chỉ là một giám đốc công ty con nhỏ nhất dưới trướng Nam Cung gia, thậm chí còn không có thực quyền chút nào, vậy thì nói gì tới lão Dương chỉ làm nhân viên cấp thấp hơn nữa? Nam Cung Lân muốn để lão Dương chịu nhục nhã suốt nửa đời còn lại, Lưu tổng nhận trách nhiệm về phần mình coi như cứu lão ta một mạng nhưng cũng khiến tương lai lão sống chẳng bằng chết.



Nam Cung Lân lại dặn dò vài câu rồi nói với vệ sĩ của mình:



“Đẩy nhanh tiến độ, tôi muốn về.”



Ngồi đây xem một lão già đáng chết bị tra tấn còn không bằng ở bên cạnh bé cưng hưởng thụ cuộc sống.



Vệ sĩ vội vàng dùng cả hai tay tóm túc của lão Dương, nói:



“Thiếu gia đợi một chút.”



Âm thanh tóc lìa khỏi da đầu “phựt phựt phựt” vang lên trong phòng bệnh, động tác của vệ sĩ hung hãn, giống như đang nhổ cỏ trong vườn vậy. Lão Dương đau chịu không nổi, oằn mình muốn tránh, chỉ có điều hai tay ông ta đều đang bó bột không thể cử động, khó mà tránh thoát nổi người được huấn luyện bài bản.



Chẳng mấy chốc, trên đầu lão Dương đã mất gần hết tóc, hơn nữa quá trình này còn khiến da đầu ông ta bị tổn thương nghiêm trọng.



Nam Cung Lân nói:



“Gọi bác sĩ tới, đừng để ông ta chết.”



“Vâng.” Lưu tổng đứng bên cạnh mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng.



Khí thế của vị nhị thiếu gia này cũng đã khiến ông ớn lạnh, cảm giác vẻ ngoài của cậu ta không liên quan gì đến tính cách thật sự cả, quá âm hiểm và tàn độc.



Ánh mắt của Lưu tổng lia từ người Nam Cung Lân sang chỗ lão Dương, trong lòng thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông lão ta. Động ai không động, cứ thích chọc phải đá cứng, suýt chút nữa làm ông ta mất bát cơm!



Không cần Nam Cung Lân nói thêm, Lưu tổng cũng đã ghim lão Dương vào danh sách đen của công ty, tuyệt đối phải để ông ta ngày ngày chịu nhục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK