Ông cụ gật đầu, lại dồn sự chú ý vào nhóc con trong lòng Tư Thần kia. Tư Cầu Cầu nghe thấy giọng nói của cả hai ba ba, cười khanh khách, hai cái chân đá càng mạnh hơn.
Vẻ mặt của ông cụ càng nhu hòa thêm, trong nhà đã nhiều năm rồi không có trẻ con, đây cũng là chắt trai đầu tiên của ông, sau này có thể sẽ càng có nhiều hơn nữa, nhưng đứa đầu tiên thì luôn có ý nghĩa khác biệt.
Bởi nhóc này mà ông cụ ở lại nhà chính cả một buổi trưa, làm cho Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần cũng không dám đi đâu, ở bên cạnh nói chuyện hoặc đùa với con một chút. Một già một trẻ này chơi cũng rất vui, tuy ông cụ cả quá trình cũng không lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng tay thì vẫn luôn cầm cái trống bỏi lắc lắc, đùa với Tư Cầu Cầu.
Đến tối, mọi người tan làm, người nhà trong nhà họ Tư đều lục tục quay về nhà chính, có ông cụ ở đây, người phía dưới cũng không ai dám ho he gì.
Nhân khẩu nhà họ Tư cũng không quá phức tạp, cùng thế hệ Tư Hưng Quốc có bốn anh em, ông là con thứ hai, anh cả Tư lúc trẻ đã mất, chỉ để lại một đứa con nhỏ, hai vợ chồng Tư Hưng Quốc liền nuôi dưỡng như con, Tư Hưng Quốc lại chỉ có một đứa con trai là Tư Thần, hai em trai của ông thì có nhiều con cái hơn một chút, em ba hai đứa con trai, em tư cũng hai đứa con trai.
Tư Cẩm Trình vừa nãy chính là con trai út của chú út Tư Thần, hai đứa con của chú ba cũng không chênh lệch với cậu nhiều, một người làm việc ở chi nhánh khác, một người thì ở lại Bắc Kinh, có điều nghe nói qua một thời gian nữa cũng sẽ đi nơi khác, con lớn nhất của chú tư thì đang trong quân đội, Tư Cẩm Trình là nhỏ nhất, mới hơi hai mươi tuổi đầu một chút, trước mắt còn đang học đại học, ở đây cậu là người ít trải đời nhất, người cũng khá ngây thơ đơn thuần.
Chú ba sống ở Bắc Kinh, chú tư cũng làm việc ở nơi khác, hôm nay về nhà chính là vợ chòng chú ba, họ ở lại Bắc Kinh cùng với con mình và Tư Cẩm Trình và anh cả của Tư Thần. Thế hệ của Tư Thần này, ngoài anh đã có con ra thì những người khác vẫn chưa có con cái.
Anh cả của Tư Thần làm giáo viên dạy học, tính cách anh ôn hòa không muốn tranh đấu với người khác, nói trắng ra là có chút nhu nhược, thực sự không muốn cầm quyền trong tay, ở nhà cũng không quá nổi bật, anh kết hôn với vợ mình đã mấy năm mà vẫn chưa có con.
Sở Nghiễm Ngọc được Tư Thần dẫn tới từng người trong nhà giới thiệu, cũng nhận được một đống lì xì từ người lớn, chú tư không thể trực tiếp cho y tiền lì xì, thì cũng bảo người đưa quà tới, Sở Nghiễm Ngọc nhận hết toàn bộ, rồi cũng đáp lễ.
Quà y chuẩn bị cũng rất nhiều, ai trong nhà họ Tư cũng đều có, hơn nữa cũng là chọn lựa cẩn thận theo sở thích của từng người.
"Mẹ ơi! Là xe thể thao!" Tư Cẩm Trình là nhỏ nhất, quà là một chiếc xe limited cực kì nổi tiếng mà cậu chỉ có thể thèm muốn trong giấc mơ, ánh mắt Tư Cẩm Trình nhìn chị dâu mình đã trở nên lấp lánh.
"Là xe thể thao, có điều trước kia anh mua đã từng lái vài lần rồi, em có để ý không?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi, chiếc xe này trước kia y rất thích, tốn không ít người mời chuyên gia đưa xe vào trong nước, có điều y có nhiều xe, đúng là chưa lái được mấy lần. Từ sau tai nạn xe kia, y cảm thấy có chút mâu thuẫn với việc bản thân tự lái xe, sau khi kết hôn với Tư Thần, ra ngoài luôn có tài xế và vệ sĩ, sau đó Tư Thần lại lần nữa xảy ra tai nạn giao thông, y quả thực cũng có ám ảnh trong lòng, cũng không còn yêu thích cái xe xịn này nữa.
Chiếc xe này trước đó y đỗ ở gara của căn nhà y tự mình mua trong nội thành, để tới dính bụi, vốn cũng không có ý định lái lại nữa, có điều nghe Tư Thần nói Tư Cẩm Trình vẫn luôn thèm muốn chiếc xe thể thao này nên sau khi do dự một chút, y vẫn mang nó tới.
"Để ý cái gì chứ, thằng bé này được lái xe là tốt lắm rồi, xe này của anh cũng không khác gì xe mới, lần này nó lời to rồi." Người nói chính là con thứ của chú ba, ở nhà họ Tư, hắn xếp hàng thứ tư, tên là Tư Diệu, nghe Sở Nghiễm Ngọc nói, thì bắt đầu bốc phốt cậu em út này.
"Hì hì, chị dâu đúng là khẳng khái quá rồi, em chỉ là một sinh viên nghèo thôi! Mấy người có tiền này toàn bắt nạt em!" Tư Cẩm Trình được tiện nghi còn ra vẻ, cậu làm nũng tỏ vẻ đáng yêu với chị dâu hai nhiều tiền này, sau đó lại bị Tư Thần lườm cho một cái.
"Mau nhận xe cất đi." Tư Thần liếc cậu một cái, nhất thời Tư Cẩm Trình liền đàng hoàng hơn chút. Thế hệ trẻ trong nhà này nếu không làm cho chính phủ thì cũng là cho quân đội, mọi người sống rất đơn giản, không lái xe xịn lộ liễu, cũng quản lí khá nghiêm đối với em út Tư Cẩm Trình này. Cũng may tuy tính tình Tư Cẩm Trình trẻ con chút nhưng vẫn rất nghe lời, bình thường cũng không dám gây sự ở ngoài, hôm nay đột nhiên nhận được một chiếc xe thể thao, vui vẻ tới muốn bay lên.
Sở Nghiễm Ngọc không ngờ Tư Thần trước mặt các em trai lại có "uy nghiêm" như vậy, lại so sánh với bộ dáng nói gì nghe nấy trước mặt mình thì cảm thấy thật vui vẻ.
Quà tặng cho người lớn trong nhà đều rất quy củ, chỉ có người cấp cao hơn chút thì mới dám lộ liễu hơn một tẹo, ngoài xe thể thao của Tư Cẩm Trình ra thì quà cho Tư Diệu cũng là xe, có điều khiêm tốn hơn nhiều, là một chiếc SUV giá khá đắt, bề ngoài nhìn bình thường nhưng không gian bên trong rất rộng, trang trí xa hoa, giá khoảng trăm vạn, so với chiếc xe của Tư Cẩm Trình kia thì ngồi thoải mái hơn nhiều, cũng là xe mới tinh, Tư Diệu đi làm lái nó đi cũng không thành vấn đề.
Tư Diệu sau khi thấy thì cũng rất vui, hắn làm việc trong ban trợ cấp tiền của chính phủ, nhưng bởi mới đi làm chưa lâu trên tay không có nhiều tiền, có điều ngoài công việc ra thì hắn thích nhất chính là tự lái xe đi du lịch, xe này đúng là hợp với ý muốn của hắn.
"Anh hai, chị dâu, em yêu hai người chết mất! Xe này thậm chí còn tốt hơn nhiều cái xe em đã định mua mấy năm nay!" Tư Diệu nhìn thấy chiếc xe mà họ tặng mình thì trong lòng vô cùng kính tọng, xe hắn đang dùng còn không vượt quá ba mươi vạn, xe trăm vạn không phải là nhà họ không mua nổi, nhưng xe mà anh trai tặng cho đương nhiên không giống với việc mình tự mua, hơn nữa người lớn trong nhà cũng sẽ không nói gì.
Tư Thần vỗ vai hắn, khẽ nói: "Làm tốt lắm."
Tư Diệu nghiêm túc gật đầu, trước mặt anh trai, hắn luôn rất nghe lời. Anh cả trong nhà tính tình quá nhạt nhẽo, anh hai lạnh lùng trầm ổn lại càng giống người làm anh cả hơn.
Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu, cảm giác chênh lệch này làm cho người ta vừa thấy mới mẻ lại tràn ngập mâu thuẫn, y có chút không nghĩ ra, người này sao có thể dung hòa hai loại nhân vật tương phản nhau tới như vậy?
Bởi những người còn lại không có ở Bắc Kinh, quà Sở Nghiễm Ngọc chuẩn bị cho họ liền do những người khác nhận thay. Chú ba ở đây thấy họ ra tay hào phóng như vậy thì trong lòng cũng hơi kinh ngạc, Tư Thần là một đứa trẻ đáng tin, ông biết, nhưng ông cũng không hiểu đứa bé này không phải là dạng ăn chơi, lúc trước thằng bé này tiếp nhận công ty nhỏ kia, mấy người lớn là họ còn từng cười chê, sợ nó sẽ làm công ty của người ta phá sản, không ngờ mới chỉ qua một năm thôi mà có vẻ đã kiếm ra không ít tiền, không lẽ là bởi có cậu trai mà nó cưới về kia?
Sở Nghiễm Ngọc vốn là một người nối nghiệp của gia tộc, cả nhà đều đã biết, người nhà họ Tư dù không theo thương nghiệp không hiểu về nghề này, nhưng ai mà chẳng từng trải qua khó nhọc, hiểu không có việc gì trên đời là dễ dàng, muốn làm tốt cũng không dễ như vậy, Tư Thần có thể nhanh chóng tiếp quản công ty, chắc chắn không chỉ có mỗi chăm chỉ là làm được.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng họ, dù sao cũng không ai nói toẹt ra.
"Được rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, muốn mở quà thì lúc nào chẳng mở được." Tống Lan Phục cười nói với tất cả mọi người vất vả lắm mới về nhà tụ họp được một lần này, sau đó lại bế lấy Tư Cầu Cầu trong lòng Sở Nghiễm Ngọc.
Chú ba nhìn đứa bé này một chút, cười nói: "Lúc nãy chú đã muốn nói rồi, đứa nhỏ này trông giống cả hai đứa, âu cũng là duyên phận." Ông thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn thân mật ôm bé con trong lòng, đã hiểu là y sẽ không tính toán tới lời người khác nói gì, nên liền nói thẳng lời trong lòng mình ra.
Sở Nghiễm Ngọc đúng là không ngại, con vốn chính là do y sinh ra, đương nhiên giống y, có điều lời này không thể nào nói ra khỏi miệng được, y đành cười nói: "Con cũng cảm thấy đây nhất định là duyên phận của chúng con, đã định trước là phải trở thành người một nhà."
Chú ba thấy y hoàn toàn không để tâm tới chuyện này thì trong lòng còn thầm than thằng bé này thật sự có lòng, ánh mắt của cháu trai mình thật không tệ, lại chuyển sang nói chuyện khác, không quanh quẩn ở đề tài này nữa.
Bởi có nhiều người nên bữa ăn này rất náo nhiệt, Sở Nghiễm Ngọc bảo người hầu lấy Thần Tiên Nhưỡng đã chuẩn bị sẵn ra, cười nói: "Đây là rượu do một người bạn của con cất, con và Tư Thần nếm thử, đều thấy không tệ, mọi người cũng uống thử đi ạ."
Một bàn này ngoài Tống Lan Phục, thím ba và bác gái cả, thì những người khác đều là đàn ông, không ai là không uống được rượu, chỉ có điều có người hào phóng, bất kham, có người lại thích nhâm nhi thưởng rượu dưới ánh trăng, nghe nói có rượu ngon, thì đều nhanh chóng uống cạn chén mình, chuẩn bị nếm thử thứ rượu y đã giới thiệu là không tệ kia.
Ba người phụ nữ ít uống rượu, thấy mọi người ăn uống vui vẻ như vậy thì cũng tham gia trò vui, thử uống một chén.
Rượu mang theo ánh kim rót vào chén, Sở Nghiễm Ngọc chờ mọi người đã uống vào miệng rồi mới cười hỏi: "Thế nào ạ?"
Một ngụm rượu vào họng, trên bàn ăn tĩnh lặng một giây, chú ba sành rượu nhất lập tức hai mắt sáng rỡ, nhìn bầu rượu trong tay y nói: "Khá lắm, rượu này từ đâu tới?! Tuy độ rượu không cao nhưng tuyệt chính là cực phẩm!"
Ba Tư, người văn nhã thích thưởng rượu cũng gật đầu liên tục, "Xứng với hai chữ cực phẩm này!" Ông nói xong lại nghĩ tới trước kia đứa nhỏ này cũng từng cho mình nam hương hiếm thấy thì bỗng thấy thứ tốt trong tay hai đứa đúng là không ít, đầu tiên là hương, lúc này lại lấy ra rượu cực phẩm, không biết hai đứa nó còn giấu cái gì chưa lấy ra nữa!
Tư Cẩm Trình tuổi còn nhỏ, uống rượu thì ực một cái sảng khoái muốn, căn bản không biết phẩm rượu. Tư Diệu thì khôn ngoan hơn nhiều, uống hết một chén trong tay này thì cũng sáng mắt lên nhìn Sở Nghiễm Ngọc, lấy lòng nói: "Chị dâu, chị còn không, cho em một bình này thôi!"
Sở Nghiễm Ngọc ngại ngùng lắc đầu, "Buổi trưa anh rót cho ông nội nếm thử một chút, ông rất thích nên còn lại đều đưa tới chỗ ông rồi."
Tư Diệu vừa nghe liền đưa mắt nhìn ông mình một cái, chỉ thấy ông cụ vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi ở chủ vị, nhẹ hừ một tiếng, trong lòng nói thảo nào cả ngày cũng không thấy ông phản ứng lấy một cái, hóa ra là đã thu thứ tốt lại rồi! Phải biết ông cụ nhà họ mới là thùng rượu lớn nhất của cả nhà! Những người còn lại đều là do ông di truyền đó!
Chú ba và ba Tư vốn cũng định lát nữa không còn ai sẽ đi hỏi thử Sở Nghiễm Ngọc, họ tự tin mình là người lớn, không có thể diện hỏi xin đứa nhỏ trước mặt người khác, ai ngờ đã sớm bị cha mình chặn trước, nhất thời tức tới muốn bóp cổ tay, có ông cụ ở đây, chắc chắn không còn phần cho họ nữa rồi.
Ông cụ rất bình tĩnh nhận lấy một đống ánh mắt ghen tị hâm mộ của con cháu, bưng chén rượu lên nhớp một hớp, khẽ gật đầu, rượu này đúng là không tệ, mấu chốt là bác sĩ cũng không hạn chế ông.
Tống Lan Phục là phụ nữ, cũng không thích rượu, nhưng rượu này không cay, nếm thử cũng thấy rất ngon, hơn nữa còn không đau đầu, thấy đàn ông trong nhà ai nấy cũng có vẻ mặt thèm thuồng thì cười hỏi: "Người bạn kia của con còn cất rượu không?"
"Còn cất ạ, chỉ là nguyên liệu của rượu này hơi khó tìm, con đã bảo người đi tìm loại nguyên liệu kia rồi, tới lúc đó cất rượu, nhất định sẽ bảo người đưa về nhà mình."
Tình cảm giữa đàn ông rất đơn giản, có khi chỉ cần một bình rượu ngon, một bữa ăn hợp miệng, mọi người cùng hưởng thụ, tình hữu nghị sẽ lập tức được thành lập.
Tư Diệu và Tư Cẩm Trình là người trẻ tuổi, có thể nói chuyện rất hợp ý với Sở Nghiễm Ngọc, Sở Nghiễm Ngọc vừa nói chuyện tán gẫu với họ, vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Tư Thần.
Tư Thần thấy được chỉ thị của vợ, nghe lời lấy hai bầu rượu, len lén đưa qua cho chú ba và cha mình, đây là ý của Sở Nghiễm Ngọc, chú ba và ba đều là người lớn, không thể bên trọng bên khinh, thế nhưng nếu đưa đồ giống nhau, với cái tính cách ngoài thì hòa ái, dễ nói chuyện, trong lòng lại cong queo uốn lượn của ba Tư, nhất định sẽ cảm thấy không cam lòng, rõ ràng là con trai của mình, tại sao đồ đưa cho mình và người khác lại giống nhau? Còn nếu như đồ đưa cho chú ba không bằng ba Tư thì cũng rất khó nhìn, còn không bằng lén lút đưa cho từng người, tiện để Tư Thần gây ấn tượng tốt với họ.
Tính của chú ba thẳng thắn hơn ba Tư rất nhiều, trước kia ông luôn làm bộ đội, mấy năm nay ông cụ lớn tuổi, muốn ở lại chăm sóc cha nhiều hơn nên ông mới về Bắc Kinh, mà ba Tư vẫn luôn tranh đấu trong vòng chính khách, tính cách thế nào cũng không cần phải nghĩ nữa. Tư Thần vẫn luôn cảm thấy mình rất khó ở chung với cha, bởi nhiều lúc cha anh tỏ vẻ rất ôn hòa, cũng không cần biết anh làm thế nào, ba vẫn không hài lòng với anh, anh cảm thấy thật thất bại.
Vẫn là Sở Nghiễm Ngọc tương đối thấu hiểu kiểu tính cách này của ông, mới ở chung còn chưa tới một ngày, chưa thể nói là hiểu được thấu toàn bộ tính cách của người ta nhưng ít ra cũng hiểu được tới năm phần mười rồi.
Quả nhiên khi Tư Thần mang đồ tới, liền nghe theo ý của Sở Nghiễm Ngọc, nói đây là bầu rượu cuối cùng, lén chừa lại cho ông, lông mày của ba Tư lập tức nhướng lên.
"Ừm, coi như con cũng hiểu chuyện." Tư Hưng Quốc nhận bầu rượu, cất vào tủ trong thư phòng của mình, khóa lại. Thực ra ông cũng không hẳn là muốn tranh cao thấp với người khác, đây chính là vấn đề về thái độ, hiểu không? Ba Tư cực kì tỏ vẻ nói trong lòng.
Tư Thần: "..." Lời vợ mình nói quả nhiên đúng! Sau này nhất định phải nghe theo lời vợ!
Tư Cầu Cầu cả chiều vẫn luôn có người chơi cùng nên không ngủ, tối uống hết sữa thì lăn ra ngủ ngay, Tống Lan Phục nghĩ tới bố cục sắp xếp trong phòng của Tư Thần, liền bảo nữ quản gia đi theo mình ôm Cầu Cầu tới phòng mình ngủ rồi lại tự mình đi một chuyến tới phòng của con trai.
Sở Nghiễm Ngọc thấy bà tới thì cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại bế Cầu Cầu đi rồi? Cứ để bọn con tự chăm sóc đi, tối rồi đừng làm phiền ba mẹ ngủ." Đàn ông bọn họ trong lúc uống rượu, nữ quản gia đã bế người đi rồi, khi về y không thấy con đâu, còn đang định qua hỏi một chút.
"Không sao đâu, bé con đang ở chỗ A Tài Hoa." A Tài Hoa chính là tên của nữ quản gia kia, từ khi Tống Lan Phục còn là khuê nữ thì quản gia đã theo bà, anh cả Tư Thần và Tư Thần khi còn bé cũng là do bà chăm, Tống Lan Phục rất yên tâm.
Tống Lan Phục vừa nói vừa đi tới trước bàn, đốt đôi nến hỉ đỏ thẫm kia lên, lại quay đầu nhìn đứa con trai của người bạn tốt mình, có chút cảm khái, cuối cùng bà cũng không nói gì, vỗ vỗ vai y, nói một câu, "Sống thật tốt nhé."
Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy ánh mắt bà nhìn mình có chút kì lạ nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, gật đầu cam kết: "Vâng, chúng con sẽ."
Tống Lan Phục đi chưa được bao lâu, Tư Thần đã quay lại, còn kể lại cho Sở Nghiễm Ngọc nghe về phản ứng của Tư Hưng Quốc, Sở Nghiễm Ngọc nghe xong thì cười tít chỉ chiêu cho anh, "Ba cũng chỉ là mong anh có thể coi ông ấy là người quan trọng đầu tiên mà thôi, người đã có tuổi, rất thích "tranh sủng" trên những chuyện nhỏ nhặt này, cứ làm theo ý họ là được rồi."
Tư Thần cảm thấy không hiểu nổi, đàn ông tại sao lại phải phiền phức như vậy?
Sở Nghiễm Ngọc thấy anh không hiểu, nhướng mày cười nói: "Cuối cùng em cũng hiểu cái tính muộn tao này của anh từ đâu mà ra rồi, hóa ra là từ ba anh mà ra, mấy năm nay mẹ cũng không dễ dàng."
Tư Thần có chút mờ mịt, vợ đang nói gì vậy, nghe không hiểu.
Sở Nghiễm Ngọc thấy anh cố tình giả ngu với mình, tức tới nghiêng người cưỡi lên người anh, liếc mắt nhìn chăm đệm cưới đỏ thẫm dưới thân, nói: "Đây chính là đêm động phòng hoa chúc, anh thực sự muốn chúng ta lãng phí thời gian trên chuyện này?"
Tư Thần nghe vậy thì lập tức nhắm hai mắt lại, nắm chặt eo y, hơi dùng sức, vị trí của cả hai lập tức đảo lộn.
Sở Nghiễm Ngọc vốn trắng, còn rất thích mặc đồ trắng, được chăn đệm cưới đỏ thẫm vây quanh, liền trở thành mỹ ngọc được tỉ mỉ bày ra trên tơ thượng đẳng đỏ thẫm, đẹp tới kinh tâm động phách.
Tư Thần mê say nhìn người yêu dưới thân, dưới ánh nến chập chờn, chậm rãi cúi đầu hôn xuống...
Không giống với điên cuồng xâm chiếm lúc trước, tối nay rất đẹp, hai người yêu nhau hòa vào nhau, dũng cảm tặng toàn bộ bản thân cho đối phương, không còn giữ lại một chút nào.
Ngoài cửa hình như trời đang mưa, nhẹ nhàng đập vào cửa sổ, đôi nến đỏ in bóng lên cửa sổ, lẳng lặng triền miên bên nhau...
...
Mưa vẫn rơi tới tận ngày hôm sau, lúc Sở Nghiễm Ngọc tỉnh lại, còn nghe thấy tiếng mưa rơi đập trên cửa sổ, trong chăn thật ấm áp, đặc biệt là bức tường thịt bên người, tựa như sẽ tỏa ra nhiệt độ vô cùng vô tận.
"Chào buổi sáng." Tư Thần để trần ngực, cúi đầu hôn lên trán y một cái.
Sở Nghiễm Ngọc giơ tay nhéo cơ ngực anh một cái, cười hỏi: "Sao còn chưa dậy đi, không sợ con quấy à?"
Bắp thịt trên ngực Tư Thần hơi run lên, nắm lấy tay y, giọng trầm khàn nói: "Con không dậy sớm như vậy đâu." Làm một vú ba hợp lệ, anh vẫn khá hiểu rõ thời gian "làm việc và nghỉ ngơi" của con trai.
Sở Nghiễm Ngọc cười không nói, dựa vào người anh, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Mưa thu rất lạnh, bởi trận mưa này, nhiệt độ Bắc Kinh đã hạ thấp xuống vài độ, người trong nhà đều mặc áo quần dài.
Tư Cầu Cầu mặc lại càng nhiều hơn, áo bông mỏng nay cũng đổi sang dày một chút, mẹ của Lộ Hồng Vũ khá cẩn thận, áo bông mùa đông dày, dùng từng lớp bông đắp lên thủ công, mỗi một kiểu đều làm hai cái, đủ cho nhóc này mặc tới nửa năm sau.
Người nhà họ Tư nhiều, sau khi bé con tỉnh lại, thấy một đám người đang vây quanh chọc mình cười, làm cho bé con vui sướng tới phát rồ, còn trở mình trong nôi nhỏ, dùng tay chân bò loạn.
Hôm qua Tư Cẩm Trình nhận được quà của hai anh, tối về suýt chút hưng phấn tới ngủ không yên, sáng nay đã dậy sớm mua một đống đồ chơi cho Tư Cầu Cầu, lúc này đang láy ra từng món một chơi với bé.
"Cầu Cầu, lại đây, bắt được thì nó sẽ là của con." Tư Cẩm Trình cẩm hai quả cầu lông tơ, treo trước mặt bé con lắc lắc, Tư Cầu Cầu rất biết đùa, sự chú ý lập tức được hấp dẫn tới, đưa móng vuốt nhỏ ra bắt, ai ngờ cơ thể cũng không vững, lập tức cong mông nhào lên, khuôn mặt nhỏ trực tiếp chôn vào trong cái chăn nhỏ của mình.
Người vây quanh nôi trẻ con nhìn thấy bộ dáng rùa đen nhỏ của bé đều bị chọc cười, vội vàng lấy đồ chơi dỗ bé.
Đồ chơi quá nhiều, Tư Cầu Cầu bắt có chút không xuể, nhìn cái này nhìn cái kia, nhất thời cũng không biết nên chọn cái nào.
Sở Nghiễm Ngọc ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, cũng có phần lo rằng khi họ về nhà, nhóc con này lại vui tới quên cả trời đất, không muốn về nữa.
Người nhà họ Tư nhân khẩu không phức tạp, giờ cũng không phải lễ tết, trong nhà không có việc gì. Tống Lan Phục liền dặn con trai: "Người trẻ tuổi các con ở nhà cũng không có việc gì, con bảo Tư Thần đưa ra ngoài đi dạo đi, ngày sau mẹ lại đưa con đi làm quen với vài người."
Sở Nghiễm Ngọc vốn muốn đi thăm dò địa chỉ kia, nhưng họ vừa tới, y cũng không gấp. Tư Thần lại hiểu rõ tâm tư của y, nắm lấy tay y nói: "Đi thôi."
"Cầu Cầu thì sao?" Sở Nghiễm Ngọc nhìn con trai bảo bối chơi vui tới phát điên giữa một đám người lớn, cảm thấy mình có lẽ đã lo hơi nhiều.
Quả nhiên, thằng nhóc này không thèm liếc nhìn hai ba ba tới một cái, cười tới mặt đỏ bừng, hung hăng bắt lấy đồ chơi của người khác, miệng cười khì khì không dừng nổi.
Tống Lan Phục thấy vẻ mặt của cháu trai thì không nhịn được mà nở nụ cười, phất tay với họ, "Đi đi đi đi, trong nhà còn có mọi người mà."
Hai người Sở Nghiễm Ngọc đành để con lại, cùng nhau ra khỏi cửa. Dù sao cũng là đại bản doanh của nhà họ Tư, lại là thủ đô, có thể biết trước hẳn sẽ không ai dám làm đối thủ trên địa bàn của họ, thế nên họ cũng không mang vệ sĩ đi cùng.
Tư Thần lái xe, đưa Sở Nghiễm Ngọc đi thẳng đến địa chỉ mà Hoa Thiệu Nhiên đã cho kia. Giống như trước đó Tư Thần đã nói, mảnh đất kia nhà cửa đã sớm bị phá dỡ, hai năm trước bán lại cho một nhà đầu tư, giờ đã biến thành một công trường đầy vật liệu. Tối qua trời mưa, hôm nay công trường càng không thể nào vào được, trên mặt đường toàn là bùn loãng.
Sở Nghiễm Ngọc có chút muốn vào xem, nhưng Tư Thần vẫn cứ cầm lấy tay y, không cho y vào, "Bên trong rất nguy hiểm."
Đúng là như vậy, nơi thi công, đâu đầu cũng có vật liệu xây dựng, còn có người làm việc trên cao, mấu chốt là công trường của người ta cũng sẽ không cho những người không liên quan như họ tùy tiện ra vào.
Sở Nghiễm Ngọc đứng ngoài không nhìn thấy gì, đành khẽ thở dài một hơi, manh mối có lẽ cũng đã đứt đoạn ở đây.
"Đi thôi, chúng ta đi loanh quanh một chút." Tư Thần xuyên ngón tay mình qua những kẽ tay của y, mười ngón chặt chẽ, cũng không kiêng kị những ánh mắt quái dị của những người khác quăng tới. Dù bây giờ đã thừa nhận hôn nhân đồng tính nhưng người thực sự tiếp nhận vẫn là số ít, ánh mắt của những người nhìn về họ vẫn mang theo sự chú ý và chán ghét.
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, đi giải sầu cũng tốt, miễn cho mang tâm tình hỏng bét về nhà lại phá hỏng bầu không khí.
"Anh sẽ tra giúp em xem ai là chủ của mảnh đất này, đừng quá lo."
"Ừm, thôi không nói nữa, dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng chúng ta đi dạo chợ ngọc thạch một vòng, không biết có đồ tốt gì có thể mua không." Khi y đi cũng dẫn theo rắn đen nhỏ và chậu cây hương nhỏ kia, kim điêu mang ra quá gây sự chú ý, đành để lại nhà, có điều có cây hương nhỏ thì cũng được rồi.
Cây hương nhỏ trước mắt vẫn chưa trồng lại vào đất, bởi nó nói muốn đi trải nghiệm xã hội, trước kia nó vẫn luôn ở một chỗ, nhiều năm chưa từng di chuyển, khi bản thể chết, đã chuyển tinh hoa của cây vào một cái cành nhỏ, ý thức cũng nằm trong trạng thái ngủ đông, mãi đến gần đây mới tỉnh lại, sau cũng đều ở trong biệt thự lớn, chính là nhà quê chưa từng lên thành phố.
Khi được mang tới Bắc Kinh, Sở Nghiễm Ngọc đã thương lượng với nó, cắt sửa chút cành của nó, cũng tiện cho họ mang theo hơn, cây cối gần như không có cảm giác đau đớn, hơn nữa cắt đi những cành không cần thiết thì sẽ có thể tập trung càng nhiều chất dinh dưỡng hơn, cây hương nhỏ còn rất vui lòng với chuyện này.
Chợ ngọc thạch ở Bắc Kinh bên này đương nhiên lớn hơn ở Lan thành nhiều, rất náo nhiệt, Tư Thần tìm một nơi đỗ xe lại, một tay nắm lấy tay y, một tay ôm một cái chậu hoa, tướng mạo của cả hai đều có thể chấm trên 9,5 điểm, đi trên đường liền liên tục hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Oa, linh khí ở đây thật nhiều." Cây hương hơi rung cành lá, truyền âm cho Sở Nghiễm Ngọc.
"Bởi nơi này là thủ đô sao?" Sở Nghiễm Ngọc dùng ý thức trả lời lại. Đây là do cây hương nhỏ dạy cho y, cũng không hiểu vì sao, y có thể giao lưu với cây hương nhỏ trong ý thức, có điều mấy tiểu yêu tinh khác thì không được, làm cho Sở Nghiễm Ngọc lớn lên như một người bình thường cảm thấy chuyện này thật là quỷ dị.
Cây hương nhỏ chỉ cho y mua vài miếng ngọc thạch ẩn chứa linh khí, nhìn thấy bên kia còn có một cửa hàng đổ thạch, vì vậy cực kì hưng phấn vào Sở Nghiễm Ngọc đi thử xem, có cây hương nhỏ có thể cảm ứng linh khí này, Sở Nghiễm Ngọc cũng thu hoạch được khá nhiều thứ, đương nhiên tiền tiêu đi cũng như nước.
Mua một đống đồ vật xong, thấy sắc trời không còn sớm, hai người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Tư Cầu Cầu tuy giờ có thể tạm thời thả ra một lúc nhưng nếu cả ngày không thấy cả hai ba ba chắc chắn sẽ náo loạn cả nhà lên, trong nhà đều là người lớn tuổi, cả hai đều không muốn làm phiền mọi người.
Đang lúc muốn về, Tư Thần đang ôm cây hương đột nhiên liếc mắt nhìn thứ gì đó, mày nhíu chặt.
"Sao thế?" Sở Nghiễm Ngọc nghi hoặc hỏi anh.
Tư Thần cảm giác hình như mới có người nhìn họ chằm chằm, kinh nghiệm làm cho anh rất mẫn cảm với ánh mắt bất thiện này, nhưng chờ tới khi quay đầu lại nhìn thì lại không thấy gì cả.
"Hả?" Sở Nghiễm Ngọc lắc lắc cái tay đang nắm lấy tay mình.
Tư Thần lắc đầu, thực chất lại là thông báo cho y hiểu cảm giác của mình.
Sở Nghiễm Ngọc không cảm thấy đây chỉ là ảo giác của Tư Thần, hơn nữa còn có tai nạn xe cộ trước đó, y càng thêm lưu ý.
"Thôi, cứ về nhà trước đã." Tư Thần nói.
"Được."
Hai người đi tiếp, Sở Nghiễm Ngọc đứng ở vỉa hè chờ Tư Thần lái xe ra, bỗng thấy một người quen đi tới trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Đối phương cảm nhận được ánh mắt của y, lập tức nhìn lại, sau khi sửng sốt một chút, hắn vui mừng gọi: "Nghiễm Ngọc? Em tới Bắc Kinh?"
Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Thích học trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Thích Vưu Duệ đầy mặt kinh ngạc vui mừng, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, không ngờ chúng ta lại gặp nhau, sao rồi, hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp, thời gian cũng vừa lúc, hay là cùng đi ăn trưa nhé."
"Xin lỗi anh nhé Thích học trưởng, em còn phải về nhà với con, hôm nay không được rồi." Sở Nghiễm Ngọc áy náy từ chối lời mời của hắn, mắt thấy Tư Thần đã lái xe tới thì định kết thúc cuộc trò chuyện này với hắn.
"Vậy chúng ta hẹn lúc khác đi, nếu không mỗi lần đều không mời được em, anh cũng sẽ thương tâm lắm đó." Thích Vưu Duệ cũng cao to từa tựa Tư Thần, nhưng lại nói nhiều hơn Tư Thần nhiều, lời này nói ra vừa dịu dàng lại ẩn chứa ý thân mật.
Người này có ân với anh họ, quan hệ với Sở Nghiễm Ngọc năm đó cũng coi như là tốt, y cũng không tiện từ chối, nghĩ một chút rồi nói: "Hai ngày nữa đi, tới lúc đó em sẽ mời anh."
"Hai ngày nữa là ngày nào?" Thích Vưu Duệ cười truy hỏi, hiển nhiên không có ý tha cho y.
Sở Nghiễm Ngọc nói ra một thời gian cụ thể, thấy xe của Tư Thần đã đỗ bên cạnh thì cười tạm biệt hắn, nói: "Em đi trước, tới lúc đó gặp lại sau."
Thích Vưu Duệ cũng đành lưu luyến không rời vẫy tay với y, "Tới lúc đó anh gọi lại cho em, tạm biệt."
Sở Nghiễm Ngọc ngồi lên xe, đối mặt với ánh mắt của Tư Thần, cười giải thích một câu, "Là đàn anh trước kia, bạn học của anh họ em."
Tư Thần lại cảm thấy người kia có vẻ không chỉ coi vợ mình là đàn em khóa dưới, làm một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu mười phần, bất kì kẻ nào mang theo ý đồ bất chính tới gần vợ mình, trên người đều mang theo một mùi nồng nặc mang tên tình địch! Đàn ông cường đại như anh sẽ không nhận sai! Có điều người như anh dù có cảm nhận được có người có ý đồ với vợ mình thì cũng sẽ không mở miệng hỏi nhiều, đầu tiên là cảm thấy nếu biểu hiện quá để ý trước mặt vợ mình thì sợ vợ sẽ cảm thấy lòng mình hẹp hòi, không có cốt khí, thứ hai đương nhiên vẫn là anh sợ hỏi nhiều sẽ làm vợ không vui.
Được rồi, Tư thiếu gia là một thê nô tiêu chuẩn, tất cả đều ưu tiên cho cảm xúc của vợ mình.
Sở Nghiễm Ngọc có chút muốn thở dài, người này hỏi cũng được mà, y không cảm thấy đây là chuyện gì đặc biệt, chỉ là một đàn anh thôi mà, người này lại không hỏi, trong lòng lại biệt nữu, tại sao Tư Thần lại sinh ra cái tính cách đấy chứ? Cho dù tính cách cong queo uốn lượn như ba Tư thế nhưng còn tình nguyện thể hiện ra mặt thì cũng còn được, như cái hũ nút thế này, y chỉ sợ sẽ có một ngày làm cho người ngộp tới hỏng ở trong.
Khi về nhà họ Tư, đúng lúc Tư Cầu Cầu không thấy hai ba ba nên bắt đầu muốn náo loạn, bé con chơi tới giữa trưa, mới uống sữa xong, thấy mệt rã rời, nhưng trước khi ngủ không thấy hai ba ba, có lẽ là trong lòng thấy hơi sợ nên quấy liên tục.
Tống Lan Phục còn đang muốn gọi điện thoại, thấy hai người họ vào nhà thì vội nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Còn không về nữa, bà sẽ đau lòng chết.
Gặp được hai ba ba, Tư Cầu Cầu cuối cùng cũng an tâm, thò hai cái tay nhỏ bé ra muốn được ba mình ôm, trên khuôn mặt đỏ bừng vô cùng oan ức. Chờ tới khi Sở Nghiễm Ngọc ôm bé vào lòng, Tư Cầu Cầu rầm rì hai tiếng, mí mắt dính vào nhau, ngủ thiếp đi.
"Cũng thật là kì quái, nhóc con bé như vậy lại có thể nhận thức? Vừa vào trong lòng ba nó là lại ngoan như vậy?" Tư Cẩm Trình hôm nay không phải đi học đi làm ở nhà chơi với đứa nhỏ, trước kia cậu thấy trẻ con thật phiền, ăn uống ngủ nghỉ đều cần người chăm sóc, hơn nữa không ổn một chút là sẽ khóc gào, không ngờ cháu nhỏ nhà họ lại không phiền phức như vậy, chỉ là hơi ỷ vào cha mình quá mức.
"Con còn không biết ngượng nói người khác, khi con còn bé không phải cũng vậy sao, có một lần ba mẹ con có việc gấp không chăm sóc con được, liền nhờ bác chăm con một tối, thế mà con náo loạn tới cả nhà đều không ngủ được, quên rồi hả?" Tống Lan Phục gõ lên đầu cậu một cái.
"Bác ơi, chuyện này đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi, đừng lấy ra nói nữa mà." Tư Cẩm Trình ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm thấy mọi người vẫn luôn đối xử với mình như với Tư Cầu Cầu vậy...
Thực ra cảm giác của cậu cũng chính xác, trước khi Tư Cầu Cầu được sinh ra, cậu vẫn là đứa nhỏ nhất trong nhà, người trong nhà thực sự có lòng coi cậu là bảo bối nhỏ, không cùng một cách đối xử thì là gì.
Rất nhanh Tư Cầu Cầu đã ngủ say trong lòng Sở Nghiễm Ngọc, quỷ nhỏ ham ăn này mơ cũng thấy đồ ăn, hai nắm đấm nhỏ nhét vào trong miệng mình.
"Đặt bé con lên giường ngủ đi, sắp tới giờ cơm rồi." Tống Lan Phục thấy cơm nước đã được bưng lên bàn thì bảo mọi người mau chóng đi tới nhà ăn.
Sở Nghiễm Ngọc nghe lời làm theo, khi ngồi vào bàn ăn, thấy ông cụ không tới thì mới biết ông đã lớn tuổi, mỗi bữa cũng cần phải chuẩn bị tỉ mỉ nên ông thường xuyên ăn ở trong viện của mình, không tới.
Trên bàn Tống Lan Phục tùy tiện hỏi xem sáng họ đã đi đâu chơi, nghe thấy Tư Thần nhắc tới địa chỉ kia thì bà bất giác nhíu mày lại.
Sở Nghiễm Ngọc nhạy bén phát hiện vẻ mặt bà không đúng, liền truy hỏi: "Mẹ, có phải mẹ biết ở đó đã xảy ra chuyện gì phải không?"
Tống Lan Phục hơi sửng sốt, lắc đầu cười nói: "Không biết, chỉ là muốn nói với hai con, đi đâu chơi không đi lại tới một cái công trường, đúng là không hiểu người trẻ tuổi tụi con nghĩ cái gì nữa."
Những lời này nghe nói rất có lí nhưng Sở Nghiễm Ngọc lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng, quay đầu đưa mắt nhìn Tư Thần, Tư Thần cũng nhíu mày, trong lòng thấy việc này có vấn đề.
Ăn trưa xong, Sở Nghiễm Ngọc muốn hỏi Tư Thần xem chuyện gì đã xảy ra, ai ngờ Tư Thần và Tống Lan Phục đều không thấy đâu, chuyện này làm cho Sở Nghiễm Ngọc càng thêm nghi ngờ, y nhớ tới chuyện mình mang thai Tư Cầu Cầu, Tống Lan Phục chính là người phát hiện đầu tiên, sự nghi ngờ như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn...
Vốn y cũng không quá để ý tới thân thế của mình, y muốn điều tra rõ những chuyện này, chẳng qua là muốn làm rõ xem năm đó rốt cuộc mẹ đã trải qua những chuyện gì, nhà họ Sở đóng vai gì trong vở kịch này, tại sao y lại không có dòng máu của nhà họ Sở, lại ma xui quỷ khiến bước chân vào nhà này.
Xoa bóp thái dương đau nhức, y phát hiện tới tận bây giờ y vẫn có suy nghĩ quá đơn giản, thân thế của bản thân chắc chắn có liên quan tới chuyện ôm nhầm con năm ấy, y muốn điều tra một chuyện trong đó, nhất định cũng sẽ làm lộ ra cả chuyện khác... Chỉ là trước giờ y vẫn luôn từ chối suy nghĩ mà thôi...