• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về ra mắt gia đình chồng tương lai, Hà Nhiên bắt đầu lên kế hoạch đưa Nam Cung Lân đi gặp cha mẹ mình. Cô nói rằng có qua có lại, nhưng người nào đó đỏ mặt xấu hổ từ chối làm cô hoài nghi nhân sinh.



“Khi trước không phải anh nói hay lắm à? Bây giờ em muốn đưa anh về cùng em thì anh lại sợ? Can đảm lên!”



Nam Cung Lân thấp thỏm nói:



“Bé cưng, anh chưa chuẩn bị tâm lý!”



Anh cũng không hiểu mình sợ cái gì, rõ ràng anh chỗ nào cũng tốt, lại yêu thương cưng chiều bạn gái như thế, chỉ cần thể hiện như bình thường sẽ dễ dàng được chấp nhận thôi. Nhưng, anh vẫn e dè:



“Chờ thêm một tháng nữa đi.”



Đã nói đến như vậy, Hà Nhiên có ép buộc thêm nữa cũng chỉ khiến anh lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô chống cằm nhìn anh, bất chợt mỉm cười:



“Anh cũng biết sợ thứ gì đó cơ à?”



“Anh là người bình thường mà, có chút khuyết điểm thì sao chứ?” Nam Cung Lân lấp liếm cho sự lo lắng của mình, sau đó bẻ sang chuyện khác:



“Chuẩn bị một chút, anh đưa em đi mua lap top mới.”



“Hửm? Bây giờ à?”



“Ừm, dù sao cũng có thời gian rỗi.”



Sau khi kết thúc việc ra mắt ở nhà anh thì cuộc sống của họ đang dần dần đi vào quỹ đạo, học tập, làm việc, ra ngoài hẹn hò.



Nam Cung Lân thuê căn phòng bên cạnh chỉ để trưng mà thôi, đến lúc này anh gần như đã mang hết đồ đạc sang chỗ cô, khiến cho căn phòng vốn nhỏ xíu trở nên có chút chật chội. Tuy vậy, vì để sáng trưa chiều tối đều nhìn thấy cô, anh tình nguyện cùng cô chen chúc trên một chiếc giường, còn nói mùa đông sắp tới nên ngủ như vậy ấm hơn.







Lúc đó Hà Nhiên cảm thấy khá buồn cười, anh cứ làm như nhà cô không có lò sưởi vậy! Nhưng mà thấy anh mặt dày bám dính lấy mình, cô vẫn rất tự hào. Bạn trai vừa giỏi vừa giàu, còn rất cưng chiều sủng ái cô!



Buổi chiều, Hà Nhiên nói không muốn đi ô tô vì mùi không dễ chịu lắm nên Nam Cung Lân lại xách bé cub 50 màu xanh lam ra đưa cô đi mua máy tính mới.



Trên đường đi có người áp sát và nhìn chằm chằm vào họ, Nam Cung Lân vốn không để ý, cho đến khi anh ta bắt chuyện:



“Chào cậu, chiếc xe này của cậu có bán không thế? Tôi sẽ ra giá cao mua lại.”



“Xin lỗi, không bán.” Nam Cung Lân lúc này mới ý thức được người ta đang quan tâm tới chiếc cub của Nam Cung Cảnh.



Trước khi Nam Cung Lân rời nhà đến chung cư Hoa Lạc đã dùng thủ đoạn để bưng “cục cưng” cub 50 của Nam Cung Cảnh đi đấy. Chứ anh làm gì biết nhiều về mấy cái việc độ xe. Dù sao em trai anh mới là dân trong nghề, nhưng nghe thằng nhóc ấy nói ai trả bao nhiêu cũng không được bán, anh lập tức lạnh lùng từ chối.



Người kia đi một chiếc Lamborghini màu vàng chóe nổi bật trên đường lớn, hẳn cũng là dân chơi xe. Hắn tiếc của chép miệng một cái rồi bỏ đi, thế này Hà Nhiên mới biết hình như con xe trông quèn quèn mà cô ngồi lên mỗi ngày không phải đồ cũ, mà là đồ cổ có giá trị.



Hà Nhiên nghiêng đầu hỏi anh:



“Nếu anh ta trả giá bằng một chiếc Lamborghini thì anh có bán không?”



“Không phải đồ của anh đâu, anh chôm từ kho xe của Nam Cung Cảnh. Thằng nhóc đó sẽ ăn vạ nếu anh mang phi tần của nó đi bán.”



Người khác hậu cung ba ngàn giai tần, nhưng hậu cung của Nam Cung Cảnh là ba ngàn chiếc xe đủ loại. Số tiền mà thằng nhóc đó dùng để đầu tư vào mấy em xe chắc sắp ngang ngửa với tiền mở công ty con cho tập đoàn Nam Cung rồi.



Hà Nhiên nghe xong khá là tò mò:



“Em trai anh rất thích xe hả?”



“Nó từng nói chỉ cần xe không cần bạn gái.”



“Vậy chị gái trong ảnh kia…”







Nhắc đến chuyện này, Nam Cung Lân thở dài:



“Ai rồi cũng tự vả mà.”



Anh còn nói chưa đến hai mươi lăm tuổi chưa yêu đương đây, nhưng không dám cho Hà Nhiên biết, nếu không, cô chắc chắn sẽ cảm thấy anh thật trẻ con.



Tình yêu đến vô cùng nhanh và bất chợt, nó sẽ không báo trước cho bạn biết. Cho dù chỉ là một ánh mắt, một cái chạm vô tình trên đường hay đơn giản chỉ là lướt qua nhau cũng có thể biến thành tình yêu.



Giống như Nam Cung Lân khi trước, anh chỉ mới nhìn thấy Hà Nhiên, tim lập tức bị muỗi tên của thần cupid bắn trúng. Duyên phận giữa họ cũng từ đó mà thành.



Một ánh mắt lướt qua, cả đời khắc cốt ghi tâm.



Nam Cung Lân một tay lái xe, một tay đưa ra sau cho Hà Nhiên nắm. Anh tấp vào trong một trung tâm điện tử rồi dừng lại. Bọn họ đi xe máy mà lại còn là chiếc xe đời cũ trông thấp bé, có chút buồn cười nên nhiều người đưa mắt nhìn.



Hà Nhiên vốn không quan tâm lắm đến việc bị dòm ngó nhưng sau khi biết được giá trị thật sự của chiếc xe này thì thấy hơi buồn cười, bởi vậy mới nói đừng bao giờ đánh giá thứ gì đó chỉ bởi vẻ ngoài của nó.



Hai người dắt tay nhau vào trong để tìm mua một cái máy tính mới, Hà Nhiên muốn mua bừa một cái máy nào đó xinh xắn nhỏ gọn, còn Nam Cung Lân thì yêu cầu cao hơn, xem xét từng chi tiết một, anh nói với cô:



“Em cần một máy có cấu hình mạnh hơn, đừng chỉ vì nó đẹp mà chọn, đôi khi mua về không xài được quá hai năm đâu.”



Hà Nhiên gật gù:



“Vậy nghe anh.”



Cô thì biết gì về máy tính đâu chứ, cùng lắm chỉ biết cái nào nổi tiếng, cái nào không, nhiều khi đi mua bị lừa không phát hiện.



Nam Cung Lân chọn xong, rút thẻ tính tiền rồi đơn giản dắt tay cô ra khỏi trung tâm điện tử đó. Cả quá trình mua rất nhanh gọn lẹ và dứt khoát, nhân viên ở đó cũng phải há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK