Nghiêm Uy nhìn Lý Nhược bằng cặp mắt lơ đãng, anh chầm chậm bước đến ghế sô pha rồi ngồi xuống châm một điếu thuốc nhẹ nhàng đưa lên miệng rít một hơi, anh điềm nhiên cất giọng đáp lại Lý Nhược:
“Vậy ý của cô chính là muốn tôi không trách phạt ông ấy?”
“Đúng vậy, bác ấy không có lỗi gì cả.” Lý Nhược ngay lập tức trả lời Nghiêm Uy, nghe anh hỏi thế trong lòng cô mang chút hy vọng rằng anh sẽ không trách phạt quản gia Trần nữa, nhưng không cô đã hoàn toàn lầm rồi.
“Nghiêm Uy tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ vì bất kì ai mà rút lại lời nói của mình cả, đặc biệt là ở Nghiêm gia này. Cô nói ông ấy không có lỗi? Trước khi rời khỏi đây, tôi đã căn dặn ông ấy rất kĩ là nhất định không được để cô bị bất kì ai của Nghiêm gia đưa đi nhưng rồi thì sao? Tuy cô không phải là bị đưa đi nhưng ông ấy cũng không thể giữ cô lại được như lời tôi nói, vậy cô hãy nói cho tôi nghe xem ông ấy có lỗi hay không? Vô tình hay cố ý thì cũng là lỗi mà thôi.” Nghiêm Uy lạnh lùng đáp trả, giọng nói mang theo hơi lạnh bức người.
Lý Nhược muốn mở miệng tiếp tục tranh cãi với Nghiêm Uy nhưng bị quản gia Trần ngăn lại, ông khẽ nói với cô: “Thiếu phu nhân! Cô đừng tranh cãi với thiếu gia nữa, đây là lỗi của tôi, thiếu gia nói đúng nhiệm vụ của tôi là giữ thiếu phu nhân lại nhưng tôi lại không làm được, không hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia đã phân phó nên tôi đáng bị trách phạt.”
Nhìn thấy dáng vẻ tự trách, nhận lỗi của quản gia Trần, Lý Nhược càng lúc càng tức giận hơn. Tại sao anh lại không có tình người như thế? Cô biết anh lạnh lùng như không ngờ lại lạnh lùng đến như vậy, dù nói thế nào thì quản gia Trần cũng là người ở Nghiêm gia suốt bao năm, vì một chuyện nhỏ nhặt còn không phải là lỗi hoàn toàn của ông mà lại bị Nghiêm Uy trách phạt như thế có đáng không chứ? Nghiêm Uy đúng là một người vô lý, khô khan, cứng nhắc, suốt ngày chỉ biết có nguyên tắc, nguyên tắc. Lý Nhược cảm thấy bản thân không thể nào tiếp tục sống cùng với một con người bá đạo, gia trưởng như vậy được nữa, cô trừng trừng mắt nhìn anh, cất giọng nói:
“Tôi không muốn sống ở đây với anh nữa, tôi muốn quay về nhà của tôi.”
Nghiêm Uy im lặng không nói một câu nào, anh tựa lưng vào ghế, tiếp tục cầm điếu thuốc rít một hơi, khói thuốc bay nhè nhẹ trong không trung, dáng vẻ hút thuốc của anh thật sự rất yêu nghiệt, rất quyến rũ nếu đổi lại là cô gái khác nhất định sẽ phát cuồng hoặc là nhìn anh đến ngẩn cả người nhưng hiện tại Lý Nhược rất tức giận, cô không quan tâm, không thèm để ý đến dáng vẻ anh như thế nào, cô chỉ biết bây giờ cô muốn quay về nhà ngay lập tức.
Thấy ánh mắt Lý Nhược vô cùng kiên quyết, không hề có một chút do dự nào, dường như muốn nói cho Nghiêm Uy biết cho dù trời có sập xuống cũng không thể nào thay đổi được quyết định của cô, chân mày của anh hơi nhướng lên, lạnh giọng hỏi cô: “Cô thật muốn quay về nhà?”
“Phải, tôi muốn quay về nhà ngay bây giờ.” Lý Nhược gật đầu một cái thật mạnh, giọng điệu khẳng định vô cùng chắc chắn, cô mà còn ở đây thêm giây phút nào nữa chắc có lẽ sẽ bị anh làm cho tức chết mất.
“Được thôi, nếu cô đã kiên quyết muốn quay về nhà thì cứ thu dọn đồ đạc quay về đi, tôi không cản.” Nghiêm Uy chậm rãi cất giọng đáp lại, dáng vẻ hiện tại của anh rất dửng dưng, hờ hững, không quan tâm đến chuyện cô đi hay ở lại, nếu cô đã kiên quyết muốn quay về thì anh cũng không muốn ép buộc cô ở lại đây thêm nữa.
Lý Nhược và quản gia Trần đồng thời đưa mắt nhìn Nghiêm Uy, trong ánh mắt chứa đầy sự sửng sốt, kinh ngạc không thôi, cô sợ bản thân nghe nhầm liền vội hỏi lại một lần nữa: “Anh thật sự cho tôi quay về nhà?”
“Ừm, cô muốn quay về thì cứ quay về.” Nghiêm Uy ừ nhẹ một tiếng đáp lại, gương mặt của anh vẫn không hề lộ ra một chút cảm xúc nào cả.
Lý Nhược thật sự không ngờ Nghiêm Uy lại dễ dàng đồng ý cho cô về nhà như thế, thật sự là nằm ngoài dự đoán của cô mà. Tại sao hôm nay anh lại tốt tính một cách bất ngờ như thế chứ? Vốn dĩ trong đầu của cô còn tưởng tượng ra cảnh cô và anh cãi nhau chí chóe một trận. Quản gia Trần cũng ngạc nhiên không kém gì Lý Nhược, ông đứng ở gần đấy nhìn Nghiêm Uy một cách khó hiểu.