• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(hình minh họa CP của cậu út)

----

So với chuyện thân thế nặng nề phức tạp của đám người Sở Hạo thì chuyện năm đó của nhà họ Hoa cũng không khó điều tra.

Nhà họ Hoa cuối cùng sụp đổ, nguyên nhân lớn nhất đương nhiên vẫn là do nhà họ Hoa không có người nối nghiệp. Năm đó ông cụ Hoa đã già rồi, cha của Hoa Thiệu Nhiên là con trai trưởng, thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận, có điều khi đó năng lực của ông có hạn, Hoa Nhuận Trạch lúc đó tuổi không lớn lắm, mà bởi khi thiếu niên trong nhà đã chắc chắn rằng anh trai sẽ tiếp nhận việc làm ăn, ông không muốn anh trai chị dâu vì vậy mà nghĩ xấu về mình, chí của bản thân ông không ở đó, thế nên chưa từng tìm hiểu tới bao giờ, đối với chuyện này một chữ cũng không biết, cha của Hoa Thiệu Nhiên cũng mất sớm sau khi ông xuất ngoại, chuyện nhà Hoa gần như đã được định trước.

Nhưng nếu như không có nhà họ Sở nhúng tay vào sau lưng, nhà họ Hoa ít nhất còn có thể kéo dài ra vài năm, ông cụ Hoa cuối cùng cũng không đến nỗi bị tức chết...

Đúng, ông cụ nhà họ Hoa chính là biết được nhà họ Sở chèn ép nhà họ Hoa sau lưng, dùng thủ đoạn đê hèn làm cho danh tiếng của nhà họ Hoa bị tổn hại với các đối tác, cuối cùng mới dẫn đến nhà họ Hoa suy tàn nhanh chóng, bị tức đến chết tươi.

Thực ra nghĩ lại cũng không khó hiểu, Sở Gia Đức đã có thể lấy Sở Nghiễm Ngọc làm quân cờ, muốn chiếm lấy công ty của Tư Thần, năm đó cha ông ta dùng thủ đoạn y hệt, hút sạch tài lực của "thông gia" để bổ sung cho bản thân, cũng không phải không có dấu vết để lại, đây hẳn chính là gen di truyền cho Sở Gia Đức?

Mà Hoa tiểu thư năm đó hoài nghi nhà họ Hoa suy tàn có liên quan tới Sở thị cũng là bởi trước khi ông cụ Hoa mất có để lại tin cho bà.

Ông Hoa năm đó trong lòng có lẽ đã vô cùng mâu thuẫn, một mặt ông căm hận nhà họ Sở đê hèn, một mặt con gái và cháu ngoại đều ở nhà họ Sở, sau này cháu ngoại sẽ là người thừa kế nhà họ Sở danh chính ngôn thuận, nếu như bởi vì ông, con gái mâu thuẫn với nhà họ Sở, nhà họ Hoa đã không còn, họ không còn đường lui, không có ai giúp, họ sẽ có kết cục thế nào? Nhưng ông lại lo người nhà họ Sở đê tiện tận vào trong xương, sẽ làm tổn thương con gái và cháu ngoại của mình thì sao?

Tình huống lúc đó quá phức tạp, mâu thuẫn, ông cụ cũng đang kéo dài hơi tàn, cuối cùng chỉ để lại một phong thư gửi con gái, cũng không nói rõ tất cả mọi chuyện, nhưng lại đủ để Hoa tiểu thư cảnh giác, ông tin rằng con gái mình chỉ cần có năng lực nhất định sẽ đoán được tất cả chuyện xảy ra lúc đó, sau đó tìm ra một đường lui có thể bảo toàn cho bản thân và cháu ngoại của ông.

Đáng tiếc, Hoa tiểu thư sinh con ra, chưa tới mười năm sau, cũng ra đi...

Hoa Nhuận Trạch hai mắt đỏ bừng, biết được tất cả chuyện này, ông không nhịn được bắt đầu nghĩ, nếu như năm đó bản thân có năng lực hơn một chút, có phải là đã bảo vệ được người nhà rồi không? Ông thậm chí tận hai mươi năm sau mới biết được chân tướng...

"... Cậu út, chuyện này không trách cậu được." Sở Nghiễm Ngọc thấy ông như vậy trong lòng cũng rất khó chịu, lúc đó Hoa Nhuận Trạch chẳng qua mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, tất cả mọi chuyện xảy ra khi ông ở bên nước ngoài, sao có thể trách ông được.

Hoa Nhuận Trạch lắc đầu, trong họng như có một tảng đá chặn lại, nói chuyện cũng thấy thật gian nan.

"... Cậu muốn ra ngoài một chút, con không cần phải để ý tới cậu."

Sở Nghiễm Ngọc rất lo cho ông, không dám để ông đi đâu một mình, chỉ là thấy ông khó chịu như vậy, thì không nói ra được lời từ chối. Tư Thần vỗ vỗ vai y, không tiếng động lắc đầu với y, lúc như thế này, để cho ông tĩnh tâm lại một chút cũng tốt.

Hoa Nhuận Trạch cuối cùng vẫn đi một mình.

Ông đi tới nghĩa trang công cộng lớn nhất của Lan thành, người nhà ông đều ở đó.

Bia mộ của người nhà họ Hoa được xếp cùng một chút, quét tước rất sạch sẽ, trước mộ bày hoa tươi và hoa quả thờ cúng, có vài tàn hương đã cháy hết, hẳn là Sở Nghiễm Ngọc tới đây chuẩn bị.

Trong lòng Hoa Nhuận Trạch rất khó chịu, trong lòng như có một tảng đá đè lên, nặng trình trịch.

Ánh nắng mùa đông luôn thưa thớt mong manh, mây đen dày cộp áp trên đỉnh đầu, chỉ chốc lát sau đã có mưa bụi li ti bay bay.

Ông quỳ gối trước bia mộ của cha, để mặc mưa lạnh thấu xương làm ướt toàn thân, một chữ cũng không nói ra.

Ông cứ vậy quỳ mãi mà không đúng lên, ngay cả người trông coi nghĩa trang cũng có chút bận tâm, đang nghĩ có nên đi tới khuyên nhủ một chút không thì có một người nam dáng dấp cực đẹp đi tới.

Người đàn ông kia từ từ đi qua bậc thang, đi tới bên người đàn ông đang quỳ kia.

Hoa Nhuận Trạch cúi đầu, đắm chìm thật sâu vào sự hối hận, thật lâu sau mới cảm thấy bên cạnh có một người đang đứng.

Ông ngẩng đầu lên, trong mưa nhỏ, phải hơi nheo mắt lại, còn tưởng rằng bản thân đã nhìn nhầm, sao người này lại ở đây.

"Đã lâu không gặp, Nhuận Trạch." Giọng nói trong trẻo như tiếng châu ngọc va vào nhau, vô cùng dễ nghe, là giọng nói vẫn luôn được cất giấu trong lòng Hoa Nhuận Trạch.

"... Vân Thiện." Giọng Hoa Nhuận Trạch khàn đi, đột nhiên đang quỳ lại đứng dậy, bởi quỳ quá lâu nên đầu gối đã cứng đờ, trực tiếp ngã về phía người đàn ông kia.

Tô Vân Thiện sợ hết hồn, trực tiếp đưa tay đỡ được người, thân hình Hoa Nhuận Trạch cao lớn, gần như lớn hơn hắn cả một vòng, một lần này ngã tới, gần như đè cả người lên hắn, nếu không nhờ tố chất thân thể của Tô Vân Thiện vô cùng tốt, có lẽ đã trực tiếp bị đè xuống dưới đất.

Hoa Nhuận Trạch quỳ trong mưa mùa đông cả ngày, gần như đã hôn mê, trán chạm vào mặt Tô Vân Thiện, theo phản xạ cọ cọ một chút, miệng nhẹ nhàng niệm tên hắn, cánh tay cũng ôm người chết cũng không buông, ông còn tưởng rằng mình đang mơ, giấc mơ về người mình đã tưởng niệm rất nhiều năm.

Da thịt hai người chạm vào nhau, Tô Vân Thiện lập tức cảm nhận được nhiệt độ của ông cao tới dọa người, mau chóng giơ tay chạm lên trán ông một cái.

Hoa Nhuận Trạch cũng cảm giác có một luồng mát mẻ theo trán chảy tới toàn thân, làm cho cơ thể như đang lăn lộn trong nước sôi của ông phút chốc dễ chịu đi nhiều, nhưng giờ khắc này ông không muốn tỉnh lại nữa, cơ hội nhìn thấy hắn trong giấc mơ đã không nhiều, hai tay vẫn ôm thật chặt, tựa như còn có thể ngửi được hương hoa thanh nhã trên người hắn... nếu như tỉnh lại, những thứ này chắc chắn sẽ hóa hết thành bọt biển.

"Aiz." Tô Vân Thiện thở dài một hơi, chỉ có thể đỡ người đàn ông cao lớn hơn mình nhiều đi ra ngoài.

Ngoài nghĩa trang có một chiếc xe đang đỗ, Tô Vân Thiện đặt Hoa Nhuận Trạch ngồi vào trong xe, thấy Tô An Ca vẫn luôn đứng bên cạnh thì nói: "Anh phải đưa anh ấy trở về, không bằng nhân cơ hội này cùng tới chỗ của Nghiễm Ngọc đi."

Trong lòng Tô An Ca vẫn luôn ôm thật chặt chậu cây kia, nghe vậy cậu trầm mặc thật lâu, lâu tới mức Tô Vân Thiện đã có chút nóng nảy, cậu mới lên tiếng: "Anh đi đi, em... vẫn là thôi." Có vài chuyện đã bỏ lỡ rồi, giờ lại tới quấy rầy còn có ý nghĩa gì đâu.

Tô Vân Thiện ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, "Em không đi? Tại sao?"

Tô An Ca cũng không nói gì thêm, cậu quay người, men theo đường cái đi xuống dưới núi. Anh cả vì chuyện của cậu, vẫn luôn độc thân nhiều năm như vậy, cậu làm sao có thể phá hỏng cuộc gặp gỡ sau nhiều năm của họ được.

Tô Vân Thiện thở dài, nghĩ một chút, vẫn là ngồi lên xe, dù sao cũng phải đi tiếp xúc một chút.

Cậu út đi cả ngày rồi vẫn chưa về, khi Sở Nghiễm Ngọc gấp tới độ muốn tự mình ra ngoài tìm người, thì ngoài cửa có một chiếc xe đỗ lại.

Chú Tần che ô chạy tới hỏi một chút, mới biết đối phương là đưa cậu út của thiếu gia Nghiễm Ngọc trở về, đương nhiên vô cùng cảm tạ, chủ động thanh toán tiền xe, cùng đối phương đỡ người vào bên trong.

Sở Nghiễm Ngọc thấy cậu mình cả người ướt đẫm, hôn mê được người dìu vào thì sợ hết hồn, vội tới giúp một tay, nói: "Đã có chuyện gì xảy ra? Cậu út làm sao vậy?"

"Anh ấy đợi trong mưa suốt một thời gian dài, phát sốt..." Tô Vân Thiện giải thích.

Chú Tần có kinh nghiệm chăm sóc người, dìu người vào trong phòng, bảo người hầu mang quần áo sạch tới, lại dặn nhà bếp chuẩn bị canh gừng, bản thân thì cầm khăn lau khô người cho ông.

Sở Nghiễm Ngọc đứng ở một bên không giúp được gì, lúc này mới lo lắng quay đầu lại nhìn người đã đưa cậu út trở về, "Xin hỏi ngài là?"

"Tôi là bạn của Nhuận Trạch, hôm nay thấy anh ấy một mình trong nghĩa trang, toàn thân ướt đẫm, còn bị sốt, liền đưa anh ấy về." Tô Vân Thiện cũng không quá lo cho sức khỏe của Hoa Nhuận Trạch, vừa nãy hắn đã phóng một chút pháp lực vào trong cơ thể ông, sẽ không sao cả.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, mời hắn ngồi xuống, lại bảo người rót cho ông chén trà, lúc này mới cười nói: "Chú quen cậu út của con ở bên nước ngoài ạ? Con chưa thấy cậu kể cho con về chú bao giờ."

"Coi như là quen ở nước ngoài đi, chỉ là chúng tôi đã nhiều năm rồi chưa từng gặp mặt." Tô Vân Thiện khẽ mỉm cười, thế nhưng từ trong mắt hắn, Sở Nghiễm Ngọc nhìn ra được một chút thương cảm.

"Cháu còn chưa biết nên xưng hô với chú thế nào, làm sao chú biết cậu út đang ở nhà cháu?"

"Tôi tên Tô Vân Thiện, cậu cứ gọi tên tôi là được rồi." Trong lòng Tô Vân Thiện hơi lộp bộp, nhóc con này quá thông minh rồi, chỉ hai câu đã phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói, còn có thể hỏi ngược lại mình. Có điều Tô Vân Thiện cũng có cách ứng phó lại với đối phương, cười nói: "Là Nhuận Trạch nói cho tôi biết." Hắn cũng không nói là nói lúc nào, chỉ là trong lòng Sở Nghiễm Ngọc hoài nghi cũng không có cách nào hỏi thêm.

Sở Nghiễm Ngọc quả nhiên không hỏi nữa. Hoa Nhuận Trạch đã hạ sốt, chú Tần tự mình giúp ông thay quần áo, đúng lúc canh gừng đã nấu xong, nhưng đáng tiếc bệnh nhân không thể phối hợp, canh gừng vào miệng cũng bị ông phun ra sạch sẽ, miệng còn gọi to một cái tên, Vân Thiện, Vân Thiện...

Sở Nghiễm Ngọc nghe rõ hai chữ này, nhất thời thấy vô cùng vi diệu, y cũng không ngờ người cậu vẫn luôn ôn văn nhĩ nhã còn có một mặt như vậy.

Tô Vân Thiện nghe thấy ông vẫn luôn gọi hai chữ kia, mặt đã có chút bị thiêu đốt, nhất thời đứng ngồi không yên.

Có điều Sở Nghiễm Ngọc nhận ra được tâm tư của cậu út, đương nhiên sẽ không cho hắn đi, ngậm cười hỏi: "Tô tiên sinh ở lại ăn cơm nhé? Đúng lúc Tư Thần đã về, chúng cháu sắp ăn cơm rồi, không bằng ở lại ăn một chút đi?"

Tô Vân Thiện vốn muốn ở lại, mà không hiểu tại sao, đối diện với ánh mắt mang ý cười của Sở Nghiễm Ngọc, lại cảm thấy nhóc con này đang tính kế mình, càng thêm đứng ngồi không yên.

"Tô tiên sinh phải đi rồi sao?" Sở Nghiễm Ngọc thấy hắn không đáp lời, rất chi là làm khó dễ mà nói: "Nhưng cậu út tỉnh lại không thấy chú, có lẽ sẽ trách tội cháu mất, quan hệ giữa hai người rất tốt mà phải không?"

Tô Vân Thiện bất đắc dĩ, nói: "Là rất không tệ nhưng lần này tôi tới rất vội, cũng không mang theo quà gì..."

Sở Nghiễm Ngọc vội xua tay, cười nói: "Chú là bạn của cậu út, sao cháu có thể nhận quà của chú được, chú đồng ý ở lại ăn cơm cháu đã rất vui rồi, bằng không cậu út tỉnh lại không thấy chú, còn tưởng là cháu bạc đãi chú, cháu đây là con cháu, thật sự không tiện giải thích đâu."

Tô Vân Thiện cảm thấy tài ăn nói của mình đúng là không lại được y, dù sao hắn cũng vốn có ý ở lại, vậy thì ở lại đi.

Sau khi Hoa Nhuận Trạch bị bệnh có vẻ cũng trở nên tùy hứng hơn, làm thế nào cũng không đút được thức ăn vào miệng. Sở Nghiễm Ngọc rất lo, đang định đi gọi Bạch Hạc tới xem bệnh cho ông thì Tô Vân Thiện lại đi tới nhận lấy canh gừng, nói với chú Tần: "Để tôi đút cho."

Có lẽ là ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, Hoa Nhuận Trạch rốt cuộc cũng "ngoan" đi nhiều, nghe thấy Tô Vân Thiện ghé vào tay ông dỗ hai câu, liền ngoan ngoãn há miệng uống canh xuống bụng, có điều chờ Tô Vân Thiện đút xong, mới phát hiện eo mình đã bị người này ôm thật chặt, nhất thời làm cho khuôn mặt hắn đỏ bừng vì lúng túng.

Sở Nghiễm Ngọc lặng lẽ đứng một bên nhìn, hình ảnh hai người kia ôm chặt nhau thực sự quá kích thích, y cảm thấy mình cần phải đi tìm Tư Thần để bù đắp lại thương tổn thôi.

Tô Vân Thiện cuối cùng cũng không thể ngồi chung một bàn ăn ăn với hai người họ, bởi Hoa Nhuận Trạch ôm hắn quá chặt, gần như muốn trực tiếp kéo người lên giường. Sở Nghiễm Ngọc sợ hắn thấy ngượng thì bảo chú Tần đi đưa cơm tối cho hắn, bản thân cũng không xuất hiện nữa.

"Thật không ngờ là cậu út còn có một mặt như vậy." Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần ngồi dựa vào đầu giường, vừa thò tay chơi đùa với Tư Cầu Cầu trên giường, vừa cảm thán nói. Lúc này Tư Cầu Cầu cứ như một bé rùa đen, bị ngón tay ba ba đè lên cái bụng nhỏ, tay chân không làm sao chống xuống được, chỉ là lật người không nổi, rùa đen Tư còn thấy chơi rất vui, tay chân bắt đầu vung vẩy trên giường.

"Cẩn thận con đá vào bụng em." Tư Thần không hứng thú với chuyện yêu đương của người lớn, tay lớn nắm lấy bàn chân nhỏ đang đá tới của Tư Cầu Cầu, kéo người về phía mình một chút. Tư Cầu Cầu bị ba nắm lấy bàn chân nhỏ mà kéo cũng không giận, vẫn thấy chơi rất vui, tiếng cười khanh khách ngập tràn phòng ngủ.

Sở Nghiễm Ngọc không khỏi cúi đầu nhìn bụng của mình, bây giờ đã là tháng 11, bé con cũng đã được hơn hai tháng, theo thời gian Tư Cầu Cầu ra đời, có lẽ khoảng chừng tháng giêng bé con này sẽ ra, tới lúc đó họ tới Bắc Kinh ăn Tết một chuyến, khi về đúng lúc nghênh đón bé con sinh ra, rất tốt.

Chỉ là không biết đứa nhỏ này sẽ giống y nhiều hơn một chút hay là giống Tư Thần nhiều hơn một chút? Anh cả Tư Cầu Cầu trông càng giống y nhiều hơn, dấu vết di truyền kia, xuất hiện ở khắp mọi nơi, thậm chí là cả nụ cười cũng không xóa đi được, đều là dấu vết của y.

Nghĩ tới vấn đề công bằng, có lẽ bé hai sẽ càng giống Tư Thần hơn một chút? Tưởng tượng tới một bản thu nhỏ của Tư Thần, làm việc có nề nếp, nghiêm túc thận trọng, mỗi ngày đều ngoan ngoãn chạy tới lui sau lưng anh trai, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, Sở Nghiễm Ngọc đã híp mắt lại, đáng yêu tới ngoài ý muốn!

Tưởng tượng tới hình ảnh kia, trong đầu Sở Nghiễm Ngọc bỗng xuất hiện một bóng dáng của một người khác, chính là thiếu niên bèo nước gặp nhau ở Ngọc Lan Hương kia.

Sở Nghiễm Ngọc cho rằng mình tuyệt không phải là kiểu đàn ông vừa gặp đã yêu, càng không phải là kẻ trăng hoa, sao tự dưng lại nghĩ tới người này?

Trong đầu suy nghĩ linh tinh, tư duy như có nứt thắt, gần lúc sắp ngủ, điện thoại di động đặt một bên bỗng nhiên vang lên tiếng chuông.

Tư Thần đang cầm tay con trai chơi với bé, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không ngờ lại là số ở nhà.

Tư Thần hơi ngạc nhiên, chỉ sợ trong nhà có chuyện gì, vội nghe máy.

"... Thật sao?... Chúc mừng chị dâu."

"Sao thế?" Sở Nghiễm Ngọc bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh táo lại, thấy tiếng chúc mừng của anh, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Tư Thần cúp máy, quay đầu cười với y, nói: "Chị dâu mang thai rồi, đã được một tháng."

Sở Nghiễm Ngọc sáng ngời đôi mắt, nở nụ cười, "Vậy thì tốt rồi, chờ bé hai nhà mình ra đời, Cầu Cầu sẽ có hai đứa em."

Tư Thần cong khóe miệng, lại gần hôn lên môi y một cái, "Cám ơn em."

"Cám ơn em làm gì." Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được bật cười.

Lý Linh Hà cuối cùng cũng mang thai, tâm nguyện nhiều năm như vậy cũng đã đạt thành, đối với Sở Nghiễm Ngọc đã giúp đỡ mình, chị vô cùng cảm kích, ngày hôm sau tự gọi điện thoại tới, trò chuyện rất lâu với y.

Khác với hai vợ chồng Lý Hàn Trì, chị và anh cả của Tư Thần còn rất trẻ, sức khỏe cũng không tệ, chỉ cần có thể mang thai, đứa nhỏ sẽ không xảy ra vấn đề gì. Sở Nghiễm Ngọc đã hỏi Bạch Hạc từ trước, dặn dò chị đủ các chuyện cần lưu ý một phen, rồi sắp xếp các thứ tốt ở nông trường, gửi về cho nhà một ít.

Bởi kim điêu này là tên cuồng sưu tầm, hơn nữa bảo bối trong tay Bạch Hạc cũng nhiều, có trận pháp kia, trong nông trường trồng không ít thứ tốt người bình thường ăn không được, Sở Nghiễm Ngọc mỗi một thứ đều lấy một chút, để chú Tần cho người mang đồ về, bồi bổ sức khỏe cho chị dâu, giữ cho bé con thật khỏe mạnh, chín tháng sau có thể thuận lợi sinh con ra.

Sáng hôm sau Tô Vân Thiện rời giường, thấy người trong biệt thự đều đang bận rộn thì tìm Sở Nghiễm Ngọc hỏi một câu, "Có phải là có chuyện gì rồi không, có cần tôi giúp đỡ không?"

"Không cần đâu, chị dâu cháu mang thai, gửi ít đồ về nhà ấy mà." Lý Linh Hà có thể mang thai, người cả nhà đều mừng cho hai người, Sở Nghiễm Ngọc cũng vậy, cũng đang mang thai, tuy rằng lúc mới đầu y còn vô cùng mâu thuẫn với việc sinh con này, thế nhưng khi Tư Cầu Cầu đã sinh ra rồi, y đặc biệt hiểu rõ cảm giác làm cha làm mẹ, nguyện vọng nhiều năm của chị dâu cuối cùng cũng đạt thành, y có thể tưởng tượng được trong lòng chị vui sướng kích động tới mức nào.

Tô Vân Thiện hơi khựng lại, cũng không hỏi nhiều, lấy từ trong túi áo ra một miếng ngọc đưa cho y, nói: "Tôi không có thứ gì khác, miếng ngọc này cậu giúp tôi đưa cho chị dâu cậu đi, tốt cho cơ thể mẹ và thai nhi."

Sở Nghiễm Ngọc nhìn miếng ngọc mà trong lòng kinh ngạc, ngọc kia trông rất bình thường, cũng không giống ngọc thượng đẳng gì, nhưng tính chất có vẻ không kém, ít nhất là chạm khắc cũng rất tốt, là một con chuột bạch, điêu khắc ôn nhuận xinh đẹp, tính cách giống hệt như chị dâu. Tính tuổi của chị dâu, chị đúng lúc tuổi Tí, cũng rất thích hợp.

"Vậy vãn bối xin nhận lấy món quà này, cảm tạ... chú Tô." Sở Nghiễm Ngọc cười nhận đồ vào trong tay, còn không quên xác định bối phận giúp cậu út.

Tô Vân Thiện cũng phục thằng nhóc này rồi, tính cách nhí nhảnh như thế, rốt cuộc là giống ai?

Nếu trước đây nhận được ngọc người khác tặng, Sở Nghiễm Ngọc nhận thì cũng chỉ là nhận thế thôi, nhưng từ khi tiếp xúc với đủ các chuyện huyền diệu, trong nhà có mấy tiểu yêu tinh, trên phương diện này Sở Nghiễm Ngọc cẩn thận hơn hẳn, tìm cơ hội cầm con chuột bằng bạch ngọc tới nông trường, để Bạch Hạc xem thử một chút.

Ngoài dự liệu của y, Bạch Hạc xem qua xong chuột bạch ngọc, thần sắc vô cùng kích động, phải biết rằng vị yêu tinh này dù đã biến thành người rồi nhưng vẫn luôn lười biếng, vẻ mặt phong phú như vậy thật khó có thể nhìn thấy trên mặt hắn.

"Sao vậy?" Sở Nghiễm Ngọc thấy hắn không giống như cảm thấy miếng ngọc này có vấn đề, tò mò hỏi một câu.

Bạch Hạc cầm miếng ngọc này, hồi lâu sau mới bình phục lại, hoài niệm nói: "Trong miếng ngọc này có khắc trận pháp bảo vệ, là thủ pháp của vị nhân tu bạn tôi kia."

Sở Nghiễm Ngọc cau mày, "Nói vậy chú Tô chính là người bạn kia của anh?"

Bạch Hạc lại lắc đầu, cười nói: "Cũng không phải, người bạn nhân tu kia của tôi bế quan rồi, không ra ngoài nhanh vậy đâu, nhìn thủ pháp này vẫn có chút khá, có thể là đồ đệ của bạn tôi gì đó."

"Vậy anh có muốn đi gặp chú ấy một chút không? Đúng lúc chú ấy đang ở nhà tôi." Sở Nghiễm Ngọc nói.

"Không được, nếu hắn là đồ đệ của người bạn kia, nhất định cũng là nhân tu, chúng tôi... không nên tùy tiện gặp mặt mới tốt." Bạch Hạc tuy có mối duyên sâu đậm với nhân tu, nhưng hắn cũng không được dính líu nhiều tới nhân tu, như vậy sẽ đều tốt với mọi người.

Sở Nghiễm Ngọc dù không hiểu suy nghĩ này, nhưng cũng tôn trọng quyết định của hắn.

Cùng ngày hôm đó đồ vật được đưa tới Bắc Kinh, sau khi Lý Linh Hà nhận được quà, ngày hôm đó đã đeo miếng ngọc bội này lên cổ, còn chụp ảnh gửi cho y, cảm ơn y đã tặng. Thực ra miếng ngọc này chất lượng tốt, mỗi ngày Lý Linh Hà đều đeo lên cổ, sẽ có các quý phu nhân dùng ánh mắt khác thường nhìn chị, mà giờ Lý Linh Hà đã có con, toàn thân cũng có vẻ tự tin hơn nhiều, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác nữa, không cần biết người khác thấy thế nào, chị cũng không hề có ý định tháo quà tặng mà em dâu tặng xuống.

Tống Lan Phục bên cạnh nhìn rồi thầm gật đầu, một đương gia chủ mẫu tốt, phải có bản lĩnh động viên người một nhà, trên phương diện này Nghiễm Ngọc làm rất khá. Tính Lý Linh Hà quá mềm, chắc chắn chị quản không được chuyện lớn nhỏ ở nhà họ Tư, mà sau một thời gian ngắn Tống Lan Phục ở chung với con dâu, lại vô cùng thỏa mãn với mọi mặt của y, có ý định bồi dưỡng, có điều chuyện này cũng tạm thời chưa cần vội, chờ tiểu Cầu Cầu của thế hệ này lớn hơn một chút đi.

...

Sáng hôm đó Hoa Nhuận Trạch ngủ dậy muộn, ông quỳ cả ngày trong nghĩa trang, tuy nhiên sau đó Tô Vân Thiện đã đưa một chút pháp lực vào trong cơ thể, đồng thời cũng làm cho ông mê man lâu hơn.

Ông mở mắt ra, thấy là căn phòng Nghiễm Ngọc sắp xếp cho mình ở, cũng không thấy người mình đã dây dưa cùng suốt cả đêm trong giấc mơ kia, không khỏi vô cùng thất vọng. Trong phòng tựa như còn tràn ngập mùi hương trên cơ thể kia, ông nở nụ cười, lại thở dài một hơi, thật đúng là một giấc mộng đẹp.

Sở Nghiễm Ngọc gõ cửa bước vào, thấy cậu út đưa tay che mắt, người rõ ràng đã tỉnh rồi, không khỏi cười một tiếng, "Cậu út, nếu cậu còn chưa đứng dậy, người ta đi rồi cậu cũng không ngăn lại được đâu."

"Cái gì?" Hoa Nhuận Trạch bỏ tay xuống, mờ mịt nhìn y.

"Chú Tô đó, cậu còn không mau dậy, chú ấy sắp đi rồi kia kìa." Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm đáp.

Hoa Nhuận Trạch ngẩn ra, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, bởi mê man quá lâu, chân còn hơi run một chút, cũng không để ý tới nụ cười đầy trêu chọc của cháu trai, nhanh chân chạy ra ngoài.

Tô Vân Thiện còn đang lo lắng cho em trai của mình, hắn cũng biết An Ca lo là đúng, thế nhưng thật vất vả mới nhìn thấy thằng bé, chắc chắn thằng bé còn sống rồi cứ vậy bỏ qua sao?

Đây là chuyện tàn nhẫn biết bao nhiêu.

"... Vân Thiện?"

Hoa Nhuận Trạch kinh ngạc nhìn bóng lưng của người kia, cảm thấy mình như còn đang mơ. Hơn mười năm không gặp, ông tưởng đời mình sẽ không bao giờ gặp lại được hắn nữa...

Tô Vân Thiện nghe thấy tên mình, hoàn hồn lại từ trong sự trầm tư, thấy người kia ngốc nghếch đứng ở cửa nhìn mình, có chút lúng túng, "Anh, anh tỉnh rồi."

Hoa Nhuận Trạch kinh ngạc nhìn hắn, bỗng đi tới ôm thật chặt người vào trong lòng. Năm đó là ông quá ngu ngốc, cho rằng thả hắn đi rồi, mình có thể nghĩ thông, sau đó ông lại dùng thời gian mười năm chứng minh bản thân chính là tên ngốc X, một tên siêu cấp ngốc X!"

Tô Vân Thiện bị ông ôm chặt vào trong lòng, nhất thời càng thêm lúng túng, hai tay cũng không biết để vào đâu. Vừa tỉnh dậy đã thân mật như vậy thực sự không tốt lắm, bị thằng bé nhìn thấy rồi!

Sở Nghiễm Ngọc cũng theo ra cùng đúng lúc thấy hai người ôm chặt lấy nhau, lập tức che mắt tỏ ý mình không nhìn thấy gì cả, quay người đi về phòng. Cậu út có thể tìm được người yêu y vẫn rất hưng phấn, đặc biệt là khi nhìn thế nào cậu út của mình cũng là công!

—— Cảm giác sảng khoái đã đời này, đại khái chỉ có người làm thụ cả đời mới hiểu được!

Tô Vân Thiện đỏ bừng mặt, thằng bé này từ gốc đã xấu xa rồi! Quả nhiên giống tên kia y như đúc!

Chú Tần bảo nhà bếp hâm nóng bữa sáng cho cậu út, thấy ông mãi mới tỉnh lại, liền muốn ra ngoài gọi ông vào ăn một chút gì đó lót bụng, dù sao đối phương hôm qua mắc mưa, còn bị bệnh, cơm tối cũng không ăn, để dạ dày rỗng lâu như vậy không ăn sao mà được, ai ngờ mới đi được hai bước đã bị thiếu gia Nghiễm Ngọc kéo lại.

Sở Nghiễm Ngọc nháy mắt với chú Tần, hai người ngoài kia chính là đang ngược cẩu, không tiện quấy rầy.

Chú Tần: "???" Nhìn không hiểu.

Sở Nghiễm Ngọc ho khan một tiếng, nói: "Cậu út và chú Tô thật vất vả mới cửu biệt trùng phùng, cũng đừng nên đi quấy rầy họ thì hơn." Có câu nói có tình vào uống nước cũng no, cậu út bây giờ chắc chắn không muốn họ tới quấy rầy.

Chú Tần nhất thời hiểu rõ, vui mừng gật đầu, ông thích nhất là thấy người ta thành đôi thành cặp.

Sở Nghiễm Ngọc vươn người một tiếng, cảm thấy bụng có vẻ có động tĩnh, không khỏi đưa tay ra sờ sờ. Nếu không có cái tiền lệ là tiểu Cầu Cầu này của mình, bụng vẫn cứ bằng phẳng như vậy, y chắc chắn không thể ngờ rằng trong này lại đang chứa một bé con.

Hoa Nhuận Trạch đứng ngoài ôm Tô Vân Thiện rất lâu, mãi đến tận lúc ông cảm nhận được sự phản kháng của cái bụng đã lâu không được ăn thì mới buông người ra, nhưng tay vẫn cứ nắm chặt lấy tay người ta, khàn giọng nói: "Ăn cơm với anh đi."

Tô Vân Thiện nhìn ông như vậy thực ra rất đau lòng, gật đầu thuận theo ý ông đi về phía phòng. Thực ra năm đó hắn lợi dụng Hoa Nhuận Trạch, lặng lẽ trốn trong hành lý của ông, bị ông mang ra nước ngoài, sau đó một quãng thời gian rất dài vì dưỡng thương nên vẫn luôn dựa vào người này, thế nên Tô Vân Thiện vẫn luôn rất hổ thẹn với ông, cho dù sau này màng giấy kia bị người chọc thủng thì hắn căn bản vẫn không biết nên ứng đối thế nào, nhưng qua nhiều năm như vậy, thứ duy nhất hắn có thể xác định chính là, rất muốn gặp lại Hoa Nhuận Trạch một lần, nói cho người ấy biết rằng hắn cũng không phải là không có cảm giác...

Bởi hai người trong nhà này show ân ái quá đau mắt, Sở Nghiễm Ngọc liền mang theo Tư Cầu Cầu lên nông trường chơi.

Nông trường mùa này thực ra cũng không có cái gì chơi cả, con ngựa trước kia Tư Thần nuôi ở Bắc Kinh cũng được mang tới đây không lâu, Sở Nghiễm Ngọc vô cùng yêu thích nó, cố ý mang con trai đi cưỡi ngựa chơi.

Lộ Hồng Vũ thấy y bế trẻ con còn muốn cưỡi ngựa thì đương nhiên không yên lòng, vội đi tới dắt dây cương cho y.

"Bệnh của ba cậu đã khỏi chưa?" Sở Nghiễm Ngọc thấy Tư Cầu Cầu có vẻ rất thích cưỡi ngựa cùng mình, cũng không bảo Lộ Hồng Vũ đi ra.

"Ừm, đã khám lại vài lần rồi, bác sĩ nói sau này chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ không còn vấn đề lớn." Một nhà Lộ Hồng Vũ bởi chuyện của ba cậu mà vô cùng cảm kích Sở Nghiễm Ngọc, mỗi lần nhắc tới y, mẹ Lộ sẽ không nhịn được thu thập một vài thứ trong nhà gửi tới đây.

"Vậy thì tốt rồi, đồ tôi bảo cậu gửi về, nhất định phải cho ba cậu ăn." Sở Nghiễm Ngọc nhận đồ mẹ Lộ gửi tới, cũng sẽ định kì chuẩn bị nước suối núi Hoa Quỳnh cho Lộ Hồng Vũ mang về, thường xuyên qua lại, quan hệ giữa hai nhà cũng thân mật hơn không ít.

Lộ Hồng Vũ gật đầu, sau đó hơi ngượng ngùng gãi đầu một chút, nói: "Tiên sinh, ừm, em trai tôi muốn nghỉ đông này tới nông trường thăm tối, đúng lúc nông trường sẽ trồng khoai tây, tôi muốn để nó tới giúp, có được không?"

"Được chứ, đúng lúc chờ tới năm mới, quà Tết chuẩn bị cho nhà cậu cũng có người phụ cậu mang về." Sở Nghiễm Ngọc cười nói, biết rằng cậu có một người em trai, một người em gái, còn từng gặp một lần, hai người tuy còn đang học trung học nhưng bởi nguyên nhân gia đình nên đều rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng nghỉ hè ở trường sẽ tới nông trường giúp đỡ người anh Lộ Hồng Vũ này, Sở Nghiễm Ngọc nhìn thực ra rất hâm mộ, thứ tình cảm này, chỉ có anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ mới có, thế nên sau khi y biết rằng mình đã có bé hai thì không hề có cảm giác bài xích gì, sau này bé sẽ cùng tiểu Cầu Cầu lớn lên, giúp đỡ nhau, đây cũng là điều mà đa số các bậc cha mẹ muốn nhìn thấy.

(Editor: T là con một =)))

Lộ Hồng Vũ cười ngây ngô một tiếng, cậu biết thứ mà Sở Nghiễm Ngọc cho toàn là đồ tốt cả, cũng muốn người trong nhà đều có thể được hưởng nên cũng không thoái thác từ chối.

Sở Nghiễm Ngọc và Tư Cầu Cầu chơi một hồi ở nông trường, khi xuống núi thì nhận được điện thoại của Quý Trọng An.

Sức khỏe của cha Quý Trọng An thực sự không tốt, sau khi Sở Nghiễm Ngọc về, liền bảo hắn đưa người tới ở nông trường một thời gian ngắn, dù sao bởi sắp xếp của Tống Lan Phục, bây giờ y đã là con trai trên danh nghĩa của ông ấy. Đáng tiếc đời này bởi ông bị vận mệnh đùa cợt, tính tình hết sức cố chấp, nghe nói y họ Sở thì nhất quyết không tới.

Quý Trọng An khuyên can đủ đường không được, đành phải dùng đòn sát thủ, nếu như ông không đến, hắn sẽ trực tiếp đổi thành họ Sở, dù sao trên danh nghĩa giờ hắn đã có một người em trai họ Sở!

Cha hắn tức giận không hề nhẹ, cuối cùng vừa chửi Quý Trọng An là đứa con bất hiếu, vừa đồng ý tới đây.

Sở Nghiễm Ngọc cũng là bị hai cha con này thuyết phục, bảo Lộ Hồng Vũ thu xếp một gian phòng trong nông trường cho ông, gần trận pháp kia một chút, nói không chừng còn có thể làm cho ông khôi phục khỏe mạnh lại một chút.

Có điều ngoài dự liệu, ông Quý đến nông trường lại vô cùng bình tĩnh, còn rất thích kim điêu, chim khách, rắn đen ở nông trường, đối với cao nhân Bạch Hạc thì lại càng vô cùng tôn kính.

Quý Trọng An như nghĩ ra điều gì đó, nói với y: "Hồi nhỏ suýt chút nữa ba tôi đã chết, may được một cao nhân cứu sống, thế nên đối với mấy chuyện này ông ấy mê tín lắm."

Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn hắn, cười nói: "Chỗ này của tôi cũng toàn là mấy thứ đồ mê tín, anh có không ưa tôi thì cũng không còn cách nào khác."

Quý Trọng An bất đắc dĩ cười cười, người này không phải dạng vừa đâu.

Ngày hôm qua trời vẫn còn mưa, sáng hôm sau đẩy mở cửa sổ, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi rồi, kệ cửa sổ lót dày một tầng.

Sở Nghiễm Ngọc là bị nhóc con trong bụng đá cho một cước tỉnh, tính toán thời gian một chút, còn chưa tới hai tháng nữa, thằng nhóc sẽ ra đời, gần đây đúng là hiếu động hơn hẳn.

Cây hương nhỏ trên bệ cửa sổ nói: "Có lẽ là bé con đói bụng rồi."

Sở Nghiễm Ngọc hơi buồn bực, gần đây vì bổ sung dinh dưỡng cho nhóc con mà người y mập hơn không ít, điều này với một đại thiếu tao nhã mà nói, quả thực không nhẫn nhịn được!

Kết quả y đã mập ra một vòng luôn rồi, bé hai nhà y còn nhớ thương, bắt y ăn ăn ăn, nhóc này muốn y sẽ biến thành một tên béo phì hay sao?!

Tư Thần dậy từ sớm, cùng vệ sĩ quét tuyết ra ngoài. Hoa Nhuận Trạch cũng ở bên cạnh, Tô Vân Thiện vốn có pháp lực, sau khi hắn tới nhà họ Tư, liền phát hiện ra trận pháp, bên trong có vết tích của yêu lực, hắn cũng không phải là một người cổ hủ, ngoài giúp gia cố trận pháp ra thì cũng không dò hỏi sâu hơn tới chuyện của yêu tu, ngay cả sự tồn tại của cây hương nhỏ, bọn kim điêu cũng làm như không thấy. Bọn cây hương nhỏ lo lắng một thời gian ngắn, cuối cùng cũng yên lòng, thực ra trong nhân tu cũng có rất nhiều người tốt, giống như trong yêu tu cũng có quái vật uống máu, không thể vơ đũa cả nắm được.

Tuy rất phiền muộn rằng mình bị tăng cân, có điều để bé hai lớn lên có đầy đủ dinh dưỡng, Sở Nghiễm Ngọc vẫn ăn nhiều hơn một chút, dù sao mấy nhóc này ở trong cơ thể mẹ gần như chỉ bằng nửa thời gian so với những đứa trẻ khác. Cũng là cha, cho dù Tư Thần không thể hiểu được cảm giác này nhưng cũng biết y làm vậy là vì con, rõ ràng đã vượt qua khẩu phần ăn bình thường của Nghiễm Ngọc, y vẫn còn cố gắng chịu đựng ăn thêm, anh đau lòng tới không chịu được, nói: "Hay là chút nữa em cùng anh vào thành phố đi, hoạt động một chút cũng tốt cho sức khỏe, tiêu cơm chút."

"Hôm nay em cũng định theo anh vào thành phố, anh họ hẹn em đi ăn cơm, muốn nói ít chuyện." Sở Nghiễm Ngọc nuốt xuống một sợi mì vằn thắn nhỏ, lại uống một hớp nước canh, cuối cùng cũng ăn không vào được nữa, còn ăn nữa bụng sẽ không chịu nổi, hơn nữa uống nhiều canh, dạ dày nặng xuống cũng rất không thoải mái. Cũng không biết bé hai của y có thể ăn nhiều tới mức nào, rõ ràng khi đó mang thai Tư Cầu Cầu đâu có như vậy.

Tư Cầu lập tức đặt đũa xuống xoa bụng cho y, nghe thấy y ợ ra một tiếng, lúc này mới yên tâm, cầm khăn tới lau miệng và tay cho y, "Vậy chúng ta cùng đi."

"Cũng được." Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm gật đầu.

Tư Thần nhìn khuôn mặt của y, vợ anh đúng là béo lên một chút, mặt cũng tròn hơn, đôi môi hình như cũng càng thêm quyến rũ, anh không khỏi nuốt ngụm nước miếng, trong lòng cũng mâu thuẫn, nhìn vợ ăn ăn ăn anh rất đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới cảm giác mỗi tối được ôm cơ thể dẻo dai lại mang theo chút thịt thịt kia... tuyệt chính là phúc lợi lớn! Bé hai quả là áo bông nhỏ tri kỉ của ba!

Tô Vân Thiện ở bên cạnh nhìn một hồi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì, thôi, có một số chuyện, vẫn là nên để em trai giải quyết đi, cũng vừa vặn là một cơ hội.

Tác giả có lời muốn nói: Sắp viết xong rồi, chỉ trong mấy ngày nữa thôi, có thể sau khi kết thúc sẽ viết phiên ngoại, giờ tui đang dự định, sẽ có một phiên ngoại liên quan tới góc nhìn của Tư Thần đối với mối tình đầu OTZ, mấy đứa nhỏ một phiên ngoại, chuyện của người lớn sẽ nói xong ở chính văn, hẳn là sẽ không viết thêm nữa 2333333, mọi người thấy thế nào?

Ed: Tác giả viết xong phiên ngoại rồi nha, cơ mà t cũng chưa có đọc, không biết sẽ có những phiên ngoại gì nữa...

Về vụ xưng hô trong chương này... t thực sự không biết nên để thế nào nữa, nhân tu, yêu tu chắc chắn sẽ sống lâu hơn con người, đồng thời không già đi, nhiều lúc để 2 nhân vật này xưng hô như thế này, có thể sẽ mâu thuẫn với nhân vật khác... aiz

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK