Sở Nghiễm Ngọc nhìn mà thấy thèm, nước miếng bắt đầu túa ra, giơ tay ra nhận lấy đưa cho Tư Thần.
Tư Thần lập tức hiểu ngay, vội cầm lấy mang đi rửa sạch rồi mới đút vào miệng y.
Y cắn một miếng, thấy trái cây chua chua ngọt ngọt, vị ngọt càng nhiều hơn một chút, vốn rất hợp với khẩu vị của y, nhưng giờ ăn lại cảm thấy không đủ vị cho lắm, nếu chua hơn một chút thì sẽ ngon hơn.
Kim điêu đứng cạnh nói với y: "Trái cây này rất tốt cho đứa bé, ngươi có thể mang hạt về, trồng trong vườn, như vậy lúc nào cũng có thể ăn được."
Tính nó hơi trầm mặc, tự dưng lại nói một câu dài như vậy là vô cùng hiếm có, Sở Nghiễm Ngọc cắn trái cây được đưa tới bên miệng, nghiêng đầu liếc nhìn nó, cảm thấy thật sự khó hiểu, hỏi: "Đứa bé nào?"
Kim điêu không trả lời, giương cánh bay lên trên không trung một đoạn, nói: "Dòng suối kia ở ngay trước mặt, đám yêu tu gần đây có vẻ đều đã bị đạo sĩ kia đuổi đi, các ngươi nhanh chân một chút."
Sở Nghiễm Ngọc đứng dậy ngay lập tức, trái cây cũng không ăn nữa, nói với hai người kia: "Đi thôi, chúng ta lấy được nước suối đã rồi nói tiếp."
Hai người kia đương nhiên cũng không có dị nghị gì, đặc biệt là Đường Huyền, hắn khó nhịn được kích động trong lòng, chân bước thật nhanh, giành đi lên núi trước.
Dòng suối ở trong một sơn động to lưng chừng núi, mấy người đi tới cửa động, cũng cảm nhận được có một trận gió lạnh thổi từ trong động ra, vào thời điểm cuối xuân đầu hạ này liền tạo nên cảm giác vô cùng thoải mái, Sở Nghiễm Ngọc hơi híp mắt, "Thứ chúng ta cần đang ở bên trong, vào xem xem."
Đường Huyền gật đầu, vẫn nhanh chân đi trước, bước vào sơn động.
Động này rất lớn, nhưng bên trong lại không tối chút nào, bởi trong sâu sơn động, hình như vẫn có một cửa thông ra bên ngoài, ánh sáng chiếu từ cửa động bên kia vào, hắt xuống dòng nước trong suốt, trở nên mộng ảo vô cùng.
Dòng suối ở sâu trong động, kim điêu thu cánh, đậu trên vai Tư Thần, cùng họ vào sơn động.
"Chính là ở đây." Kim điêu nói với Sở Nghiễm Ngọc một tiếng, nó cũng không phát ra âm thanh như rắn đen hay chim khách, mà Sở Nghiễm Ngọc lại có thể trực tiếp nghe được nội dung nó muốn truyền đạt, trong lòng cũng thấy kinh ngạc vô cùng.
Y đáp lại lời kim điêu rồi lại nói với hai người kia: "Mau múc nước đi, miễn lại chọc ra nhiều chuyện."
Tư Thần và Đường Huyền cũng đồng ý với y, hai người đều tháo thùng không cột vào ba lô xuống.
Nước suối này rất có linh tính, hơn nữa ngoài lấy cho Đường Viêm dùng ra thì tắm cũng không cần phải dùng toàn bộ là nước suối, mỗi lần chỉ cần cho thêm một chút vào là được, dù sao tắm cũng không thể hấp thụ được hết vào trong cơ thể, dùng cũng chỉ lãng phí.
Nước suối trong như một khối pha lê, ánh sáng chiếu lên mặt nước, óng ánh long lanh, mỹ lệ vô ngần.
Để có thể lấy nhiều thêm nước về, sáng sớm khi lên đường, họ đã để lại toàn bộ lều bạt tại nơi nghỉ chân đêm qua, tránh cho lãng phí thể lực khi đem theo. Đường Huyền và Tư Thần còn vứt đi nhiều đồ vật không cần dùng tới trong túi ba lô, như vậy mỗi người có thể mang theo một thùng lớn và vài thùng nhỏ xuống núi, đồ ăn vặt và hoa quả trong ba lô của Sở Nghiễm Ngọc thì đều đã hiến cho lũ khỉ kia, lúc về trong ba lô cũng có vài bình nước suối.
Mấy thùng này mới chỉ là lấy về cho họ dùng, còn cả kim điêu, rắn đen và chim khách cũng muốn nước suối này, thế nên khi đó, Sở Nghiễm Ngọc còn bảo Tư Thần chuẩn bị thêm mấy bình nữa, đựng đầy nước.
Ba người họ không đeo được nặng như vậy, Sở Nghiễm Ngọc liền bảo Tư Thần cột thùng nước bớt lên lưng của kim điêu, chia sẻ bớt trọng lượng cho họ.
Rất nhanh, họ đã trang bị đầy đủ, khi tới cửa động, chuẩn bị xuống núi, Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn sườn núi gần như không nhìn thấy chân ở bên ngoài sơn động, cau màu nói: "Xuống núi chắc chắn còn phải gặp phải đàn khỉ kia, làm sao bây giờ?" Mấy thứ khác thì không vấn đề nhưng nếu làm đổ mất nước suối vất vả lắm mới lấy được thì rất đáng tiếc.
Tư Thần đeo thùng nước lên lưng, nói: "Khi bọn anh tới đã phát hiện ra một con đường khác để quay về, nhưng hơi xa một chút, chúng ta đi con đường đó."
Sở Nghiễm Ngọc rất tin vào phán đoán của Tư Thần, y cũng không có kinh nghiệm gì, quyết định nghe lời anh sắp xếp.
Đường Huyền đứng nơi đất bằng trong sơn động, quan sát địa hình bên ngoài, cũng đồng ý với quyết định của anh, nói: "Đi thôi."
Con đường xa mà họ nói tới chính là cách một khoảng, đi ngược lại với con đường khi tới, sau đó đi từ khe núi xuống, nhưng trong khe núi có một dòng suối nhỏ, rất nhiều nơi vô cùng chật hẹp, căn bản không có nơi đặt chân, đồng thời trên hòn đá cạnh suối quanh năm bị ngâm nước nên đã mọc đầy rêu xanh ẩm mềm, rất khó đi, huống chi họ còn đi xuống dưới, càng thêm khó khăn.
Lúc này Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị khiêu chiến một cách nghiêm trọng, bởi hai người kia hoàn toàn không có vấn đề gì trên phương diện này, nơi này đối với họ mà nói quả thực không khác gì giẫm trên đất bằng, đi trên đường mà nhanh như bay, quả đúng là kích thích người ta!
Khi giẫm lên tảng đá tiếp theo, Sở Nghiễm Ngọc trượt chân, suýt chút nữa đã lăn xuống, cũng may mà Tư Thần đã kịp nhảy xuống, đỡ người vào trong lòng, nhưng chuyện này vẫn làm cho cả hai sợ hết hồn.
Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực một cái, quay đầu liếc mắt nhìn, không nhịn được mà nói: "Đây đúng thật không phải là nơi người nên đến." Sở thiếu gia lần đầu cảm nhận được cuộc sống trước kia của mình xa xỉ cỡ nào, đặc biệt là gần đây còn được Tư Thần chăm sóc, càng trở thành một thái thượng hoàng áo đến đưa tay, cơm đến há mồm.
Khe núi gần như chưa từng có ai đi qua, hai bên đều mọc đầy bụi cây gai, còn có nhiều vách núi và thác nước nhỏ, hoàn toàn không có đường đi. Tư Thần nghe y nói vậy thì cong cong khóe miệng, "Nơi này vốn hiếm dấu chân người, bằng không nước suối như vậy, chỉ sợ đã sớm bị mọi người uống cạn rồi."
Anh nói rất có lý, đây cũng là lí do vì sao yêu tu có bảo bối gì, đều cấm không cho phép quá nhiều người bình thường tham dự vào, bởi có đôi lúc thứ tốt không phải cứ nhiều người cùng dùng là tốt nhất, trong đa số trường hợp, càng nhiều thứ tốt càng dễ mang tới tai nạn nghiêm trọng hơn, dù sao cũng là do lòng người tham lam.
"Đi thôi." Tư Thần vỗ vai cậu, nắm lấy tay cậu, tiếp tục đi xuống dưới núi.
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, thu tầm mắt lại, khóe mắt lại chạm tới thứ gì đó, không khỏi quay đầu đưa mắt nhìn, sau đó liền nhìn thấy ở một vách núi cách đó không xa có một loài thực vật mọc lên, lá cây xanh biếc, mọc ra vài trái cây có màu trắng, tựa như trân châu, giấu trong bóng tối, lại phát ra hào quang nhàn nhạt.
Sở Nghiễm Ngọc còn tưởng bản thân nhìn nhầm, lúc này kim điêu vẫn luôn bay trên không trung lại hạ xuống, nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Đây là Trân Châu Lộ, cây nhỏ như vậy, ngươi đào mang về đi."
"Trân Châu Lộ?" Cái tên này Sở Nghiễm Ngọc cảm giác hình như đã từng nghe được ở đâu, trí nhớ y rất tốt, rất nhanh đã nhớ ra rắn đen nhỏ và chim khách vì muốn cảm ơn chú Tần làm ổ cho mình, nên đã nhờ mình đưa cho chú Tần một chuỗi hoa quả màu trắng. Nhưng y nhớ những trái cây khi đó tuyệt không chói mắt như thế này.
Kim điêu giải thích, "Nước trong khe núi này có thấm ít nhiều nước suối trong núi, bụi cây Trân Châu Lộ này quanh năm được hấp thu nước suối, nên có linh tính nhiều hơn hẳn Trân Châu Lộ thông thường, có điều nếu chúng sinh trưởng cạnh dòng suối thì chắc chắn đã sớm bị người ta lấy đi rồi."
Sở Nghiễm Ngọc thấy rất có lý, trước kia y còn cảm thấy kì quái rằng nước suối kia tốt như vậy, xung quanh lại không có thực vật mọc lên, xem ra đã sớm có người hoặc là yêu tu đào đi mất rồi.
Y gọi Tư Thần lại, hai người cùng đào cây Trân Châu Lộ mọc rất nhiều quả từ trong khe núi này lên, Trân Châu Lộ bị đem ra ánh mặt trời, quả trắng bên trên giống như một viên ngọc trai vừa được lấy ra khỏi vỏ, mang theo ánh hào quang tuyệt đẹp, dưới ánh mặt trời lại làm cho người không khỏi sợ hãi.
Vừa nãy khi đang đào, còn có một khúc nhạc dạo ngắn, chính là không ngờ rằng sau bụi cây kia, phía sau khe núi lại có một con rắn độc ẩn mình, nếu không phải Tư Thần kịp phản ứng, thì chắc chắn đã bị cắn rồi, làm cho Sở Nghiễm Ngọc cũng sợ hết hồn, cảm thấy mình đúng là đã quá sơ suất, thứ đồ tốt này, chắc chắn cũng có những thứ khác ở bên cạnh rình, con rắn kia nếu vừa rồi thực sự cắn Tư Thần, y sẽ đau lòng chết mất, đương nhiên lời này y tuyệt sẽ không nói ra.
Cất Trân Châu Lộ xong xuôi, Tư Thần mau chóng xử lí con rắn dài tới gần hai mét này, định mang xuống dưới núi.
Sở Nghiễm Ngọc vừa ngửi thấy mùi máu tanh lại muốn nôn, thấy tật xấu này của mình chẳng giống ai, cứ như phụ nữ vậy.
Ba người cuối cùng cũng xuống dưới chân núi, đã sắp mười một giờ đêm, bởi sốt ruột muốn chữa khỏi bệnh cho Đường Viêm nên cũng không cắm trại trên núi, đi thẳng xuống dưới.
Đường Huyền đã gọi điện thoại về từ sớm, đoàn xe đi vòng quanh chân núi một vòng, mới đón được họ ở chân núi bên kia.
Chờ tới khi họ trở lại khách sạn thì đã là đêm khuya, sức khỏe Đường Viêm không chịu được, đã đi ngủ sớm. Đường Huyền đã hơn một ngày không được thấy người, liền tới phòng của cậu ngay lập tức.
Sở Nghiễm Ngọc hai ngày nay không được ngon giấc, còn là leo lên leo xuống núi, cơ thể mệt rã rời chịu không nổi, ném đồ xuống liền muốn thiếp đi ngay.
"Ăn gì đã rồi hãy ngủ tiếp được không?" Tư Thần vừa ôm lấy y, vừa thay quần áo trên người cho y, ở trong núi lâu như vậy, áo khoác đã sớm bẩn không nhìn được hình dáng, trên người chắc chắn cũng chỉ toàn là mồ hôi.
"Buồn ngủ." Sở Nghiễm Ngọc thực ra hơi đói bụng, dạ dày không thoải mái lắm, nhưng tất cả những điều này gộp lại cũng không thể thắng được sự mệt mỏi uể oải nghiêm trọng đến từ cơ thể, lúc này y chỉ muốn ngủ mà thôi.
Tư Thần đau lòng, hôn lên môi y một cái, cũng không quấy rầy y, cởi quần áo cho y rồi bế người vào phòng tắm, dịu dàng nhẹ tay tắm sạch cho y.
Sở Nghiễm Ngọc có lẽ đã quá mệt mỏi nên cả quá trình đều không tỉnh lại, Tư Thần bế y ra đặt lên giường, ngay cả tư thế ngủ cũng là anh điều chỉnh, y hoàn toàn không phản kháng lại chút nào, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Tư Thần mặc áo ngủ cho y, lại nhìn thấy đường vằn trên bụng y lại có chút thay đổi, ba cánh hoa hình như hơi hé mở ra một chút, màu cũng hồng hơn, nhưng vẫn ở trong ranh giới cũ. Anh nhíu mày, chụp một bức ảnh gửi về nhà.
Bác sĩ nhà họ Tư xem xong, tỏ ý ông cũng không thể nhìn ra được đã có chuyện gì xảy ra với đối phương chỉ thông qua việc xem một bức ảnh, chỉ có thể bảo anh lúc nào rảnh hãy mang người về nhà kiểm tra một lượt.
"Đúng rồi, phu nhân và lão gia nghe nói vị kia nhà cậu không thoải mái, cũng đang hỏi thăm tôi xem tình hình thế nào." Bác sĩ nói.
"Ông nói với họ rồi?" Tư Thần hơi cau mày.
"Chưa nói, nhưng họ nghe nói mấy ngày nay cậu gọi điện về đều vì chuyện này nên hỏi tôi, tôi cũng đâu biết vị kia nhà cậu xảy ra chuyện gì? Cũng không có gì để nói cả." Bác sĩ nhún vai.
Tư Thần trầm mặc, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho họ sau, cảm ơn."
"Đừng khách khí." Bác sĩ dặn thêm hai câu, khi bệnh nhân không thoải mái thì nên chăm sóc thế nào, nên ăn gì, rồi cúp máy.
Tư Thần nhìn bụng y thêm một lúc nữa, rồi lên giường ôm người vào trong lòng. Sở Nghiễm Ngọc khi ngủ mặt mày tương đối nhu hòa, đặc biệt sau khi ngủ say, không cần biệt Tư Thần làm gì, y cũng sẽ không phản kháng, nhìn rất ngoan, thế nhưng Tư Thần biết tính tình người này mãnh liệt bao nhiêu, đừng nhìn lúc nào y cũng trưng nụ cười hiền hòa ra, cũng chưa bao giờ nổi nóng, không dễ tức giận với người khác mà nhầm, thực ra y giấu toàn bộ ngạo khí vào trong xương, người khác không thấy được mà thôi, một khi có người dám làm nhục ngạo khí ấy, y nhất định bắt kẻ kia phải đánh đổi bằng cái giá đắt...
Sở Hạo chính là ví dụ tốt nhất, mặc dù bây giờ gã vẫn chưa bị báo ứng gì, nhưng Tư Thần thấy rất rõ ràng, tên cặn bã lúc này đắc ý bao nhiêu, đến cuối cùng sẽ càng ngã thảm bấy nhiêu, Sở Nghiễm Ngọc không phải là người bị người ta tát má trái sẽ chìa má phải ra cho người ta tát tiếp, nhưng cho dù tính cách y luôn giấu đi sự hung hăng như vậy, thì Tư Thần vẫn yêu y tới khó có thể kiềm chế nổi...
Sáng hôm sau, Sở Nghiễm Ngọc bị cơn đói làm cho tỉnh ngủ, khi mở mắt liền nghe thấy tiếng ục ục bụng sôi vang, y nhịn không được đưa tay xoa xoa bụng, cảm thấy nếu mình cứ thế này mãi, sớm muộn gì cũng sẽ thành một tên béo ị.
Tư Thần đúng lúc đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng một cái khay, bên trên có cháo và mì, và cả một đĩa trứng xào cà chua do anh tự tay làm, còn chưa tới gần, mùi hương chua ngọt kia đã bay tới, Sở Nghiễm Ngọc càng thấy đói hơn, theo phản xạ có điều kiện, y nuốt nuốt nước miếng.
"Em đi rửa mặt trước đi, đồ ăn sẵn đây rồi." Tư Thần đặt khay lên bàn, giơ tay xoa đầu y, cầm quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn đặt bên cạnh.
Sở Nghiễm Ngọc hất cái tay đang xoa đầu mình như vò đầu cún con kia ra, đưa tay lấy quần áo, lại không nhịn được ngáp một cái, cảm thấy như vậy thật không được, ngay cả động tác mặc quần áo cũng chậm đi nửa nhịp.
Tư Thần thấy y vừa buồn ngủ vừa đói bụng, đau lòng chịu không được, liền cầm quần áo mặc vào cho y, còn ôm người đến bên giường, đi dép lê vào cho y rồi mới lại ôm vào trong phòng tắm, phục vụ chu đáo không kể xiết.
Sở Nghiễm Ngọc nhận lấy bàn chải đã có sẵn kem đánh răng anh đưa, vô cùng hài lòng với thái độ phục vụ này.
Ăn sáng xong, Tư Thần còn đang thu dọn đồ, Đường Viêm đã gõ cửa, hiển nhiên đã nghe anh mình kể lại chuyện xảy ra trên đoạn đường họ đi trên núi, thiếu gia nhỏ họ Đường luôn ẩn chứa một trái tim trung nhị liền cảm thấy vừa áy náy vừa hâm mộ, sắp phát điên cuồng lên rồi.
"Sức khỏe tôi nếu có thể thật sự khỏe lên thì tốt rồi!" Đường Viêm vốn không có nhiều cảm thụ lắm, dù sao đã nhiều năm như vậy rồi, cậu đã không còn hy vọng để rồi thất vọng nhiều hơn, tâm tính đã sớm bị trải phẳng, trước kia nghe nói Sở Nghiễm Ngọc có cách chữa cho mình, tuy cậu tin bạn nhưng cũng không dám hy vọng gì nhiều, chỉ sợ nỗi thất vọng quá lớn sau này sẽ làm bản thân khó có thể chịu nổi, nhưng giờ khắc này cậu lại mong mình có thể khỏe lại, có thể cùng họ đi mạo hiểm, tìm hiểu nhiều chuyện, nhiều thứ mới mẻ hơn trên thế giới này, vừa nghĩ đã cảm thấy thật đặc sắc, thú vị.
"Nhất định sẽ khỏe lên thôi." Sở Nghiễm Ngọc giơ tay gõ gõ trán cậu, vừa mới cơm nước xong, trong miệng lại cảm thấy muốn ăn thêm gì đó, liền không nhịn được mà lấy trái cây kim điêu đã hái ra, bảo Tư Thần rửa sạch cho mình.
"Đây cũng là mọi người hái trên núi xuống sao?" Đường Viêm nhìn mà hai mắt sáng lấp lánh, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng họ phải đối mặt với hiểm ác, gần như bị nguy hiểm bức tới đường cùng, cuối cùng có thể đánh bại lũ khỉ đáng ghét kia, đoạt được bảo vật.
Sở Nghiễm Ngọc mặc kệ tên bệnh trung nhị này, cầm một trái nhét vào miệng, ậm ừ qua loa một tiếng, đôi mắt lại hơi nheo lại vì được ăn tới thoải mái.
Đường Viêm trông thấy mà thèm, không nhịn được mà hỏi: "Tôi ăn một quả có được không?"
Sở Nghiễm Ngọc hếch cằm ra hiệu, "Ăn đi, mùi vị cũng không tệ lắm đâu." Vừa nói vừa nhét thêm một quả vào miệng, còn tiện tay ngắt một quả, trở tay nhét vào miệng Tư Thần đang đứng sau ghế sofa.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tư Thần được y đút đồ ăn cho, có phần được yêu mà sợ, khom lưng đỡ lấy trái cây, ăn vào trong miệng, sau đó còn hôn lên đầu ngón tay của Sở Nghiễm Ngọc.
Đường Viêm cũng cầm một quả nhét vào trong miệng, vô cùng vui vẻ nhai nhai nhai...
Sau đó, hai người cùng biến sắc, suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Chua quá rồi!
Đường Viêm giật cả mình, há miệng thở hai cái, lại nhanh chóng uống nước ực một cái, cảm thấy răng mình vào thời khắc ấy đã suýt bị chua tới rụng rời rồi!
Đường Huyền bước vào đúng lúc này, thấy cậu uống nước vội như vậy, liền bước nhanh tới, "Sao em uống nước nhanh thế, cẩn thận chút nữa không chịu nổi."
"Sao thế, cái vẻ mặt kia của hai người là sao? Ăn không ngon?" Sở Nghiễm Ngọc không hiểu, quay đầu nhìn hai người, chẳng lẽ là quá ngọt?
Vẫn là định lực của Tư Thần tốt, rất nhanh đã hòa hoãn sắc mặt, nhìn nhìn mấy trái cây vừa mới nuốt vào bụng xong, mặt lại không đổi sắc đáp: "Cũng không tệ lắm." Diễn xuất đúng là cấp bậc ảnh đế rồi! Anh với vợ mình cũng đúng là chân ái thực sự!
"Ừ, chỉ là hơi bị ngọt rồi, chua thêm chút nữa ngon hơn." Sở Nghiễm Ngọc vừa nói vừa ăn thêm một quả, còn bắt chuyện với Đường Huyền mời hắn nếm thử, chỉ là ngay cả y cũng chưa kịp phản ứng, rõ ràng trước kia y thích nhất là đồ ăn mang vị ngọt, ghét nhất là ăn chua.
"Vẫn là thôi đi, anh tôi không thích ăn đồ ngọt đâu." Đường Viêm nhanh chóng từ chối hộ anh mình, còn trái lương tâm nói thứ kia ngọt... Cái thứ chua tới mức có thể làm răng rụng ra này, vì giữ thể diện cho Sở Nghiễm Ngọc, cậu mới mạnh mẽ nuốt xuống đã là không tồi rồi, tốt nhất là không để cho anh mình cũng phải nếm trải hương vị như địa ngục này...
Tư Thần nhịn vị chua đến tận chân răng này, trong lòng lại thêm lo lắng, hay là sức khỏe Nghiễm Ngọc thực sự xảy ra vấn đề gì rồi, ngay cả vị giác cũng bị ảnh hưởng.
Mọi người cũng không ở lại trong khách sạn lâu, rất nhanh đã xuất phát từ tỉnh H, đi ngang qua Lan thành cũng không về nhà mà đi tỉnh N luôn.
Tỉnh N nổi danh là tỉnh có nhiều suối nước nóng lớn, bởi vì số lượng và chất lượng suối nước nóng đều đứng đầu trong nước nên rất nổi riêng. Nhưng cỏ chích dương cũng không phải suối nào cũng mọc lên, nên muốn tìm được cỏ chích dương trong số nhiều suối như vậy cũng thật sự không dễ dàng.
Kim điêu mặc dù biết một nơi có, nhưng cũng không có vị trí cụ thể, dù sao việc tu luyện của nó cũng chưa dùng tới thứ này. Mọi người đành phải ở lại trong một khu resort suối nước nóng ở tỉnh N trước, kim điêu lại bay đi thăm dò vị trí cụ thể cho mọi người, nó có quen bạn bè ở đây.
Kim điêu đi rồi, mọi người cũng không còn việc gì, Đường Viêm liền mời Sở Nghiễm Ngọc đi tắm suối nước nóng, bởi từ nhỏ cơ thể cậu đã mang hàn khí nên tắm suối nước nóng là chuyện thường tình, đặc biệt là khi mùa đông tới, cậu luôn cảm thấy đau đớn từ tận trong xương ra, cơ thể sẽ theo thói quen co lại một cục, ngâm mình trong suối nước nóng mới có thể giúp cậu dễ chịu hơn một chút.
Hiếm có lúc lại có chuyện có thể làm cho cậu thấy hứng thú, Sở Nghiễm Ngọc vui vẻ đồng ý, cầm áo tắm, cùng cậu đi tắm suối nước nóng.
Bởi vì Đường Viêm vẫn không thể để bị nhiễm một chút gió lạnh nào nên họ chỉ có thể ngâm trong nhà. Hai người ngâm trong suối nước nóng, Đường Viêm thấy thoải mái hơn nhiều, Sở Nghiễm Ngọc thì ngâm tới mức ngủ gà ngủ gật.
Đường Viêm bên cạnh bất đắc dĩ: "Sao cậu lại thích ngủ như vậy chứ, tôi nhớ trước đây cậu đâu có như vậy đâu?"
Sở Nghiễm Ngọc lắc lắc đầu, muốn lắc cơn buồn ngủ kia đi, nhưng càng lắc hình như càng buồn ngủ hơn...
"Tôi cũng không biết nữa, gần đây luôn cảm thấy rất dễ buồn ngủ, lại còn mệt nữa, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra." Sở Nghiễm Ngọc dần dần cũng bắt đầu hoài nghi có phải là mình không bình thường hay không, nhưng y đã kiểm tra toàn thân ở bệnh viện Lan thành dưới sự giám sát của Tư Thần, hoàn toàn không hề phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, thế nên y cũng rất nghi hoặc. Mặt khác, y lại nhớ tới chuyện mình bị Sở Hạo giết chết, lại sống lại một cách kì dị, đồng thời còn không bị thương chút nào, chẳng lẽ tình trạng của y bây giờ là có liên quan tới chuyện kia?
Đường Viêm đột nhiên nghĩ ra, đôi mắt to nhìn trên nhìn dưới, lướt qua lướt lại, cười hì hì nói: "Vụ này của cậu sao nghe cứ như mang thai ấy nhỉ, thích ngủ lại ghét mùi tanh, còn không phải là đã có bấy bi thật đấy chứ?" Còn thích ăn chua như vậy...
"Biến biến, tôi là đàn ông mang thai kiểu gì? Muốn mang thai thì cậu có cho tôi xem thử chút xem nào." Sở Nghiễm Ngọc lườm cho cậu một cái, căn bản không coi lời của cậu là chuyện to tát gì.
Đường Viêm nghe xong mà trợn mắt trắng, cười nói: "Tôi mang thai thế nào? Muốn cũng phải là tôi làm với phụ nữ, phụ nữ nếu có thể làm tôi mang thai, vậy thì tôi đúng là của hiếm vật lạ trên đời luôn rồi."
Sở Nghiễm Ngọc bị cậu chọc tới tức cười, có điều nghĩ lại lại phát hiện người này thế mà căn bản lại không hề nhận ra ý đồ của anh trai mình, trong nhất thời y liền thắp cho Đường Huyền một ngọn nến, đồng thời lại muốn xem chút kịch vui, xem người ta theo đuổi người trong lòng, người trong lòng lại có đầu óc chậm chạp, cũng thú vị lắm chứ.
Tư Thần đúng lúc bưng hoa quả vào, nghe thấy đối thoại của hai người, nhớ tới bác sĩ cũng đã từng nói lời tương tự...
Có điều Tư Thần tuyệt đối là một vị nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, thế nên căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện đàn ông lại mang thai gì đó, mà chỉ hoài nghi có thể trong người vợ mình có thứ gì đó xuất hiện, nên mới tạo ra triệu chứng giống mang thai thôi.
Đương nhiên những lời này anh không hề nói ra, ngồi vào suối nước nóng, đưa đồ ăn cho Sở Nghiễm Ngọc. Hoa quả anh bưng tới đều có vị chua ngọt, Sở Nghiễm Ngọc gần đây rất thích.
Khi trời hơi muộn, kim điêu đã trở lại từ trong núi, trong miệng còn ngậm theo vài hạt giống cây, bảo Sở Nghiễm Ngọc mang về gieo trồng. Sở Nghiễm Ngọc biết thứ nó mang về chắc chắn đều là đồ tốt nên vui vẻ đồng ý.
Kim điêu đã hỏi được đường tới và vị trí cụ thể, Sở Nghiễm Ngọc vẫn lấy iPad ra, tập hợp lại mấy địa danh cho nó xem, cũng có thể xác định được con đường và vị trí cụ thể trên bản đồ điện tử, cứ vậy, sau khi họ vào núi sâu rồi, cũng không đến nỗi phương hướng cũng không thể tìm ra được.
Đường Huyền cũng đã bảo người chuẩn bị việc nấu thuốc sau khi có được cỏ chích dương, lại bảo Đường Huyền tạm thời cứ ở lại trong resort suối nước nóng chờ, họ về rồi sẽ lập tức chữa bệnh cho cậu.
Đường Viêm tiễn họ tới cửa, lo âu nhìn họ: "Mọi người nhất định phải cẩn thận đấy, nếu như mấy thứ kia thực sự không thể lấy được thì thôi, nhưng nhất định phải an toàn quay trở lại."
Tâm tình Đường Huyền thực ra đang hơi kích động, hắn giơ tay ôm cậu vào lòng, trầm giọng đáp: "Bọn anh nhất định sẽ mang đồ về, yên tâm ở lại đây chờ bọn anh, có được không?"
Đường Viêm chôn mặt trên vai hắn, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu, vẫn lặp lại câu nói cũ: "Các anh nhất định phải an toàn trở về."
"Được." Đường Huyền cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu một cái rồi mới buồn người ra, lên xe.
Sở Nghiễm Ngọc ngồi trên xe vẫy tay với cậu, xe rất nhanh đã bon bon chạy đi.
Tỉnh N bởi có tài nguyên du lịch phong phú nên giao thông thông suốt, tới tận sâu trong ngọn núi lớn cũng vẫn có quốc lộ ngay sát vách, họ còn mang theo vài vệ sĩ ngồi xe đi cùng, sau khi lái xe tới vị trí gần nhất kia thì để vệ sĩ trông xe, còn ba người họ thì đi về phía núi.
Nơi cần tới lần này cần đi xa hơn, họ xuất phát ban ngày, tối lại ở qua đêm trong núi sâu một buổi, ngày hơ sau khi sắc trời vừa sáng, họ lại bắt đầu khởi hành, mãi cho tới tận lúc chiều hôm đó sắc trời đã tối đen, thì cuối cùng cũng tới được đích.
"Cuối cùng cũng tới rồi." Sở Nghiễm Ngọc chính là người mệt nhất trong cả ba người, khoảng thời gian này, y sâu sắc cảm nhận được khuyết điểm trên cơ thể mình, lòng tự tôn của đàn ông thực sự lại bị đả kích một lần nữa, trong lòng thầm thề rằng khi về nhất định phải rèn luyện thật tốt.
Đường Huyền đi trước một bước, thấy phía trước có một phần đất bằng phẳng hơn những nơi khác, bên trên có những hồ nước xen kẽ lốm đốm, lớn thì có diện tích vài mẫu, nhỏ thì chỉ có thể vừa đủ cho một hai người, hơi nóng từ trong hồ nước bay lên, cả khe núi dường như cũng bị thứ hơi nóng này bao phủ.
"Sắc trời muộn rồi, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, mai rồi lại đi xuống xem một chút." Tư Thần nhìn khe núi bốc hơi nóng mà cau mày, trực giác nói cho anh biết những hồ nước đen như mực này có thể gây ra nguy hiểm.
Đường Huyền quả thực hận không thể lấy đồ rồi xuống núi, nhưng cũng may hắn là một người lí trí, hít sâu một hơi đè tâm trí đang lo lắng xuống, đồng ý với quyết định của Tư Thần, có điều vẫn quay đầu lại nhìn mấy lần, lần cuối cùng khi quay đầu lại, hắn cảm thấy trong hồ nước cực lớn kia hình như có thứ gì đó lóe lên ánh sáng màu bạc, nhưng chờ tới khi hắn quay đầu nhìn lại một lần nữa, thì lại chẳng phát hiện ra thứ gì, ngay cả chút gợn sóng cũng không, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Sở Nghiễm Ngọc đã rất mệt lại còn buồn ngủ, Tư Thần liền đi căng lều trước, để y đi nghỉ ngơi, chờ nấu xong cơm mới gọi người dậy ăn một chút.
Sở Nghiễm Ngọc dụi dụi mắt, ngủ một giấc xong tinh thần cũng đã tốt hơn, đi ra còn trêu ghẹo anh, "Tôi mơ thấy trong nhà chúng ta có nuôi một bé con, rất đáng yêu, còn biết gọi ba nữa, chỉ là không thấy rõ hình dáng, không biết có giống tôi hay không."
Tư Thần dịu dàng cười, "Chắc chắn sẽ giống em, giống em mới ưa nhìn."
Sở Nghiễm Ngọc nhất thời bị anh chọc cười, "Tôi chỉ mơ thôi mà, anh còn tưởng thật sao." Vừa nói vừa ngáp một cái, chuẩn bị ăn cơm xong rồi lại ngủ tiếp, có vẻ ngày mai còn rất bận.
Tư Thần nghe y nói như vậy thì trong lòng cũng hơi tiếc nuối, nếu như họ thật sự có một đứa con trai thuộc về họ thì tốt rồi, có dòng máu của anh, lại có vẻ ngoài giống Nghiễm Ngọc nhà anh, vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng thông minh đáng yêu.
Nếu quả thực có được một bé con như thế, bé nhất định sẽ nhận được sự cưng chiều đứng thứ hai thế giới này.
Còn được cưng chiều bậc nhất, đương nhiên là Nghiễm Ngọc nhà anh rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Bánh bao nhỏ: Hai ba ba đúng là ngốc chết, sao vẫn chưa phát hiện ra bé vậy, bé chơi trốn tìm mà không ai tìm ra được bé, thật nà mệt mỏi quá nha~