• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết đến nhà họ Tư có nhiều người tới vô cùng, chiến hữu của ông cụ, cấp dưới cũ, dù đều đã là các ông cụ tuổi đều đã cao nhưng hàng năm vẫn không quên tới chúc Tết lão lãnh đạo này, ngoài ra còn có cả đồng nghiệp của Tư Hưng Quốc, chú ba, chú tư, ngày đó Tết đến, chú tư và những người làm việc bên ngoài đều trở về đoàn vụ, đây là yêu cầu của ông cụ đối với mọi người trong nhà.

Người trong nhà đông đủ, chiêu đãi khách đến cũng là chuyện bình thường, Tống Lan Phục làm đương gia chủ mẫu đương nhiên không thể thiếu, bà lại có ý định bồi dưỡng Sở Nghiễm Ngọc, dẫn y đi làm quen nhiều người hơn, thế nên Sở Nghiễm Ngọc đến Bắc Kinh rồi cũng theo đó mà trở nên bận rộn.

Tư Thần thì lại không có việc gì, vì vậy liền trông con và chuẩn bị thức ăn cho hai người đang mang thai trong nhà.

Tư Cẩm Trình thấy anh hai dáng người cao lớn kia của mình, không phải là bế con không buông tay thì cũng là bận bịu trong phòng bếp, cảm thấy rất kì ảo, không khỏi bóc phốt với anh ba của cậu, "Bây giờ anh hai biến thành vú ba rồi, kết hôn thật đáng sợ."

Tư Diệu liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Em yên tâm, chờ em tốt nghiệp xong, chẳng mấy chốc là sẽ có cơ hội thôi."

Tư Cẩm Trình run tay, cậu chợt nhớ, gần đây anh ba đã bắt đầu có người yêu, tuy rằng nhà họ còn mấy anh em, nhưng tuổi tác đều cách biệt không xa, nghĩ cũng biết mình sớm muộn gì cũng phải đi lên con đường này, anh hai có thể kiên trì tới tận hai mươi sáu tuổi cũng không yêu đương, đó là anh dám cố chấp với ông nội tới cùng, thế nhưng cậu thì không dám, mấy người anh trai chắc chắn cũng không dám, a... cuộc đời này sao lại gian nan như vậy.

Cậu quay đầu lại đưa mắt nhìn hai người chị dâu của mình, tính chị dâu cả nhu nhược không thể nào làm cậu thấy thích thú, nhưng người như chị dâu hai, vẫn thật thú vị, cậu muốn sau này cũng có thể tìm được một người không tồi như vậy.

Tư Diệu giúp người hầu dọn bàn xong, quay đầu thấy em trai ngốc đã trộm liếc chị dâu, nhất thời giật mình không nhẹ, đi tới đánh cho cậu một cái, "Nghĩ cho cái mạng nhỏ của em đi, sau này đừng ở gần chị dâu hai quá, cẩn thận anh hai diệt em." Nói xong còn giơ giơ nắm đấm của mình, trong nhà anh hai là người có nắm đấm cứng nhất.

Hơn nữa đừng nhìn chị dâu hai nhà họ cả ngày cười tủm tỉm, thực ra rất lợi hại, em trai ngốc nếu thật sự tìm một người như vậy về, còn không bị gặm tới xương không còn một mẩu hay sao.

Tư Cẩm Trình quả nhiên sợ rồi, nuốt nước bọt, vừa quăng suy nghĩ này sau gáy, vừa đi về phía sau nhà, nói lảng sang chuyện khác: "Em đi xem mấy đứa kim điêu, chị dâu lần trước đã nói có thể mang kim điêu ra ngoài chơi, thật quá tốt rồi!"

Sở Nghiễm Ngọc lần này tới Bắc Kinh, vẫn mang theo các tiểu yêu tinh đi, chỉ là lần trước họ vội, chưa có thời gian mang chúng ra ngoài chơi, thế nên lần này Tư Cẩm Trình muốn mang kim điêu ra ngoài chơi, y liền đồng ý. Tư Cẩm Trình tuy rằng vẫn còn trẻ con nhưng thật ra vẫn rất đáng tin, kim điêu ra ngoài chơi cùng cậu, cũng không sao cả.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh khi ta đang bận rộn, mãi tới tận ngày ba mươi Tết, người đến cũng vãn dần, Sở Nghiễm Ngọc rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một chút. Một nhà chú tư và hai người em trai làm việc ở ngoài đều đã trở về, đúng lúc ăn cơm giao thừa, mọi người náo nhiệt tới tận tối.

Sở Nghiễm Ngọc cũng ăn cơm cùng họ tới tận tối, cuối cùng cũng dọn bàn, y cảm thấy vô cùng uể oải. Tống Lan Phục đau lòng nói: "Đi nghỉ ngơi đi, năm nào trong nhà ăn Tết cũng thế này đấy, mấy người này cứ để họ ầm ĩ tới sáng mai luôn đi, có việc quản gia sẽ làm, con đừng bận tâm."

"Vậy con đi nằm một chút, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm đi." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, cũng không từ chối.

"Đi đi, Cầu Cầu đang ở trong phòng ngủ của mẹ rồi, có người trông, không phải lo."

"Vâng."

Sở Nghiễm Ngọc mấy ngày nay mệt muốn chết, y mơ hồ cũng nhìn ra được dụng ý của Tống Lan Phục, tuy rằng y cũng không thể khiến cho tất cả mọi người đều tiếp thu thân phận nam thê của mình nhưng tâm ý của mẹ, y sẽ không lãng phí.

Xả nước ấm tắm, suýt chút nữa y đã ngủ quên trong bồn, thật vất vả mới nằm được lên giường, gần như vừa nhắm mắt vào đã ngủ ngay. Chờ tới khi Tư Thần mang một thân đầy mùi rượu trở về phòng, thấy y đã ngủ say hoàn toàn.

Bộ dáng Sở Nghiễm Ngọc khi ngủ trông rất ôn hòa, hoàn toàn khác với cảm giác mạnh mẽ sau khi ngủ dậy, nằm trên gối của anh, trong chăn ga của anh, mái tóc mềm mại xõa tung, toàn thân đều là của anh.

Tư Thần nhìn một chút, trong lòng bỗng có kích động, muốn cúi đầu hôn mạnh lên môi y, sau đó hoàn toàn chiếm lấy y.

Có điều suy nghĩ này vẫn là bị anh cưỡng chế kìm xuống, anh bị rượu làm nóng tới thần trí có chút mơ hồ, bỗng nhiên thầm nghĩ: Mấy ngày nay vợ đều mệt mỏi rồi, không nên quấy rầy y mới đúng, phải cho vợ nghỉ ngơi thật tốt.

Người uống say hoặc là không có lí trí, hoặc là lại đặc biệt "cố chấp" trên một số phương diện, Tư Thần tuy ngày thường trông rất trầm ổn nhưng say rồi thực ra cũng không khác mấy con ma men khác, mà cố chấp lớn nhất trong lòng anh bây giờ, chính là - không nên quấy rầy vợ nghỉ ngơi, tuyệt đừng quấy rầy vợ nghỉ ngơi...

Thế nên chờ tới ngày hôm sau, Sở Nghiễm Ngọc tỉnh lại, thấy Tư Thần đang nằm trên thảm trải sàn cạnh giường, cơ thể cao lớn dán vào bên giường, cũng không biết là bởi nhiệt độ thấp hay bởi thảm không đủ lớn mà nhìn có chút đáng thương.

"Sao anh lại ngủ ở đây." Sở Nghiễm Ngọc bất đắc dĩ nhìn một chút, dùng chân trần cọ cọ lồng ngực anh, thấy người còn chưa tỉnh liền cúi xuống nắm lấy mũi anh.

Tư Thần ngủ vốn rất cảnh giác, có điều có lẽ là bởi hơi thở của vợ quá quen thuộc, hồi lâu sau, anh mới miễn cưỡng mở mắt ra từ trong ma trảo quấy rầy của vợ, có điều người vẫn hơi mơ hồ sau khi say.

"Sao anh không lên giường ngủ?" Sở Nghiễm Ngọc ngồi trên giường, mỉm cười cúi đầu nhìn anh.

Tư Thần trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn chút, cũng nhớ ra suy nghĩ khi uống say tối hôm qua, có điều không muốn bôi đen hình tượng của bản thân trước mặt vợ, anh trầm mặc không nói câu nào.

Người trước mặt mình đứng lên, Sở Nghiễm Ngọc lập tức ngửi thấy được mùi rượu trên người anh, cũng đã hơi hiểu ra, cười khẽ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ mặt anh, cười nói: "Em không ngại anh quấy rầy em đâu, thật đấy."

Tư Thần ừ một tiếng, quay người vội đi vào trong phòng tắm, muốn rửa sạch "chứng cứ" trên người.

Sáng mùng một đầu năm trong nhà thật an tĩnh, dù sao tối qua mọi người náo loạn cả đêm, sáng ngủ bù cũng là chuyện bình thường.

Sở Nghiễm Ngọc ngủ một đêm, thấy hơi đói bụng, Tư Thần biết y sáng sớm sẽ đói, liền tắm thật nhanh, trực tiếp xuống tầng làm bữa sáng cho y.

Nhóm người hầu đã nghỉ làm vào đêm ba mươi, bát đũa hôm qua mọi người ăn vẫn chưa có ăn dọn, người hầu cũng phải về quê ăn Tết, mấy ngày nữa mới trở lại, vì vậy cơm nước trong mấy ngày này người trong nhà đành phải tự giải quyết.

Tư Thần cũng chẳng có tâm tư đâu nấu cơm cho cả nhà, ngoài bữa sáng của Sở Nghiễm Ngọc ra, anh chỉ làm cho Tư Cầu Cầu và chị dâu, còn phần của những người khác, cũng chỉ có thể nhờ mẹ Tống, thím ba thím tư dậy rồi làm.

Tư Thần nấu cháo khoai ngọt cho Sở Nghiễm Ngọc, Sở Nghiễm Ngọc nếm thử một miếng, thấy rất ngon. Tư Thần hôn một cái lên môi y, cảm thấy đúng là ăn rất ngon, lúc này mới bưng tới viện của chị dâu.

Khi Tống Lan Phục ngủ dậy, thấy hai người đã ngồi ăn sáng trong phòng thì cười nói: "Sao dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa đi."

"Ngủ không được nên phải dậy thôi ạ, Cầu Cầu đã dậy chưa mẹ? Tối qua không làm phiền tới mẹ chứ?" Sở Nghiễm Ngọc mời bà ngồi xuống cùng ăn sáng, tối qua y quá mệt, Tư Thần uống say ngủ luôn cạnh giường, thế nên bé đáng thương Tư Cầu Cầu bị hai ba ba quên mất, ngủ trong phòng của bà nội cả đêm.

"Ngoan lắm, cả tối cũng chỉ đi tè một lần, mẹ đút chút sữa cho thằng bé là nhóc ngủ luôn, giờ còn chưa ngủ dậy." Tống Lan Phục nói tới cháu trai bảo bối, liền không thể dừng lại được, đây hẳn là căn bệnh chung của mỗi người làm bà, cho dù không ai nghe cũng phải nói, huống chi đây còn là đang nói chuyện với ba của thằng bé.

Sở Nghiễm Ngọc bảo Tư Thần múc một bát cháo cho bà, ngoài ra còn có cả sủi cảo nhỏ mà Sở Nghiễm Ngọc rất thích ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện hồi lâu.

Sáng ngày mùng một mùng hai trong nhà cũng vẫn rất thanh tĩnh, dù sao trong nhà cũng không có con gái, không có ai mùng một đầu năm tới nhà chúc Tết. Có điều mùng hai Tống Lan Phục phải cùng Tư Hưng Quốc về nhà họ Tống, hai người thím cũng phải về nhà mẹ đẻ, mấy đứa nhỏ cũng phải về thăm ông bà ngoại, vì vậy mùng hai trong nhà chỉ còn lại mấy người đàn ông, trọng trách nấu cơm liền rơi xuống trên người Tư Thần.

Cũng may người trong nhà cũng không nhiều, cả nhà họ ba miệng ăn với một ông cụ, những người khác đều đi cả. Vốn Tư Thần cũng cần về nhà ngoại nhưng nếu anh mà đi thì một nhà ba người cũng phải đi, hoàn cảnh nhà họ Tống tương đối phức tạp, Tư Thần liền bảo không đi nữa, anh không muốn Tết rồi còn có người nhằm vào Nghiễm Ngọc mà đánh giá, gây khó dễ.

Lúc này bỗng trong lòng Sở Nghiễm Ngọc thấy hơi xúc động, ngoài nhà họ Tư ra, y đã không còn nhà.

Ông cụ có lẽ là cũng hiểu đểm này, liền gọi một nhà ba người họ tới viện của mình, tuy ông cụ và Tư Thần đều không phải là người nói nhiều nhưng vẫn làm cho tâm tình của Sở Nghiễm Ngọc tốt lên.

Ăn cơm, Sở Nghiễm Ngọc vốn định ở lại bồi tiếp ông cụ, ông cụ lại mở lời trước: "Ra ngoài chơi một chút đi, mang theo cả thằng bé."

"Vậy ông nội ở một mình..."

"Chút nữa ta cũng sẽ ra ngoài một chút." Ông cụ vẫn luôn liên lạc với các chiến hữu của mình, dù sao tuổi này rồi, muốn tạo ra chuyện kinh thiên động địa gì đã không còn khả năng, thời gian còn lại cũng chỉ dùng để hoài niệm chuyện xưa cũ.

"Vậy thì được ạ."

Tư Thần lái xe chở vợ con, còn cả các yêu tinh nhỏ ra ngoài, đi tới vùng ngoại ô đã có dấu hiệu của mùa xuân đi dạo, hoặc đi ngắm vào danh lam thắng cảnh, người một nhà lại tiện chụp thêm nhiều bức ảnh, khi về sẽ cho vào trong album.

Sau khi họ đi rồi, ông cụ nhận một cuộc điện thoại.

Ông cầm điện thoại, từ đầu tới cuối cũng không nói gì, cuối cùng chỉ hỏi một câu, "Trốn thoát đã bao lâu rồi?"

Cúp máy, ông cụ khẽ thở dài một hơi, lần này họ đối phó với nhà họ Vưu, khắp mọi mặt đều đã chuẩn bị kĩ càng. Bên trên oán hận việc ác của nhà họ Vưu đã lâu, thừa dịp chuyện xấu của nhà họ Thái, liền rút một đám nhân viên của nhà họ Vưu ra, đồng thời dùng tội giết người bắt vài nhân vật chủ chốt của nhà họ Vưu, nhà họ Vưu tự biết chạy trời không khỏi nắng, rất nhiều người trăm phương nghìn kế nghĩ tới chuyện trốn thoát, nhưng đều bị kế hoạch họ đã chuẩn bị chu toàn bắt lại, chỉ để cho con chó điên Vưu tam kia chạy trốn mất, trong lòng ông cụ có dự cảm không tốt.

Cái gọi là nhổ cỏ tận gốc, nghe đúng là rất tàn khốc, nhưng đôi khi, người không chết thì ta sẽ phải chết, đương nhiên phải làm tới cùng.

Hơn nữa trong lòng ông cụ còn hơi nghi ngờ, có phải là chuyện bộ tộc kia của Nghiễm Ngọc có thể lưu lại huyết thống đã bị bên trên biết nên mới cố tình để lại lỗ hổng khiến cho Vưu tam có cơ hội trốn thoát...

Chỉ có điều đây mới là suy đoán của ông, bây giờ chuyện có thể làm ông đều đã làm rồi, chuyện còn lại, phải xem ý trời an bài ra sao.

Sang năm mới, trong nhà lại lần nữa náo nhiệt, Sở Nghiễm Ngọc và Tống Lan Phục bận trước bận sau, cũng quen rồi, chỉ là thỉnh thoảng thấy nhóc con trong bụng ầm ĩ tới lợi hại, cũng không biết có phải là do thằng bé biết mình sắp được ra nên hơi sốt ruột không.

Tống Lan Phục để cho y bận, thực ra còn có một lí do khác, đương nhiên đây cũng là ý của ông cụ, cũng là bởi bé hai sắp ra đời, không thể để người ta nhìn ra được sức khỏe của Nghiễm Ngọc có chỗ nào không ổn, người làm chính trị đâu có ai không phải là cáo già, chỉ cần có chút dấu vết, là có thể khiến cho người ta nhận ra điều gì đó.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân họ mạo hiểm để Nghiễm Ngọc về Bắc Kinh ăn Tết vào lúc này, cái gọi là úp úp mở mở, chính là xé toạc hết tất cả hành động của mình ra trước mặt người khác, như vậy ít nhất cũng không làm cho người ta muốn nghiên cứu, bởi hiếu kì hay nguyên nhân gì khác mà đi "vạch trần" bí mật họ muốn bảo vệ.

Bận một hồi liền bận tới Tết nguyên tiêu mười lăm, cuối cùng cũng không còn ai tới nữa.

Đêm nguyên tiêu, chú tư và hai người em họ khác làm việc ở nước ngoài cùng người nhà ăn một bữa cơm Tết nguyên tiên rồi lại sắp phải quay về bắt đầu làm việc, mọi người đều có tương lai của riêng mình.

"Mệt không, nghỉ ngơi một lúc đi, thời gian này vất vả cho con rồi." Trong nhà không còn ai, Tống Lan Phục vỗ vỗ tay Sở Nghiễm Ngọc, đứa nhỏ này gần đây trông gầy đi nhiều, Tống Lan Phục cũng vô cùng thương yêu.

"Không vất vả đâu ạ, vây con đi nghỉ trước, mẹ nếu có việc gì cứ gọi con." Sở Nghiễm Ngọc đúng là rất mệt, cho dù dùng đan dược của Bạch Hạc thì cũng không có tác dụng quá lớn, có lẽ là do bé con sắp ra đời, y thường xuyên thấy trướng bụng, hai chân đứng nhiều sẽ lập tức cảm thấy co giật đau đớn, còn thường xuyên bị vã mồ hôi, nhưng y vẫn cố nén, dù sao cũng là đàn ông, không thể yếu ớt như vậy.

"Đi đi, bao giờ ăn cơm tối sẽ gọi con."

Sở Nghiễm Ngọc lên giường nằm một lúc, Tư Thần bưng một bát canh tới, bảo y lót bụng trước đã.

Canh vịt mới nấu xong, Sở Nghiễm Ngọc ngửi mùi hương liền muốn chảy nước miếng, cười nói: "Canh này ăn vào xong chắc chắn sẽ càng đói hơn."

Tư Thần ngồi vào bên cạnh y, lót gối cho y, lại thổi nguội canh một chút, đút tới bên miệng y, rồi mới nói: "Sắp có cơm tối rồi, không cần chờ lâu đâu."

Sở Nghiễm Ngọc cười, ăn sạch sành sanh từng thìa canh anh đút.

Đêm nguyên tiêu mọi người ăn uống rất vui vẻ, Tống Lan Phục bảo Sở Nghiễm Ngọc cơm nước xong thì cứ về ngủ, Tư Cầu Cầu vẫn cho ở lại trong phòng bà, không ảnh hưởng tới ai cả.

Thực ra trong lòng mọi người cũng hơi nghi ngờ, Sở Nghiễm Ngọc không phải là phụ nữ, chiều cao mét tám, thoạt nhìn chẳng gầy yếu chút nào, mà Tống Lan Phục ban ngày kéo y đi tiếp khách tới nhà, tối lại chăm sóc như bệnh nhân, để cho y đi ngủ rất sớm.

Có điều Tống Lan Phục không nói nguyên nhân, mọi người cũng chỉ dằn nghi hoặc xuống dưới đáy lòng, cũng không có ai đi hỏi.

Qua đêm nguyên tiêu, ngày mười sáu, một nhà ba người Tư Thần lần nữa khởi hành về Lan thành.

"Có việc nhớ gọi điện về cho mọi người, nhé, đừng để mọi người lo." Tống Lan Phục không yên lòng dặn lại lần nữa.

Những người khác đều không hiểu lời này của Tống Lan Phục có ý gì, ngay cả Tư Hưng Quốc cũng nhìn vợ mình nhiều thêm một cái.

Ông cụ Tư lúc này tự mình đi ra, Tư Thần vội tới dìu ông.

Ông cụ nhìn mọi người một chút, nói với Tư Thần: "Con đi theo ta một chút."

Mọi người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ông cụ tự mình đi ra, là muốn nói với họ điều gì.

Tư Thần nghe lời đi theo ông sang một bên.

Ông cụ trầm mặc một hồi, nói chuyện Vưu tam đã chạy trốn cho anh biết. Tư Thần nghe xong thì trầm mặt, sau khi ông cụ câu thông với người bên trên, đã quyết định hành động trước, thực ra đã nói cho anh biết rõ chuyện đã xảy ra năm đó, anh liền biết rõ một khi Vưu tam này chạy thoát, an toàn của Nghiễm Ngọc sẽ bị đe dọa tới mức nào.

Ông cụ xoa xoa gậy chống, nói: "Đừng mang vẻ mặt đưa đám đó, chuyện nếu đã xảy ra, vậy thì phải chuẩn bị ứng đối thật tốt, nhớ kĩ mọi chuyện phải cẩn thận, tuyệt không thể lơ là."

Tư Thần gật đầu, "Con biết rồi, ông nội."

"Đi đi, ta tin con nhất định sẽ có thể bảo vệ tốt cho người nhà của mình." Tính tình của ông cụ luôn rất cứng rắn, đây là lần đầu ông nói ra lời như an ủi trấn an này, có điều trong lòng Tư Thần còn nghĩ tới chuyện này, căn bản không chú ý tới.

Khi về Lan thành, thời tiết đã dần ấm áp, dọc đường còn có thể thấy được từng ý xuân phục sinh.

Có điều, dù tiết trời đã ấm lên một chút thì đối lập đó không khí ướt át lại làm cảm giác âm lãnh như ngấm vào tận trong xương người, thời tiết này là dễ bị bệnh nhất nên cũng không ai dám sơ suất.

Sở Nghiễm Ngọc mặc khá nhiều quần áo cho Tư Cầu Cầu, bên ngoài còn trùm chăn nhỏ lên, đã sắp bị bao thành một quả cầu, Tư Cầu Cầu khá hoạt bát hiếu động, hơn nữa càng lớn sức lực cũng càng nhiều thêm, mới đầu bị bao chặt như vậy, còn rất không vui, luôn giãy giụa trong chăn, thấy ba vẫn cứ thờ ơ không động lòng thì cũng đàng hoàn lại, cuộn trong lòng ba để cho ba bế, trên bản chất mà nói, thằng nhóc này vẫn rất ngoan, cũng biết nghe lời.

Sở Nghiễm Ngọc thấy bé đàng hoàng lại rồi mới cười nói với bé: "Bé ngoan nghe lời, chút nữa sẽ bảo ba luộc trứng cho con ăn."

Cũng không biết có phải là do nghe được một chữ "ăn" hay không mà mắt thằng bé sáng bừng lên, càng ngoan ngoãn hơn, toét miệng phun bong bóng, chờ ba đút thức ăn ngon.

Đường về nhà vẫn cứ chậm rãi như thế, đến homestay lần trước đã ở lại khi về Lan thành, Tư Thần quyết định tối cũng sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, dù sao họ cũng không vội về.

Bà chủ homestay lại lần nữa tiếp đãi họ, đã có thể coi là khách quen, bà thuần thục chuẩn bị cơm tối và phòng, phục vụ vô cùng chu đáo.

Họ đi đường mất khoảng hai ngày rưỡi rốt cuộc cũng về biệt thự lớn ở Lan thành.

Chú Tần giống như những lần trước, cũng ra đón họ về nhà, chú đã để người hầu quét tước nhà cửa tới không nhiễm một hạt bụi từ sớm, hy vọng hai chủ nhân và chủ nhân nhỏ về nhà sẽ thấy vui.

"Chúng cháu đi lâu như vậy, trong nhà không có việc gì chứ."

Vào nhà, Sở Nghiễm Ngọc đầu tiên là xốc chăn của Tư Cầu Cầu lên một chút, thằng bé đã ngủ say, liền bảo Tư Thần đặt bé lên giường nhỏ, miễn cho chút nữa không ngủ đủ, lại bị đánh thức tới khóc nháo.

"Không có việc gì cả, cậu của thiếu gia và Tô tiên sinh đã về rồi, mấy ngày nay đều ở trong nhà, hôm nay lại ra ngoài, nói là gặp bạn cũ." Chú Tần giúp y cởi áo khoác bỏ xuống, sẽ có người hầu tới dọn.

"Vậy thì tốt rồi, nông trường bên đó thì sao." Sở Nghiễm Ngọc bưng một chén trà nóng, ngồi vào vị trí quen thuộc, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Lộ mùng bảy đã đi làm lại, người làm việc ở nông trường nghỉ Tết xong cũng đã trở lại cho dê bò ăn, lúc rảnh rỗi tôi cũng đã đến xem qua."

"Khổ cực cho chú Tần rồi, bởi những chuyện trong nhà này mà không thể để chú về Bắc Kinh cùng được." Sở Nghiễm Ngọc cũng rót cho ông một chén trà, áy náy nói.

"Không khổ cực, dù sao tôi cũng không có vướng bận, ăn Tết ở đâu cũng giống nhau cả." Chú Tần vài năm trước đã kết hôn, chỉ là vợ mất sớm, không kịp sinh được cho ông người con nào, sau này ông cũng không còn muốn tái hôn, đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước Tống Lan Phục chọn ông cùng tới đây với Tư Thần.

Sở Nghiễm Ngọc nghe xong lời này cũng không nói gì, ai cũng đều có chuyện đau lòng của riêng mình. Chỉ là rõ ràng nếu Tết chú Tần cũng về Bắc Kinh cùng thì mọi người sẽ cùng nhau náo nhiệt một chút.

Hết Tết, tất cả lại một lần nữa trở về quỹ đạo, công ty Tư Thần, anh đã không còn đi quản, anh đang cùng hợp tác với Thẩm Nguyên Khải, định đẩy mạnh sản phẩm điện tử trong công ty ra nước ngoài, hai người thường xuyên video call họp bàn với nhau, tạm thời vẫn chưa thể coi là quá bận.

Bởi lúc gần đi, ông cụ Tư nói tới chuyện kia, nên Tư Thần luôn có chút lo lắng, chỉ sợ Vưu tam trốn thoát sẽ làm gì đó với Nghiễm Ngọc, thế nên mỗi ngày anh đều dùng rất nhiều thời gian ở bên Sở Nghiễm Ngọc, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thời gian trôi qua rất mau, trong sự phòng bị tới gió cũng không lọt vào nổi của Tư Thần, đến cuối tháng, bé hai nhà họ cũng sắp tới lúc ra đời rồi.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Tư Thần cuối cùng cũng không còn quá luống cuống tay chân nữa, anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật từ trước, như là tiện tay cũng có thể lấy được quần áo trẻ em, bình sữa nhỏ vân vân, còn cố tình để trong phòng ngủ của mình một cái rương lớn. Bởi trong nhà có bé lớn Tư Cầu Cầu nên anh chuẩn bị những thứ đồ này, cũng không có ai nghi ngờ gì.

Ngoài ra, anh còn nói với Thẩm Nguyên Khải rằng gần đây có việc gấp cần phải xử lí nên việc hợp tác và mở cuộc họp mấy ngày này tạm dừng lại, làm cho Thẩm Nguyên Khải cũng phải hoài nghi có phải là anh đã chọn được một đối tác khác rồi không, vậy cũng không được, ông cụ trong nhà nếu có chuyện, còn phải kéo quan hệ thật tốt với cái tên họ Tư này, đương nhiên, chủ yếu chắc chắn không phải là Tư Thần, mà là phải kéo quan hệ với vợ anh mới đúng, trong lòng hắn rất hiểu điều này.

Chỉ có điều, ngày dự sinh từng ngày tới gần, bé con vốn luôn làm ầm ĩ tới lợi hại vẫn cứ không ra đời, Tư Thần gấp vô cùng, mà trạng thái của Nghiễm Ngọc bây giờ, những dụng cụ ở bệnh viện kia cũng không dùng được, hơn nữa họ cũng không dám đi bệnh viện cho người khác khám, anh không vội không gấp mới là lạ!

Sở Nghiễm Ngọc nhấp ngụm trà, trà là trà sâm Tư Thần pha, chỉ sợ y đột nhiên sinh con, thể lực không chịu nổi. Đặt chén trà lên bàn, lại thấy anh gấp như kiến bò chảo nóng, thì có chút buồn cười, lại có phần cảm động, y dù bận vẫn cứ ung dung nói đùa: "Sao người sinh con là em mà anh lại gấp thành như vậy? Không biết còn tưởng người sinh là anh đấy." Có thể đã là đứa thứ hai rồi nên trong lòng y cũng đã có thể điều chỉnh lại, bây giờ hoàn toàn không để ý tới chuyện nói thẳng mình mang thai mà sinh đứa nhỏ, dù sao đây cũng là chuyện giữa y và Tư Thần, không cần phải xoắn xuýt nhiều như vậy.

Tư Thần nghe xong đột nhiên có chút thất bại thở dài, "Anh thật hy vọng người sinh là anh." Như vậy ít nhất anh cũng không cần lo cho cả hai người.

Sở Nghiễm Ngọc không nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy càng cảm động hơn, làm thế nào bây giờ? Y thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy đời mình quả thực là

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng y cũng chút thẹn thùng, nói: "Lại giúp em pha thêm trà đi, không muốn uống trà sâm đâu, còn uống nữa em sẽ phát hỏa mất."

Tư Thần gật đầu, bưng chén trà của y chuẩn bị xuống tầng. Tư Cầu Cầu hôm nay cũng là nhờ chú Tần trông giúp, gần đây bởi lo Sở Nghiễm Ngọc đột nhiên sẽ sinh, nên đa số thời gian đều là chú Tần giúp trông bé, có điều mỗi lần pha sữa, chuẩn bị đồ ăn, Tư Thần vẫn muốn tự tay đi làm.

Lúc này cũng đã sắp đến trưa, đi làm chút thịt cho nhóc kia ăn đã.

"Bịch..."

Anh còn đang nghĩ tới chuyện này, chợt nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng vang nhỏ, anh quay lại thật nhanh, quả nhiên thấy Sở Nghiễm Ngọc đang nằm trên giường, hai tay nắm thật chặt lấy ga giường, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, mà nơi bụng của y lại có một vầng sáng trắng.

Tư Thần nhất thời muốn điên rồi, chén cầm trong tay không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng trực tiếp ném đi, muốn nhanh chóng chạy tới bên giường với vợ, lại nghĩ lúc vào cửa còn chưa đóng, vì vậy lại hoảng hoảng hốt hốt chạy lại đóng cửa.

Không giống với lần Tư Cầu Cầu được sinh ra, lần này Sở Nghiễm Ngọc tỉnh táo, chỉ là bây giờ y cũng không còn khí lực gì nhìn dị tượng trên người mình, cảm giác như bị rút gân rút xương kia vô cùng đau đớn, chỉ là y sợ bị người trong nhà nghe thấy nên vẫn luôn cắn răng chịu đựng.

Tư Thần đau lòng gần chết, lại không dám đưa tay ra chạm vào y, cuống quýt đưa tay mình tới, nói: "Nghiễm Ngọc, Tiểu Ngọc, em cắn anh đi, đừng tự cắn mình."

Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên không đồng ý, y cảm thấy bây giờ mình có thể sẽ cắn mất một miếng thịt trên tay Tư Thần xuống, vô cùng khó khăn lắc lắc đầu, nặn hai chữ ra khỏi hàm răng, "Khăn, khăn mặt..."

Tư Thần vội gật đầu, chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt ra, đỡ lấy đầu và cằm y, nhét vào miệng y.

"Nhịn thêm chút nữa là được rồi." Tư Thần không dám ôm người quá chặt, anh còn vã mồ hôi nhiều hơn cả Sở Nghiễm Ngọc, hai tay nắm lấy tay Sở Nghiễm Ngọc cũng run lẩy bẩy.

Ánh sáng trắng trên bụng Sở Nghiễm Ngọc giằng co rất lâu, mà cảm giác đau khổ này cũng như hình với bóng, nhiều lần y nghĩ mình có lẽ sẽ cứ vậy mà chết đi, nhưng nghĩ tới bé hai còn chưa ra đời, nghĩ tới tiểu Cầu Cầu ngoan ngoãn, nghĩ tới Tư Thần, y vẫn cứng rắn chống đỡ.

Thời gian trôi qua rất lâu, tới quá xế chiều, rốt cuộc có một quả cầu trong suốt nhô ra từ trong luồng sáng trắng, nó bay ra, Tư Thần trơ mắt nhìn, quả cầu kia tự động nằm bên cạnh ba ba, vô cùng yên tĩnh.

Cả người Sở Nghiễm Ngọc đang căng thẳng lập tức được nới lỏng, người cũng ngủ thiếp đi luôn, không kịp cả liếc nhìn bé hai nhà mình.

Lần trước y như vậy, Tư Thần còn tưởng rằng y chết rồi, sợ tới mức rơi cả nước mắt, lần này đã có kinh nghiệm, cũng không còn lo như vậy nữa, cẩn thận xếp người nằm theo tư thế thoải mái, sau đó đắp chăn kín lại, lau mồ hôi trên trán cho y, lúc này mới có tinh lực nhìn đứa con thứ hai.

Bé hai xem ra không linh động bằng Tư Cầu Cầu, vô cùng yên tĩnh, quả cầu trong suốt bên ngoài cơ thể bé cũng biến mất sau khi Tư Thần chạm vào, Tư Thần bế bé lên, bé hai không khóc nháo tí nào, đôi mắt không tâm tình gợn sóng nhìn anh.

Tư Thần hơi lo, không biết mắt của bé có vấn đề gì không, có điều phạm vi quan sát của trẻ nhỏ có giới hạn, hơn nữa có vẻ cũng chỉ có thể nhìn được màu trắng đen, anh cũng không quá để tâm nữa.

"Nhóc con, cuối cùng cũng chờ được con ra đời." Tư Thần bế thằng bé tới phòng tắm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, sau khi lau khô ráo thì lại mặc cho bé bộ quần áo nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Những bộ quần áo nho nhỏ này, đa số đều là tiểu Cầu Cầu từng mặc, cũng không phải là hai người Tư Thần hẹp hòi, chủ yếu là do nếu hai người họ lại đi mua thêm, nhất định sẽ có người thấy nghi hoặc, dù sao những bộ quần áo nhỏ này Tư Cầu Cầu đã mặc không vừa nữa rồi.

Lại nói, ai còn bé mà không từng mặc quần áo của anh chị mình mà lớn lên! Tiểu Cầu Cầu và bé hai khi sinh ra mặc cùng một bộ đồ, sau này nói không chừng quan hệ sẽ thân mật hơn. Thân là em trai, phải có giác ngộ mặc đồ của anh trai!

Bé hai thực sự rất ngoan, còn ngoan hơn cả Tư Cầu Cầu, trên căn bản không cần biết ba giơ tay nhấc chân mình ra sao cũng đều được, chỉ là có lúc bị làm cho không thoải mái mới khẽ kêu một tiếng, ra hiệu cho ba rằng mình vẫn còn cảm giác, động tác hãy nhẹ đi một chút.

Tư Thần mặc quần áo tử tế vào cho bé, đặt vào trong chăn bên cạnh Nghiễm Ngọc, trong mắt đầy sự trìu mến. Thằng nhóc này càng giống Sở Nghiễm Ngọc hơn anh trai nó, đôi mắt đen lay láy nhìn người khác, tựa như có thể lấy lòng mọi người, có lẽ sau khi bé trưởng thành cũng sẽ là một người cực kì thông minh.

"Con ngủ với ba ba một lúc đi, ba đi chuẩn bị chút đồ ăn cho con." Tư Thần nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của con, anh và Sở Nghiễm Ngọc đều thích trực tiếp nói chuyện với đứa trẻ, không cần biết các bé có nghe hiểu hay không.

Bé hai yên tĩnh nằm dựa vào ba ba kia, dù mới ra đời, rất đói bụng nhưng cũng không nháo, rất ngoan ngoãn.

Khi Tư Thần đi chuẩn bị sữa cho bé, liền gọi điện thoại, rất nhanh đã có một chiếc xe, mang theo một đứa trẻ sơ sinh tới nhà, để cho người hầu trong nhà đều biết tiểu nhị thiếu gia nhà họ Tư đã tới. Tất cả mọi thứ này đều là do ông cụ Tư đã sắp xếp từ trước, cũng không để hai người Tư Thần phải tự đi tìm giao thiệp giúp đỡ nữa.

Vì để bé hai về nhà không khiến người ta thấy quá đột ngột, Tư Thần đã sớm nói với mọi người trong nhà, ngoài đứa nhỏ mình tìm người mang thai hộ ở bên nước ngoài ra thì Nghiễm Ngọc cũng tìm một người mang thai hộ, thủ tục y đã đi làm từ sớm, hai ngày gần đây đứa nhỏ sẽ được sinh ra, sau đó được mang về bên ba mình, hơn nữa cũng sẽ mang họ Tư giống Cầu Cầu.

Tình huống nhà họ Sở bên kia, người trong nhà đều biết cả, Sở Nghiễm Ngọc không muốn con trai mình mang họ Sở, mọi người cũng hiểu được, không ai hoài nghi gì, đã có Tư Cầu Cầu ngoan ngoãn lấy lòng được tất cả mọi người, ai cũng khá mong chờ tiểu nhị thiếu gia về nhà, có phải cũng sẽ là một bảo bối ngoan ngoãn không?

Tư Thần pha sữa cho bé hai, trở lại bên giường bế bé con lên. Nuốt là bản năng của con người, núm vú giả vừa được anh nhét vào miệng bé con, bé con liền vội nuốt xuống, bộ dáng ăn của bé một chút cũng không an tĩnh, ăn còn hung mãnh hơn cả anh trai, cứ như thể muốn cắn núm vú giả xuống vậy.

Xe mang theo một đứa nhỏ tới rồi lại đi, chờ tới khi Tư Thần bế bé hai xuống tầng, ai nấy đều cho rằng đây chính là tiểu nhị thiếu gia mới được đưa tới.

Tư Cầu Cầu bị hai ba ba bỏ rơi mấy ngày cuối cùng cũng có thể trở về phòng của hai ba ba, chỉ có điều chờ tới khi bé rốt cuộc cũng trở về lại phát hiện trên giường nhỏ của mình, có nhiều hơn một thằng nhóc!

Tư Cầu Cầu bây giờ cũng đã hơn tám tháng, sức lực trên người rất lớn, thường xuyên tự bò tới bò lui trong giường trẻ con của mình, thỉnh thoảng còn rất bướng bỉnh, lúc này thấy một bé con còn nhỏ hơn cả mình, bé lập tức tò mò, trở mình tới gần xem.

"Đây là em trai, sau này con phải bảo vệ em, biết chưa?" Tư Thần đặt bé hai lại gần một chút, hai thằng nhóc khi không ở cùng nhau, so sánh còn chưa rõ ràng lắm, bây giờ đặt cùng một chỗ, càng có thể nhìn ra Tư Cầu Cầu hiếu động cực kì.

Bé hai ăn sữa xong thì nằm đó, mắt thỉnh thoảng cũng mới chớp một cái, thấy Tư Cầu Cầu lại gần thì không động đậy, liền cứ thế nhìn chằm chằm về phía anh trai. Tư Cầu Cầu lại khác, bé dán sát mặt mình tới gần còn chưa đủ, còn giơ tay chộp lấy miệng của em trai, còn đặt cằm của mình lên người của người ta, một chút cũng không giống người làm anh, mà càng giống như một tên thích quấy rầy em trai thì đúng hơn.

Tư Thần sợ bé đè bẹp bé hai, đành phải một lần nữa bế bé hai lên, đặt nằm bên cạnh Sở Nghiễm Ngọc.

Bé hai có lẽ đã ăn uống no đủ nên ngáp một cái rồi nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Tư Cầu Cầu thấy bé con bị bế đi thì rất không hài lòng, thò tay nhỏ vỗ vỗ cái giường nhỏ của mình, sao lại bế nó đi rồi, con còn chơi chưa đủ mà!

Tư Thần búng nhẹ một cái lên trán bé, dạy bảo: "Không được bắt nạt em trai, phải chăm sóc."

Tư Cầu Cầu chớp đôi mắt to nhìn ba, là sao, nghe không hiểu nghe không hiểu ôi ôi!

Khi Sở Nghiễm Ngọc tỉnh lại thì đã là buổi tối, y còn chưa mở mắt ra, đã cảm thấy Tư Cầu Cầu đang nằm úp sấp lên người mình, còn đang thò tay nhỏ nắm lấy mũi y, có điều rất nhanh đã buông ra, hẳn là bị Tư Thần bắt lấy, bỏ ra.

Y cười một tiếng, mở mắt ra quả nhiên thấy bảo bối đang nằm trên ngực mình, y bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội hỏi: "Bé hai đâu?"

"Đang ngủ bên cạnh." Tư Thần bế Tư Cầu Cầu lên, để Sở Nghiễm Ngọc nhìn bé hai y đã vất vả mới sinh được ra.

Bé hai còn đang ngủ nhưng bộ dáng vô cùng yên tĩnh, Sở Nghiễm Ngọc nhìn một hồi, trong lòng thấy ấm áp, y ngồi dậy, bế bé con vào trong lòng.

Tư Cầu Cầu bị ba ba "cho ra rìa" nhất thời không vui, lớn tiếng a ô, thò tay nhỏ đi túm ba ba, muốn ba ba cũng bế mình lên.

Sở Nghiễm Ngọc dở khóc dở cười, đành phải ôm cả hai bảo bối nhỏ vào lòng. Tư Cầu Cầu hài lòng hơn một chút, có điều vẫn giơ tay nắm lấy miệng của bé hai, có lẽ là cảm nhận được sự tồn tại của nhóc này sẽ uy hiếp địa vị của mình.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Có thể còn một hoặc hai chương nữa là kết thúc, nói một chút ân oán đời trước OTZ, ừm, dù sao nhân vật chính vẫn là Sở nữ vương và Tư Thần đại soái ca của chúng ta!

Sau đó chính là phiên ngoại ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK