Tiếng chửi rủa của phụ nữ vang lên từ sau lưng, hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy có một mụ đàn bà đang cầm một cái cuốc trong tay, hung hăng nhìn hai người, tiếng chửi rủa này rõ ràng là hướng về phía hai người.
Nhưng cả hai người đều không hiểu ra làm sao, họ căn bản còn chưa tới gần, lấy đâu ra chuyện trộm đồ của mụ, giẫm chết mèo của mụ?
Hai người cũng không có thói quen mắng chửi, đôi co với phụ nữ, Tư Thần nhíu mày, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm, mụ đàn bà kia liền sợ hết hồn, nói thật, người ngũ quan góc cạnh như Tư Thần một khi sầm mặt, trông thực sự có hơi dọa người, hơn nữa với vóc dáng rắn chắc cao một mét tám mấy gần một mét chín kia, mụ đàn bà cũng thấy hơi sợ, giơ cái cuốc lên dứ dứ về phía hai người, ngoài miệng thì mắng: "Sao, chúng mày đạp lên lương thực nhà tao, còn dám đánh người là thế nào! Giữa ban ngày ban mặt, có còn vương pháp nữa hay không!"
Tư Thần căn bản không thèm cãi nhau với mụ, giơ tay một cái đã tóm được ngay cái cuốc mụ vung tới, không biết là vừa nhẹ nhàng kéo thế nào, cái cuốc đã chui vào trong tay anh luôn, anh tiện tay ném nó sang một bên.
Cái cuốc rơi xuống đất "bịch" một tiếng, dọa cho mụ đàn bà kia sợ tới trắng bệch mặt mày, hai người này thoạt nhìn chính là người từ trong thành phố tới, hẳn là muốn lên núi tìm thứ mới mẻ chơi, mụ cũng thường thấy có sinh viên trẻ tuổi hay tới đây, vừa thấy họ đi về phía mụ, mụ liền thừa dịp muốn đòi ít tiền từ chỗ hai người này, ai ngờ lại đụng phải kẻ khó chơi, xoay người liền muốn chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa khóc lóc mắng: "Trời xanh ơi, lũ chó này trộm đồ nhà người ta, còn dám động thủ đánh người, tao phải đi kiện chúng mày..."
"Bà đi kiện đi." Sở Nghiễm Ngọc đột nhiên lên tiếng cắt lời mụ, nở nụ cười lại nói tiếp, "Xem xem bà tùy tiện trồng đủ loại lương thực lên đất nhà người khác không được cho phép mà bị bắt, hay là bà vô tội, còn chúng tôi mới bị bắt."
Mụ đàn bà đã chạy được một quãng cứng đờ người, quay đầu lại mắng: "Mày nói linh tinh cái gì đấy, tao chiếm đất nhà ai?! Đất này vốn chính là đất nhà tao!"
Mụ chửi tới khí thế kinh người, nhưng rốt cuộc vẫn chột dạ, ánh mắt lấm la lấm lét. Sở Nghiễm Ngọc là ai chứ, sao có thể không nhìn thấy được?
Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, "Vậy nhưng trên giấy chứng minh quyền quản lý sử dụng đất cũng không hề có tên bà trên đó, mà là tên tôi, bà chưa được tôi đồng ý đã trồng lương thực lên trên, đây gọi là chiếm dụng phi pháp, nhất định phải trả lại toàn bộ nguồn thu nhập bà có được khi chiếm dụng mảnh đất này phi pháp nhiều năm như vậy lại cho tôi, bằng không chờ tới khi tôi kiện bà, tình tiết nghiêm trọng hơn, sẽ phải ngồi tù."
Mụ đàn bà không hiểu pháp luật, nghe cậu nói phải ngồi tù, mồ hôi lạnh trên trán đã túa ra, nhưng mụ thích cậy mạnh, để mụ chịu thua như vậy tuyệt không thể, "Mày chỉ nói hươu nói vượn, đất này sao có thể là của mày được! Mày nói bậy nói bạ..."
"Ai nói hươu nói vượn, trong lòng bà tự hiểu rõ, tôi có giấy chuyển nhượng "quyền sử dụng đất" thừa kế từ Cao An Dân và giấy công chứng, bà có không?"
Mụ đàn bà cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, cười lạnh nói: "Không thể! Cao An Dân đã chết từ lâu rồi, sao nó còn có thể chuyển nhượng được cho người khác, lại còn thừa kế, nó lại không có con trai con gái gì! Hợp tình hợp lý, thừa kế cũng phải là tao, người chị này của nó thừa kế mới đúng!"
Nó lại không có con trai con gái gì...
Đồng tử Sở Nghiễm Ngọc co rút lại, Cao An Dân không có con... vậy Cao Hạo ông ta nuôi hơn hai mươi năm chui ở đâu ra?!
Tư Thần cũng nhìn ra được Sở Nghiễm Ngọc đang cố ý khích mụ đàn bà, lúc này anh cũng ung dung thong thả nói: "Cao An Dân có con trai, con trai ông ta đã chuyển nhượng đất cho chúng tôi, có cần phải tới đồn cảnh sát nghiệm chứng một chút không?"
Mụ đàn bà âm thầm kinh hãi trong lòng, lúc này mụ mới nhớ ra, Cao An Dân đúng là có con trai!
Mụ đàn bà đúng là chị gái của Cao An Dân, nhưng không phải là chị ruột, mụ tên Cao Mẫn, lúc trước đó mụ chột dạ, đúng là do không nhớ tới đứa con trai này của Cao An Dân, Cao An Dân chết đi, trong nhà không có ai thừa kế, mụ cho rằng đất này là của nhà nước, sẽ bị thu hồi lại, nhưng khi Cao An Dân còn sống vẫn luôn sử dụng đất này, khi chết đi cũng không thấy có ai nói muốn thu hồi lại, mụ trông mà thèm, liền lén trồng trọt ở đây, mới đầu còn lo sẽ bị người ta báo cáo lên trên, nhưng sau này thấy không có ai để ý tới, mụ cũng liền thả lỏng, trồng này nọ lên mảnh đất, lúc này đột nhiên lại có người chạy tới nói đây là đồ của người khác, trong lòng mụ sao có thể chịu phục? Nhưng đồng thời, mụ cũng không thể tỏ ra yếu thế mà vẫn tiếp tục dối trá...
Lúc này đột nhiên mụ hiểu rõ tại sao những năm nay, không ai để ý tới chuyện mụ trồng trọt trên mảnh đất này, bởi Cao An Dân tuy đã chết, nhưng con trai của ông ta thì vẫn còn!
"Chúng mày... tao không nói với chúng mày nữa, tao đi gọi đàn ông nhà tao tới!" Mụ đã nghĩ thông suốt, hoảng loạn nói một câu rồi muốn chạy đi, đi được hai bước lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người tàn bạo trừng mắt nhìn hai người nói, "Chúng mày mà dám đụng tới lương thực nhà tao, đàn ông nhà tao nhất định sẽ không để yên cho chúng mày đâu!" Nói xong mụ mới vội vội vàng vàng đi mất.
Tư Thần thế mới biết hóa ra Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn hoài nghi về thân thế của bản thân, anh nhíu nhíu mày, trong lòng bỗng có chút đau xót, thấp giọng hỏi: "Nghiễm Ngọc, em có muốn về nhà luôn không?"
Sở Nghiễm Ngọc chống cằm cũng không biết là đang nghĩ gì, một lát sau cậu mới cười nói: "Không về, không phải anh đã mang theo nhiều đồ cắm trại tới vậy rồi sao, tối nay chúng ta dựng lều ở đây ngủ đi."
Tư Thần: "..." Anh quay đầu lại nhìn mấy hàng ngô khoai trồng không ngay ngắn sau lưng, còn cả một bầy muỗi kêu vo ve, cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, chuyện này không giống như những gì anh đã nghĩ tới!
Sở đại thiếu gia một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi nổi, Tư Thần đã thề là sẽ nghe lời cậu răm rắp cũng không dám có ý kiến gì, có điều dù sao Sở Nghiễm Ngọc cũng chỉ là tên đứng đầu ra lệnh, môi trên chạm môi dưới, hạ lệnh xong, cậu liền hết chuyện, đến phiên Tư Thần phải làm cu li.
Tư Thần cũng không oán trách, anh cũng đã được huấn luyện quen, đầu tiên anh nhanh nhẹn cầm cái ghế đang được buộc vào cái ba lô trên lưng xuống đất, tìm một khoảng đất trống bằng phẳng dưới bóng cây đại thụ đặt ghế xuống, rồi mới để Sở Nghiễm Ngọc ngồi lên đó chờ, sau đó lại cầm chai nước tới đặt xuống bên cạnh cậu, hái một cái lá to nhét vào tay cậu để cậu quạt mát, phải nói là đãi ngộ năm sao mới có.
Thế mà Sở đại thiếu gia vẫn còn ghét bỏ vòm lá của cây đại thụ kia dính nước, lại bẩn, không vui, thúc giục anh: "Anh mau dựng lều đi nhanh lên."
"Ừ được."
Tiếp đó chính là Tư Thần cần cù chăm chỉ dọn ra một vùng đất trống cách đó không xa, đào hết đá lên rồi mới dùng để ghim lều xuống.
Ngồi dưới bóng cây rất râm mát, Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy rất thoải mái, hai tay tự nhiên rũ xuống khoát lên đầu gối, cực kì nhàn nhã nói với Tư Thần: "Chỗ này cũng không tệ lắm, tôi nghĩ sau này sẽ trồng một vài thứ ở đây."
Diện tích của nông trường nhỏ này cũng khá rộng lớn, trước kia nhân thủ trong nhà mụ đàn bà kia chắc là cũng có hạn, diện tích đã bị trồng lương thực vẫn còn chưa chiếm tới một nửa. Cậu không phải là cố tình gây khó dễ với một mụ đàn bà nông thôn, chỉ là chuyện này của cậu rất phức tạp, tất cả những người có liên quan, cậu đều không thể dễ dàng bỏ qua chuyện tra hỏi, huống chi mụ đàn bà kia hình như còn biết tới chuyện gì đó.
"Em muốn trồng gì lên?" Tư Thần bận việc liên tùng tục, buộc dây thừng, đóng cọc, cũng không quay đầu lại mà hỏi cậu một câu.
"Trước tiên là trồng mấy thứ tương tự như trái cây của ông chủ Trịnh kia, có điều đây cũng mới chỉ là suy nghĩ tạm thời của tôi thôi." Sở Nghiễm Ngọc quay đầu nhìn cây đại thụ sau lưng kia, do dự một lát, cuối cùng vẫn lại gần bóng cây, cảm giác liền thoải mái hơn ngay lập tức.
"Trái cây kia..." Tư Thần do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, "Em kiếm ở đâu ra? Có nguy hiểm không?" Anh vốn không muốn hỏi những chuyện này, một là sợ Sở Nghiễm Ngọc không vui, hai là đương nhiên anh muốn Sở Nghiễm Ngọc tự chủ động nói ra với mình, có điều Sở Nghiễm Ngọc không chủ động nói cho anh, giờ còn định trồng nó, anh liền thấy rất lo, chỉ sợ cậu sẽ gặp phải nguy hiểm.
Sở Nghiễm Ngọc dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh lam tới gần như trong suốt, bây giờ trong thành phố đã rất khó có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm như vậy nữa rồi, không ngờ tới đây lại vẫn được nhìn thấy, tâm tình cậu bỗng thả lỏng ra hơn chút ít, chậm rãi đáp: "Ừ, sẽ gặp nguy hiểm." Nếu đã là linh vật, vậy thì người bình thường sẽ không dễ có được, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tư Thần cau mày, liếc mắt nhìn cậu, nhưng cũng không nói gì ngay lập tức...
Sở Nghiễm Ngọc hiểu anh đang nghĩ gì, cười cười, nói: "Nếu anh không yên tâm, có thể đi cùng tôi."
Tư Thần thấy cậu chủ động muốn mình đi cùng, đôi mày đang nhíu chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng ra một chút, "Được, anh đi cùng với em."
Sở Nghiễm Ngọc dựa vào thân cây, gật đầu, có vài lời cậu vẫn chưa nói, muốn đi tìm những bảo bối này, chỉ dựa vào chính cậu căn bản không có khả năng, tìm những người khác thì cậu lại không thể tin tưởng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Tư Thần hơi làm cậu yên tâm hơn một chút, tuy rằng cậu cũng chưa chắc có thể tin tưởng được anh bao nhiêu.
Mụ đàn bà kia chạy đi rồi cũng không quay trở lại nữa, cũng không biết là có phải đi gọi người tới giúp hay không. Tư Thần vô cùng nhanh nhẹn cố định lều xong, liếc mắt thấy cũng đã gần trưa rồi, liền đi loanh quanh tìm vài tảng đá về.
"Anh mang đá tới làm gì?" Sở Nghiễm Ngọc ngồi một bên như đại gia, thấy anh bận bịu liên tục cũng cảm thấy hết sức mới lạ.
Tư Thần đào một cái hố trên mặt đất rồi đặt những tảng đá xuống quanh hố đất, vừa làm vừa trả lời cậu: "Nấu cơm."
"Nấu cơm thì anh chuyển nhiều đá tới như vậy để làm gì?"
Tư Thần kì quái đưa mắt nhìn cậu, "Làm bếp đó."
Sở Nghiễm Ngọc: "..." Thông cảm cho cậu từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục để trở thành người thừa kế của nhà họ Sở, cũng chưa từng cùng người khác tham gia mấy hoạt động ngoài trời gì đó, chưa từng nhìn thấy bếp thủ công là thế nào...
Cậu cảm thấy bản thân hơi lép vế, hừ một tiếng không lên tiếng.
Tư Thần làm bếp xong, quay đầu nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Em ở đây đợi một chút, anh đi kiếm chút củi về nhóm lửa."
"Đi đi." Sở Nghiễm Ngọc phất tay với anh một cái như ban ân, trẫm chuẩn tấu.
Tư Thần đi vào rừng, Sở Nghiễm Ngọc ngồi không đang thấy tẻ nhạt lại chợt nghe thấy bên tai có tiếng bước chân đang bước vội tới, quay đầu liền thấy có mấy gã đàn ông đang chạy về phía mình, trong tay kẻ đi đầu còn cầm theo một thùng phân có thể bốc mùi xa tận mười dặm, giơ tay chuẩn bị giội về phía mình, "Con mẹ mày! Mày còn dám ở lại trong đất nhà ông đây! Mau cút đi cho ông!!!"
Sở Nghiễm Ngọc trước giờ chưa từng ngửi thấy mùi thối như vậy, suýt đã nôn ra, nhưng động tác chạy tới của đối phương quá nhanh, cậu đang ngồi trên ghế thấp, lúc định tránh người đi thì đã không còn kịp nữa rồi...