“Ngày mai em phải xuất phát rồi, phải đi ngủ sớm.”
Dù không muốn nhưng Nam Cung Lân vẫn phải mím môi nghe theo cô, chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Trong lòng anh vẫn còn lấn cấn khó chịu vì anh phát hiện cô còn giữ liên lạc với tên Trần Dự. Hai người chỉ là đồng nghiệp ở quán ăn kia mà thôi, sau khi cô nghỉ việc hắn ta thỉnh thoảng gửi tin hỏi thăm làm gì chứ?
Nam Cung Lân giận dỗi nằm trên giường, vắt tay lên trán nhìn trần nhà.
Cô gái nhỏ nào đó đâu biết được trong lòng anh nghĩ gì, nằm bên cạnh anh ngủ ngon lành, sáng ra dậy sớm ăn cơm rồi đeo ba lô vào, dặn dò anh chăm sóc thật kỹ hai bé mèo, sau đó lên đường đến chỗ tụ họp.
Trước cổng trường tụ tập không ít người, tiếng nói cười rộn rã, đều là những sinh viên cùng khoa của Hà Nhiên. Họ tay xách nách mang cực nhiều đồ, chẳng bù cho cô chỉ đeo một cái ba lô cỡ lớn.
Giáo sư phụ trách lần này đổi thành một người đàn ông, ông mắng bọn họ một trận vì đã dặn dò họ còn phải leo núi, vậy mà bây giờ có vài người kéo vali đi thì không biết lúc đó leo kiểu gì. Chờ giảng đạo xong, mọi người lần lượt lên xe theo thứ tự rồi khởi hành. Hà Nhiên sợ say xe nên tựa đầu vào cửa kính ngủ một giấc ngon lành, chờ cô tỉnh dậy đã nhìn thấy một mảnh rừng xanh mát bên ngoài.
Hà Nhiên ngửi được hương vị của tự nhiên ngay khi vừa bước xuống xe, cảm giác dễ chịu giúp cô như sống lại sau vài tiếng đi xe xóc nảy.
Giáo sư cầm bảng chỉ dẫn, đi cùng một hướng dẫn viên, sau đó nói với họ hành trình của chuyến đi. Từ điểm xuất phát lên giữa lưng chừng núi sẽ nghỉ một buổi để cắm trại. Trên đường sẽ được tham quan một số di tích lịch sử còn tồn tại và quan sát cuộc sống của người dân bản xứ, giao lưu với họ.
Quá trình leo núi vất vả khỏi nói, dù thỉnh thoảng có thể dừng lại nghe hướng dẫn viên thuyết trình một vài ý nghĩa của các di sản, nhưng họ vẫn mệt thở không ra hơi.
Một cô gái ngồi trên vali, tay ôm túi xách to, hô hấp dồn dập nói:
“Không đi nổi nữa rồi, Hà Nhiên, cô mang ít như thế, giúp tôi ôm chút đồ đi!”
Hà Nhiên thấy cô nàng đuối sức nên tốt bụng đồng ý, đến lúc dừng lại ở gần một nhà dân để cắm trại, cô gái kia tiến tới nhận túi xách. Cô đưa ra, không nhận được câu cảm ơn nào mà chỉ thấy cô ta vội vàng mở khóa túi ra kiểm tra đồ đạc. Trong lòng cô lạnh lẽo, ánh mắt bình tĩnh hạ ba lô sau lưng xuống.
Ánh nắng chiều chiếu xuống thôn làng, cảm giác bình yên và giản dị, giữa không gian tĩnh lặng đó, tiếng hét của cô gái kia khiến vô số người giật mình.
“Sao không thấy ví tiền của tôi nữa rồi?”
Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn Hà Nhiên đầy ai oán:
“Cô cầm đồ của tôi kiểu gì vậy hả?”
Hà Nhiên có thể tốt bụng, nhưng không phải người ngu. Cô đột nhiên lên tiếng gọi:
“Thưa giáo sư, bọn em gặp chút chuyện, thầy có thể qua đây giúp em không ạ?”
Ai nấy đều tụ lại nhìn xem kịch hay, Hà Nhiên chờ giáo sư phụ trách tiến tới cùng hướng dẫn viên du lịch thì giải bày:
“Cô ấy bị mất ví tiền.”
Cô gái kia ngẩn ra chốc lát rồi lớn tiếng nói:
“Đúng vậy, tôi mất ví, mà cái ví này tôi đặt trong túi xách rồi đưa cho cô cầm!”
Ý tứ quá rõ ràng, là đang đổ hết tội lỗi lên đầu Hà Nhiên. Tiếng xì xầm vang lên xung quanh không hề ảnh hưởng đến cô, cô tiếp tục nói với giáo sư:
“Chuyện là như vậy, cô ấy chủ động nhờ em ôm hộ túi xách, sau đó thì mất ví tiền.”
Cô không thừa nhận, đối phương có thể làm gì chứ? Cả quá trình leo núi còn gặp thêm vài vị khách du lịch khác, xuất phát từ tính cẩn thận sau nhiều lần bị hố, cô vẫn luôn giữ đồ cẩn thận, chưa từng để ai động vào cả.
Hà Nhiên đã biểu thị rõ là người ta chủ động đưa túi xách cho cô cầm chứ không phải cô muốn vậy, nhưng vẫn có người che miệng cười nói:
“Chắc không phải cô trộm rồi chứ?”
Đúng là một đám người không hiểu lý lẽ, cũng không chịu suy xét tình hình. Giáo sư quát:
“Nói bậy gì đó? Không có chứng cứ không được đổ tội lung tung!”
Thầy xị mặt đi tới, yêu cầu cô gái kia kiểm tra lại túi xách của mình một lần nữa, nhưng cô ta không phục:
“Phải kiểm tra ba lô của Hà Nhiên chứ ạ?”
Hà Nhiên chủ động ngồi xuống kéo khóa cặp ra rồi cười nói:
“Được, kiểm đi, không có thì tôi muốn cô phải xin lỗi tôi trước mặt toàn thể mọi người. Và cả những ai đang nghĩ tôi trộm cắp cũng nên động não một chút.”
Chẳng ai ngu ngốc đến nỗi trộm đồ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, công khai ôm túi của người ta rồi trộm thì có phải thiểu năng không?
Giáo sư nhìn về phía Hà Nhiên, ông đột nhiên nhớ tới cậu trai trẻ vô cùng lịch thiệp từng ghé qua văn phòng trường để bàn chuyện đầu tư cho chuyến đi. Dựa theo lời của tổ trưởng trong khoa, người đó tự xưng là bạn trai của Hà Nhiên, còn đặc biệt nhờ vả họ phải quan tâm săn sóc cô. Như vậy, khả năng Hà Nhiên trộm ví người khác thật sự rất thấp. Cậu trai kia thừa sức tặng Hà Nhiên trăm ngàn cái ví, bởi chi phí cho lần này không chỉ riêng phương tiện đi lại, ăn uống cho mấy chục người, mà còn bao thêm hướng dẫn viên, chi phí phát sinh, toàn bộ mọi thứ! Gộp lại cũng đủ đánh bay cả ông rồi…