• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Nghiễm Ngọc không chịu đưa ra một đáp án chuẩn xác, cha Thẩm cũng không còn cách nào, có điều ông tin rằng nhà họ Tư để y đến nhà họ Thẩm, chắc chắn cũng không phải là ngẫu nhiên.

Lúc này Tư Thần mới nói: "Bác Thẩm, bác dẫn đường đi."

Cha Thẩm, Thẩm Bách Huy thấy anh che chở cho vợ mình thì cười, "Đi thôi."

Thẩm Nguyên Khải rất lo cho ông nội, muốn biết rốt cuộc tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra nên cũng đi theo.

Cô út Thẩm bị nhốt trong nhà, Thẩm Bách Huy đưa mấy người Sở Nghiễm Ngọc vào sâu trong tòa nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của phụ nữ và tiếng ném đồ. Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, có vẻ người phụ nữ này ở nhà họ Thẩm cũng không ăn được quả tốt.

Thẩm Bách Huy và Thẩm Nguyên Khải nghe thấy tiếng động thì đều không có phản ứng gì quá lớn, sắc mặt Thẩm Bách Huy lạnh nhạt, Thẩm Nguyên Khải thì cau mày, trên mặt đầy vẻ chán ghét.

Sân sau vô cùng tiêu điều, thoạt nhìn như một nơi chứa đồ bỏ đi, có điều trên cửa sổ đều có song sắt, tiếng mắng chửi của phụ nữ chính là vang lên từ bên trong.

Thẩm Bách Huy quay đầu nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Nó đang ở bên trong, có muốn bác mở cửa ra cho con xem không?"

Tuy cây hương nhỏ xem bệnh cho người khác vốn cũng không thật sự dùng mắt xem, có mở cửa hay không căn bản không liên quan nhưng Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám biểu hiện quá mức thần kì, chỉ nói: "Mở ra xem một chút đi ạ."

Thẩm Bách Huy gật đầu, lấy một cái chìa khóa từ đâu ra, tự mình bước tới mở một cánh cửa sổ nhỏ.

Trong nháy mắt ông mở cửa sổ ra, liền thấy một người phụ nữ đột nhiên xông ra, nhưng đáng tiếc dù mở cửa sổ thì bên ngoài vẫn có song sắt ngăn lại, cô ta căn bản không thể ra ngoài được.

Cô út Thẩm rõ ràng đã giận điên lên, thấy đương gia là Thẩm Bách Huy thì cũng không sợ, hai tay nắm lấy song sắt, miệng tức tối mắng to: "Tạp chủng!!! Thả tao ra ngoài! Đám hỗn tạp bọn mày đừng hòng cướp đi thứ thuộc về tao!"

Thẩm Bách Huy căn bản không thèm để tâm tới tiếng mắng chửi của cô ta, Thẩm Nguyên Khải thì dù sao vẫn là người trẻ tuổi, nghe tiếng cô ta mắng chửi người thì tức giận không ít, nếu không có song sắt kia ngăn lại, hắn tuyệt đối sẽ chạy tới tát cho mụ điên này hai cái bạt tai.

"Tiểu Sở, con xem cho nó một chút đi." Thẩm Bách Huy không có ý mở cửa, có thể nhìn ra sự nhẫn nhịn của người một nhà đối với người phụ nữ này đã tới cực hạn rồi.

Thế là Sở Nghiễm Ngọc liền ôm cây hương nhỏ bước lên phía trước một chút, Tư Thần lo cho y, cũng đi sát bên y. Người phụ nữ kia còn muốn thò tay ra cào Sở Nghiễm Ngọc, bị ánh mắt sắc bén của Tư Thần đảo qua, cô út Thẩm như bị dọa, nhất thời rụt tay về.

Lúc này cây hương nhỏ lại nói: "Cô ta bị người dùng một loại pháp thuật ám chỉ, pháp thuật này cũng không manh, chủ yếu là khuếch đại dục vọng trong nội tâm của cô ta lên thôi."

Sở Nghiễm Ngọc liền thuật lại lời này.

Nghe đến đó nếu vẫn còn không hiểu gì thì Thẩm Bách Huy cũng thật sự không xứng đứng ở đây nữa rồi.

"Con có thể giải ám chỉ này ra cho nó được không?" Thẩm Bách Huy trầm giọng hỏi.

Cây hương nhỏ nói: "Ta có thể giải được, chỉ cần để cô ta ngửi thấy mùi hương của ta là được."

Sở Nghiễm Ngọc nhìn Tư Thần một cái, Tư Thần vô cùng bén nhạy trên phương diện quan sát, đặc biệt là với nhất cử nhất động của vợ, vì vậy anh khẽ gật đầu một cái.

Sở Nghiễm Ngọc nói với Thẩm Bách Huy: "Được ạ."

Thẩm Bách Huy đương nhiên nhìn thấy ánh mắt trao đổi của họ, dù sao người ta cũng là vợ chồng son, cũng là người nhà họ Tư, bây giờ họ là người cầu xin, ông dù có thấy cũng không có chỗ xen vào.

"Vậy thì làm phiền con rồi." Thẩm Bách Huy nói.

Lúc này Sở Nghiễm Ngọc mới ôm cây hương nhỏ tới gần một bước, Tư Thần theo sát y, phòng bất trắc. Cây hương nhỏ tự mình tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, rất nhanh đã làm cho toàn bộ người ở đây ngửi thấy mùi hương rất nhẹ, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động.

Tiếng mắng chửi của người phụ nữ nhỏ đi trong nháy mắt, cô ta xoa trán lui lại về sau một bước, rất nhanh đã phục hồi lại được tinh thần, hoảng sợ nhìn xung quanh một vòng, lại hét lên một tiếng, la mắng với người bên ngoài: "Các người, các người đã làm gì tôi rồi?"

Mọi người còn tưởng rằng cô ta chưa khôi phục được thần trí, Sở Nghiễm Ngọc cũng hơi nghi hoặc một chút, vẫn là Thẩm Bách Huy cười lạnh một tiếng, nói: "Xem ra đã tỉnh rồi." Em út của ông thế nào ông lại còn không rõ sao, cho dù bị hạ ám chỉ nhưng bản thân cô ta cũng không phải chưa từng nghĩ tới điều đó trong lòng, nếu không sao lại dễ trúng chiếu được?

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, cây hương nhỏ được y ôm trong lòng cũng giọng nói non nớt nói: "Đúng là đã tỉnh lại rồi."

Sắc mặt Thẩm Bách Huy vô cùng âm trầm, nhưng dù sao cũng có hai người Tư Thần là người ngoài ở đây, cuối cùng ông cũng không nói gì, mỉm cười gật đầu một cái: "Hôm nay cực khổ cho Tiểu Sở rồi, bệnh của cha ta, còn mong rằng con có thể nhọc lòng nhiều hơn."

Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần hiểu đây là ý muốn tiễn khách, cũng không ở lại lâu thêm, "Vâng, có tin gì con sẽ lập tức thông báo cho mọi người."

Thẩm Bách Huy gọi người mang cô út đi, ông còn muốn tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng là không có ý giữ họ lại, bảo con trai đi tiễn khách.

Thẩm Nguyên Khải không ngờ rằng vốn chỉ là một vụ tai tiếng trong nhà đơn giản như thế, cuối cùng lại có thể biến chuyển phức tạp, nhìn cha, Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc đều mang vẻ mặt bình tĩnh thì đột nhiên hắn thấy mình vẫn còn quá ngây thơ.

"Ông nội anh trước mắt chưa nguy hiểm tới tính mạng, có điều nhớ kĩ đừng để cho người không liên quan lại gần ông." Ba người đi ra ngoài cửa lớn nhà họ Thẩm, Sở Nghiễm Ngọc dặn dò.

"Được, bệnh của ông nội, phải nhờ cậu rồi." Sở Nghiễm Ngọc mang vẻ mặt nặng nề, hắn đúng là rất lo cho ông của mình.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, Thẩm Nguyên Khải cũng không quên chuyện đưa thù lao cho y, lúc tạm biệt còn nói tới chuyện này, Sở Nghiễm Ngọc cũng không khách khí, nói thẳng: "Vậy đi, tôi giải ám chỉ cho cô út của anh, khi hợp tác anh trực tiếp cho chúng tôi nửa phần lợi nhuận đi? Thế nào?"

Thẩm Nguyên Khải: "..." Sao cậu có thể coi trọng tiền tài tới vậy! Chúng ta đều là người tao nhã mà, nói chuyện tiền bạc có phải là tục quá rồi không?!

Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm buông tay, "Tôi chính là một người phàm tục thích tiền."

Thẩm Nguyên Khải: "..."

Sau đó Thẩm Nguyên Khải nói cho cha mình biết chuyện này, Thẩm Bách Huy nhướng mày cười nói: "Xem ra thằng nhóc Tư Thần này đã cưới về một người rất thông minh, còn khôn khéo nữa."

Thẩm Nguyên Khải rửa tai lắng nghe. Quả nhiên Thẩm Bách Huy lại nói tiếp: "Người khác đều cho rằng nợ ơn khó trả, gia đình giống như chúng ta, nếu có người giúp chúng ta làm gì đó, cũng đều không dám đòi tiền thẳng thừng, mà nó chủ động nhắc tới tiền, cũng là đang bán cho nhà họ Thẩm ta một món hời, không cần ân tình lại đi đòi tiền, là đang nói chúng ta có thể hợp tác với nó, xem ra nó đã nhìn ra được gì đó rồi..."

Lời tiếp đó ông chưa nói, Thẩm Nguyên Khải cũng không biết, có điều hắn chỉ cảm thấy hai người Sở Nghiễm Ngọc cũng chỉ là tên tham tiền thôi! Phiền muốn chết!

Tạm biệt Thẩm Nguyên Khải, hai người Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần về nhà, trên đường về y mới nói cho Tư Thần suy đoán của mình.

Tư Thần trầm mặc hồi lâu, chờ tới lúc đèn xanh đèn đỏ mới nắm chặt tay y nói: "Về rồi chúng ta hỏi lại mọi người xem."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, chuyện như vậy, họ đúng là không thể bất cẩn.

Ông cụ Tư nghe họ nói xong, cũng tán thành với cách làm trực tiếp hỏi tiền của Sở Nghiễm Ngọc, vỗ vỗ vai y nói: "Con làm khá lắm, nhà họ Vưu không thiếu kẻ đầu đường xó chợ, chúng ta có thêm đồng bạn càng nhiều càng tốt."

Sở Nghiễm Ngọc do dự một chút rồi nói: "Nhà họ Vưu này, làm việc có phải là quá rõ ràng rồi không, họ không sợ sẽ thật sự tạo thành cục diện bị mọi người ngăn chặn lại sao?" Đắc tội với hết thảy mọi người xung quanh, đây tuyệt không phải là hành động sáng suốt của một gia tộc lớn.

Ông cụ Tư trầm mặc một hồi lâu mới trả lời lại y, "Có lẽ là do không thể chờ được nữa rồi."

Sở Nghiễm Ngọc nhướng cao mày, Tư Thần đứng cạnh liền giới thiệu cho y nghe: "Lão Vưu kia tuổi còn lớn hơn ông nội, dưới có ba con trai, con cả con hai tuổi cũng không còn trẻ, con thứ ba là đứa con có được lúc tuổi già, hơn bốn mươi tuổi, nghe đâu tính tình điên khùng, rất giống lão Vưu khi còn trẻ."

Ông Tư cũng gật đầu, "Không chỉ giống, mà quả thực chính là phiên bản khi ông ta còn trẻ, vốn lão Vưu cũng rất chiều đứa con tuổi già này, sau thấy nó giống mình như vậy thì lão ta lại càng chiều, kết quả là chiều ra một tên ma đầu, năm đó dù sao cũng khác với bây giờ, thế lực của nhà họ Vưu như mặt trời ban trưa, tạo ra một đống tai họa, nếu không có sự kiện lớn cuối cùng kia, phạm vào kiêng kị của bên trên thì nhà họ Vưu nào có như bây giờ, lão ta cũng nào cam lòng đưa người đi."

Trong lời nói của ông cụ có vài phần xem thường nhà họ Vưu, nói ra một hơi dài, sau đó cũng không nói gì nữa, Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám hỏi nhiều.

"Lão Thẩm kia, con có thể thì cứ chữa bệnh cho ông ấy đi, không chữa được thì cũng đừng miễn cưỡng, biết chưa?" Ông cụ vỗ vỗ tay y, nói.

"Con biết rồi." Sở Nghiễm Ngọc ngoan ngoãn đáp lại.

Ra khỏi viện của ông Tư, Sở Nghiễm Ngọc liên lạc với Bạch Hạc.

Bạch Hạc nghe xong trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Nếu là thứ lợi hại tới vậy thì xem ra tôi phải tới đó một chuyến."

Sở Nghiễm Ngọc biết hắn không muốn tới nơi có nhiều người, đặc biệt là nơi hỗn tạp như thành Bắc Kinh này, Bạch Hạc nghe được lo lắng của y thì lại cảm thấy không có gì, cười nói: "Không sao, ra ngoài một chút cũng tốt, nghe nói anh đã mua một đống ngọc thạch? Đúng lúc tôi cũng sắp dùng hết rồi, tới lúc đó đi chọn một chút."

"Cũng được, tôi bảo chú Tần sắp xếp người đưa anh tới." Bạch Hạc rất thích ngồi xe, có điều nghe đâu hắn không thích đi máy bay, bởi hắn luôn không kìm được suy nghĩ nhảy ra khỏi máy bay tự bay luôn...

Chú Tần nhận điện của y xong, quả nhiên ngày hôm đó đã sắp xếp một người tin cẩn tự đưa hắn tới Bắc Kinh, xế chiều hôm sau người đã tới rồi.

Bạch Hạc hóa thành hình người vẫn rất dễ nhìn, nhà họ Tư đều yêu thích, Tống Lan Phục biết đây là bạn của Sở Nghiễm Ngọc nên đã bảo người sắp xếp cho hắn một gian phòng tốt từ sớm.

Có điều mục đích chủ chốt của Bạch Hạc khi tới vẫn là xem bệnh cho ông cụ Thẩm đang nằm hôn mê trên giường, Sở Nghiễm Ngọc không thể không đưa hắn tới nhà họ Thẩm một chuyến.

Tư Thần đã gọi điện thoại cho Thẩm Nguyên Khải trước, rồi chuẩn bị lái xe đưa hai người tới.

Trước khi đi, Tống Lan Phục có gọi Sở Nghiễm Ngọc lại.

"Mẹ à, có chuyện gì không ạ?" Sở Nghiễm Ngọc vội quay lại, lo lắng hỏi.

Tống Lan Phục thở dài, kéo y qua một bên nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì nhưng các con phải chú ý một chút."

"Mẹ nói đi ạ."

"Người bà nội kia của con đã tới Bắc Kinh rồi, không biết bà ta sẽ làm ra chuyện gì nữa." Khi Tống Lan Phục nói tới lão thái bà này thì trên mặt cực kì coi thường.

Sở Nghiễm Ngọc cau mày, giờ này lão thái thái tới Bắc Kinh làm gì? Bởi chuyện kia của Sở Gia Đức? Không phải Sở Gia Đức đã dựa vào được núi dựa lớn kia mà giải quyết xong chuyện rồi sao?

Tống Lan Phục vỗ vỗ vai y, cười nói: "Con cũng đừng để ý quá, nên đối phó với một lão thái bà nông thôn như thế nào, mẹ vẫn có vài thủ đoạn."

"Vâng, vậy thì làm phiền mẹ giúp con để ý một chút, chờ chúng con về rồi lại nói." Sở Nghiễm Ngọc cũng bật cười.

"Ừ, đi đi." Tống Lan Phục gật đầu, chuyện giữa phụ nữ họ sẽ tự biết giải quyết, đàn ông vẫn là nên ra ngoài làm chuyện lớn thì hơn.

Sở Nghiễm Ngọc một lần nữa quay về xe, Tư Thần dùng ánh mắt dò hỏi y, Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu đáp: "Về rồi lại nói sau."

Tư Thần gật đầu, lái xe đưa hai người tới nhà họ Thẩm.

Thẩm Nguyên Khải nhận được điện thoại của họ đã chờ họ từ sớm, thấy trên xe xuất hiện thêm người thì nhướng mày, chịu thôi, Bạch Hạc dù không đẹp giống như Sở Nghiễm Ngọc hay Tư Thần thì trên người lại có một luồng thi vận độc đáo, từng cử động dường như đều mang theo tiên khí, Thẩm Nguyên Khải là một công tử bột, gặp qua vô số mỹ nhân thì vẫn chưa từng thấy qua người như vậy.

Bạch Hạc khẽ cười với hắn, nhất thời Thẩm Nguyên Khải nhìn tới sững sờ, Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, bước tới nói: "Dẫn đường đi, bệnh của ông không thể kéo dài thêm được nữa."

Thẩm Nguyên Khải ho khan một tiếng, phục hồi tinh thần, mời mọi người vào trong, vừa đi vừa nói: "Cô út của tôi đúng là đã tỉnh táo lại rồi, cô ta thừa nhận việc ông nội hôn mê bất tỉnh là do cô ta hạ độc, có điều cô ta còn nói mình là người vô tội bị lợi dụng."

Sở Nghiễm Ngọc không có ý kiến gì về cô út họ Thẩm, vô tội hay không người họ Thẩm tự có định đoạt, trên chuyện này, họ cũng chỉ là người ngoài thôi.

Bạch Hạc hỏi: "Vậy trong tay cô ta còn có loại thuốc kia không?"

Thẩm Nguyên Khải lắc đầu, giọng cũng hơi trầm xuống, "Chúng tôi cũng đã hỏi rồi nhưng cô ta bảo thuốc nhận được cũng rất ít, đều dùng hết rồi."

Bạch Hạc gật đầu, mấy người Sở Nghiễm Ngọc không định hỏi nhiều về chuyện sau lưng cô ta, họ chỉ tới xem bệnh cho ông Thẩm.

Đến phòng bệnh của ông Thẩm, ông vẫn đang rất bình thản nằm trên giường bệnh, trên người có các loại máy móc, nhìn có chút dọa người, Sở Nghiễm Ngọc ra hiệu cho Bạch Hạc vào xem một chút.

Bạch Hạc xem qua xong thì cho ra kết luận giống cây hương nhỏ, còn thuốc giải thì hắn nói: "Trong tay tôi còn thiếu mấy vị thuốc, cần mọi người đi tìm về."

"Cần thuốc gì, cậu nói đi." Thẩm Nguyên Khải vội nói.

Bạch Hạc bảo hắn cầm giấy bút tới, không chỉ viết tên thuốc ra mà còn vẽ hình của dược liệu lên bên cạnh, ghi chú tập tính và điều kiện sinh trưởng vân vân.

"Muốn tìm được hết những thứ này sợ là cần chút thời gian, tôi tạm cho ông uống một chút thuốc, để ông có thể chống đỡ được đến lúc mọi người mang thuốc về." Bạch Hạc nói xong thì cầm ra một cái bình ngọc, trong là một loại nước thuốc, nhẹ nhàng đẩy miệng ông Thẩm ra, đút một chút vào.

Vốn người đang hôn mê không nuốt được, có điều Bạch Hạc có cách của mình, nước thuốc màu xanh nhạt kia một giọt cũng không chảy ra, đều bị hắn đút hết xuống.

Sau khi nước thuốc được đút xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt màu than chì vốn có của ông Thẩm đã khôi phục lại hồng hào một chút, mày nhíu chặt cũng thả lỏng, toàn thân tuy vẫn đang nằm trên giường không nhúc nhích nhưng hoạt nhìn có vẻ bình hòa hơn nhiều, tựa như chỉ đang nằm trên giường ngủ mà thôi.

Thẩm Nguyên Khải đứng cạnh nhìn mà hết sức kích động, trước đó người trong nhà tuy không ai dám nói nhưng người có mắt đều biết, ông nội đã mang dáng vẻ xám xịt của người chết, trong lòng họ vốn đã không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ người này vừa tới đã làm cho sắc mặt của ông nội khôi phục trở lại, sao hắn có thể không kích động?!

"Trước cứ vậy đi, những chuyện khác chờ mọi người mang dược liệu về rồi lại nói." Bạch Hạc thu tay, đút bình ngọc về lại túi của mình.

Thẩm Nguyên Khải nhìn túi áo hắn, Bạch Hạc lập tức hiểu ý, cười nói: "Vật này anh cũng không mua nổi đâu, nếu không phải nhìn thể diện của Nghiễm Ngọc, căn bản tôi cũng sẽ không lấy nó ra."

Thẩm Nguyên Khải cười khan một tiếng, hắn đúng là muốn có, có điều nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mới chỉ là làm cho cô út tỉnh lại thôi mà Sở Nghiễm Ngọc đã trực tiếp đòi của hắn cả đống tiền! Trời ạ, trước giờ hắn chưa thấy bản thân nghèo tới vậy bao giờ, một chút thuốc thôi cũng không mua nổi...

"Vậy chúng tôi về trước, thuốc này anh mau chóng đi tìm, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi, không thể kéo dài được." Sở Nghiễm Ngọc vỗ vai hắn, dùng sức mạnh của nhà họ Thẩm, chuyện tìm thuốc họ không cần nhúng tay,

"Ừ, tôi nhất định sẽ xong sớm."

Thẩm Nguyên Khải vốn cho rằng dùng thế lực của nhà họ Thẩm, tìm mấy vị thuốc là rất dễ dàng, nào ngờ cuối cùng vẫn phải tốn rất nhiều công phu, dùng nhiều quan hệ, chính là dùng sức chín trâu hai hổ rốt cuộc mới tìm đủ được dược liệu về.

Bây giờ Bạch Hạc và mấy người Sở Nghiễm Ngọc ở nhà họ Tư, Thẩm Nguyên Khải liền trực tiếp mang đồ tới, Bạch Hạc tuy thích bám dính trong nhà, nhưng vẫn rất đáng tin, nhận được dược liệu thì ngày hôm đó bắt đầu luyện chế luôn, hôm sau đã đưa thuốc giải cho Sở Nghiễm Ngọc.

Sở Nghiễm Ngọc thấy sắc mặt hắn hơi trắng thì nói: "Nghỉ ngơi đi, anh cần gì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho anh."

Bạch Hạc gật đầu, cười nói: "Tôi sẽ không khách khí với anh đâu mà."

Sở Nghiễm Ngọc gọi cho Thẩm Nguyên Khải, Thẩm Nguyên Khải nghe nói thuốc đã luyện chế xong thì lập tức bỏ lại việc đang làm, chạy tới.

Sở Nghiễm Ngọc theo lời Bạch Hạc chỉ dẫn mà dặn dò hắn, Thẩm Nguyên Khải nghiêm túc nghe xong, vội vàng cầm thuốc về nhà.

Lúc này Tư Thần lại nói: "Tôi đưa cậu về."

Thẩm Nguyên Khải kinh ngạc nhìn anh, Tư Thần lại chẳng giải thích gì thêm, nghiêng người hôn lên mặt vợ một cái rồi leo lên xe của hắn.

Thẩm Nguyên Khải: "..."

Ăn đan dược do Bạch Hạc luyện chế, ông Thẩm tỉnh lại cùng ngày hôm đó, người nhà họ Thẩm gần như mừng tới phát khóc, Thẩm Bách Huy tự mình tới nhà họ Tư cảm ơn, thân phận bây giờ của ông không thấp, Tư Hưng Quốc không tiện thất lễ, cũng tự mình đứng ra tiếp khách. Người lớn nói chuyện, đám Tư Thần cũng không tham dự trực tiếp, Sở Nghiễm Ngọc thì lại trực tiếp nhận lấy món hời Thẩm Nguyên Khải đưa tới cho họ, chính là thù lao chữa bệnh cho ông cụ.

Thẩm Nguyên Khải quả thực đau trứng, hắn bận rộn lâu như vậy kiếm được chút tiền đều bị tên này lấy mất rồi!

Hơn nữa mấu chốt nhất là họ vừa mới bắt đầu hợp tác, căn bản còn chưa kiếm được tiền đấy có được không?!

không kiếm được tiền đã phải đưa tiền ra rồi! Có ai khổ như hắn không?!

Sở Nghiễm Ngọc cầm bản hợp đồng đưa cho hắn để hắn nghẹn khuất kí tên lên, cười híp mắt nói với hắn "Thương trường chính là chiến trường, anh nên hiểu rõ đạo lí này."

Thẩm Nguyên Khải: "..." Hắn bắt đầu hoài nghi mình hợp tác với Tư Thần có phải là một lựa chọn sáng suốt hay không đây, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng hắn ngay đến một cái quần cũng không kiếm lời lại được, ha ha!

Nói thì nói thế nhưng ông Thẩm tỉnh rồi, vui nhất không ai bằng người nhà họ Thẩm, từ nhà họ Sở về hai cha con vẫn rất hưng phấn.

Thẩm Bách Huy thấy con trai vui vẻ lại có vẻ như có phần ấm ức thì nhịn không được bật cười, vỗ lên đầu hắn một cái, cười nói: "Phải nói thì thằng nhóc Sở này còn chưa đủ phúc hắc đâu, đổi lại là Tư Hưng Quốc đã đứng ở địa vị kia thì đưa tiền thôi còn chưa đủ, còn phải bắt con thay ông ta chạy gãy chân ấy chứ."

Thẩm Nguyên Khải: "..." Gần đây hắn tự phun tào trong lòng nhiều quá, đã có phần không còn sức lực, chỉ muốn nói một câu: Cha thực sự là cha ruột của con sao?!

Thẩm Bách Huy vừa nói vừa thở dài một hơi: "Ông nội con có thể tỉnh lại, đã là tốt hơn hết thảy mọi thứ rồi, nhà họ Thẩm chúng ta không thể không có ông được."

Thẩm Nguyên Khải hiểu rất rõ đạo lí này nên hắn mới đồng ý kí xuống bản hợp đồng mà Sở Nghiễm Ngọc đưa tới.

Thẩm Bách Huy lại nói: "Hợp tác thật tốt với Tư Thần và thằng nhóc Sở kia đi, ít nhất cùng chúng nó làm ăn, không thiệt thòi đâu, thằng bé này làm người khôn khéo, bắt bí cũng đúng mực, tốt lắm." Ông không biết đang nghĩ tới điều gì mà lại bật cười một tiếng, "Nghe nói cha nó trước kia còn coi nó là con rơi mà từ bỏ nó? Thật đúng là ngu ngốc, người trẻ tuổi có năng lực như thế, dù không định cho nó tiếp quản gia tộc thì cũng không nên vứt bỏ... có điều hẳn là lão cha nuôi không có đầu óc kia trong lòng cũng là đang sợ nó ở mãi trong nhà, sớm muộn gì cũng có ngày cướp đi toàn bộ mọi thứ của con trai ruột mình, nhưng tiếc là ông ta đã dùng sai cách phòng bị rồi."

Thẩm Nguyên Khải thấy cha mình nói rất có lí. Có điều hôm nay cha thế mà một hơi nói ra nhiều lời như vậy, xem ra ông nội tỉnh lại đã làm cho ông rất vui vẻ, hơn nữa Sở Nghiễm Ngọc quả thực cũng làm cho ông rất thưởng thức.

Ông Thẩm tỉnh lại rồi, chuyện ông bị trúng độc thế nào sẽ còn tiếp tục được truy tra ra, có điều ngày hôm sau khi ông tỉnh lại, đã chủ động gọi điện cho ông Tư, hai ông cụ nói rất nhiều chuyện, có vẻ đã đạt thành một hiệp nghị gì đó, có điều một chữ họ cũng không hề tiết lộ ra bên ngoài.

...

Khí trời càng lúc càng lạnh, Tống Lan Phục tự mình tắm nước ấm cho Tư Cầu Cầu, sau đó đặt bé lên giường, mặc thêm áo bông dày một chút.

Tư Cầu Cầu sắp được bốn tháng, cơ thể vẫn khá mềm, lúc thường Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn tự cho bé ăn sữa, thay tã bỉm nhưng vẫn không dám mặc quần áo cho bé, chỉ sợ không cẩn thận sẽ xoay vặn tay chân nhỏ của bé, càng đừng nói tới mấy thứ như áo bông, bàn tay to của hai người đàn ông căn bản không nhét vào được ống tay áo be bé kia, vẫn là phải để phụ nữ tới giúp, trước đó ở Lan thành, đều là do hầu gái trong nhà làm giúp.

"Mặc xong rồi, Tư Cầu Cầu nhà ta thật là đẹp trai!" Tống Lan Phục thắt thật chặt áo bông nhỏ của bé, lại mặc thêm áo khoác nhỏ, mũ quả dưa mềm mềm, bà hôn lên khuôn mặt nhỏ bé non nớt một cái.

Tư Cầu Cầu hưng phấn, tay nhỏ bắt lấy vòng tay của bà nội, dùng sức kéo mạnh một cái.

Tống Lan Phục ầy một tiếng, Sở Nghiễm Ngọc ngồi cạnh vội cầm tay bé bỏ xuống, giả vờ đánh một cái, dạy bảo: "Sao lại chộp loạn đồ vậy, Tư Cầu Cầu đúng là không nghe lời nhé."

Bị mắng, Tư Cầu Cầu cũng không giận, tay nhỏ lập tức rời mục tiêu, bắt lấy đôi môi đang nói của ba ba, miệng a a a, nói lời chỉ có mình bé mới hiểu.

"Trẻ con nào hiểu những chuyện này." Tống Lan Phục bây giờ chính là một người bà cưng chiều cháu điển hình, bà kéo cái tay nhỏ bị vỗ của Tư Cầu Cầu qua hôn một cái, bản thân bà không nỡ mắng, ngay cả người khác bà cũng không cho mắng, "Chính Sơ nhà chúng ta chính là ngoan nhất."

Sở Nghiễm Ngọc đột nhiên có chút hiểu vì sao có vài gia đình quan hệ mẹ chồng con dâu không tốt rồi, trên chuyện giáo dục trẻ con này, bà nội thường chiều cháu tới không có chút nguyên tắc nào, chỉ là có khi chờ tới một ngày nào đó họ cũng đã trở thành ông bà nội, đối với cháu mình cũng sẽ giống như vậy, chiều cũng còn không kịp, nào cam lòng để người khác nói nặng lời một câu, nghĩ như vậy y tự dưng lại có thể hiểu được.

Họ đang nói chuyện, nữ quản gia bên Tống Lan Phục đi tới, có chút lo lắng nói: "Phu nhân, Thái lão thái thái kia..."

Bà nói một câu rồi ngừng lại, như là không biết nên nói tiếp thế nào.

"Bà ta làm sao?" Tống Lan Phục bế cháu không rời tay, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Sở Nghiễm Ngọc cũng nhìn sang, nữ quản gia tổ chức ngôn ngữ lại một chút rồi nói: "Bà ta nói với những người xung quanh rằng, rằng thiếu gia Nghiễm Ngọc là sói mắt trắng vô ơn..."

Trên mặt Tống Lan Phục nhìn không ra mừng giận, giọng lạnh nhạt nói: "Lời đồn tới mức độ nào rồi?"

"Truyền khắp thế gia hạng ba ở kinh thành rồi, có điều họ cũng chỉ thầm nói với nhau một chút chứ không ai dám đồn lên bên trên nữa." Dù sao nhà họ Tư vẫn còn trấn ở đây, chút chuyện phiếm nào cũng chỉ mấy thế gia hạng bét mới bàn tán, đa số đều không dám đụng tới nhà họ Tư, cũng không có lợi ích liên quan trực tiếp gì với nhà họ Tư mới đi đồn thổi. Bên trên nữa thì đều là người thông minh, liên hệ với nhà họ Tư cũng càng sâu đậm hơn chút, nhà họ Tư không tỏ thái độ, đương nhiên họ cũng không dám nói gì nữa.

Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Nhà họ Tạ ở kinh thành vốn cũng chính là hạng bét, nhà họ Sở tuy rất nổi tiếng, nhưng thế lực chủ yếu đều là ở Lan thành, ở cái thành Bắc Kinh này, sức mạnh họ có thể mượn cũng đều là từ nhà họ Tạ." Nhà họ Tạ là thông gia với lão thái thái, có điều mối quan hệ thông gia này cũng không vững chắc như những gia đình bình thường khác, nhà họ Tạ giúp làm chuyện này, sợ vẫn là do núi dựa lớn sau lưng nhà họ Sở kia có dặn dò gì đó.

Tống Lan Phục gật đầu, nói với nữ quản gia: "Tiếp tục hỏi thăm một chút đi, xem xem nhà họ Tạ có ý gì."

"Vâng."

Chuyện này họ tạm thời buông xuống, nhưng khiến người ta không ngờ tới, chính là không ngờ mọi chuyện lại bị đồn thổi tới mức sôi sùng sục, ngay cả các tiểu thư phu nhân thế gia hạng hai trong lúc tụ hội với Tống Lan Phục cũng không nhịn được phải thăm dò Tống Lan Phục một chút.

"Bà ta đã nói gì?" Tống Lan Phục thực ra cũng không tức giận, bà dùng ngữ khí ôn hòa hỏi lại vị phu nhân đưa ra nghi ngờ kia.

Vị phu nhân kia cũng không có ý xấu, chỉ là muốn biết xem nhà họ Tư có thật sự có con dâu nam làm ra chuyện như vậy hay không, chuyện có thật sự là như vậy hay không, nếu không phải sự thật thì hành vi của lão thái thái kia có phải là nên ngăn lại rồi không.

Bà ta cân nhắc một chút rồi nói: "Vị lão thái thái kia nói, thiếu gia Nghiễm Ngọc bởi hận thù nhà họ Sở họ, không niệm tình hai mươi năm công ơn nuôi dưỡng của họ nên hãm hại ngược cha mình, chèn ép anh em của mình, tạo ra bê bối cho gia tộc... tôi nghe nói mỗi lần bà ta gặp các phu nhân tiểu thư thế gia khác thì đều khóc lóc kêu than, có vài phu nhân tiểu thư nhẹ dạ, cho rằng bà ta nói thật còn đi hỏi nhà họ Tư có phải là không biết những việc mà cậu ấy đã làm hay không."

Tống Lan Phục nghe xong khẽ cười một tiếng, "Nghiễm Ngọc hiếu thuận hiểu chuyện biết bao nhiêu, sao có thể làm ra chuyện không có lương tâm như thế, hơn nữa cho dù nó có làm thì khẳng định cũng là bởi nhà họ Sở đã làm ra chuyện còn quá đáng hơn."

Lời này của bà đã hoàn toàn tỏ ý đứng về phía Sở Nghiễm Ngọc, những phu nhân tiểu thư khác nghe xong thì đều hiểu ý, khẩu khí cũng thay đổi, cười nói: "Xem ra bà già kia căn bản muốn lấy cái gọi là "ơn nuôi dưỡng" để bức ép người, đúng là không biết xấu hổ."

Người giao hảo với Tống Lan Phục tính cách đều tương đối thẳng thắn, họ có những lời này của Tống Lan Phục rồi thì đều không tham dự thảo luận chuyện này nữa.

Nhưng cũng không biết Thái lão thái bà dùng thủ đoạn gì mà không chỉ các tiểu thư phu nhân đồn thổi chuyện này với nhau mà ngay cả những người trẻ tuổi cũng biết hết chuyện.

Ngày đó Tư Cẩm Trình về nhà, sắc mặt rất không dễ coi, khi về còn đạp một cước lên cầu thang trong nhà. Đúng lúc Tư Thần nhìn thấy thì liền cau mày hỏi: "Em làm gì thế?"

Tư Cẩm Trình nhớ lại ý tứ chế giễu trong giọng nói của những thiếu gia ngày thường mình vẫn hay chơi cùng thì trong lòng rất uất ức, lại nghĩ tới chuyện này có liên quan tới chị dâu, nghe thấy anh hai hỏi thì cậu tức giận đáp: "Mấy người này đúng là không biết phân tốt xấu, chị dâu căn bản không phải là người như vậy."

Câu này của cậu không đầu không đuôi, Tư Thần lại nghe hiểu, trầm giọng hỏi: "Họ đã nói gì rồi?"

Tư Cẩm Trình thấy sắc mặt anh không dễ nhìn, cũng hơi sợ, liền kể cho anh nghe những người kia, "Bọn nó nói chị dâu là sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, nói nhà họ Tư chúng ta mắt mù, còn nói trước đây anh ấy có vợ chưa cưới, đội nón xanh cho anh hai... tức chết em rồi, bọn nó thì biết cái gì chứ!"

Tư Thần nghe xong cũng không phát hỏa, mà liếc mắt nhìn cậu hỏi: "Em đánh nhau với bọn họ?"

Tư Cẩm Trình lập tức đỏ mặt, biệt nữu hiếm thấy, "Ai, ai bảo chúng nó nói chị dâu như thế chứ!" Người nhà họ Tư họ có đặc điểm chung chính là bao che khuyết điểm, lại nói sau khi chị dâu tới nhà họ, họ được bao nhiêu thứ tốt, còn có thể kết bạn với chim hoang dã, nếu anh ấy là người như vậy, sao kim điêu uy phong có thể bằng lòng kết bạn chứ?!

—— cũng không biết logic này của cậu từ đâu ra.

Lúc đó Tư Cẩm Trình liền đánh nhau với họ, một đám thanh niên đều là nhiệt huyết phương cương, có chút lửa là có thể bùng cháy, có điều thân phận của Tư Cẩm Trình đặt ở đó, những người khác cũng không dám ra tay nặng quá, có điều vì phòng ngừa Tư Cẩm Trình về nhà cáo trạng nên khi tách ra, họ còn nói khích Tư Cẩm Trình: Ai về nhà mách thì không phải là đàn ông! Tuổi này của Tư Cẩm Trình rất để ý mới chuyện như vậy, ai ngờ mới nói hai câu đã bị anh hai nhìn thấu, không dỗi mới là lạ!

Tư Thần vỗ vỗ vai cậu, vừa liếc nhìn mảng màu xanh nơi khóe miệng cậu vừa nói: "Xem ra rảnh rỗi nên huấn luyện cho em thật tốt."

Tư Cẩm Trình nhất thời mang vẻ mặt đưa đám, sao có thể như vậy chứ! Cậu đã bị thương vì chị dâu rồi thì chớ, cũng không an ủi cậu một chút, anh hai đúng là đại ma vương lãnh khốc!

Tư Thần đứng dậy về phòng liền thấy vợ mình đang cười híp mắt đứng dựa vào bên cửa sổ, thấy anh thì cười hỏi: "Bắt nạt em trai có phải là rất thú vị không?"

Sắc mặt Tư Thần không chút thay đổi, anh đi qua, ôm lấy y nói sang chuyện khác, "Chúng ta có phải là nên làm gì đó không?"

"Bây giờ á? Ban ngày ban mặt, em trai anh còn đang ở ngoài đấy." Sở Nghiễm Ngọc trừng mắt nhìn anh.

Tư Thần liền cảm thấy hô hấp mình nặng đi một chút, giải thích: "Anh là đang nói tới lời đồn."

"Đúng vậy, em cũng là đang nói tới lời đồn, Tư Cẩm Trình nghe thấy cách đối phó người khác nham hiểm của chúng ta thì sẽ rất tổn hại tới hình tượng anh trai tốt trong lòng nó, lẽ nào anh không phải là đang nói tới chuyện này?" Sở Nghiễm Ngọc đầy mặt thuần khiết nói.

Tư Thần vô cùng bất đắc dĩ, thực sự là không làm gì được y.

Sở Nghiễm Ngọc cười khẽ, vỗ vỗ vai anh, nói: "Mẹ nói sẽ giúp chúng ta giải quyết, chúng ta cứ im lặng ngồi xem biến là được rồi."

...

Bởi nhà họ Tư không có động tĩnh gì nên những lời nói xằng bậy bên ngoài cũng càng lúc càng nhiều thêm, càng lúc càng có nhiều người suy đoán con dâu hai của nhà họ Tư này có lẽ đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, dù sao người nhà họ Tư như vậy, chú trọng nhất nhất định là nhân phẩm của một người, mà Sở Nghiễm Ngọc không chỉ nhân phẩm không được mà còn bất hiếu, trước khi kết hôn với Tư Thần lại còn đã có vợ chưa cưới, phẩm tính này, nếu nhà họ Tư tiếp nhận y, vậy thì các thế gia khác đều sẽ có khả năng coi thường họ!

Còn có người suy đoán, nhà họ Tư vẫn luôn giữ im lặng, rất có thể đã quyết định để cho Tư Thần li hôn với y, nhưng vì là chuyện xấu trong nhà nên không có mặt mũi nào nói với người bên ngoài mà thôi!

Lời đồn vừa truyền ra, rất nhiều tiểu thư còn chưa lấy chồng ở kinh thành lại bắt đầu động tâm, vốn Tư Thần chính là người mà các tiểu thư nơi này muốn được gả cho nhất, gia thế tốt, người đẹp trai, mấu chốt là mới hơn hai mươi tuổi, trước giờ không có vụ bê bối nào, những công tử bột thiếu gia nhà khác, cho dù bên cạnh không có một đống tình nhân xinh đẹp thì đổi bạn gái cũng không khác gì thay quần áo, chỉ có Tư Thần này, trước giờ vẫn luôn ở bộ đội, thỉnh thoảng trở về một lần, cũng chỉ tới Huyền Sắc gặp bạn bè, tuyệt không tạo ra scandal tình ái gì.

Đàn ông như vậy, ai mà không muốn gả cho?

Trước kia biết rằng anh đã kết hôn với đàn ông, các tiểu thư còn rất thất vọng, lúc này nghe được lời đồn người đàn ông mà anh cưới kia phẩm tính không được, nhà họ Tư cũng chuẩn bị đuổi người thì nội tâm mềm mại của các cô gái đều nhất trí cho rằng, Tư Thần là người ngây thơ như vậy, lần này không biết sẽ bị đả kích tới mức nào đây! Cũng bắt đầu không nhịn được mà ảo tưởng rằng mình có thể tình cờ gặp anh, dùng tình cảm dịu dàng của bản thân an ủi anh thế nào...

Bởi chuyện mà Thái lão thái bà gây ra ở Kinh thành, Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn để ý tới, những lời đồn này vừa được truyền ra, lập tức liền chui vào tai y, trong lòng ít nhiều gì cũng không được thoải mái, khi đối mặt với Tư Thần cũng treo lên nụ cười như không cười.

Tư Thần còn đang lo không biết mẹ sẽ giải quyết vấn đề này thế nào, anh hoàn toàn không muốn danh dự của Sở Nghiễm Ngọc bị tổn hại, còn những lời đồn khác, anh căn bản không quan tâm.

"Sao vậy?" Cảm nhận được ánh mắt của vợ mình có chút ghê người, Tư Thần vội hỏi.

"Hóa ra anh vẫn luôn là tình nhân trong mộng của nhiều người tới vậy, thật không ngờ đấy." Sở Nghiễm Ngọc cười như không cười nói.

Tư Thần có chút mờ mịt, anh thân là một người đàn ông, lại thêm thời gian anh quay về đây cũng không nhiều, nào có cơ hội biết được chút ảo tưởng của các cô nương nhỏ nhà người ta, cho nên anh căn bản không hiểu vợ mình đang nói gì cả.

Sở Nghiễm Ngọc vỗ vỗ mặt anh, nói: "Lần sau nhìn thấy những tiểu thư kia, trốn xa một chút cho em." Còn muốn tình cờ gặp gỡ à, đừng hòng mơ tới nhé!

Tư Thần vẫn chưa hiểu vợ đang nói gì nhưng vợ nói gì cũng đúng cả, anh lập tức gật đầu đáp: "Anh biết rồi, anh sẽ chú ý!"

Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới hài lòng, đối xử với Tư Thần cũng khá hơn một chút, đặc biệt là lúc ở trên giường... nếu đã là món đồ mà Sở đại thiếu muốn, y tuyệt sẽ không để anh chạy ra khỏi lòng bàn tay của mình...

Ed: Hôm nay lên Pin, thấy có vài cái ảnh đẹp phù hợp với hình tượng Tư Thần trong lòng t nên liền up lên đây cho mọi người cùng xem <3





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK